Tiểu Ngốc Tử

Chương 14: Chương 14: Ca ca thành thân ngốc dưa bị thao khóc




Xuân đi thu tới, mưa thu liên tục không ngừng.

Mưa rơi xuống, không khí hơi lạnh, có khí vị bùn đất.

Từ khi Diệp Trường Sinh khai khẩn đất hoang trồng nhiều loại cây ăn quả, dành dụm một chút tiền bạc, thỉnh bà mai trong thôn đi nhà Thúy ca nhi cầu hôn. (Có phiên ngoại về cp này nhưng mình không thích nên không edit nha~)

Thúy lão cha ban đầu không muốn, nhưng vừa nghe Thúy ca nhi đã cùng Diệp Trường Sinh tư định chung thân, tức giận đến lấy cái chổi đuổi theo hai người bọn họ chạy trong sân. Cuối cùng không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý cuộc hôn nhân này, chỉ cần Diệp Trường Sinh hảo hảo yêu thương Thúy ca nhi, làm hắn đời này đều đừng chịu ủy khuất liền hảo.

Việc hôn nhân xem như định ra.

Diệp Trường Sinh mừng rỡ không khép miệng được, cày ruộng càng thêm ra sức, cầm bạc đi trấn trên thay đổi bài trí, rượu,trái cây cùng hai con gà lớn, hai hộp lá trà, cùng với tiền sính lễ.

Thúy lão cha trở về hắn đưa qua, hai nhà thương định ngày đón dâu, Thúy ca nhi liền thành thành thật thật ngốc tại trong nhà, chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể đếm ngày thành thân, hồi lâu không thấy Trường Sinh, huyểh cũng ngứa đến lợi hại, mỗi ngày đều ướt dầm dề, rất khó chịu.

Thành thân đêm đó, hương thân đều lại đây uống rượu mừng.

Thúy lão cha trên mặt không mừng, uống nhiều lôi kéo Diệp Trường Sinh, lải nhải.

Trường Canh cũng thay áo vàng nhạt, theo Cảnh Sơn tiếp đón khách nhân. Y tuy ngốc, nhưng biết hôm nay là ngày lành của đại ca, tay cầm kẹo mừng không ngừng phân nhóm oa nhi. Chờ vào động phòng, nhóm hán tử ở trên bàn uống rượu, Trường Canh ngửi hương rượu gạo, muốn hướng Cảnh Sơn cạn một ly.

Cảnh Sơn sợ y uống lên phía trên, mang theo y đi đến hậu viện, thừa dịp trong hương miệng rượu còn ở, cuồng hôn ngốc dưa một hồi.

Ngốc dưa biến dưa say. Giữa môi răng hai người đều là hương rượu gạo, Trường Canh bẹp miệng, luôn cảm thấy còn chưa đủ, ôm Cảnh Sơn không buông, muốn tiếp tục uống rượu.

Tiểu ngốc dưa trong lòng ngực bị hôn đến choáng váng, Cảnh Sơn phủng khuôn mặt nhỏ, không khỏi hồi tưởng ngày Trường Canh gả cho hắn.

“Rượu gạo uống ngon thật.”

Trường Canh bị Cảnh Dơn nhìn đến đỏ mặt, ôm hắn hỏi:

“Ngươi mệt, có mệt hay không?”

Đại ca thành thân, Cảnh Sơn cũng bận trước bận sau, từ sáng sớm đến chạng vạng vô pháp ngừng lại.

“Là rất mệt.”

Cảnh Sơn ôm lấy ngốc dưa, ở bên tai y thấp giọng:

“Ta hiện tại chỉ nghĩ ăn ngốc dưa.”

Nói, hai tay đã du tẩu hai cánh dưa thịt(mông bé~), nhẹ nhàng xoa lộng. Trường Canh có chút xấu hổ, cảm thấy Cảnh Sơn có chút xấu có chút sắc, chỉ nghĩ ăn dưa. Vừa nhớ tới Cảnh Sơn trên giường hung mãnh, Trường Canh có chút run, vừa muốn tránh thoát hắn ôm ấp hướng trong viện chạy, tay lại bị Cảnh Sơn cầm không buông.

Lòng bàn tay Cảnh Sơn nóng rực, vết chai mỏng ma xát ngón tay y, ấm áp, nhu nhu, Trường Canh có chút mệt mỏi.

Trường Canh đỏ vành tai, xấu hổ:

“Một lát, về nhà mới có thể cắm, cắm cắm.”

“Cái gì cắm cắm?”

Cảnh Sơn biết rõ cố hỏi đùa y:

“Ta đã đói bụng, muốn ăn bí chưng. Trường Canh là cái tiểu sắc dưa, chỉ nghĩ muốn cắm cắm.”

“Ta, ta không phải...... Ta không có......”

Trường Canh hết đường chối cãi, miệng ngốc tranh luận không lại Cảnh Sơn, chỉ có thể vùi đầu vào ngực hắn, thở phì phì. Sau lại cảm thấy được Cảnh Sơn ôm thực thoải mái, dứt khoát ghé vào ngực rắn chắc, híp mắt tùy ý Cảnh Sơn vuốt ve phì dưa thịt(mông a~), tai y sau gáy, sống lưng bị từ từ vuốt ve.

Y như một con ngốc miêu thuận theo.

“Mệt nhọc?” Cảnh Sơn ở bên tai y nói nhỏ.

“Trường Canh không mệt, là uống say.”

Đôi mắt Trường Canh sáng lấp lánh, rõ ràng không có uống rượu, giờ phút này lại thoải mái đến không muốn thoát khỏi lồng ngực Cảnh Sơn:

“Trường Canh say, muốn Cảnh Sơn ôm mới có thể về nhà.”

“Ngươi này ngốc tử nhưng thực ra không ngốc.”

Cảnh Sơn đem cả người y chặn ngang bế lên, cánh tay rắn chắc hữu lực vừa lúc có thể ủng dưa.

Trường Canh nhìn sườn mặt Cảnh Sơn cương nghị, qua mặt hắn nhìn ánh trăng. Sau cơn mưa ánh trăng thật đẹp, Trường Canh còn có thể ngửi mùi bùn đất cỏ thanh hương. Y nhắm mắt lại, chỉ nghĩ dùng đầu óc không đủ thông minh, chặt chẽ ghi nhớ giờ khắc này.

Lần trước đi chợ, Cảnh Sơn cố ý mua một cái đại thùng gỗ, vừa lúc đủ hai người cùng tắm.

Nhiệt khí bốc lên, thịt tiểu ngốc tử múc nước trong thùng gỗ.

Cảnh Sơn lại vội vàng để tiểu ngốc dưa sờ sờ dương v*t hắn đứng thẳng, gân xanh hiện ra. Trường Canh vuốt mà mặt thực nóng, không khỏi nhớ tới phân thân này thao huyệt khi hung mãnh khi nhẹ, hậu huyệt bắt đầu co rút mấp máy, dâm thuỷ ướt ướt một mảnh. Dâm mật từ huyệt khẩu chảy ra, hỗn hợp nước ấm, huyệt khẩu vừa nóng vừa ngứa, y vừa định duỗi tay sờ sờ, lại bị Cảnh Sơn phát hiện ngăn lại.

Cảnh sơn buông ra sao Hôm, hai tay chống ở thùng gỗ bên,:

“Chính mình ăn côn th*t vào đi.”

“Ân.....”

Trường Canh lần đầu tiên tự dùng tiểu huyệt hàm hành thân, mở hai chân, dùng huyệt khẩu chính mình lầy lội cọ cự căn. Huyệt nhi ngứa đến chảy nước ra ngoài, nhục bổng mới vừa cắm vào huyệt khẩu, một ít nước ấm cũng đi vào, nóng đến cả người Trường Canh run rẩy, mông lại bị Cảnh Sơn vỗ vỗ, ý bảo y nhanh lên.

Trường Canh nghẹn đỏ mặt, huyệt ngứa đến muốn mệnh chỉ muốn ăn gậy th*t. Y đỡ bả vai Cảnh Sơn, dẩu mông lên, chậm rãi ăn xong đại quy đầu, gian nan phun ra nuốt vào:

“Ân...... gậy th*t hảo thô...... Cứng quá......”

Nhục huyệt ướt mềm chỉ nuốt vào quy đầu liền không có sức lực, đại quy đầu suýt nữa đem huyệt khẩu căng nứt, một ít dâm thuỷ chảy ra, huyệt khẩu biến đỏ tươi, nếp gấp đều bị quy đầu căng đầy.

“Trường Canh, huyệt nhi ngươi ấm áp a, thực thoải mái.”

Cảnh Sơn đau lòng ôm mông y, nửa thoải mái nửa tra tấn từ trong cổ họng phát ra than nhẹ. Hai tay mở mông thịt ra đầy đặn, cự vật thô tráng từ dưới lên trên đâm vào. Đâm Trường Canh hoàn toàn phát không ra thanh âm, chỉ cảm thấy tràng đạo trừ bỏ phân thân còn vào không ít nước ấm, nóng đến y vừa đau lại sướng.

“A...... Quá nóng......”

Trường Canh ngẩng cổ, cảm giác dưa thịt muốn chín.

Hành thân ở tràng đạo bị dâm thuỷ ngâm đến càng ngày càng thô tráng, điên cuồng mãnh liệt thao làm, nghiền ép đụng tao điểm. Khoái cảm làm người da đầu tê dại như tầng sóng quét đến, Trường Canh bị thao vặn vẹo eo, rên rỉ lãng kêu.

Cảnh Sơn công thành đoạt đất, thao càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng sâu. Đầu lưỡi cùng ngón tay còn câu lộng núm vú mẫn cảm, thao đến tiểu côn th*t Trường Canh đều dựng thẳng lên, theo thao làm hắc ngạnh âm mao Cảnh Sơn cọ xát bụng y.

Tiểu dương v*t bị âm mao cọ xát, dâm dịch từ lỗ nhỏ chảy ra, nhỏ giọt trong nước.

“A a a...... Thoải mái...... Thật thoải mái......”

Trường Canh nhắm mắt lại, hậu huyệt bị thao nước vẩy ra bên ngoài, cùng nước ấm hợp thành một thể, trong không khí đều nổi vị tanh ngọt. Cảnh Sơn thực vừa lòng biểu hiện của Trường Canh, tay không ngừng vuốt ve mông thịt, mông thịt từ khe hở ngón tay tràn ra, giống một khối bột mềm mại.

Mông thịt bị vuốt ve đến sưng đỏ, có lẽ là có chút đau, Trường Canh nửa híp mắt kêu lên một tiếng, không nghĩ làm Cảnh Sơn xoa mông y, lại đổi lấy càng thêm mãnh liệt thao làm, hành thân đẩy ra tầng tầng tường thịt, hữu lực nghiền ép tao điểm, tựa hồ muốn cắm xuyên huyệt nhi, hướng dạ dày y thao làm. Trường Canh bị cắm cả người bủn rủn, cảm giác yết hầu khô đến lợi hại, như nhục bổng đang thao yết hầu y.

Tràng đạo bị côn th*t nghiền ép còn rót vào không ít nước ấm, bụng Trường Canh hơi hơi nhô lên. Tay Cảnh Sơn hướng bụng y áp tới, một ít nước ấm trực tiếp từ huyệt khẩu phun ra, huyệt khẩu co rút lại. Trường Canh lãng kêu một tiếng, bắt mu bàn tay Cảnh Sơn, thân mình bủn rủn vô lực, chỉ có thể dùng đại nhục côn chống đỡ huyệt nhi y.

Trường Canh bị cắm run lên, hai đại đản(trứng~) suýt nữa thao vào hậu huyệt, thao tiểu ngốc tử thất thanh thét chói tai, nước bọt đều từ khóe môi tràn ra. Tiểu huyệt bị gậy th*t đảo ra nước, cắm y dục tiên dục tử.

Nhìn Trường Xanh chìm trong tình dục, Cảnh Sơn điên cuồng đỉnh lộng. Cực đại quy đầu cắm sâu vào tràng đạo, sướng đến Trường Canh hét to một tiếng, cả người phát run, lỗ nhỏ mở ra phun tinh dịch.

Tinh dịch trôi nổi trên mặt nước, trắng đục một tầng.

Trường Canh thở gấp, nhục bổng thoát khỏi tiểu huyệt. “Ba” một tiếng, hậu huyệt bị thao bốn phía vô pháp khép kín. Huyệt khẩu đỏ tươi mở ra phun tao thủy, dâm dịch giàn giụa.

Cảnh Sơn nhẹ nhàng ngăn chặn bụng nhỏ y, một ít nước ấm từ huyệt khẩu chảy ra, huyệt khẩu nóng bỏng sưng đỏ. Trường Canh sướng đến tứ chi đều phát run, chờ nước ấm phun không sai biệt lắm, bụng nhỏ mới xẹp xuống.

Tiếp theo, thân mình bị Cảnh Sơn lật lại.

Trường Canh ghé vào thành thùng gỗ, nâng lên mông sưng đỏ, đại dương v*t một lần nữa thao vào nhục động, chậm rãi đâm vào rút ra vài cái, chờ tràng đạo bắt đầu phun nước, mới làm càn đại khai thao lộng.

Trường Canh chưa lấy lại tinh thần dư vị từ cao trào, hậu huyệt lại bị mãnh thao, mông thịt bị đâm rung động, đại lượng dâm mật phun ra, phảng phất như suối nguồn không cạn. Thịt hành thô hắc căng đầy huyệt khẩu, toàn căn hoàn toàn đi vào toàn căn rút ra, suýt nữa thao phá huyệt nhi.

Một chút so một chút càng mãnh liệt va chạm, thao Trường Canh lãng kêu một tiếng cao hơn một tiếng. Cảnh Sơn hận không thể đem hai viên đản đản đều cắm vào huyệt y. Trường Canh lâm vào hoan ái nức nở, tiểu côn th*t trướng trướng, thân thể trướng đến đỏ bừng, một giọt tinh dịch từ lỗ nhỏ chảy ra, bụng nhỏ chua xót đau.

“Không được, Trường Canh muốn...... Muốn đi tiểu......”

Tiểu huyệt bị thao, tiểu hành thân trướng trướng, y khóc thút thít xin tha, đại nhục bổng lại không chịu buông tha y, như muốn đâm xuyên tràng đạo. Cảnh Sơn hôn vành tai y, trấn an:

“Tè ra quần đi, Trường Canh, ta muốn nhìn.”

“Không được...... Xấu hổ...... Xấu hổ......”

Trường Canh biết không thể loạn đi tiểu, nhưng đại dương vậy quá xấu rồi, vẫn luôn cắm huyệt y. Vì bụng run rẩy, huyệt khẩu cũng nhanh chóng co rút lại, theo Cảnh Sơn một lần mãnh trừu sáp, đã tiết qua một lần Trường Canh rốt cuộc không chịu nổi lực độ thao làm, toàn thân run rẩy, bụng co chặt, phun ra tinh dịch trắng đục cùng nước tiểu.

Trong không khí tràn ngập tanh nồng, trên mặt nước vừa trắng vừa vàng, Trường Canh lấy lại tinh thần khụt khịt nắm tay nện bên bắp đùi Cảnh Sơn, ủy khuất hỏng rồi:

“Ta không bao giờ để ý ngươi...... Ách a a a......”

Lời còn chưa dứt, Cảnh Cơn lại bắt ôm mông y cuồng trừu mãnh cắm, dùng sức đỉnh lộng, không biết thao bao nhiêu lần, mới đưa cực đại quy đầu để ở tràng đạo, một cổ tinh dịch nóng bỏng nhắm ngay huyệt tâm điên cuồng phun ra, thoải mái đến Trường Canh lại lần nữa lớn tiếng rên rĩ, thân thể xụi lơ, chỉ có tiểu gậy th*t phun ra tinh dịch, vẩy đến bên cạnh thùng gỗ.

“Ngươi...... Ngươi xấu......”

Trường Canh vừa định nói chuyện, môi bị Cảnh Sơn hàm vào miệng, ôm ra thùng gỗ. Khoái cảm bắn ba lần làm Trường Canh mất khí lực, chỉ có thể mở miệng phát ra rên rĩ vô ý thức, mắt vừa nháy lại hôn mê đi.

Trong phòng điểm(thắp~) đèn, yên tĩnh một mảnh.

Sau cơn mưa ánh trăng thực sáng, xuyên thấu trời đen, một mạt ánh trăng treo ở đầu ngọn cây, nhẹ nàng trong trẻo, đủ để chiếu sáng lên song cửa sổ khắc hoa.

Cảnh Sơn sửa sang lại hảo y phục tiểu ngốc tử, trời chuyển lạnh, hắn ôm tiểu ngốc tử ngủ trên giường đất. Ánh nến ám trầm, thấy không rõ mặt Trường Canh, nhưng hắn nhắm mắt lại đều có thể miêu tả ra.

Hắn quay đầu đi, ôn nhu hôn lên gương mặt Trưởng Canh, cảm thấy mỹ mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.