Tiểu Ngốc Tử

Chương 4: Chương 4: Kịch trường




Gió núi đêm từng trận, tiểu ngốc tử Trường Canh tắm ở trong sân. Nước là Tiêu Cảnh Sơn từ bên dòng suối nhỏ gánh về, một bên múc một bên tẩy. Tiểu ngốc dưa biến thành tiểu dưa hồng, mông trắng nõn trước mặt Cảnh Sơn uốn tới ẹo lui, lại không tự biết.

Trường Canh hơn nửa đêm muốn ra ngoài hái táo, Cảnh Sơn như bắt gà con đem y ném lên giường.

Trường Canh nhất thời ngủ không được, quấn lấy Cảnh Sơn kể cho y cố sự(chuyện xưa~).

“Vậy ta liền nói... Miêu Dung bà bà đi.”

Danh tự(tên~) này vừa nghe cũng làm người sởn cả tóc gáy. Tiểu ngốc tử che miệng khoá khẩu, trừng đôi mắt tròn tròn đợi Cảnh Sơn nói đoạn sau.

Cảnh Sơn ôm tiểu ngốc tử vào trong ngực, nghĩ thầm tiểu ngốc tử gan khỏi bệnh phát to rồi.

Hắn hắng giọng một cái, thời điểm mở miệng âm điệu hạ xuống thấp nhất, theo gió đêm ngoài cửa sổ, bên trong nhà tranh nhỏ nhất thời âm khí âm u.

Trong truyền thuyết dân gian có một yêu quái chuyên lừa gạt ăn thịt hài tử, gọi Miêu Dung bà bà. Tay miêu thân người, bộ dáng yêu thích là lão phụ nhân(phụ nữ trung niên hoặc già hơn~) lừa gạt trẻ con, xem là lương thực để ăn... Miễn là đứa nhỏ nhà ai không nghe lời, hơn nửa đêm ra ngoài hái táo, liền sẽ bị Miêu Dung bà bà bắt đi nhốt lại, không bao giờ có thể tiếp tục hái táo, cũng không thể ăn thịt nữa...

Tiểu ngốc tử sợ tới tóc gáy đứng lên, tóm chặt đệm chăn, cẩn thận từng li từng tí: “Kia... Vậy ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Miêu Dung bà bà còn bắt ta sao? Ta muốn ăn thịt...”

“Có ta ở đây, ngươi đừng sợ.” Cảnh Sơn an ủi y: “Hiện tại ngoan ngoãn ngủ, Miêu Dung bà bà sẽ không tới đây.”

Tiểu ngốc tử ngốc nghếch gật đầu, kết quả càng sợ đến một đêm ngủ không được, trốn trong ổ chăn run lẩy bẩy.

Cảnh Sơn có chút hối hận hù dọa y, chủ động dẫn y xuất môn chơi.

Tiểu ngốc tử nhìn Cảnh Sơn, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, lắp bắp:

“Ta tối hôm qua... Tối hôm qua không ngủ, không ngoan, Miêu Mung bà bà có thể hay không đem ta bắt đi... Ta không muốn bị bắt đi, ta không muốn cùng Cảnh Sơn tách ra.” (Ôi con tôiT_T)

“Ngươi này tiểu ngốc.” Tiêu Cảnh Sơn hối hận liền đau lòng, cúi người xuống hôn mặt một cái:

“Là ta không tốt, sau này không bao giờ hù dọa ngươi.”

Tiêu Cảnh Sơn thực sự là bị tiểu ngốc tử nắm gắt gao. Một đại nam nhân bảy thước, lúc này càng bị mấy câu nói tiểu ngốc tử làm cho ngũ vị tạp phần.

“Phu quân hứa với ngươi, sau này không bao giờ hù dọa ngươi. Chúng ta cũng sẽ không bao giờ tách ra.”

“Có thật không?” Tiểu ngốc tử khịt khịt mũi.

“Thật.”

“Vậy ta đêm nay, muốn ăn, cá kho.”

Tiểu ngốc tử đả xà thượng côn*, nhắc tới cá mắt đều sáng.

“Hảo!”

Ai nói tiểu ngốc tử ngu ngốc, rõ ràng không một chút nào ngốc.

- -----------------------

Đả xà thượng côn: Đánh rắn bằng côn (gậy cứng), cắn rất khó trúng nên rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.