Nhâm Thiên Tường nhướn mày “Đi ra ngoài!”
-“Yes, sir!” Cặp song sinh biết điều lập tức đi ra ngoài.
-“Sao ngươi lại để cho hắn đụng vào ngươi a!” Lang Trạch Thiên mặt không chút thay đổi nhìn Nhâm Thiên Tường.
-“Đi ra ngoài!!” Nhâm Thiên Tường thấp hô một tiếng, Viên Ngang kéo hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
-“Ta chỉ là quan tâm hắn mà thôi!” Lang Trạch Thiên tức giận hô một tiếng “Hắn thế nhưng bảo ta đi ra ngoài!”
-“Thiên!” Viên Ngang đè lại bả vai Lang Trạch Thiên. Trạch Thiên nhìn hắn. Xuyên thấu qua mắt kính, hắn trông thấy ánh mắt người kia bi thương. Hắn sao có thể liền quên người trước mắt này đối Thiên Tường ôm loại tình cảm nào.
Viên Ngang đột nhiên ôm lấy Lang Trạch Thiên. Trạch Thiên ngây ngẩn cả người, chung quanh tựa hồ đều im lặng, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập. Tim của hắn nhảy lên rất nhanh, định vươn hai tay ôm người trước mắt, Viên Ngang lại nhẹ giọng nói: “Thấy không, hắn nở nụ cười, không hề phòng bị mà tươi cười như thế. Ta thật sự thực vui vẻ. Rốt cục có người có thể làm cho hắn lộ ra nụ cười như vậy, thật sự tốt quá!”
Lang Trạch Thiên ngây ngẩn cả người.
Viên Ngang buông tay, nở nụ cười rồi xoay người đi về phòng mình. Đóng cửa lại xong, Viên Ngang lẳng lặng đứng, trầm mặc…
Lang Trạch Thiên nhìn cánh cửa kia. Viên Ngang, ở trong lòng ta, ai có thể so được với ngươi cười đẹp mắt. Nhưng ngươi lúc này cười so với khóc còn muốn khó coi!
Vừa rồi thật sự rất muốn ôm lấy người kia, liền như vậy ôm nhau thì thật tốt!
Nhâm Thiên Tường kiềm chế tức giận, nhìn thân thể trắng nõn của mình, không có lưu lại dấu vết gì, nhìn lại nệm cũng không có hỗn độn, vừa lại cũng không có vết tích hiềm nghi gì.
‘Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đối một bệnh nhân làm cái gì! Huống hồ ngươi là nam, trừ phi ta bị điên mới có thể muốn thượng ngươi!’
Nhâm Thiên Tường cảm thấy đầu có chút choáng váng, tinh tế suy nghĩ một chút, quả thật trước đó giống như phát sốt, sau đó té xuống liền hôn mê…… Từ từ, mơ hồ trong trí nhớ, hắn nhớ tới xúc cảm ấm áp kia vây quanh chính mình. Khi đó giống như nằm mơ, mơ thấy mẫu thân, mẫu thân ôn nhu như nước……
-“Xem ra trách lầm hắn!” Nhâm Thiên Tường cười khổ một chút. Thật đúng là, đã bao nhiêu lâu không ngủ an ổn được như vậy.
-“Thiên Tường, đã ngủ chưa?” Ngoài cửa, tiếng Viên Ngang vang lên, tiếp theo cửa mở. Viên Ngang đi đến, nhìn Nhâm Thiên Tường đang ở ngẩn người thì nở nụ cười “Khá hơn chút nào không?”
Nhâm Thiên Tường ngẩng đầu, Viên Ngang đã cầm một bộ quần áo khoác lên người Thiên Tường, ngồi xuống bên cạnh đối phương, thân thủ sờ sờ cái trán “Tựa hồ hạ sốt! Vừa rồi Văn Dục điện thoại nói ngươi phát sốt, không biết hạ sốt không, theo ta thấy ngươi có đỡ một chút.”
Nhâm Thiên Tường nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, rồi lại nằm xuống “Hắn thật đúng là người tốt!”
-“Nếu nói hắn là một thầy thuốc xứng đáng, ta cảm thấy không đủ!” Viên Ngang nhìn Thiên Tường, nhìn cặp mắt đạm mạc kia “Các ngươi hiểu lầm thật lớn, hắn vẫn đối tốt với ngươi như vậy, ngươi cảm thấy……”
-“Ngươi muốn nói cái gì?” Thiên Tường nhìn hắn “Mặc kệ hắn có mục đích gì. Trừ bỏ tình yêu, cái gì ta cũng đều có thể hồi báo hắn!”
-“…… Đứa ngốc, ngươi suy nghĩ nhiều quá, có lẽ hắn không phải có ý tứ này đi!” Viên Ngang đắp chăn cho hắn “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai cần gọi cháo sao?”
-“Ân, thuận tiện nói lời xin lỗi hắn!” Nhâm Thiên Tường kéo kéo khóe miệng, lẳng lặng nhắm lại mắt. Người kia, thật sự thực ấm áp……
Viên Ngang đứng một chút rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn đang định trở về phòng, chần chờ một chút liền đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên sô pha, không tự chủ niền nở nụ cười. Là đang lo lắng cho Thiên Tường sao? Cho nên ngủ ở phòng khách.
Hắn lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho cặp song sinh, sau đó đi đến trước cửa sổ, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống dưới. Hắn trầm mặc. Trừ bỏ tình yêu a. Ngươi cho là tình yêu có thể tùy tiện muốn tới muốn đi sao?
Hắn không biết, một gian phòng khác, cửa mở toang.
Ở một chỗ khác, Văn Dục nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Nghĩ người kia sau khi tỉnh lại thì tức giận, trong lòng hắn liền không thoải mái. Chẳng lẽ là tại lần trước ở khách sạn đối hắn làm chuyện kia, cho nên lần này…… Bạn đang ?
-“Thật là, nếu không từng nói sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý ngươi sống chết ra sao a!” Văn Dục lẩm bẩm “Hỗn đản, cũng không biết có hạ sốt không!” Xoay mình một chút, đầu óc có chút choáng váng, nặng nề đã ngủ.
Ngày hôm sau, Nhâm Thiên Tường tỉnh lại cảm thấy tựa hồ thư thái rất nhiều, không thể tưởng được năng lực khôi phục của mình cường như vậy a.
Ra khỏi phòng liền trông thấy Lang Trạch Thiên hai mắt đen tròn. Trạch Thiên trừng mắt nhìn hắn, hung hăng hừ một tiếng:“Thế nào!”
-“Hảo rất nhiều!” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, ôm cổ đối phương “Đừng tức giận a, tối hôm qua ta không phải cố ý!”
-“Hừ, cũng không biết mọi người đều lo lắng cho ngươi, mỗi lần tức giận đều phải đuổi chúng ta đi. Trong mắt ngươi rốt cuộc có chúng ta hay không?” Lang Trạch Thiên tức giận kêu “Bị ngươi làm cho tức chết rồi!”
-“Đừng tức giận Trạch Thiên.” Nhâm Thiên Tường đẩy đẩy hắn “Không có lần sau, ta thề, thật sự!”.
-“Là thật mới tốt!” Lang Trạch Thiên nhìn Viên Ngang vừa mới từ trong phòng đi ra, khẽ thở dài một chút. Đeo kính mắt thật tốt. Có mắt kính có thể che dấu.
-“Rời giường rồi a, vừa vặn A Vũ gọi cháo đã đưa tới, nhưng là không phải Văn Dục đưa tới!” Viên Ngang đi tới sờ sờ trán Thiên Tường “Hạ sốt rồi, lại đây uống ít cháo nóng đi!”
-“Vì sao không phải hắn đưa tới?” Thiên Tường túm lấy hắn.
-“Ngươi thực ngu ngốc a. Tối hôm qua phát sinh ra chuyện như vậy, làm sao còn có thể lại đến nga!” Lang Trạch Thiên liếc mắt, đi xuống phòng khách. Cặp song sinh sớm đã một bên ngồi uống cháo một bên chơi điện tử.
-“Ô, quốc vương tỉnh dậy rồi a!” Âu Dương Vũ giơ giơ tay lên “Tiểu Ngư Nhi không lại đây nga!”
-“Muốn chết a!” Thiên Tường trừng mắt nhìn hắn một cái “Là ai tới? Cửa hàng kia không phải của nhà hắn sao, phục vụ không chất lượng cũng về nhà, sớm hay muộn cũng đóng cửa!”.
-“Nghe nói hắn bị bệnh!” Âu Dương Trụ trừng mắt nhìn, cười đến có chút gian trá.
-“Cái gì?!” Nhâm Thiên Tường sửng sốt một chút “Tối hôm qua không phải còn rất tốt sao?”
-“Có thể ngươi truyền sốt cao cho hắn!” Viên Ngang nâng cằm, có chút suy nghĩ.
Mọi người còn không kịp phản ứng, Nhâm Thiên Tường liền xông ra ngoài. Âu Dương Vũ tỏ ra vui sướng khi người gặp họa: “Một kẻ nóng vội, ngay cả giầy đều quên thay. Các ngươi thửi đoán xem, quốc vương có thể yêu Tiểu Ngư Nhi hay không?”
Âu Dương Trụ nhảy lên kêu: “Ta cá là quốc vương có, nếu không phải, đống biệt thự của ta sẽ về tay ngươi!”
-“Ta có nói không phải sao, đống biệt thự kia của cả hai chúng ta!” Âu Dương Vũ liếc trắng mắt “Ngây thơ!”
-“Ngươi bài xích ta a!”
‘Trừ bỏ tình yêu, cái gì ta cũng đều có thể hồi báo hắn!’ Viên Ngang nhấp hé miệng. Thiên Tường, ngươi xác định ngươi sẽ không sao?
Lang Trạch Thiên nhìn hắn, sau đó quay đầu lại cười cười:“Nếu bọn họ ở cùng nhau, ta…liền cả đời ở lại Trung Quốc, cho dù phải kế thừa gia nghiệp cũng không sao!”
Không khí đột nhiên ngừng lại, mọi người đều nhìn về phía hài tử vẫn luôn kháng cự việc kế thừa gia nghiệp này, tiền đặt cược ván này có phải quá nhiều hay không a.
-“Trạch Thiên!” Viên Ngang há miệng thở dốc “Đừng nói giỡn!”
-“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ ở cùng nhau sao? Đừng quên Thiên Tường là ai, là người kế thừa Tác Phỉ Á Ny Âu công ty, là người duy nhất!” Lang Trạch Thiên đột nhiên nở nụ cười “Ta so với hắn hảo một chút, tối thiểu ta còn có cái đệ đệ. Cho dù ta yêu một người nam nhân, cũng không phải lo lắng vấn đề nối nghiệp!” Nhìn chằm chằm vào Viên Ngang, sau đó đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống bắt đầu uống cháo.
Viên Ngang ngây ngẩn cả người, đột nhiên như là hiểu được điều gì, lại như là cái gì cũng không hiểu được.