Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 12: Chương 12




Về sau, Thiên Tường cơ hồ cứ rảnh rỗi lại chạy đến đây, sau đó bám lấy Văn Dục, kêu Văn Dục dẫn hắn đi ra ngoài chơi. Toàn bộ hành vi quả thực tựa như cái đứa nhỏ. Văn Dục cảm giác chính mình giống như lão cha của hắn.

-“Không rảnh, không trông thấy rất nhiều khách sao? Nếu rảnh như vậy thì đi rửa bát đi!” Văn Dục đứng ở quầy tính tiền, rồi lại chạy đi bê cháo, tiếp đón khách, đương nhiên không rảnh bận tâm người nào đó cứ dính lại bên người mình.

-“Hảo!” Xung phong nhận việc, Thiên Tường lập tức vọt vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau…“Cạch!! Lang!!!” thanh âm không ngừng truyền ra, mẫu thân ở phòng bếp kêu: “Úc, tiểu tổ tông của ta, không phải rửa bát như vậy! Đừng nhặt nên, đều chảy máu rồi kìa ……”

-“Thiên Tường……” Văn Dục vừa nghe thấy vậy lập tức chạy vọt vào, sửng sốt một hồi lâu. Phòng bếp nhỏ hẹp nơi nơi là bọt xà phòng. Trên mặt sàn có vài mảnh sứ vỡ nát. Cao một mét tám Nhâm đại thiếu gia đeo tạp dề ngồi xổm trên sàn nhà, trên mặt còn dính đầy bọt xà phòng, trên ngón tay chảy máu. Mẫu thân thực sốt ruột hướng về phía Văn Dục kêu: “Dục nhi, nhanh đi lấy băng cầm máu!”

-“Nga…” Văn Dục xông lên lầu, lấy ra cái hòm thuốc, mang theo toàn bộ đi xuống nhà. Hắn rất là khẩn trương ngồi xổm bên cạnh Thiên Tường, nhìn mẫu thân vì Thiên Tường băng bó miệng vết thương.

-“Mẹ, điểm nhẹ, điểm nhẹ!” Văn Dục lo lắng nhìn ngón tay Thiên Tường bị thương.

-“Thật là, ngươi còn lo lắng hơn mẹ ngươi a!” Văn mẫu nở nụ cười gẩy gẩy cái mũi của Văn Dục liền đứng lên “Hảo, mẹ phải đi tiếp cửa hàng. Thiên Tường, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi. Dục nhi, còn lại liền giao cho ngươi!”

-“Hảo, mẹ, ngài đi thong thả!” Văn Dục lập tức nắm lên bảy ngón tay bị thương của đối phương, lo lắng hỏi:“Thiên tường, đau không? Thật là, không biết rửa thì nói sớm a!”.

Thật sâu trong đáy lòng Thiên Tường, cảm xúc cứ thế dũng mãnh nổi lên. Hắn ôm chặt lấy Văn Dục, thanh âm có chút nghẹn ngào:“Ngươi biết không? Ta rất muốn mẫu thân ta còn sống, như vậy mới có thể trở thành một gia đình. Cho dù ta bị thương, mẫu thân sẽ một bên mắng ta một bên đau lòng băng bó miệng vết thương cho ta…”

-“Thiên Tường……” Văn Dục đau lòng ôm chặt lấy người trước mắt này. Nếu có thể, hắn rất muốn cho nam nhân này một gia đình ấm áp. Văn Dục bị chính ý tưởng của hắn làm cho sợ hãi. Cảm giác gần đây đều rất kì quái, thật sự là làm người ta buồn bực!

-“Ta trước tiên xử lý nơi này một chút đi!” Thiên Tường cười cười, nhẹ nhàng đẩy ra Văn Dục, đang muốn động thủ.

-“Bỏ đi, ta gọi người khác đến dọn dẹp, chúng ta đi chơi đi!” Văn Dục giữ chặt tay hắn, nở nụ cười, sau đó liền lôi kéo tay hắn, chạy chậm ra ngoài. Nhâm Thiên Tường bị kéo tay ngơ ngác nhìn Văn Dục, trong lòng có cái gì chớp lên.

Đi tới cửa, Văn Dục mang ra xe đạp, sải bước đi, quay lại hô: “Lên xe!”

-“A, Ngồi như thế nào?” Nhâm Thiên Tường nhìn yên sau nhỏ hẹp như vậy, nhíu nhíu mày “Ngươi cảm thấy ta ngồi được sao?”

-“Ngồi bình thường, ngồi được!” Văn Dục cực kì hưng phấn, nhìn Thiên Tường chậm chạp ngồi lên, thực tự nhiên ôm eo Văn Dục. Văn Dục cứng người một chút. Không phải đâu, người này thật là.

-“Sao vậy?”

-“Sẽ không đi địa phương khác sao?”.

-“Chỗ nào có thể so với nơi này ổn, phải chết cả hai cùng chết”.

-“Ngồi cho vững!” Văn Dục bắt đầu nhấn bàn đạp, xe đạp chậm rãi di chuyển trên đường nhỏ. Gió lạnh thổi từ từ. Nhâm Thiên Tường ôm thân thể ấm áp kia, nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa đầu vào phía sau lưng hắn. Loại cảm giác này thật sự thực thư thái a!

Cảm nhận được Thiên Tường tựa vào phía sau lưng, Văn Dục thư thái nở nụ cười, trong lòng cảm giác thư thái tràn đầy.

-“Tiểu Ngư Nhi, dạy ta đi xe đạp được không?”

-“Ngươi muốn học?”

-“Ân, hiện tại muốn học!”

-“Hảo!” Văn Dục bóp phanh, dừng lại trên cỏ. Nơi này có một mảnh đất trống trải, một bãi cỏ ngay tại phía dưới khu biệt thự. Mặt cỏ bằng phẳng vừa lúc thích hợp tập xe đạp.

Sau đó Văn Dục bắt đầu quá trình gian nan dạy đạp xe:

-“Đúng đúng, đạp chân sẽ động!”

-“Nghiêng đi, nghiêng bên trái một chút, nghiêng bên trái một chút!”

-“Ngươi đạp a, dùng một chút lực. Đừng quay đầu, nhìn phía trước, vẫn nhìn phía trước!”

-“Hảo, ta giữ phía sau. Ân, không buông tay, không buông tay!”

-“Chân của ngươi dài như vậy dùng để làm gì a, sắp ngã dùng chân chống đỡ a!”



Qua hơn phân nửa thời gian, Văn Dục mệt sắp ngất, đứng ở tại chỗ nhìn thân ảnh kia cong vẹo ngồi trên xe đạp, hắn đột nhiên nở nụ cười.

-“Tiểu Ngư Nhi, sau đó dừng như thế nào a?” Không thấy đáp lại, Nhâm Thiên Tường quay đầu lại mới phát hiện Văn Dục sớm không thấy, sau đó thân mình nghiêng một chút, ngã xuống dưới.

-“Thiên Tường!” Văn dục cả kinh, lập tức vọt lên “Ngươi a, đều nói ngươi đừng quay đầu lại a!”

-“Ngươi đã nói sẽ không buông tay a!” Nhâm Thiên Tường có chút tức giận nhìn Văn Dục “Đều là ngươi làm hại, nếu không phải ngươi mang nó đi ra, ta sẽ không muốn học. Nếu không phải ngươi nói dạy ta, ta sẽ không học. Nếu không phải ngươi nói không buông tay, ta sẽ không quăng ngã a!”

-“Ngươi…” Hắn dở khóc dở cười nhìn nam nhân trước mắt này. Cũng không phải không biết người này tính xấu tới cực điểm, giống hệt như đứa nhỏ, một đứa nhỏ bị làm hư. Hắn nâng dậy cái tên bốc đồng này, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”.

-“Đều đau!” Thiên Tường nhướn mày kiếm “Ngươi bồi thường ta như thế nào?”

-“Bồi ngươi cả đời! Được chưa!” Văn Dục đảo cặp mắt trắng dã “Còn đi được, muốn tiếp tục hay không?”

-“Có, ngươi phải ngồi ở sau lưng ta, không được rời đi, bằng không…” Nhâm Thiên Tường nâng xe đạp dậy, xoay người lại, tà khí nở nụ cười “Ngươi kiếp sau còn phải đi theo ta!”

-“Bang bang…” Văn Dục giật mình, nhìn nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn kia, hắn tựa hồ cảm thấy tim đập rối loạn.

-“Nhanh lên a. Thật là, cái xe cũ kĩ chết tiệt. Không chinh phục được ngươi, ta sẽ không phải họ Nhâm!” Nhâm Thiên Tường hung hung đá đá xe, sau đó nhảy lên.

Văn Dục nở nụ cười, chạy đến ngồi phía sau kêu: “Bắt đầu đi!”

Sau đó bắt đầu, toàn thân Nhâm Thiên Tường cứng ngắc, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, đầu xe nghiêng ngả trái phải. Gió lạnh gợi lên sợi tóc bên tai Thiên Tường, nhẹ nhàng bay. Văn Dục nhìn một bên khuôn mặt đẹp kia, tay bất tri bất giác vòng qua eo Thiên Tường, đầu nhẹ nhàng tựa vào sau lưng hắn, cảm thụ được nam nhân hưng phấn, còn có nam nhân…

-“Không cần buông tay, Tiểu Ngư Nhi. Lần này còn buông tay ngươi nhất định phải chết!” Nhâm Thiên Tường lần này không quay đầu, chính là đang hung hăng la hét.

-“Ta còn ở đây!” Văn Dục nhẹ nhàng ở phía sau tai người kia nói, không buông tay. Thiên Tường, ta đột nhiên không muốn buông tay, muốn vĩnh viễn đều như vậy, được không?

-“Còn có bao lâu, dừng thế nào a?”

-“Đừng có ngừng, vẫn đi tiếp về phía trước!” Chúng ta cũng không thể không dừng lại, ánh mặt thế tục vẫn là cái không thể không để ý tới. Vẫn đi tiếp về phía trước, được không?

Nguồn:

-“Không có đường đi a!” Thiên Tường buông chân chống đỡ, xe ngừng, hắn thu khẩu khí “Thì ra dừng như vậy a!”

Văn Dục sợ tới mức lập tức buông tay “Sao lại ngừng?”

-“Không có đường đi a, không nhìn thấy phía trước là rừng cây nhỏ sao, thật là!” Đem đầu xe vòng lại một chút, sải bước đi “Lên xe, tiếp tục!”

Văn Dục nở nụ cười ngồi lên, quang minh chính đại ôm đối phương: “Về phía trước tiến lên…”

-“A…” Thiên Tường cũng hưng phấn hô, dùng sức đạp…

Gió lạnh thổi nhẹ, nhìn hai người trên bãi cỏ kia thật hài hòa…

Cách đó không xa, phía sau một gốc cây, kính mắt phiếm quang, thấy không rõ lắm biểu tình của chủ nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.