Giống hệt như dự đoán, Văn Dục vừa mới xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều vây quanh lại đây, hỏi một đống vấn đề. Hắn có chút đau đầu mỉm cười, nói dối vài câu. Giải quyết xong mấy người quan tâm rồi, Lạc Kì Hoằng rốt cục xuất hiện. Hắn cầm di động của Văn Dục, nhìn Văn Dục tựa tiếu phi tiếu.
-“Thật có lỗi…” Văn Dục nhìn tên bạn thân từ nhỏ, nở nụ cười “Ta biết sai rồi, tỉnh lại không gọi điện thoại cho ngươi, làm ngươi lo lắng…”
-“Cuối cùng còn có chút lương tâm a. Còn tưởng rằng mấy người đang luyến ái đều bị tình yêu làm cho hồ đồ rồi cơ.” Lạc Kì Hoằng đem di động đưa cho Văn Dục “Thân thể tốt hơn một chút nào không?”
-“Ân!” Văn Dục nở nụ cười. Không biết vì sao, Lạc Kì Hoằng phát hiện…Từ lúc tên bạn thân này của hắn gặp gỡ cái tên Nhâm Thiên Tường kia, nụ cười của Văn Dục càng ngày càng có cảm giác…rất là thuần túy…làm cho người ta nhịn không được muốn chạm đến.
-“Sao vậy? Kì Hoằng?” Nhìn Kì Hoằng trông rất khó hiểu mà vươn tay đến, Văn Dục có chút mê hoặc.
-“A…ha ha, không có gì. Đợi cùng đi thư viện sách đi. Gần đây có một giảng viên mới tới, nghe nói đang nghiên cứu một hạng mục mới, đợi ta đưa ngươi đi làm quen!” Đúng lúc rút tay về, Lạc Kì Hoằng có chút xấu hổ.
-“Hảo!”
-“Kia…Bá Vương Biệt Cơ…Tiểu Dục…diễn thật sự giỏi!” Màu da ngăm đen có chút hồng, Lạc Kì Hoằng cười cười, sờ sờ tóc Văn Dục “Nữ sinh toàn trường đều nhanh bị ngươi chinh phục rồi a!”
-“Ha ha, làm gì!” Văn Dục cười đến có chút ngượng ngùng.
-“Kịch bản, là ngươi ngay tại lúc đó sửa lại…Ngươi chính là muốn thông qua nhân vật Ngu Cơ, đem những lời ngươi muốn nói, nói với Thiên Tường phải không?”.
Văn Dục ngây ra một lúc. Thật không hổ là bạn thân từ nhỏ đến lớn. Hắn thản nhiên cười cười, không nói gì.
-“Dục, ngươi có nghĩ tới hay không…Thiên Tường là người kế thừa duy nhất. Một ngày nào đó hắn sẽ kết hôn, phải có một đứa nhỏ. Nghe nói gia tộc của hắn là thuần huyết thống, một thế hệ truyền một thế hệ…”
-“Kì Hoằng…” Văn Dục ngẩng đầu, thản nhiên nở nụ cười “Ta biết, đến lúc đó nói sau…Hiện tại ta chỉ muốn cùng người này cùng một chỗ, muốn cùng hắn, nhìn thấy hắn…”.
-“Tiểu Dục, ngươi thật ngu ngốc!” Lạc Kì Hoằng có chút đau lòng ôm Văn Dục một chút “Ngươi sẽ bị thương tâm a!”
-“Ta không sao…” Văn Dục nở nụ cười “Đi thôi, đi thư viện!”
Thư viện.
Văn Dục đang im lặng đọc sách, một bàn tay to vươn đến. Văn Dục ngẩng đầu, một người trung niên nam tử đeo một cặp kính tơ vàng trông rất nhã nhặn, hữu hảo mà hướng Văn Dục cười: “Văn tiên sinh phải không?”
-“A, ngươi là?” Văn Dục có chút khó hiểu.
-“Ha ha, không thể tưởng được danh tiếng của ta còn không có được long trọng như vậy, Văn chủ tịch cũng không nhận ra ta!” Trung niên nam tử cười sang sảng, rước lấy mọi người chung quanh ghé mắt nhìn.
Bạn đang ?
-“Nha, Phó giáo thụ, sao ngươi lại tới đây?” Lạc Kì Hoằng ôm một quyển sách tra cứu đã đi tới, rất là kinh hỉ. Hắn vừa buông sách liền cầm tay Phó Cự, dùng sức lắc lắc, vui sướng hướng về phía Văn Dục thấp giọng nói: “Tiểu Dục, đây là Phó Cự tiên sinh, giảng viên mà ta đã nhắc đến, phó viện trưởng của trung tâm nghiên cứu gen nhân loại!”.
-“A, Phó giáo sư, ngài hảo. Ta…ta tối hôm qua có chút việc…nên không biết…Nghe Kì Hoằng nói, ngày hôm qua ngài diễn thuyết rất hấp dẫn a!” Văn Dục vội vàng đứng lên.
-“Ha ha, nơi này rất im lặng, không quá thích hợp với ta. Trước đi thôi, có hứng thú thì đến phòng nghiên cứu tìm ta. Ta ít nhất còn ở trong trường các ngươi hai cuối tuần!” Nói xong, liền hấp tấp rời đi thư viện.
-“Phó giáo thụ thực sôi nổi a, cùng bộ dáng có chút khác nhau!” Lạc Kì Hoằng nở nụ cười, thấp giọng nói “Ngày hôm qua ta nói chuyện với hắn có nhắc tới ngươi, cho nên mới biết ngươi. Hắn ở Đông Bắc…không quá giống nga!”
-“Đúng thật! Bất quá ta thực thưởng thức hắn!” Văn Dục cười…