Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 46: Chương 46




Mỗi một ngày, quy luật nghỉ ngơi vẫn là giống nhau. Văn Dục đã muốn thực thỏa mãn. Đặc biệt lúc buổi sáng thức dậy, lúc nấu cháo xong đi gọi nam nhân kia tỉnh dậy, nam nhân sẽ cho hắn một nụ hôn ấm áp. Nam nhân sẽ đưa hắn đến trường học, sau đó chạng vạng lại đến đón hắn về. Có đôi khi thức ăn trong tủ lạnh không còn, hai người liền cùng nhau đi siêu thị mua. Sau khi trở về, nam nhân thỉnh thoảng sẽ vào bếp giúp hắn làm thịt. Mỗi lần nhìn thấy nam nhân ăn cơm, trong lòng như là bị hạnh phúc tràn đầy, rồi tràn ra khóe miệng. Lúc nghỉ ngơi, hắn sẽ đi chuẩn bị nước tắm thật tốt cho nam nhân, sau đó hai người tắm rửa xong, sẽ ôm nhau ngồi ở trên sô pha xem ti vi. Có khi hắn sẽ thực tức nam nhân vì tranh xem tài chính và kinh tế với hắn. Nhưng hắn cảm thấy…có lẽ đây mới là cuộc sống…Sau đó a, buổi tối hai người sẽ ôm nhau mà ngủ. Có đôi khi ngủ không được, hắn dùng sức đánh thức nam nhân. Nam nhân cho dù thực buồn ngủ cũng sẽ khẽ hát mấy bài hát ru dỗ hắn ngủ. Khi đó, hắn thật sự cảm thấy thực hạnh phúc, trong lòng đều bị hạnh phúc tràn đầy…

Có đôi khi, loại hạnh phúc này cũng sẽ làm cho ông trời đố kỵ. Kể như nói…Thương Biên Hạnh Tử tiểu thư đột nhiên xuất hiện.

Một ngày trong tuần, Thiên Tường phải tăng ca. Văn Dục nhàn nhã không có việc gì, đang ở nhà nghiên cứu thực đơn thì chuông cửa vang lên. Hắn buồn bực một chút. Thiên Tường có mang chìa khóa, bằng hữu của hắn nếu không có chuyện quan trọng rất ít đến đây. Như vậy…

Cửa mở ra, Văn Dục ngây ngẩn cả người. Thương Biên Hạnh Tử nhìn hắn cười rất là ôn nhu.

-“Ngươi muốn uống chút gì không?” Văn Dục có chút bối rối. Nữ nhân này là ai? Vì sao nàng lại biết nơi này? Nàng cùng Thiên Tường có quan hệ gì?

-“Một ly nước lọc đi!” Thương Biên Hạnh Tử tao nhã mỉm cười, dáng ngồi thục nữ. Nàng nhìn quanh bốn phía “Thiên Tường ở nơi này a! Căn nhà thực tao nhã a, rất đẹp!”

-“Ha ha, đúng vậy!” Đưa lên một ly nước lọc, Văn Dục có chút bất an ngồi ở đối diện nàng.

-“Nhĩ hảo, mạo muội đã quấy rầy. Ta gọi là Thương Biên Hạnh Tử, người Nhật Bản a!” Thương Biên Hạnh Tử hơi xoay người.

-“A…Ta là Văn Dục…” Văn Dục có chút khó xử. Thương Biên Hạnh Tử, cái tên này nghĩ đã sớm quên, lại lập tức xuất hiện. Chính là trên báo chí đăng tin ầm ĩ…nữ nhân sẽ kết hôn cùng Thiên Tường…Thật sự rất được a.

-“A, ngươi là bằng hữu của Thiên Tường sao?”

-“…Ân.” Đương nhiên không thể nói là tình nhân a!

-“Thật tốt quá, vậy ngươi ở cùng Thiên Tường sao?”

-“A…ừ!”

-“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết…người Thiên Tường thích cũng ở đây sao?”

-“Cái gì?” Mạnh ngẩng đầu, Văn Dục ngây ngẩn cả người, nhìn nữ nhân trước mắt này.

-“A, là như vậy…Thiên Tường đã nói với ta, hắn có người yêu. Ta rất muốn làm quen với người kia a. Có thể được một người vĩ đại lại ôn nhu như vậy thích là chuyện hạnh phúc cỡ nào a!”

-“Hắn làm sao mà vĩ đại ôn nhu? Có ai lại yêu cái tên xấu xa như vậy. Ngồi xe đạp rõ ràng là tại hắn tự làm mình bị ngã còn luôn trách người khác. Bóng đập vào hắn cũng không phải do ta còn muốn ta phụ trách. Lại nhát gan, suốt ngày trốn…” Văn Dục đột nhiên kích động lên, tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn xấu hổ cúi thấp đầu “Thật có lỗi a, ta không nên…” ?

-“Nhưng là ngươi vẫn ở bên cạnh hắn a. Hắn hẳn là có lí do để ngươi bên cạnh hắn đi!” Hạnh Tử nhẹ nhàng nở nụ cười “Ta rất hy vọng có thể nhìn thấy một mặt cuộc sống của hắn! Từ nhỏ liền vẫn bị ép buộc trước con đường phải đi…Lúc này đây, ta đã cùng phụ thân ta đánh cược…Nếu trong vòng ba tháng ta không có cách nào làm cho Thiên Tường yêu ta…Ta sẽ nghe hắn quyết định chuyện hôn sự của ta.”

-“…” Văn Dục kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Ha ha, Thiên Tường mới trước đây trông rất được a, nhìn giống như búp bê. Lần đầu tiên gặp mặt, ta bị lạc trong rừng anh đào, vừa vặn gặp gỡ hắn đang ngủ ở đó. Hắn tỉnh lại rồi liền dẫn ta về, cái gì cũng chưa lưu lại. Ta cố gắng nhớ lại, nghĩ có một ngày nhất định phải tìm được hắn, sau đó làm thê tử của hắn. Vì thế ta đã thực cố gắng!”

Văn Dục nhìn nữ nhân kia, không biết vì sao trong lòng lại căng thẳng.

-“May mà hắn còn chưa kết hôn, ít nhất ta còn có cơ hội. May mà Thiên Tường cũng không cự tuyệt ta a!”

Văn Dục ngây ngẩn cả người, hắn kinh ngạc nhìn nữ nhân, lỗ tai có chút tạp âm.

-“Văn Dục…phải không? Ta muốn trông thấy cô gái kia mà Thiên Tường thích, có thể giúp ta sao?”

-“…Ta nghĩ…không thể, thật có lỗi!” Văn Dục nắm chặt tay, xoay người.

-“Ngươi nói xem, cô gái kia có hận ta hay không, đột nhiên xuất hiện phá đám hạnh phúc của nàng?”

Văn Dục có chút tức giận, quả thực là vô nghĩa!

-“Nhưng là tình yêu không phải đều cần khảo nghiệm sao? Ha ha, nếu Thiên Tường thật là muốn dùng tâm để bảo vệ người kia cả đời…Vô luận ta cố gắng thế nào đều không được a, không phải sao?”

Văn Dục ngây ngẩn cả người, quả nhiên là một nữ nhân rất lợi hại, hiểu rõ như vậy.

-“Cho nên, ta sẽ cố gắng…Nếu trong ba tháng này, Thiên Tường vẫn là không thể yêu ta, như vậy ta cũng chỉ có thể rời đi! Thật có lỗi a Văn Dục, đã quấy rầy ngươi!” Thương Biên Hạnh Tử đứng lên, cúi đầu đáp lễ.

-“Hạnh Tử tiểu thư…nếu…” Văn Dục không biết vì sao đột nhiên bắt lấy tay nàng, sau đó lại buông ra, nhẹ nhàng nở nụ cười “Nếu hắn vẫn không lựa chọn ngươi…Một cô gái tốt giống như Hạnh Tử tiểu thư, nhất định sẽ có người khác tốt hơn đến với ngươi a!”

-“Ân, cám ơn ngươi. Bất quá chưa đến phút cuối, ta cũng sẽ không nghĩ là ta thua!” Hạnh Tử nở nụ cười, cười đến trong lòng Văn Dục có chút hoảng. Lúc này đây, hắn thật sự hoảng. Nữ nhân kia muốn tranh giành Thiên Tường…

Hạnh Tử…Ta cũng sẽ không buông tay…Bởi vì người kia là Bá vương của ta…là nam nhân của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.