Cửa chậm rãi mở ra, Nhâm Thiên Tường có chút sốt ruột nhìn người đang chậm rãi đi vào. Dáng vẻ tuấn mỹ, đôi mắt hữu thần, một thân áo choàng trắng ở dưới ngọn đèn như phát ra một luồng sáng nhợt nhạt.
Nhâm Đoạn Phong mặt không chút thay đổi nhìn về phía nam nhân. Phía sau hắn không có lấy một người nào khác. Tiến vào rồi, cửa liền tự động đóng lại. Hắn liếc mắt nhìn Tát Đế té xỉu trên mặt đất, lại quay đầu nhìn Nhâm Thiên Tường ngồi ở bên cạnh nam nhân, bị chói chặt tay. Trong ánh mắt hiện lên một tia khác thường.
-“Thả con ta ra!” Đôi môi của Nhâm Đoạn Phong có chút tái nhợt, hắn từng bước một đi đến. Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người, câu nói kia…‘Thả con ta ra!’ như là thứ gì đó nặng nề mà đâm sâu vào trong đáy lòng hắn.
Nam nhân nở nụ cười, hắn lẳng lặng nhìn Nhâm Đoạn Phong chậm rãi đi tới, kìm lòng không đậu vươn tay, nhẹ nhàng mà nói: “Ngươi đã đến rồi a!”
Kết quả đáp lại nam nhân lại là một khẩu súng lạnh như băng chĩa vào, nam nhân giật mình ngây người, nụ cười sau mặt nạ lập tức cứng ngắc.
-“Thả con ta ra!” Nhâm Đoạn Phong vẫn lạnh như băng mà nhìn nam nhân “Những chuyện khác, ta có thể tha thứ ngươi…Nhưng nếu ngươi dám thương tổn con ta, ta suốt đời cũng không tha thứ ngươi!”
-“…Ha ha…” Nam nhân chần chờ một chút, đột nhiên nở nụ cười “Ngươi cho là hiện giờ ngươi có thể bỏ chạy được sao?”
-“Ngay từ đầu ta cũng chưa nghĩ muốn chạy trốn!” Nhâm Đoạn Phong nhìn về phía Nhâm Thiên Tường, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu từ ái. Nhâm Thiên Tường giật mình ngây người. Phụ thân, phụ thân, phụ thân…Giờ khắc này, lần đầu tiên hắn lại muốn gọi nam nhân này nhiều tiếng phụ thân đến như vậy “A Nguy, thả Thiên Tường ra, còn ta sẽ tùy ngươi xử lý!”
Từng Nguy ngây ngẩn cả người, sau đó lẳng lặng tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt soái khí kia. Hắn im lặng cười, ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Đoạn Phong: “Từ khi nào thì ngươi biết được?”
-“Từ lúc ngươi ôm ta lần đầu tiên ta đã biết!” Quay đầu lại, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Từng Nguy. Nhâm Đoạn Phong nhìn Từng Nguy, mặt không chút thay đổi.
-“Vậy vì sao không phản kháng? Không vạch trần ta?”
-“…Bởi vì…người ngươi yêu bị ta cướp mất…” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên nói “…Cho nên…ta muốn bồi thường ngươi. Ta biết ngươi cũng không muốn thương tổn Tường nhi cùng Nhược Thủy, cho nên cũng không lập tức giết ngươi!”
-“…Vậy chuyện sau đó…ngươi đều biết rõ sao?”
Nhâm Đoạn Phong nhìn hắn, không nói lời nào.
Từng Nguy đứng lên, lẳng lặng nhìn Nhâm Đoạn Phong: “Vậy ngươi cũng biết vụ tai nạn khiến ngươi mất trí nhớ kia là do ai làm sao?”
Nhâm Đoạn Phong vẫn là nhìn hắn mà không nói.
-“Vậy…” Từng Nguy cười gượng một chút, rồi chăm chú nhìn Nhâm Đoạn Phong “Ta yêu ngươi, ngươi có biết không?”
Tay cầm súng run lên một chút, Nhâm Đoạn Phong hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Thả con ta ra ngay!”
-“Vậy lần trước ngươi vì Nhược Thủy uống rất nhiều rượu, cuối cùng lại thượng ta, ngươi có biết không?” Từng Nguy khẽ cắn cặp môi tái nhợt, từng bước một tới gần Nhâm Đoạn Phong “Vậy mỗi buổi tối ta vụng trộm hôn ngươi, ngươi có biết không? Ta mỗi ngày ôm ngươi ngủ, đợi ngươi ngủ liền dựa vào ngươi, ngươi có biết không a…”
-“Câm mồm!” Nhâm Đoạn Phong lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái mét, môi nhợt nhạt đáng sợ, sau đó quăng một cái tát trên mặt Từng Nguy.
-“Ngươi đều biết rõ không phải sao? Ngươi đều biết rõ a!!” Từng Nguy nổi điên mà gào thét, cướp đi khẩu súng trong tay Nhâm Đoạn Phong, đem Nhâm Đoạn Phong bức đến vách tường. Hai tay hắn nắm chặt tay Nhâm Đoạn Phong “Ngươi đều rõ có phải không a!!!”
-“Ngươi rốt cục còn muốn làm gì nữa đây?”
Nhâm Đoạn Phong cố hết sức gào thét, tim bắt đầu có chút đau, hô hấp có chút khó khăn.
-“Ta muốn thượng ngươi!” Từng Nguy nổi điên mà cắn lấy môi Đoạn Phong “Đừng nghĩ rằng hiện tại thân thể ngươi như vậy còn muốn đấu được với ta!”
-“Hỗn đản! Biến thái!! Buông phụ thân ra! Hỗn đản, buông phụ thân ta ra!” Nhâm Thiên Tường liều mạng giãy dụa, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến ra tơ máu “Từng Nguy, buông phụ thân ta ra!”
-“A…” Từng Nguy đột nhiên buông ra Nhâm Đoạn Phong, lui về phía sau hai bước, khóe miệng chảy ra tinh tế tơ máu.
-“Biến thái!” Nhâm Đoạn Phong ôm ngực, cố hết sức trừng mắt nhìn Từng Nguy, gắt gao dựa vào vách tường.
-“Biến thái? Ha ha…” Từng Nguy nở nụ cười “Vậy con ngươi thích nam nhân, không lẽ ngươi cũng không biết?”
Nhâm Thiên tường ngây ngẩn cả người, nhìn Nhâm Đoạn Phong. Không có khả năng phụ thân sẽ không biết. Một nhân vật lợi hại như vậy a…Phụ thân nếu thật sự quý trọng hắn, vậy nhất cử nhất động của hắn, phụ thân hẳn là đều đã biết.
-“Ta biết!” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên nói, nhìn Từng Nguy “Ta tôn trọng tình cảm của hắn!”
Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Nhâm Đoạn Phong. Phụ thân của hắn…người phụ thân mà hắn nghĩ đã bỏ rơi hắn cùng mẫu thân…
Bạn đang ?
-“…” Từng Nguy ngây ngẩn cả người, sau đó phá lên cười. Hắn phất tay, một đám người liền tiến tới bắt Nhâm Đoạn Phong “Người đâu, giải người này đi!”
-“Ngươi muốn làm gì!” Nhâm Thiên Tường nóng nảy, nhìn phía Nhâm Đoạn Phong lại nhìn phía Từng Nguy.
-“Phong, ta muốn trông thấy con trai yêu quí của ngươi nhìn người thương yêu của mình chết ở trước mặt lại bất lực bi thống. Hừ, sau đó khiến cho con ngươi giống như ngươi…thống khổ cả đời!”
Nhâm Đoạn Phong ngây ngẩn cả người…