-“Thủ lĩnh!”
-“Thủ lĩnh!!”
Mấy tên hắc y nhân đứng chung quanh đều kêu lên, thế nhưng lại không có một ai tiến đến. Nhâm Thiên Tường kinh ngạc, lúc này mới phát hiện chung quanh hắc y nhân không biết từ khi nào đều đã bị chói chặt. Như vậy…
-“Thiên Tường!” Lang Trạch Thiên vội vàng từ trên cầu thang nhảy xuống, chạy đến trước mặt Nhâm Thiên Tường, lo lắng hỏi: “Có bị thương không?”
-“Các ngươi đến lúc nào vậy?” Nhâm Thiên Tường sửng sốt một chút, nhìn mấy tên hắc y nhân bị trói lại chung quanh. Thảo nào nữ nhân kia lại có thể dễ dàng cướp được súng. Thì ra…Nếu hắn đoán không sai, hẳn chỉ là cái kế mà thôi.
Đôi môi của Đoạn Phong trông rất tái nhợt. Hắn gắt gao ôm Từng Nguy ngã vào trong lòng hắn. Sắc mặt Từng Nguy trắng bệch đáng sợ. Sau lưng hắn tràn đầy đều là máu, thấm ướt đẫm cả người Nhâm Đoạn Phong cũng đều là máu…Trên khuôn mặt tái nhợt của Nhâm Đoạn Phong lẳng lặng xẹt qua bọt nước, thanh âm run run phát ra từ cặp môi tái nhợt: “…Tại…sao?…”
Từng Nguy cố hết sức hô hấp, vừa thâm tình lại bất đắc dĩ nhìn Nhâm Đoạn Phong, nhẹ nhàng mà nở nụ cười. Hắn vẫn đều rất sợ hãi, nghĩ trong lòng nam nhân kia có lẽ thật sự không có mình. Nhưng mà, nam nhân kia lại khóc…Là bởi vì hắn vẫn chiếm một địa vị nào đó trong lòng nam nhân kia sao?
Thực không muốn rời đi a…Nhâm Đoạn Phong, ta yêu thảm ngươi. Làm sao ta có thể còn chưa chiếm được ngươi lại cứ như vậy mà đi a. Về sau lúc ngươi khóc một mình, không có ta ở bên, ngươi chẳng phải sẽ càng cô đơn sao…
-“Nhâm Đoạn Phong a…ngươi yêu ta được không?…Ngươi yêu ta được không a?…Ngươi…mà yêu ta…thì tốt…” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rốt cục đều tiêu thất.
Tầm mắt dần dần mơ hồ, để lại một nụ cười bi thương, Từng Nguy lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
-“A Nguy! A Nguy!! A Nguy!!!” Nhâm Đoạn Phong gào thét, ôm chặt lấy Từng Nguy liều mạng lay hắn. Ngươi sao lại có thể như vậy? Hỗn đản! Hỗn đản!! Hỗn đản!!!
-“Từng Nguy?!” Đang được Lang Trạch Thiên cởi trói, Nhâm Thiên Tường thấy vậy thì ngây ngẩn cả người. Từng Nguy đã chết? “Tiểu Thiên, mau giúp Văn Dục!”
Hắn chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Nhâm Đoạn Phong, nhìn Từng Nguy cả một thân nhuốm máu, tràn đầy lòng chua xót. Nam nhân này, vẫn đều yêu phụ thân đến như vậy…Hắn quay đầu lại nhìn về phía Nhâm Đoạn Phong, mới phát hiện đôi môi tái nhợt của Đoạn Phong, còn có sắc mặt đã xanh mét, trong lòng liền căng thẳng: “Phụ thân!”
-“A Nguy…” Trái tim Nhâm Đoạn Phong như là bị cái gì đó hung hăng xé rách, máu chảy ra, vọt tới yết hầu. Nhâm Đoạn Phong mạnh ói ra một ngụm máu tươi, cố sức thở dốc. Giống như đang gắng tranh thủ từng giờ từng phút, hắn gian nan cầm lấy tay Thiên Tường, cố hết sức nói: “Tường nhi…hảo…hảo…sống…”
-“Phụ thân! Phụ thân!! Ngươi cố gắng chống đỡ a, ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện!” Nhâm Thiên Tường nóng ruột, hoảng loạn. Ông trời a, ngươi muốn ta lại một lần mất đi người thân sao?
Hắn nắm chặt tay Thiên Tường, nói không nên lời. Nhâm Đoạn Phong thống khổ vạn phần nhìn Từng Nguy, lại nhìn phía Thiên Tường. Rốt cục, Đoạn Phong liền ngã xuống trên người Từng Nguy…
-“Phụ thân!!!” Nhâm Thiên Tường tê tâm liệt phế mà gào thét, ôm lấy Nhâm Đoạn Phong “Phụ thân, ngươi tỉnh lại đi!! Phụ thân!!”
Văn Dục ngây ngẩn cả người, hắn lập tức chạy tới, dò xét mạch đập của Đoạn Phong, nghe nhịp tim, vội vàng kêu: “Tường, mau đặt bá phụ nằm xuống, còn có thể cố gắng a!”
Nhâm Thiên Tường khóc nhìn Văn Dục, vội vàng đặt Nhâm Đoạn Phong xuống. Văn Dục lập tức tiến lên, dùng sức đè ngực Nhâm Đoạn Phong.
Lúc này, Viên Ngang rốt cục đá văng cửa chính mà vọt vào, phía sau là Âu Dương huynh đệ.
Âu Dương Vũ chạy đến trước mặt Tát Đế, thửi xem có còn hô hấp. May mà ả còn thở, hắn lập tức ôm lấy Tát Đế rồi xông ra ngoài.
Đồng thời, Lang Trạch Thiên cùng Âu Dương Trụ cũng chạy đến bên cạnh Từng Nguy. Lang Trạch Thiên nhìn Từng Nguy, khe khẽ thở dài. Một thế hệ mặt nạ bạc kiêu hùng như vậy…sao lại rơi vào kết cục như thế này. Bạn đang ?
-“Tiểu Thiên, Từng Nguy hình như vẫn còn thở a!” Âu Dương Trụ kinh hỉ kêu lên, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Từng Nguy.
Lang Trạch Thiên ngây ngẩn cả người, vội vàng cúi người xuống, lỗ tai dán sát vào ngực Từng Nguy “Gặp quỷ a…Nhưng mà giờ chảy nhiều máu như vậy, đưa đi bệnh viện chỉ sợ cũng…”
Lúc này Nhâm Đoạn Phong dường như cũng khôi phục được hô hấp, ngực mỏng manh phập phồng.
-“Phụ thân! Phụ thân!!” Nhâm Thiên Tường kinh hỉ kêu lên “Dục nhi, phụ thân thở được rồi!”
-“Mau đưa hắn đi bệnh viện!” Dục nhi trầm tĩnh hô.
-“Thiên Tường, xe của ta ở bên ngoài!” Viên Ngang tiến lên, nâng dậy nửa người trên của Đoạn Phong “Ngươi định cõng bá phụ sao?”
-“Mau!” Nhâm Thiên Tường lập tức nghiêng người, đem Nhâm Đoạn Phong cõng lên trên lưng, vội vàng chạy ra ngoài.
-“Văn Dục, ngươi mau nhìn xem tình huống của Từng Nguy!” Lang Trạch Thiên vội vàng gọi lại Văn Dục đang muốn chạy theo ra ngoài.
Văn Dục ngừng lại, vội chạy tới quỳ xuống, tách ra hai mắt Từng Nguy, trong lòng cả kinh. Nam nhân này, ý chí sinh tồn rất mạnh a!
-“Trước tiên phải cầm máu đã!” Văn Dục bình tĩnh xé quần áo trên người “Mau đỡ hắn dậy!”
Âu Dương Trụ vội vàng nâng dậy Từng Nguy, giúp Văn Dục băng bó cho hắn, sau đó hai người liền vội vã đưa Từng Nguy đến bệnh viện.
Lang Trạch Thiên thở phào một cái, vội đứng lên. Phía sau, một tên hắc y nhân tiến lên, thấp giọng nói: “Đều giải quyết xong, thưa thiếu chủ! Giờ nên xử lý thuộc hạ của mặt nạ bạc thế nào?”
-“Chuyện này từ từ hẵng tính. Trước tiên đem nhốt hết tất cả bọn chúng lại!” Lang Trạch Thiên lãnh nghiêm mặt nói. Mặt nạ bạc a mặt nạ bạc…Ngươi ngay từ đầu chỉ cần Nhâm Đoạn Phong, vì sao còn làm những chuyện như vậy a?
Hôm nay thật sự quá loạn. Chuyện cảm tình, khúc mắc, sinh tử đều loạn cả…