Tiểu Người Câm Nuôi Chồng Từ Nhỏ

Chương 4: Chương 4




Editor: Sasaswa

Thẩm Yến Quân mỗi ngày tan học đều tới đón Lục Gia Ninh cùng nhau về nhà, mấy bạn học chuyên hóng chuyện bát quái hỏi quan hệ của hai người, Lục Gia Ninh trả lời với bọn họ Thẩm Yến Quân là anh của mình, nhưng rõ ràng hai người lớn lên khônh giống nhau, lại tiếp tục truy hỏi, cậu cũng chỉ cười cười. Lục Gia Ninh không trả lời, bạn học hỏi một hai lần không được tự cảm thấy mất mặt rồi giải tán.

Nhưng bạn học sơ trung không giống bạn học tiểu học, mọi người đã trưởng thành hơn một ít, hiểu chuyện hơn một chút, bây giờ là thời kỳ trưởng thành, phản nghịch, chuyện yêu sớm cũng bắt đầu.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được.

Bạn học lên sơ trung đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, truyền bát quái cũng càng nhiều hơn, không biết là ai biết quan hệ thật sự của bọn họ, trong bóng tối tụ tập cùng một chỗ nói xấu sau lưng Lục Gia Ninh.

Sau đó nữa, sẽ một hai người đến trêu chọc vài câu trước mặt Lục Gia Ninh, cậu không thể nói chuyện, chỉ đành viết lên giấy biện bạch nhưng không ai thèm xem đến, các bạn học nhìn bộ dạng thẹn thùng gấp gáp của Lục Gia Ninh cảm thấy rất thú vị, hết giờ giải lao liền tản đi.

Thời gian lâu dài, sự phản kháng của Lục Gia Ninh không có hiệu quả, mấy nam sinh thích trêu chọc cậu tụ tập một chỗ, quá phận mà 'bắt nạt' Lục Gia Ninh. Lần này lúc Thẩm Yến Quân tới đón Lục Gia Ninh, thấy cậu bị một đám nam sinh vây ở chỗ ngồi đùa giỡn, có người hỏi cậu sao chồng nuôi từ nhỏ còn chưa tới đón, những người khác hùa theo lớn tiếng cười, Lục Gia Ninh gấp gáp đứng lên xua tay lắc đầu. Cậu so với bạn học đồng lứa thấp hơn một ít, vốn đã không có khí thế, nói chuyện không được chỉ liên tiếp khoa tay dùng thủ ngữ 'Anh Yến Quân không phải chồng nuôi từ nhỏ, các bạn đừng nói lung tung!', mọi người nào có hiểu được, tiếp tục trêu chọc cậu. Lục Gia Ninh không thích có người dùng từ ngữ khinh bỉ như vậy nói về Thẩm Yến Quân, nhưng cậu khoa tay múa chân thì người khác không hiểu, gấp gáp phát ra vài từ đơn ừ a a muốn phủ nhận để bọn họ ngậm miệng nhưng không có tác dụng, hành động của cậu không hề có lực uy hiếp, âm thanh của đám bạn càng lớn hơn.

Thẩm Yến Quân đi tới đẩy đám đông đang vây quanh Lục Gia Ninh ra, hắn vốn lớn hơn bọn họ ba tuổi, vóc dáng lại cao, Lục Gia Ninh vẫn luôn không phát hiện, tướng mạo Thẩm Yến Quân là thiên về lạnh lùng, lúc không cười sẽ thấy rất nghiêm túc, chỉ có trước mặt cậu mới lộ ra một chút ôn hòa như ánh nắng mùa đông, làm người khác tưởng rằng hắn vốn dĩ đã rất thân thiện.

Thẩm Yến Quân mặt lạnh quét mắt nhìn đám nam sinh kia, bọn họ phẫn nộ từng người tản đi, nói chuyện với Lục Gia Ninh lại ôn nhu khác biệt: “Thu dọn xong chưa, chúng ta về nhà.”

Vừa rồi Lục Gia Ninh đỏ mắt lo lắng, lúc cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến Quân, hắn mới phát hiện dáng vẻ ủy khuất bây giờ của cậu rất giống với giấc mơ đó, làm hắn ngẩn người trong chốc lát.

'Sao anh không giải thích?'

“Bọn họ nói cũng có phần đúng, không cần giải thích.”

'Nhưng em không muốn bọn họ nói vậy về anh, anh Yến Quân, anh yên tâm, chờ em lớn hơn chút nữa, em sẽ nói rõ với ba mẹ, không để hai người ép anh kết hôn với em đâu.'

Thẩm Yến Quân không trả lời, giúp Lục Gia Ninh mang balo một bên tay, tay kia thì nắm tay cậu nói: “Đi thôi, tới giờ về rồi.”

Chuyện này qua đi, cha mẹ Lục đến trường tìm giáo viên chủ nhiệm, giáo viên mời từng phụ huynh của nhóm nam sinh đó đến họp riêng tại trường. Sự việc này khoảng thời gian sau đó không xảy ra nữa, chỉ là nhóm bạn học ít nhiều sẽ xa lánh Lục Gia Ninh, cũng may cậu không để tâm chuyện tâm này lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.