Editor: Sasaswa
Thẩm Yến Quân có chút tức giận nằm trên giường, tức giận Lục Gia Ninh sao có thể dễ dàng đẩy hắn ra ngoài như vậy, bắt đầu cảm thấy có phải là cậu không thích hắn hay không, nhưng buổi chiều khi hắn thăm dò, phản ứng của Ninh Ninh hẳn là có thích hắn, vì thế Thẩm Yến Quân rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Gia Ninh.
Anh Yến Quân: Ninh Ninh, em có biết buổi chiều anh và bạn nữ kia nói gì không?
Tin nhắn được gửi đi, hắn cầm điện thoại tiếp tục chờ đợi. Qua gần 3 phút mới nhận được phản hồi.
Bảo bối: Em không biết.
Anh Yến Quân: Bạn nữ có thổ lộ muốn hẹn hò với anh.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy dòng chữ 'đang nhập' của đối phương...nhưng phải một lúc sau mới nhận được tin nhắn trả lời.
Bảo bối: Anh Yến Quân muốn hẹn hò với chị ấy không?
Anh Yến Quân: Em muốn anh quen cô ấy không?
Lục Gia Ninh nhận được tin nhắn không biết phải trả lời thế nào, cậu gõ dòng 'Anh Yến Quân thích chị ấy không?', sau đó lập tức xóa đi. Nhập tiếp 'Cái này sao anh lại hỏi em?', lại lần nữa xóa bỏ, kỳ thực Lục Gia Ninh biết mình thích Thẩm Yến Quân, anh Yến Quân luôn ôn nhu, kiên nhẫn và luôn nở nụ cười với cậu, cậu rất thích mỗi khi anh ấy xoa đầu mình, nhưng mà... 'Anh Yến Quân, em hi vọng anh hạnh phúc.', cuối cùng cậu gửi câu này đi, sau đó sốt ruột gửi thêm một câu 'Hôm nay em hơi mệt nên đi ngủ trước đây, anh ngủ ngon~'
Hai người cùng nhau lớn lên, Thẩm Yến Quân quá hiểu rõ cậu, Lục Gia Ninh như vậy là không bình thường, vì vậy hắn đi tới trước phòng cậu vặn mở cửa ra, đúng như dự đoán, trong phòng là một mảnh đen kịt, quả nhiên tên ngốc này không nở đẩy hắn ra ngoài. Lục Gia Ninh khóc quá mức chuyên tâm nên không để ý có người vào phòng mình, Thẩm Yến Quân vươn tay mở đèn trong phòng, tiếng khóc lúc này mới ngừng lại, hắn nhìn người trên giường đang trùm chăn lén lút khóc, đi với vén chăn lên, biết nhưng vẫn hỏi: “Sao lại khóc? Buồn ngủ mà ngủ không được sao?”
Lục Gia Ninh không ngờ Thẩm Yến Quân sẽ tới, cậu sợ hãi với tình huống vừa xảy ra nên quên mất việc khóc tiếp, cậu không muốn ngẩng dầu, cho dù Thẩm Yến Quân biết cậu đang khóc nhưng Lục Gia Ninh vẫn không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Thẩm Yến Quân nhìn người nằm lì trên giường không có phản ứng, chỉ đành ngồi xuống bế người lên, đặt lên đùi mình. Lục Gia Ninh cảm thấy đại não mình ngừng hoạt động, cậu không biết phải phản ứng thế nào với tình huống đột phát này, bây giờ cậu đang ngồi trên đùi người mình thích, chớp mắt nhìn Thẩm Yến Quân, nước mắt chưa khô treo trên hàng mi dài, cậu không biết đôi mắt của mình đã trở nên đỏ hoe, bộ dáng nhìn Thẩm Yến Quân làm hắn rất yêu thích cùng không có sức kháng cự.
Thẩm Yến Quân một tay ôm cậu, tay khác thì lấy khăn giấy ở đầu giường cho Lục Gia Ninh lau nước mắt, “Sao lại khóc? Em vẫn chưa trả lời anh.”
'Anh Yến Quân muốn hẹn hò với chị kia sao?'
'Em có muốn anh đồng ý lời thổ lộ đó không?' Thẩm Yến Quân nghiêm túc hỏi, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Không được nói dối.”
Lục Gia Ninh nhìn Thẩm Yến Quân, do dự một chút mới chậm rãi lắc đầu. Vừa mắc cỡ cúi đầu.
“Lắc đầu là có ý gì?” Thẩm Yến Quân hôm nay không có ý định buông tha cho cậu.
Lục Gia Ninh vẫn cúi đầu không trả lời nhưng Thẩm Yến Quân luôn có sự kiên trì đối với cậu, Lục Gia Ninh không trả lời, Thẩm Yến Quân sẽ chờ cậu trả lời.
Một hồi sau, Lục Gia Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chắp tay, Thẩm Yến Quân biết đây là hành động cậu tự cổ vũ chính mình, hắn nhìn Lục Gia Ninh, quả nhiên, cậu từ từ buông tay ra, cắn môi dưới, hướng hắn khoa tay nói 'Không muốn anh Yến Quân hẹn hò với chị ấy.'
“Tại sao không muốn?”
'Anh, em xin lỗi.'
Câu trả lời này có chút khó hiểu.
“Sao lại xin lỗi.”
'Xin lỗi anh, em nói là muốn cho anh tự do nhưng lại âm thầm thích anh, em có chút ích kỉ, không muốn buông anh ra. Em xin lỗi, nếu anh có người mình thích, em không biết...'
Lục Gia Ninh khua tay chưa xong đã bị Thẩm Yến Quân cắt ngang, hắn đại khái có thể đoán được cậu muốn nói cái gì, nhất định là nói sẽ không miễn cưỡng hắn, hi vọng hắn hạnh phúc. Thẩm Yến Quân không muốn nghe tiếp cho nên hôn lên đôi môi của Lục Gia Ninh, từng chút mà mút vào, Lục Gia Ninh giật mình, thậm chí quên mất hô hấp, hai tay của cậu còn dừng giữa không trung, muốn nói cái gì cũng đã sớm quên mất, đầu óc trống rỗng hoàn toàn, trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt cách mình rất gần, gần đến mức cậu không thấy rõ cái gì cả, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực phun lên mặt mình. Thẩm Yến Quân không vội vã làm sâu thêm nụ hôn bởi vì tên ngốc này tựa hồ không biết cách lấy hơi, hắn dừng lại ghé sát tai Lục Gia Ninh: “Ninh Ninh, lấy hơi.“. ngôn tình ngược
Lục Gia Ninh lúc này mới có phản ứng, há miệng thở dốc, chờ cậu bình tĩnh hơn Thẩm Yến Quân mới đến gần bù đắp lại một chút.
“Ninh Ninh, anh không muốn em xin lỗi, em thích anh làm anh rất vui”
“Cho nên Ninh Ninh bây giờ có muốn hẹn hò với anh không?”
Hành động của Lục Gia Ninh phản ứng nhanh hơn não cậu, đã lập tức gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cậu nhớ tới ước định của ba mẹ với Thẩm gia, cậu biết anh Yến Quân là người rất có trách nhiệm, cậu không muốn bởi vì ước định trước đó mà ép buộc hắn cùng với mình, như vậy đối với anh Yến Quân rất không công bằng.
“Tại sao lại lắc đầu?”
'Anh Yến Quân, em chưa bao giờ xem anh là chồng nuôi từ nhỏ cả, em thích anh nhưng em không muốn anh chấp nhận ở bên em là vì trách nhiệm.'
Thẩm Yến Quân nở nụ cười, “Ninh Ninh ngốc, anh không có ý định làm chồng nuôi từ nhỏ của em, cũng sẽ không bởi vì ước định mà kết hôn.” Hắn kề sát bên tai cậu nói: “Anh thích em chỉ bởi vì em là Ninh Ninh của anh thôi, không phải là chồng nuôi từ nhỏ, vậy Ninh Ninh có muốn làm con dâu nuôi từ bé của nhà anh hay không?” Nói xong thuận tiện hôn nhẹ lên tai cậu. Hài lòng nhìn lỗ tai cậu từ từ đỏ bừng lên.
Lục Gia Ninh bị Thẩm Yến Quân ôm vào trong ngực không có chỗ trốn, chỉ có thể chôn đầu vào ngực hắn, không nhúc nhích, Thẩm Yến Quân biết cậu thẹn thùng, vốn tưởng rằng không chiếm được câu trả lời, lại không ngờ rằng sau một lát, người trong ngực gật gật đầu.