Edit: Simi
Lúc cuộc thi môn Ngữ văn kết thúc, bầu trời bên ngoài cũng vần vũ mây đen, như đang báo hiệu cơn mưa đang tới.
Trên hành lang ùa ra những học sinh thả lỏng sau buổi thi, tốp năm tốp ba tụ tập lại nói chuyện phiếm, bàn về cuộc thi, hoặc tò mò về những tin bát quái.
“Lớp bên cạnh có người bị bắt gian lận đó, đùng một phát là bị bắt luôn, gan thật đó.”
“Thật hả? Vậy chắc bài thi đó bị 0 điểm rồi.”
“Đương nhiên, ở trước mặt giáo viên mà còn dám gian lận, nghe nói giám thị là chủ nhiệm của lớp đó luôn, tớ đoán chắc là thầy ấy tức muốn chết rồi...”
Nhạc Nha ôm bình nước đi qua, nghe được vài câu thảo luận to nhỏ đó.
Mỗi giây mỗi phút sau khi lên 12 đều được các giáo viên kiểm soát chặt chẽ, ngay cả lễ Quốc Khánh ngày mai cũng chỉ được nghỉ ba ngày, cho dù học sinh có phàn nàn cũng vô dụng.
Hôm nay là ngày thi tháng cuối tháng chín, cũng là cuộc thi cuối cùng tại trường học này.
Nhạc Nha đi đến phòng đun nước, nghĩ về kế hoạch kiến thiết trường học Nhất Trung, sau lễ Quốc Khánh họ sẽ chuyển đến khu học mới, tương lai sẽ học ở đó một năm.
Cô cũng chưa đến xem khu học mới, cũng không biết nó như thế nào.
Rót đầy bình nước, Nhạc Nha xoay người định về lớp thì bị một nữ sinh tóc ngắn chắn đường, ngăn cản cô ra khỏi phòng đun nước.
Nhạc Nha nhớ cô bạn này ngồi ở đằng sau mình trong lần thi này, cũng không biết cô ấy muốn gì, “Có chuyện gì không?”
Nữ sinh tóc ngắn cười hì hì: “Nghe nói cậu học giỏi lắm, đến lúc thi Toán, nhờ cậu cho tôi chép bài thi của cậu chứ sao.”
Bởi vì là cuộc thi tháng đầu tiên được tổ chức sau khi khai giảng, nên chỗ ngồi và phòng thi xáo trộn với nhau, học sinh giỏi với học sinh kém cũng được trộn lẫn.
Nhạc Nha chậm chạp nhắc nhở: “Trường không... không cho phép gian lận.”
Tác phong quản lý của Nhất Trung rất nghiêm khắc, gian lận bị bắt sẽ thông báo cho toàn bộ trường học, bài kiểm tra sẽ đánh 0 điểm, vừa nãy chuyện mấy học sinh bàn tán cũng là kết quả này, không hề được nhân nhượng mà có số điểm khác.
Nữ sinh tóc ngắn dụ dỗ nói: “Cậu không nói, tôi không nói thì có ai biết đâu, cậu cứ mở bài thi ra để tôi xem vài lần là được, đơn giản mà.”
Thấy vẻ mặt Nhạc Nha có chút mờ mịt, cô ta bực bội: “Tôi nói chuyện với cậu đó, cậu không nghe thấy hả?”
Cô ta với tay ra như muốn chạm vào lỗ tai của Nhạc Nha.
Nhạc Nha vô thức che lỗ tai lại, từ nhỏ cô đã có chút trở ngại về thính lực, nhất định phải mang máy trợ thính mới có thể nghe rõ âm thanh, nếu không sẽ mơ hồ không rõ.
Bên ngoài lỗ tai trắng muốt mượt mà đeo một cái máy trợ thính, ẩn giấu sau mái tóc đen nhánh, chỉ lộ ra vành tai nhỏ nhỏ xinh xinh.
Không những hài hòa, mà còn rất đẹp.
Tiếng chuông thông báo cuộc thi tiếp theo vang lên.
Nữ sinh tóc ngắn cũng không muốn trì hoãn thời gian, trong mắt hiện lên một tia không vui, trước khi đi còn vứt lại một câu: “Được rồi, quyết định vậy đi nha.”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, rồi cũng đi theo trở về phòng thi.
Giáo viên giám thị phòng thi là thầy dạy toán của lớp cô, lần này đề thi tháng không khó, cô nhanh chóng giải đến bài toán cuối cùng.
Đúng lúc này, ghế của Nhạc Nha bị đá một cái, nữ sinh đằng sau nhỏ giọng nói: “Mở bài thi ra cho tôi nhìn chút.”
Nhạc Nha không muốn, nhích ghế lên trước một chút.
Nữ sinh tóc ngắn không ngờ con nhóc này điếc đặc như vậy, lại đạp một cái vào ghế, hạ giọng nói: “Cho tôi xem coi.”
Nhạc Nha che kín bài thi, lắc đầu không lên tiếng.
Động tĩnh của nữ sinh tóc ngắn quá lớn, thầy dạy toán nghe thấy liền lớn giọng: “Em học sinh ngồi hàng ba ghế thứ năm, em mới vừa làm gì đó?”
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều xoay lại nhìn, nữ sinh tóc ngắn thoáng đỏ mặt, đứng lên phủ nhận: “Em không làm gì hết.”
Thầy dạy toán tận mắt nhìn thấy, sao có thể chỉ nghe lời giải thích đó rồi cho qua, nói thẳng: “Đến phòng làm việc của tôi ngay.”
Lúc Nhạc Nha đứng dậy, nữ sinh tóc ngắn hung hăng trừng mắt nhìn cô, lên tiếng cảnh cáo: “Nói chuyện cho cẩn thận đó.”
Hai người các cô cùng đến văn phòng của giáo viên.
Bất quá vì Nhạc Nha không hề cho người khác xem bài, còn đối phương lại cưỡng từ đoạt lý [1]: “Em không có gian lận, không tin thầy nhìn bài thi của em đi, giấy trắng mà.”
[1] xuất phát từ Tam Quốc diễn nghĩa, ý nói không có lý cũng thành có lý.
Thầy dạy toán họ Chu tức đến mức không nói nổi.
Thầy trực tiếp gọi cho chủ nhiệm lớp của nữ sinh đó, cương quyết yêu cầu chủ nhiệm lớp của nữ sinh đó phải cho thầy một đáp án.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng đưa nữ sinh tóc ngắn về lớp để giáo huấn.
Thời tiết đã mát mẻ hơn, trong văn phòng của giáo viên không mở điều hòa, quạt trần trên đỉnh đầu mở số thấp cứ từ từ quay.
Bọn họ đi rồi, thầy Chu liền ôn hòa nói: “Nhạc Nha, về sau em đừng có tiếp xúc với nữ sinh đó, có việc gì thì nói cho thầy biết là được.”
Trường Nhất Trung là trường học uy tính, lâu năm nhất Giang Thành, với cơ sở vật chất tốt và giáo viên giỏi, cơ hồ mỗi gia đình đều muốn nhồi nhét con em mình vào học tại trường này.
Thành tích của Nhạc Nha ưu tú, được tuyển thẳng từ trường cấp hai.
Lúc thầy Chu tiếp nhận lớp còn lo sợ con của kẻ có tiền thì tính tình cũng sẽ khác biệt, không ngờ cô không chỉ lớn lên trắng nõn, tính cách cũng điềm đạm, dịu dàng, nhu thuận, nhìn là biết ngay từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt.
Cô đi học sớm, so với các bạn cùng lớp đều nhỏ hơn một tuổi, cho nên thầy một mực nhắc nhở các học sinh trong lớp, không được khi dễ cô gái nhỏ.
Thầy Chu không ngờ nữ sinh lớp bên ngoài lại to gan như vậy.
Nhạc Nha cũng không phải là lần đầu tiên đến văn phòng của giáo viên, thầy cô hiện tại có mặt trong văn phòng cơ bản đều dạy lớp cô, nên tất cả đều biết cô.
Nhạc Nha ngoan ngoãn, khéo léo đáp lời: “Dạ.”
Thầy Chu nói: “Em về lớp trước đi, cứ bỏ chuyện này qua một bên, chuẩn bị thật tốt cho buổi thi kế tiếp, tranh thủ phấn đấu thêm một bước nữa.”
Nhạc Nha gật đầu, “Cám ơn thầy.”
Cô không hề lo lắng chút nào về chuyện này, dù sao thì bản thân cũng chẳng làm gì, hơn nữa thầy và những người khác đều có thể làm chứng cho cô.
*
Bởi vì giáo viên chú ý chặt chẽ hơn, nên cuộc thi buổi chiều diễn ra rất yên bình.
Nhạc Nha dọn dẹp mấy thứ trên bàn xong, chưa ra khỏi lớp mà đã nghe thấy giọng nói cực lớn của hai nữ sinh sau lưng.
“Con nhỏ điếc nhìn y như bạch liên hoa, muốn xem bài thi có một chút mà cũng bị giáo viên cảnh cáo, cảnh cáo cái rắm á, tớ cũng có chép đâu.”
“Thanh cao có ăn được không, dù học giỏi, được giáo viên yêu thích thì cũng làm được gì, không phải chỉ là một kẻ tàn tật à, còn bị điếc nữa chứ, ha ha ha ha.”
Nữ sinh tóc ngắn giương cao giọng nói: “Cậu nói đúng lắm.”
Một nữ sinh khác nói xoáy: “Cũng không thể nói vậy được, ba của người ta cúng cho trường một dãy phòng học, kẻ có tiền, tụi mình có vốn liếng này sao?”
Năm đó Nhạc Nha nhập học, khu dạy học mới là do ba của cô quyên tiền xây dựng.
Cô mím môi, liếc qua chỗ mấy nữ sinh đó, làm bộ như không nghe thấy, ôm sách vở ra khỏi trường.
Hai nữ sinh kia đứng yên tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.
Nhạc Nha trở lại lớp 1.
Bên ngoài trời đang mưa, trên hành lang đứng đầy những học sinh đang lo lắng, tiếng thét chói tai vang lên chúc mừng sau hôm nay chính là kỳ nghỉ lễ dài ba ngày.
Mưa ngoài trời tạt vào dãy hành lang, kèm theo những giọt nước bùn do vài ba học sinh chạy qua chạy lại dính vào chân họ, văng vào bàn chân của Nhạc Nha, hôm nay cô mang giày trắng nên nhanh chóng hiện lên vài vết đen dơ bẩn.
Nét mặt thanh tú của Nhạc Nha nhăn lại, có chút bực bội.
Đi vào lớp học, cô rút khăn tay trong hộc bàn ra từ từ lau vết bùn trên giày, động tác nhã nhặn.
Chỗ ngồi của Nhạc Nha kế bên cửa sổ, vừa vặn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài đánh lách cách vào lớp thủy tinh như tiếng hạt đậu nhỏ rơi xuống mặt đất.
Hai nữ sinh ở dãy bàn phía trước đang thu dọn sách vở, tranh thủ nói chuyện phiếm, đủ thứ chuyện bát quái gần đây trong trường, chẳng hề giấu giếm điều gì.
“...Thầy dạy Hóa với cô dạy Văn lớp 3 trong lúc hẹn hò bắt gặp học sinh của mình cũng đang hẹn hò, lúc đó phải nói là như Tu La xuất hiện vậy.”
“Haiz, tụi mình sắp chuyển sang trường mới rồi, nghe nói khu trường bên kia loạn lắm, không biết tụi mình có thể an tâm học hành không.”
“Sao tớ nghe nói bên đó trai đẹp nhiều lắm, nhất là cái tên gì đó, tớ quên tên rồi, dù sao cũng đẹp trai lắm, vô cùng đẹp trai luôn á...”
Lúc Nhạc Nha lau khô giày, trong phòng học cũng chỉ còn lại bạn học trực nhật vệ sinh, mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi.
Tạ Khinh Ngữ ngồi phía sau đã thu dọn xong mọi thứ, “Đi thôi.”
Tuy trời vẫn mưa, nhưng trên đường đi Tạ Khinh Ngữ vẫn chơi điện thoại, không biết đang xem cái gì, cứ bật cười suốt.
Học sinh trường Nhất Trung đều rất tự giác, có thể mang theo điện thoại, nhưng không được phép sử dụng trong lớp học, các thầy các cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhạc Nha cũng có, nhưng bình thường rất ít khi sử dụng.
Tạ Khinh Ngữ không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, nên vẫn còn đang suy nghĩ đến mấy vấn đề khác.
Mưa nhỏ đi một chút, hai người mua trà sữa ở trước cổng trường.
Tạ Khinh Ngữ nhớ đến gì đó, liền quay sang hỏi cô: “Nhạc Nha, chú Nhạc thật sự giúp đỡ cho một học sinh bằng tuổi với cậu hả?”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Bộ đồng phục rộng thùng thình mặc trên người cô để lộ ra cơ thể thập phần nhỏ nhắn, xinh xắn, Tạ Khinh Ngữ nhìn vào đôi mắt trong trẻo đen nháy kia liền cảm thấy tâm tình thật tốt.
Thanh âm của cô giống mẹ, mềm mại dịu dàng, nghe cũng rất thoải mái.
Tạ Khinh Ngữ hiếu kì nói: “Cậu gặp rồi sao?”
Nhạc Nha nhớ lại nói: “Chưa gặp, chỉ là hôm qua tớ nghe ba tớ nói điện thoại, có nhắc đến học sinh đó, là nam sinh, nghe đâu giúp đỡ mười năm rồi.”
Mười năm là khoảng thời gian không dài không ngắn, có thể ảnh hưởng đến cả một đời người.
Tạ Khinh Ngữ suy đoán: “Con nhà nghèo nhất định lòng tự trọng rất kiên cường, quần áo nhất định cũng không tốt, hơn nữa sinh hoạt khó khăn, chỉ sợ dinh dưỡng cũng không đầy đủ.”
Nghe thấy cô ấy hình dung như vậy, Nhạc Nha lại tưởng tượng ra cảnh phải ăn đồ ăn chỉ có rau giá, nhất thời cũng đồng tình trong lòng.
Nhạc Nha cắn ống hút: “Vậy tớ sẽ nói với ba cho cậu ta ăn nhiều một chút.”
Tạ Khinh Ngữ bị dáng vẻ của cô chọc cười, đưa tay vuốt vuốt mặt cô.
Cô ấy nhìn điện thoại, nói: “Hôm nay mưa lớn quá, nên anh tớ đến đón tớ, không về chung với cậu được rồi, cậu đi về phải cẩn thận đó.”
Nhạc Nha gật đầu: “Ừ.”
Đứng bên kia đường cái là anh trai của Tạ Khinh Ngữ, hai người tạm biệt nhau, đúng lúc xe buýt vừa đến, Nhạc Nha chạy chậm đi lên.
Trên xe không đông người lắm, cô thu dù lại để một bên, trên người không khỏi rơi xuống vài giọt mưa, tóc mái trước trán ướt đẫm dán chặt trên má.
Nhạc Nha một tay lau tóc, một tay lấy điện thoại di động ra.
Có lẽ do tối hôm qua ngủ muộn, nên chưa tới vài phút cô đã ngủ gà gật trên xe, đầu dựa vào cửa sổ rồi híp mắt lại, không biết qua bao lâu mới bị âm thanh trên xe buýt đánh thức.
“Đã đến trạm trung học Lâm Thủy, hành khách xuống xe xin xuống bằng cửa sau, xin chú ý an toàn, tiếp theo sẽ đến...”
Bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Nhạc Nha cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, thậm chí còn hơi say xe, dứt khoát đeo balo xuống xe, đi bộ về nhà.
Vừa xuống xe cô đã nhìn thấy cổng trường sơn màu vàng rực rỡ ở đối diện đường cái.
Có vài nam sinh đang đứng bên đường phía đối diện.
Nhạc Nha không để ý, chỉ nhìn thấy mái đầu vàng mái đầu đỏ gây chú ý với người đi đường, nếu không phải họ mặc đồng phục, cô còn tưởng là người ngoài xã hội.
Cô biết rõ khu trường mới, chỉ là lúc trước cô không hay đi xe buýt, nên cũng chưa từng tới đây, không nghĩ tới quản lý lại lỏng lẻo như vậy.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy có một điểm bình thường ở trong nhóm người đó.
Không giống với hai nam sinh nhuộm tóc, đứng ở giữa là một nam sinh thân hình cao to đang cúi đầu dựa vào trạm chờ xe buýt, hai tay đút túi, không nhuộm tóc, mặc đồng phục trắng xanh, khóa kéo hơi mở rộng, lộ ra áo thun màu đen bên trong.
Ước chừng thời gian tan học đã qua từ lâu, cho nên người bên này đường lớn không nhiều lắm, Nhạc Nha có thể nghe được bọn họ đang lớn tiếng nói gì đó, còn nhìn qua phía bên này.
Bất quá cô lại không nghe thấy họ đang nói gì.
Sau đó Nhạc Nha nhìn thấy nam sinh đứng chính giữa ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc cũng nhìn qua bên này, đối mặt với cô.
Cậu ta rất đẹp trai, đôi mắt phảng phất như chứa đựng cả dải ngân hà, đầy thu hút, con ngươi đen nháy sâu thẳm, không rõ cảm xúc.
Đồng phục mặc trên người vừa khít với cậu ta, tôn lên thân hình hơi gầy, áo khoác của cậu ta chỉ kéo tới ngực, lười nhác mà nhẹ nhàng, tay áo cũng xắn đến khuỷu tay.
Nhạc Nha còn nhìn thấy chỗ xương quai xanh của đối phương có một sợi dây phản quang màu bạc.
Chắc là dây chuyền.
Cô thu hồi tầm mắt, quay người đi vào cửa hàng nhỏ sau lưng, mua vài viên kẹo bạc hà, thỏa mãn cơn thèm của mình.
*
Ở chỗ trạm xe buýt.
Triệu Minh Nhật gãi gãi mái tóc vàng của mình, hỏi: “Dạng ca, lễ Quốc Khánh có đi chơi không? Quảng trường mới mở khu trượt băng, ở đó có nhóm nữ sinh, ra đó gặp tí xíu thôi cũng được.”
Trần Dạng không ngẩng đầu lên, “Không hứng thú.”
Triệu Minh Nhật đá đá Lương Thiên, “Lưỡng Thiên Khối, cậu đứng đó làm gì vậy?”
Lưỡng Thiên Khối [2] là biệt hiệu của cậu ta, tên thật là Lương Thiên, cậu ta vẫn còn đang nhìn theo cô gái vừa bước xuống xe buýt lúc nãy, nhu thuận trắng nõn, đầy hoạt bát, đôi mắt đó đúng là muốn hạ gục tất cả mọi người.
[2] Lưỡng Thiên Khối: hai ngàn đồng
Lương Thiên nói: “Nữ sinh lúc nãy cũng mặc đồng phục giống tụi mình kìa.”
Triệu Minh Nhật cũng nói: “Tôi chưa từng gặp qua. Nhìn theo hướng mà cô ấy đến, đoán chừng là học ở trường chính, nhìn nhỏ xíu à.”
Trường chính với khu học mới cách nhau rất xa, bình thường cũng không hay chạm mặt.
Lương Thiên cảm khái nói: “Hơi bị đẹp mắt á, hơn nữa nhìn bộ dáng đó chắc là học sinh giỏi rồi, giáo viên thích nhất là mấy học trò như vậy.”
Triệu Minh Nhật đột ngột bật cười, “Được được, tôi thấy Dạng ca với cô ấy cũng xứng đôi lắm.”
Kế hoạch kiến tạo trường chính đã được thông báo cho khu học ở đây, họ cũng biết sau kì nghỉ lễ Quốc Khánh, khối 12 bên trường chính sẽ chuyển đến khu học ở bên này của họ.
Lương Thiên trợn mắt, “Thôi đi, cậu cũng không phải là không biết lúc trước nữ sinh tỏ tình với Dạng ca đều ôm mặt khóc mà bỏ chạy đó thôi, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm cho người ta nữa là.”
Triệu Minh Nhật cũng nghĩ như vậy.
Mọi người đều biết, bạn bè thuộc giới tính nữ của Trần Dạng là không, chưa từng để bất kì ai ở trong lòng, là bộ dáng vô dục vô cầu, y chang một hòa thượng ăn chay niệm Phật.
Lương Thiên nghĩ nghĩ, giang hai tay rồi so so, ngạc nhiên nói: “Quào, mặt của nữ sinh đó còn không lớn bằng tay của tôi, nhỏ thật.”
Cậu ta và Triệu Minh Nhật cùng nhau kinh hãi than thở một tiếng, bỗng phát hiện Trần Dạng chẳng hề chú ý gì đến phản ứng của bọn họ.
Thế là Lương Thiên tiến tới hỏi: “Dạng ca, nhìn gì vậy?”
Trần Dạng thoáng dừng một chút.
Cô gái nhỏ mềm mại nho nhỏ bao phủ trong bộ đồng phục rộng thùng thình, trên tai đeo chiếc máy trợ thính, đang hiển hiện rõ ràng trước mắt anh.
Nhất là cái nhăn mũi cuối cùng đó, cả người nhu thuận y như con thỏ nhỏ.
Lương Thiên híp mắt, cảm thấy quái lạ liền nói: “Uây, cô gái đó rõ ràng xuống xe rồi, chẳng lẽ nhà ở gần đây?”
Trần Dạng vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cô gái mặc đồng phục đi vào cửa hàng bán quà vặt ở đối diện, anh đứng thẳng người lại, băng qua đường.
Lương Thiên thấy anh không đợi xe buýt nữa, gọi với theo: “Dạng ca, cậu đi đâu vậy? Xe sắp tới rồi.”
Trần Dạng cũng không quay đầu lại, “Mua kẹo.”
Lương Thiên: “...”
Xưa nay Trần Dạng có vẻ ngoài lười nhác là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, nhưng toàn bộ trường học ở khu học bên này đều biết anh tâm tính bất thường lòng dạ ác độc.
Còn kẹo, chắc chắn không thuộc về thế giới của anh rồi.
Lương Thiên huýt sáo: “Tôi chưa từng thấy cậu ăn cục kẹo nào từ hồi mới vào trường tới giờ, lần trước không phải còn ném trả người ta tỏ tình nguyên hộp kẹo sao.”
Mí mắt Trần Dạng nhấc lên, không thèm trả lời cậu ta.
Cho đến lúc Trần Dạng tiến vào cửa hàng bán quà vặt, che khuất bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, Lương Thiên mới kịp phản ứng.
Cái này không phải là mua kẹo, mà e là có mưu đồ nha.