Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 64: Chương 64




Bố nó thọc tay vào túi quần, ánh mắt chứa đầy tình cảm, bắt đầu kể:

- Hoàng Minh, con còn nhớ, hôm Nhược Hi ở bệnh viện, ta đã hỏi con những gì, đúng không? Đã đến lúc ta cho các con biết sự thật! Con là Triệu Hoàng Minh, nhưng chỉ lấy tên đệm và tên, con bỏ họ của mình. Con đã từng qua Trung Quốc làm ăn và bị tai nạn ( nhìn Minh Vũ) con bị mất trí nhớ, nên các bạn làm ăn bên đó không thể nói con bị ám sát bởi bọn xã hội đen (nhìn Minh Vũ lần nữa) Vì năng lực của con thật sự giỏi! con như một thiên tài vậy! Lúc đó, con đang làm dự án lấy USB chính trị từ tổng thống Trung Quốc để tìm hiểu nguyên nhân, chính vì cớ này, con luôn bị rình mò để ám sát. Con được các bạn làm ăn nói: Có bố mẹ, và em trai, nhưng con chỉ nhớ bố mẹ con là họ Triệu và con tên Triệu Hoàng Minh, và đặc biệt, không hề nhớ ra người em trai mà con yêu quý, ngay cả tên cũng không nhớ nổi nữa là hình dáng, nét mặt (nhìn Minh Vũ) ….

Sắc mặt hắn trắng bệch, nó đứng sát bên cạnh hắn, bấu lấy cánh tay. Anh Hoàng Minh gần như im lặng. Bố nó nói tiếp:

- Em trai con chính là Triệu Minh Vũ!

Không khí càng trở nên im lặng đến đáng sợ…..

- Chắc các con còn đang thắc mắc, vì sao ta biết phải không? Ta là bạn thân của bố mẹ các con, nhân lúc ta ở bên Trung Quốc, bố các con đã nhờ ta quan sát Hoàng Minh, không được để xảy ra bất cứ biến cố nào, vì con là người có tài, vì con là người mà bố mẹ yêu quý nhất, đặc biệt, Hoàng Minh, con là người quan trọng đối với cuộc đời em trai con! Nhưng ta lại không thể bảo vệ Hoàng Minh, cũng chính là không thể bảo vệ được Minh Vũ. Ta đến VIệt Nam, phần lớn là vì nguyên do này! Và con (nhìn Nhược Hi) con gái của ta, con đã gặp anh em họ từ hồi lớp 4, Vì lúc đó, Minh Vũ hay trêu chọc con, nên bố mẹ hai bên đã sắp đặt hôn ước cho hai đứa, ta thật sự xin lỗi!

Nó bàng hoàng, nó gặp hắn từ hồi lớp 4???? Vậy sao nó không nhớ gì????

- Con đã từng bị va chạm, lúc đó là lúc con đang đi xe đạp và bị đâm vào tường, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc đó còn bé, nên bị mất trí nhớ! Chính vì vậy, khi gặp Minh Vũ, con cảm thấy xa lạ! Cũng đúng lúc con bị tai nạn đó, Minh Vũ với Hoàng Minh đi qua Việt Nam sinh sống, từ đó gần như biệt tích, ta chỉ liên lạc được với bố mẹ các con, chứ không thể liên lạc với hai đứa, cho tới khi Hoàng Minh qua Trung Quốc! Ta cũng biết, chính từ lúc, Minh Vũ tưởng chừng anh trai đã chết, nên lòng đã căm gét người Trung Quốc! Tất cả mọi việc, ta đều biết hết! Lúc này, ta đã thấy cần phải nói với các con! Ta không muốn bất kì các con buồn phiền!

Thật không thể ngờ….Bố nó lại có quan hệ mật thiết với gia đình hắn như vậy! Bố nó nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ của cả ba người:

- Còn nữa, quản gia Lam, chính là Bác của Nhược Hi!

Nó với hắn đột ngột đồng loạt hét to:

- SAO???????

- Chính là như vậy!

Nó đưa tay lên đầu:

- Ông ấy…. thảo nào…ông ấy…quan tâm con như vậy……

Hoàng Minh đứng như trời trồng từ nãy. Tâm trạng anh rối loạn. Hắn cũng vậy, rối loạn, cảm thấy đau nhức đầu óc. Hoàng Minh là anh trai của Minh Vũ, điều này khiến hai người họ chưa ý thức được. Hắn ngồi xuống ghế:

- Hoàng Minh không thể nào là anh trai tôi! Tôi gét anh ta như thế cơ mà? Tôi còn ghen với anh ta khi anh ta bên cạnh Nhược Hi cơ mà? Sao có thể chứ?

Bố nó điềm tĩnh:

- Đó là sự thật! Ta có mang theo một số giấy tờ của hai con, có thể xem nó đó. Hai con sẽ tin lời của ta là thật!

Hắn cầm lấy tờ giấy, anh Minh cũng cầm. Họ gần như chưa thể hiểu chuyện gì! Khi những tờ giấy này chứng minh họ là anh em ruột thịt. Tay hắn run lên. Hắn đã từng đánh anh nhiều lần đến chảy máu, lạnh lùng với anh. Nhưng anh trai hắn lại chẳng bao giờ nổi giận, anh trai hắn luôn ấm áp với tất cả mọi người. Hắn đánh rơi tờ giấy đó, vùi đầu vào lòng bàn tay.

Anh Minh ngồi bệt xuống đất, con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Anh đã nhớ lại hết rồi… ANh là một người tài năng, em trai anh cũng rất thông minh. Anh qua bên Trung Quốc và bị ám sát, con dao đó vẫn nằm trong người anh. Lúc đó, bên cạnh anh là cả một vũng máu. Người đó chính là anh…

ANh nhớ ra rồi….

Bố nó vỗ vai hai anh em họ:

- Hai con hãy hòa thuận với nhau nhé! Minh Vũ, từ nay, con vẫn còn anh trai! Con đã rất yêu thương anh trai mình! Vậy bây giờ, hãy tiếp tục tình cảm đó! Còn Nhược Hi, con gái của ta, Ta thật sự an tâm khi giao nó cho con, Minh Vũ! Còn Hoàng Minh, năm đó, USB đó đã được giải mã rồi, là nhờ con! Con hãy tiếp tục học tập cùng với em trai! Hai con cần hợp lực để chăm lo cho công ty, công ty đang chờ hai con lớn lên! Ta có chuyện, ta đi trước!

Bố nó đi khỏi. Nó nghe loáng thoáng tiếng bố nó nói trong điện thoại:

- Bắt hết tất cả bọn chúng!

Nó hoài nghi, nhưng không định đi theo bố, ở lại với hai anh em họ! Nó đã từng gặp hai người này! Nó đã từng yêu anh trai của hắn! Lại còn quản gia Lam, chính là bác của nó! Nó đã đắc tội với bác nó khi cứ quát tháo ông! Nó nhất định phải xin lỗi!

Anh Hoàng Minh đột nhiên đứng dậy, tiến về phía hắn, mỉm cười:

- Triệu Minh Vũ! Đứng lên đi! Có thể cho Triệu Hoàng Minh – anh trai cậu ôm cậu 1 lần không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.