Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 83: Chương 83




Giọng hắn nhẹ nhàng bên tai:

- Anh nhớ em đến điên rồi. Tối nào cũng không ngủ được. Em thật hư. Dám chui vào giấc ngủ của anh để quậy hả?

- Hừ. Ai thèm nhảy vào giấc mộng đẹp của anh.

- Thật mà!

- Anh tới đây làm gì?

- Nhớ em. Muốn gặp em.

- Ai cho phép anh tới chứ?

- Anh sẽ không chịu nổi.

- Gét anh.

Nó mắng hắn. Rời khỏi cái ôm của hắn, định đi vào nhà nhưng hắn lại kéo nó giật lại, làm nó ôm lấy thân hình của hắn:

- Anh làm gì vậy?

- Phạt em.

Ngay lập tức, đôi môi mềm mại đầy khí lạnh áp lên môi ấm nóng của nó. Một tay ôm lấy thân hình nó, 1 tay khẽ nâng cằm nó lên để tiện hơn. Hắn hôn sâu… Lưỡi bắt đầu hòa vào nhau… Nó đã tận hưởng nụ hôn của hắn từ lâu… Lần này rất mãnh liệt và cháy bỏng…

Được một lúc lâu, hắn nhếch bổng nó lên, bế nó vào trong nhà, đôi môi vẫn không rời khỏi nó. Hắn bế nó lên cầu thang, đôi tay rắn chắc ôm trọn thân hình bé nhỏ… Tay nó vòng qua cổ hắn, mạnh dạn hôn sâu…

Vào đến phòng… Hắn đóng chặt cửa… nó còn nghe thấy tiếng chốt cửa “Cạch!” một cái. Nó giật mình, vỗi vã rời môi hắn… Hắn tiếc nuối vô cùng… Nó nheo mắt nhìn hắn:

- ANh định làm gì?

Hắn đáp thờ ơ:

- Chẳng biết.

Mặt nó đỏ bừng, đánh mạnh lên ngực hắn:

- Mau buông em xuống.

Hắn nghe theo… Buông nó xuống giường. Khuôn mặt hắn chạm sát mặt nó:

- Anh thật sự nhớ em…

Đôi môi hắn chạm vào môi nó, rồi lại buông, rồi lại chạm môi, nó đẩy hắn ra bằng một lực không mạnh, bật khỏi giường:

- Mặc kệ anh nhớ hay không…

Hắn đưa tay ra cản nó, đẩy mạnh nó xuống giường… Nó lại rơi vào thế nằm dưới hắn… Hắn nhếch môi cười nham hiểm:

- Nằm im.

Nó đưa tay chạm môi hắn:

- Không được xàm sỡ em.

Hắn vẫn cười, điệu cười này còn nguy hiểm hơn trước @@

- Cũng chưa chắc.

Hắn cúi thấp xuống, chạm vào môi nó… Hắn không thể điều khiển được trái tim mình thôi không nhớ nó… Hắn muốn hôn nó, muốn ôm nó trong vòng tay, muốn nói câu: “Anh yêu em” một trăm lần, hàng nghìn lần, muốn nó là của hắn mãi mãi… Hắn sẽ không bao giờ làm nó khóc… hắn yêu nó nhiều…nhiều nhiều, muốn đem cho nó hạnh phúc, luôn vui vẻ…

Còn nó thì đang ngây ngất trước nụ hôn nóng bỏng của hắn. Đôi tay đã ôm lấy cổ hắn, cơ thể không còn phản kháng mà dịu dàng đón nhận nụ hôn một cách vụng về.

Cho đến khi ngạt vì hôn, nó đẩy hắn ra. Hắn cũng chẳng làm gì quá lên, nó biết hắn đang rất muốn chiếm lấy nó, nhưng hắn luôn biết chừng mực… Nó yêu hắn. Có lẽ, chưa đủ bằng tình yêu hắn dành cho nó… nó sẽ cố gắng hơn… Hắn nhìn nó đang thở dốc:

- Nha đầu, em vẫn chưa theo kịp tiến độ.

- Tiến độ gì chứ?

- Nha đầu. Nhớ anh. Sao không nhắn tin hay gọi điện?

Nó lườm hắn:

- Ai lại con gái nhắn tin, gọi điện trước? chẳng lãng mạn gì cả.

- Anh bận ôn bài nên kẹt quá.

- Vâng.

Nó cười. Hắn liền hôn lên sống mũi nó, rồi nói:

- Thi xong, về nhà.

- Nhà em đây chứ đâu?!

- Nhà anh.

- À… được rồi… anh đưa em về nhé?

- Ừ.

Nó cười khúc khích, hôn lên môi hắn, rồi dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo:

- Em xuống lấy đồ ăn cho anh nhé? Anh ăn gì?

- Gì cũng được.

Chỉ chờ có đó, nó lao xuống nhà, mang bánh kem lên cho hắn, Mẹ nó để trong tủ lạnh từ hôm qua, kèm theo mấy quả trái cây nữa.

Lên đến phòng, thấy hắn đang ngồi vắt chân lên cái bàn học của nó, đôi mắt khép hờ. Nó đặt đồ ăn lên giường, đi lại cạnh hắn, đưa bàn tay áp vào khuôn mặt hắn. Hắn mở con mắt, nó cười:

- Ăn bánh kem nhé?

Hắn chộp lấy đôi tay nó, dịu dàng cười. Thế là nó kéo hắn lại giường, ngồi khoanh chân, gặm một quả táo. Hắn đang cầm dao gọt vỏ táo thì quay lên nhìn nó, nheo mắt:

- Không gọt vỏ?

- Ăn như vậy mới ngon!

Nó cười tươi. Hắn liền giựt lấy quả táo chưa gọt vỏ, rồi lại cặm cụi hoàn thành nốt nhiệm vụ. Nó lè lưỡi:

- Tự dưng cướp đồ của người ta.

- Không được như vậy.

- Hứ.

Hắn gọt xong, nhét ngay miếng táo vàng, thơm, ngọt vào miệng nó. Mặt nó đỏ gay, vừa nhai vừa phì mồm. Hắn cũng đưa 1 miếng vào miệng, rồi nói:

- Chết ra đấy lại hay.

- Anh tang em là được chứ gì.

- Không được nói vậy.

- Ở nhà, em toàn ăn như vậy thôi. Táo rửa sạch sẽ lắm rồi, không độc mà.

- Đừng có cãi anh.

- Hứ.

Nó bị lép vế trước hắn. Thật bực quá đi mà. Hắn kệ nó đi chứ. Nó thích thoải mái cơ. Nó nói thầm:

- Em muốn được tự do>.

- Lẩm bẩm gì đấy?

Nó chẳng nói gì, quay mặt đi chỗ khác, nhưng tay vẫn với tới mấy miếng táo.

Hắn cười nhẹ:

- Nhược Hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.