Tiêu Nhiên Mộng

Chương 71: Chương 71: Chương 2: Gặp lại




Vì vậy, tôi cứ như thế mà ngu ngơ trở thành đồ đệ của ông lão đó, mà nói trắng ra thì là một chân chạy vặt.

Từ từ, tôi mới biết được, ông lão áo xanh kia tên là Diệp Trầm Hải, là một vị ngự y của Y quốc — quốc gia đã tấn công đất nước này. Mà thằng bé kia thì gọi là Nguyên Dịch, từ nhỏ đã theo ông.

Thực ra, y thuật của Diệp Trầm Hải cũng xem như là khá cao, nhưng muốn dạy dỗ đệ tử của Kì Nhiên ấy hả, nói ra thì vẫn còn kém một chút. Có điều, tất nhiên là tôi sẽ không ngốc đến mức đi bộc lộ tài năng. Có thể bình an đợi nhóm Bộ Sát trở về mới là nguyện vọng lớn nhất của tôi.

Tôi vừa lược thảo dược, vừa hỏi:"Tiểu Dịch, vì sao mà canh phòng trong Hoàng cung đã nhiều ngày mà vẫn còn nghiêm như vậy?"

Nguyên Dịch nở nụ cười cực kì hưng phấn, động tác liến thoắng cũng dừng lại:"Vì Thiếu chủ sẽ đến nơi này đó!"

"Thiếu chủ?" Trong lòng tôi hơi khẽ rung động. Rồi bỗng, tôi nhớ, lúc trước khi kết hôn, quốc gia "hạnh phúc" kia, hình như.. cũng gọi là Y quốc thì phải? Hơn nữa, ông lão lúc ấy cũng bảo Thiếu chủ là Hoàng Thượng của bọn họ, chẳng lẽ. là cùng một người?

"Thiếu chủ là thủ lĩnh cao nhất Y quốc em, mỗi khi thu phục đến đâu, ngài sẽ thân chinh đến ở một khoảng thời gian, định ra chính sách thích hợp nhất cho quốc gia đó." Nguyên Dịch cười đầy tôn kính và ngưỡng mộ, giọng điệu hệt như những người hâm mộ siêu sao ca nhạc ở thời hiện đại khiến tôi bất giác buồn cười, "Ngài thật là giống với thần tiên. Dù cho sư phụ có nhìn thấy ngài, thì sự cung kính đó cũng là xuất phát từ tận trong lòng mà.."

"Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh!" Bỗng, một giọng nữ hớt hải gọi với vào từ bên ngoài.

Nguyên Dịch vội chạy ra đón, hỏi:"Xảo Âm tỷ tỷ, thật là khéo, sư phụ vừa ra ngoài rồi. Có chuyện gì không ạ?"

Tôi theo ra ngoài thì thấy một cô thiếu nữ dung mạo thanh tú mặc áo ngoài hồng nhạt đang gấp đến độ hoảng loạn, nói liên hồi:"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Bệnh của Thủy cô nương lại vừa tái phát, nếu Thiếu chủ biết cô ấy tới đây mà chúng ta không chăm sóc tốt thì"

Nguyên Dịch cũng biến sắc, trong lúc vô tình quay đầu, thằng bé thấy tôi, mày đột nhiên giãn ra, phấn khởi hẳn lên:"Tiểu Nhược, sư phụ nói y thuật tỷ rất cao siêu, không bằng tỷ theo Xảo Âm tỷ tỷ đi xem thế nào?"

Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành phải theo Xảo Âm lòng vòng quanh cung điện, cuối cùng cũng ngừng lại trước một căn nhã phòng tinh tế. Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng ho khan dồn dập.

Một giọng nữ trong trẻo khóc nức nở trong phòng:"Thủy cô nương! Thủy cô nương!"

Xảo Âm bên cạnh tôi biến sắc, vội đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa hỏi:"Tiểu vân, Thủy cô nương thế nào rồi?"

Tôi theo vào phòng. Bên trong nồng nặc mùi thuốc đông y, xộc vào mũi khiến tôi phải nhíu mày, không khỏi thấy cảm thương cho cô nương này, tuổi còn trẻ mà đã phải làm bạn với ấm thuốc suốt.

"Tiểu Nhược, cô mau đến xem xem." Xảo Âm hốt hoảng gọi tôi, "Thủy cô nương bất tỉnh rồi!"

Tôi giật mình hồi hồn, vội bước nhanh đến giường. Trên giường hơi lộn xộn, một cô gái gầy nhom yếu ớt đang nằm. Ánh mắt tôi từ từ dời lên. Khuôn mặt nhỏ gầy hiện ra, mấy vết thương nhìn đến ghê người đập mạnh vào mắt tôi.

"Ối —!" Tôi kêu lên đầy sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã phịch ra đất, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm không chớp vào chiếc giường kia — vào khuôn mặt vô cùng quen thuộc ấy.

Tôi Tôi đây gặp quỷ giữa ban ngày sao? Có thể tưởng tượng được, cơ thể miễn cưỡng đứng vững của tôi đã lạnh run cả rồi.

Xảo Âm cuống quít đỡ tôi, trừng mắt nhìn tôi không hờ không giận mới nói:"Gương mặt Thủy cô nương trước đây từng bị thương. Tiểu Nhược, cô tuyệt đối không được để lộ thái độ thất lễ này với Thủy cô nương trước mặt Thiếu chủ. Nếu không, cô chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ đó!"

Tôi tái mặt gật đầu, rồi lại nhìn về phía cô gái nằm trên giường, trong lòng suy tư. Trên thế giới này lại có thể tạo ra được một gương mặt giống nhau đến vậy ư...

Vì sao tôi lại kinh ngạc à? Đương nhiên là không liên quan đến dung nhan bị hủy hoại của cô gái trên giường, mà là khuôn mặt kia, kì lạ làm sao, lại giống gương mặt tôi trước kia như đúc.

Càng kinh khủng hơn, cái gọi là giống nhau như đúc, không chỉ là nói về ngũ quan, mà ngay cả vị trí, độ nông sâu của những vết sẹo ấy không hề khác lấy nửa phần.

Cô gái này chẳng lẽ chẳng lẽ, đây chính là Lam Doanh Nhược thật? Nhưng, những vết sẹo trên gương mặt cô ấy là thế nào? Còn nữa, vì sao. họ gì không lấy... mà lại cứ một mực là họ. Thủy?

Ngực tôi căng tức, tay trái không nén được mà khẽ xoa, chẳng lẽ...

"Tiểu Nhược!" Tiếng quát sắc bén của sư phụ truyền đến trừ phía sau, "Đối mặt với người bệnh mà con ngây ra làm gì? Chẳng phải ta đã dạy dỗ con nhiều ngày rồi sao?"

Tôi giật mình, bừng tỉnh từ cơn tưởng tượng kì lạ của mình, vội thối lui sang bên, gọi:"Sư phụ."

Sư phụ khẽ liếc tôi, rồi bắt đầu đến trước giường của cô gái để chữa trị. Tôi thở dài một hơi mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, móng tay đâm sâu vào trong.

Cả căn phòng, ngoại trừ tiếng động khi sư phụ dùng hòm thuốc làm cho tôi, thì chỉ còn lại tiếng thở dốc của mọi người.

Thật lâu sau, từ ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng xôn xao. Tôi nghe thấy giọng Tiểu Vân, vừa vội vừa hoảng:"Thiếu phu nhân, Thủy cô nương vẫn còn hôn mê, xin...xin người. đừng quấy rầy..."

"Làm càn! Chỉ là một tiểu nha đầu mà cũng dám vô lễ với công chúa của nhà ta vậy sao!" Sau tiếng quát phẫn nộ là tiếng kêu đau đớn vì bị tát của Tiểu Vân.

Giọng nữ kiêu ngạo này hình như có vẻ quen tai? Tôi ngạc nhiên nhìn về phía cửa. Vừa trông thấy, tôi thiếu chút nữa là kêu thành tiếng.

Hai nha hoàn, một áo xanh một áo hồng đang cẩn thận đỡ chủ tử của mình, một thiếu nữ tuyệt sắc với dáng người yểu điệu duyên dáng, ngũ quan xinh đẹp phơn phớt trẻ trung, đi vào.

Đôi mắt phượng dập dềnh như làn thu thủy, như loài hoa đào hút hồn người ánh lên nét thương hại, sự căm phẫn, khinh thường và ghen ghét nhìn về phía cô gái đang mê man trên giường.

Dung nhan, thần thái ấy quen thuộc vô cùng, nếu không phải là Thất công chúa Duẫn quốc tôi đã từng gặp ở thôn Lâm Hồ — Duẫn Thiên Tuyết thì là ai đây?

"Lão phu tham kiến Thiếu phu nhân." Giọng sư phụ bỗng vang lên bên cạnh.

Thần quang phức tạp trong mắt Duẫn Thiên Tuyết biến mất, khiêm tốn cuối đầu:"Diệp tiên sinh xin đừng đa lễ. Chẳng hay... bệnh của Liên Nguyêt muội muội có thể tốt hơn không?"

Sư phụ thở dài một hơi rồi mới đáp:"Hôm nay xem như là miễn cưỡng áp chế vậy. Nhưng cuối cùng cũng là trị được phần ngọn, không lo được phần gốc!"

Vẻ vui mừng chợt lóe lên trong mắt Duẫn Thiên Tuyết rồi vụt tắt:"Chuyện đó, về sau, đành phải làm phiền tiên sinh."

"Sư phụ —! Sư phụ —!" Ngoài phòng bỗng vọng vào tiếng kêu hớt hải của Nguyên Dịch, ngắt ngang lời khách sáo của Duẫn Thiên Tuyết nên cũng khiến cho hàng mày của sư phụ hơi nhíu lại.

Nguyên Dịch xộc vào trong, gương mặt hưng phấn đến khó hiểu, lễ nghi yết kiến khi gặp Duẫn Thiên Tuyết cũng đã quên sạch, còn giương giọng nói với mọi người trong phòng:"Thiếu chủ. Thiếu chủ đến rồi! Mạc tiên sinh mời mọi người đến đến đại điện chờ!"

Lồng ngực chợt nhói, dường như đau đớn vô cùng. Trong tâm trí vừa rồi đã lóe lên điều gì vậy, còn trong lòng vì sao lại loạn nhịp thế này? Bàn tay tôi chậm rãi xoa ngực...

Lệ rơi đôi khi mặn đôi khi ngọt

Trái tim anh dịu dàng hôn lên gương mặt em

Quay đầu nhìn vùng tuyết trắng đã đi qua

Đang dần tan hóa thành thảo nguyên

Và em cũng như anh, chưa từng có giây phút nào hối tiếc


"Ôi — !" Duẫn Thiên Tuyết kêu lên, dung nhan kiều diễm hiện lên vẻ vui sướng động lòng người, thần sắc phức tạp vừa ngượng ngùng, vừa cô đơn. Cô nàng xoay người, được nha hoàn đỡ bước vội khỏi phòng.

".. Tiểu Nhược, Tiểu Nhược!"

"À! Dạ, sư phụ." Tôi giật mình hoàn hồn, nhìn vẻ mặt không giận không hờn của sư phụ.

Tôi thấy ông thở dài, bất đắc dĩ nói:"Đến đại điện với vi sư thôi."

Lòng tôi kêu gào không yên, nhưng vẫn theo sư phụ ra cửa phòng về phía đại điện.

Tiểu Ngân ở trong túi vải bên người bỗng động đậy, chắc là tỉnh rồi. Tôi vội vỗ vỗ vào mặt túi, nhẹ giọng:"Tiểu Ngân, hình như sắp gặp một nhân vật rất lớn đấy. Mày nhất định không được kêu ra tiếng, biết chưa?"

"Còn lề rề cái gì nữa? Mau vào thôi."

Tôi giật mình, cuống quít bước vào đại điện được dùng để chiêu đãi tôi và Lí Hổ lúc trước.

Trong điện đã đứng chật người nhưng không hề bát nháo. Gương mặt ai cũng lộ ra thần sắc cung kính, bình tĩnh mà yên lặng chờ đợi.

Tôi theo chân sư phụ đến chỗ nhóm người cuối cùng, cúi đầu đứng thẳng. Khi ngẩng lên, nhìn thấy chiếc ghế bằng gỗ bạch đàn khắc hoa mà mình từng ngồi ngày hôm đó trống không mà lòng thấy, thế sự quả thực vô thường.

Rồi, tôi chợt nghe một người cao giọng hô từ bên ngoài:"Thiếu chủ đến — !"

Ái tình cứ kéo dài và bền chặt như vậy

Dù vận mệnh đã định có người phải biệt li

Bến bờ chia cắt càng làm người thêm lưu luyến

Luôn uyển chuyển thật mỹ lệ

Nhưng chúng ta quá kiên cường, khiến trời cao không còn nhẫn tâm chia cắt


Tiếng bước chân của mười mấy người vọng vào điện từ đằng xa. Tôi như bao người khác, ngửa đầu, căng thẳng nhìn về phía lối đi xa xăm đằng chân trời...

Một bóng hình cao lớn lãnh đạm, mái tóc dài tung bay phấp phới, bờ môi mỏng hơi mím, và còn tấm mặt nạ màu xám bạc, đôi mắt băng giá sắc xanh kia nữa. Tất cả cứ một giấc mộng, huyền ảo, mơ hồ xoáy vào mắt tôi, từng chút một bóp nghẹn lồng ngực.

Mãi đến khi, một cảm giác xót xa trỗi lên trong lòng như muốn tuôn trào theo dòng lệ nóng hổi..

Tôi lảo đảo ngã ra sau. Tôi thấy, dường như có ai đó đỡ mình, có ai đó thấp giọng quát mắng tôi, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy được gì, mà cũng không cách nào đáp lại.

Không thể trả lời. Chỉ đơn giản, là vì ánh mắt tôi, trái tim tôi chẳng thể nào rời khỏi đôi mắt xanh ấy, dù rằng chỉ là trong giây lát mà thôi.

Thiếu chủ, chính là Kì Nhiên!

Kì Nhiên, chính là Thiếu chủ!

Một năm ròng, suốt cả một năm ròng xa cách, bất luận thế nào, tôi cũng không muốn gặp. Nhưng khi gặp lại chàng, thì lại trong tình huống thế này, trong thân phận thế này đây.

Trái tim bỗng quặn thắt, đau đớn không chịu được, căng tức, nghẹn ứ, loạn nhịp, khơi lên từng câu chuyện xưa cũ đã phủ bụi sương khói. Nước mắt như những hạt ngọc, từ từ chảy dài trên hai gò má.

Tôi chợt nhớ, bản thân cũng đã từng nói với người ấy rằng: sao băng, đẹp chỉ trong chớp mắt, nhưng nhớ nhung lại cũng cả một đời.

Nước mắt cuối cùng cũng không kềm nén được nữa, dâng trào theo từng cơn thổn thức.

Tình thâm chớp mắt nguyện thề yêu mãi ngàn năm

Bao lần luân hồi yêu thương bất diệt

Đem tháng năm hóa thành thảm đỏ, minh chứng cho giới hạn của đôi ta

Một câu đau lòng lưu giữ mãi vạn năm

Lời thề hẹn dài lâu hơn cả sự vĩnh cửu

Nếu không có bãi bể nương dâu, mối chân tình sao có thể xuất hiện


Cột sống tôi bỗng bị bấm mạnh. Tôi hoảng hốt, nghe tiếng quát trầm thấp của sư phụ:"..Tiểu Nhược! Con thất thố như vậy, sư phụ cũng không cứu được con đâu."

Lòng tôi kinh hoảng, đau đớn trên lưng khiến tôi bừng tỉnh. Tôi hít thật sâu một hơi, dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, đứng thẳng, nhưng ánh mắt chẳng thể nhìn về người thanh niên tuyệt thế kia nữa.

Tôi nhắm mắt lại, đè nén tất cả nỗi lòng vào trong rồi mới mở mắt ra. Tầm mắt vô tình lướt qua người thanh niên áo trắng thắng tuyết bên cạnh Kì Nhiên thì cả cơ thể chấn động run rẩy, suýt chút nữa lại thất lễ. Tôi cuống quít cúi đầu, hạ mi, cả một lúc lâu sau cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ phải đối mặt với đôi mắt như hồ sâu của hắn.

Một trong Tứ đại thừa tướng của Băng Lăng quốc, Bạch Thắng Y. Tuyệt đối, tuyệt đối — không thể bị hắn nhận ra.

"Ngồi xuống đi." Giọng nói êm dịu như âm thanh của trời nhưng lại lạnh lùng hờ hững quanh quẩn trong đại điện. Mọi người nghe vậy, nhất tề bước lên vài bước, ngồi xuống ở những vị trí cố định.

Sư phụ liếc mắt nhìn tôi đang mất hồn, lắc đầu:"Con về trước đi. Chuyện nhận con làm đồ đệ, ngày mai ta sẽ lại bẩm báo với Bạch thừa tướng."

"Dạ!" Tôi luống cuống đáp. Tôi biết, nếu ông muốn gặp Bạch Thắng Y bẩm báo thì tôi sẽ phải rời đi ngay trong đêm.

Thế nhưng. lý trí của tôi nói rằng tôi cần phải đi thôi, rời xa khỏi người của Băng Lăng quốc. Còn trái tim. lại không muốn chia lìa, không muốn xa cách với đôi mắt xanh mà ngày ngày đêm đêm tôi đã hằng thương nhớ, và cả chủ nhân của nó nữa...

Tôi xoay đi, yên lặng lui về phía cửa sau của đại điện. Mắt thấy bản thân đã có thể im hơi lặng tiếng rời khỏi... thì túi vải bên người bỗng phát ra tiếng kêu chói tai mừng rỡ, làm chấn động từng người một vốn đang im lặng lắng nghe...

Tôi giật nảy mình, hét lớn:"Tiểu Ngân —!"

Một luồng ánh sáng vụt lên trước mắt, và Tiểu Ngân đã nhảy khỏi túi vải bên người tôi, dùng tốc độ nhanh đến không tưởng được lao đi phía trên mọi người, cuối cùng nhảy phốc lên —

Nhào vào. lòng Kì Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.