Trấn Bách Lý nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Một mình đi trên đường, cũng có lúc tôi cảm nhận được dòng người đang xuôi dọc, bên tai vang lên tiếng rao của những người bán hàng rong.
Đi được hai bước, tôi dừng lại một chút, rồi cứ không yên lòng ngó nghiêng xung quanh, sau đó. quay đầu nhìn một căn nhà trọ nhỏ không chớp mắt, thở dài, cuối cùng xoay người đi về.
Thật ra, tôi chỉ định đi mua sắm một chút. Nhưng thừa dịp lúc Kì Nhiên chữa trị cho Bộ Sát, tôi chạy đi một mình như vậy, lát sau chàng không tìm thấy tôi thì sẽ lo lắng lắm.
Đang lẩm bẩm, khóe mắt liếc qua một khuôn mặt —không, là sườn mặt chứ nhỉ? .. Bộ dạng ủ rũ tức thì cứng lại.
Phục trang hộ vệ màu xám, phía trên mang một chiếc mặt nạ sắt, tôi hưng phấn cười ngất, thở dốc:"Vô.."
Tiếng còn lại.. kẹt ở yết hầu, không cách nào thốt ra được. Tôi thấy một người thanh niên tao nhã tuấn tú mỉm cười đi đến cạnh Vô Dạ, giống như vô tình vỗ vỗ vai anh, cúi đầu thì thầm chuyện gì đó.
Vô Dạ nhẹ nhàng gật đầu. Khóe miệng người thanh niên kia khẽ cong, mờ nhạt như chưa có bất kì điều gì xảy ra, nghênh ngang rời đi.
Duẫn Tử Hằng —Tại sao tôi chưa từng biết rằng Vô Dạ có quen với hắn? Mà hắn.. Tứ hoàng tử của Duẫn quốc, trong thời điểm rối ren, danh tiếng của quốc gia đang lung lay, hắn đến trấn Bách Lý xa xôi này để làm gì?
Tôi không biết là xuất phát từ tâm lí gì mà lại quên mất việc Kì Nhiên sẽ lo lắng, giấu mình vào dòng người, đè hô hấp xuống theo sau Vô Dạ.
Qua khỏi một ngã rẽ, nhìn căn nhà lớn và con đường vắng tanh, tôi ngẩn ra.
Vào, hay là không vào?
Một bàn tay rộng đặt lên vai tôi:"Băng Y, một mình lén lút ở đây làm gì thế?"
Tôi giật nảy mình quay đầu lại, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là đôi môi hơi hé mở và hai chiếc răng nanh trắng bóc, sau đó là khuôn mặt non nớt và bộ phục trang màu xanh sạch sẽ.
Tôi vỗ vỗ ngực, cố gắng trấn tĩnh:"Lạc Phong, huynh không biết là chút nữa đã dọa chết người sao? Sao... huynh lại ở đây?"
Lạc Phong cười xòa, rút tay về để trước ngực:"Thật là thiếu cảnh giác quá. Ta theo cô nương suốt từ đường lớn đến đây mà cô nương chẳng mảy may phát hiện. Sao, muốn vào trong tìm người mang mặt nạ sắt đó à?"
Lòng tôi hơi chùng xuống, nghe vậy mắt lập tức sáng rỡ:"Khinh công của huynh rất cao đúng không?.!"
""
Dưới sự trợ giúp của Lạc Phong, tôi thuận lợi vào được căn nhà kia. Trong nhà vắng tanh, thỉnh thoảng mới có vài nha hoàn mang đồ qua lại, cũng không có lính lệ, mặt đất cũng rất sạch nhờ vài thằng bé nhỏ tuổi cầm chổi còn cao hơn mình quét tước.
Tôi đang dựa vào một cây cột ló đầu ra nhìn, muốn tìm bóng người quen thuộc kia thì phần áo ở eo bị kéo căng. Chưa kịp phản ứng, tôi đã nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ truyền vào. Lạc Phong kéo tôi trốn sau một chiếc tủ trong phòng.
Đây đáng lẽ là một tủ đồ nằm sát vách nhưng không biết vì sao lại có một khe hở giữa tường và lưng tủ, nhìn cứ trông giống được tạo ra chuyên để người khác nghe trộm.
"Sao lại..." Tôi đứng không vững, toan quay người hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Miệng đột nhiên bị một bàn tay rộng ấm nóng hơi thô ráp bịt lại. Lạc Phong nửa ôm tôi, kề sát bên mặt tôi thở dài một tiếng.
Da đầu tôi căng ra, cả người cứng đờ. Một lúc sau, khi mồ hôi lạnh đã toát khắp người, tôi mới nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Liếc mắt, tôi thấy một đôi giày nam màu đen và bóng người đổ dài trên đất. Người vào hẳn là rất cao.
"Uyển Nhu có trong này đúng không?" Giọng người thanh niên không nặng không nhẹ, ngữ điệu vững vàng lại có chút lạnh lùng cao ngạo. Giọng nói ấy khiến tôi hốt hoảng.
Cuối cùng hôm nay là ngày gì thế này? Mặt tôi đen sì. Đuổi theo Vô Dạ, nhưng lại gặp Tứ hoàng tử Duẫn quốc và.. Hoàng thái tử Thược quốc.
Mà, chất giọng này, không nói đến rất quen, lại dễ dàng phân biệt được, không phải tên Phó Quân Mạc biến thái kia thì còn ai?
Từ từ đã, hắn vừa gọi tên ai? Uyển Nhu..? Chứ không phải là...?
"Thái tử."Trong phòng vang lên tiếng gọi duyên dáng của Uyển Nhu khiến tôi lại giật mình lần nữa. Trời ạ, trong phòng có người! Nếu không phải Lạc Phong nhanh như gió kịp thời bịt miệng tôi thì e là đã sớm bị phát hiện.
Tiếng chân đều đều từ bên trong bước ra ngoài, bên ngoài yên lặng đến ngột ngạt đến mức chúng tôi phải cố gắng nén thở. Bàn tay của Lạc Phong trên mặt tôi càng chặt đến độ không dám lỏng ra.
Tô Uyển Nhu — một trong Tứ đại danh kỹ Giang Nam, hồng nhan tri kỷ của Tứ hoàng tử Duẫn quốc Duẫn Tử Hằng vì sao lại xuất hiện với Phó Quân Mạc ở đây?
"Thái tử, xin hỏi." Giọng Tô Uyển Nhu dừng một chút, hình như có chút nghi ngờ, "Người đó đi rồi ạ?"
Trong phòng im lặng một chốc mới nghe tiếng Phó Quân Mạc ngồi xuống rót chén trà.
"Uyển Nhu, báo cho chủ tử của ngươi." Câu nói của Phó Quân Mạc nhuốm đầy sát khí và phẫn nộ, "Nói là.. Bên kia đã tryền tin cá đã cắn câu, bảo ngài ấy chuẩn bị tốt để thu lưới."
Lòng tôi đánh thót, suýt chút nữa là để lộ dấu vết. May mà mũi miệng tôi đều đã bị Lạc Phong bịt chặt, nếu không chắc chắn sẽ bại lộ. Nhưng ý của Phó Quân Mạc là gì? Con cá mà hắn nói, rốt cuộc là Kì Nhiên hay Vệ Linh Phong.
"Vâng." Uyển Nhu bình tĩnh đáp lời, giọng vừa mềm mại vừa có chút gì đó bướng bỉnh, lại không thấy chút độc ác nào, "Tử Hằng đã chuẩn bị ổn thỏa. Chỉ đợi.. bọn họ vây khốn đoàn người Bộ Sát và Vệ Linh Phong, Duẫn quốc sẽ phối hợp với Thái tử tấn công Kì quốc."
"Hừ!" Phó Quân Mạc lại lành lùng hừm một tiếng, âm thanh không những tàn nhẫn mà còn đắc ý, " Vệ Linh Phong nghĩ rằng đoạt được Ngân Xuyên quốc là hắn có thể nắm chắc uy quyền mà không biết là đã lọt vào bẫy của chúng ta."
"Nếu không phải vì hắn, ta cũng sẽ không mất.." Phó Quân Mạc thoáng ngừng, không nói gì nữa, thế nhưng sát ý trong đó lại rõ ràng không che giấu.
"Ôi — " Bỗng, Tô Uyển Nhu kêu lên. Ngay sau đó là tiếng áo quần ma sát,tiếng da thịt chạm nhau. Ngữ khí Phó Quân Mạc mềm đi vài phần:"Uyển Nhu sao cứ giữ bộ dạng cau có đó mãi thế? Chẳng lẽ nàng không vui khi bản thái tử và chủ tử nhà nàng thắng lợi sao?"
Tô Uyển Nhu cúi đầu thở dài:"Chỉ là Uyển Nhu lo lắng, người kia. thật sự có tin được không? Quyền thế người đó lớn như vậy, nếu sau này..."
Phó Quân Mạc hôn phớt lên gương mặt Tô Uyển Nhu, giọng vừa nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo ngạo khí lãnh lẽo:"Yên tâm đi, bọn họ nếu thật có lòng tranh đoạt thiên hạ thì cũng sẽ không tự nguyện ở ẩn nơi đó đến bây giờ. Huống chi, muốn phản bội sao, hừ! Bản thái tử từ khi nào lại trở thành kẻ dễ đối phó như thế?"
Tôi run cả người, mắt trợn tròn tức khắc, trong lòng hoảng sợ đến khó hiểu. Người này... người này, chẳng phải..?
Chợt, tiếng thở dốc vọng đến, sau đó là tiếng rên khẽ khẽ của Tô Uyển Nhu, hơi nũng nịu phản đối:"Thái tử. bây giờ, bây giờ... là ban ngày... Ôi"
"Ban ngày thì sao, ai dám đến làm phiền bản thái tử?" Giọng Phó Quân Mạc khàn khàn đã nhuốm dục hỏa. Hắn ôm người trong lòng đi lướt qua chiếc tủ chỗ chúng tôi trốn về phía giường.
Trong nháy mắt, tôi thấy trong mắt người danh kỹ tài hoa với gương mặt ửng hồng trong lòng Phó Quân Mạc là sự đau khổ và tuyệt vọng quay cuồng. Giọt nước mắt lặng lẽ tuôn trào, lặng lẽ rơi vào lòng tôi.
Chuyện xảy ra tiếp theo là một trong những chuyện tôi khó quên nhất cả đời này. Bản lĩnh tính toán cao thế nào e rằng cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày trốn sau tủ nghe trộm người khác lên giường?
Trong phòng tràn ngập tiếng thở nặng nề, tiêng rên khe khẽ, tiếng lay động, tiếng da thịt va chạm, và cả bầu không khí phóng túng loáng thoáng..
Một tay Lạc Phong vẫn bịt kín miệng tôi, một tay ôm eo, cả người kề sát cơ thể tôi. Động tác rõ ràng rất bình thường khi nãy bây giờ lại như một kiểu châm chọc khiến tôi cứng người bất an.
Bàn tay dán trên mặt tôi và bàn tay đặt ở hông từ từ siết chặt, theo cao trào của. của bên kia giường mà ngày càng nóng lên như thiêu cháy người tôi, không hề lỏng đi nửa phần.
Tôi không dám cử động, lại càng không dám quay đầu, dù chỉ là một cái liếc mắt. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, da thịt nhạy cảm đến độ muốn phát sốt. Tôi kéo nhẹ hai cái, Lạc Phong không chịu buông tay nên tôi cũng không dám động đậy nữa.
Tin tức nghe được hôm nay tuyệt đối là tin động trời. Chỉ cần tôi có khả năng thần không biết, quỷ không hay đem tin tức này về báo cho Kì Nhiên thì chàng và Vệ Linh Phong rất có thể sẽ từ đó tìm ra được thông tin hữu dụng để chuẩn bị tốt mọi thứ.
Nếu bây giờ tôi chạy ra thì đượng nhiên cơ hội thoát được là rất lớn. Dù không có Lạc Phong hỗ trợ nhưng bọn họ đang trong tình cảnh hỗn loạn, tôi vẫn đủ tự tin thoát thân an toàn.
Nhưng sau đó thì sao? Nếu Phó Quân Mạc biết mình vừa bị nghe lén thì tất nhiên sẽ thay đổi kế hoạch. Đến lúc đó, không biết người kia. sẽ còn tung ra thủ đoạn tàn độc đến thế nào nữa.
"...Nhược nhi. Nhược nhi" Bên tai truyền đến giọng nói mơ màng của Phó Quân Mạc khiến tôi chấn động, bao nhiêu xấu hổ bối rối lúc trước bùng nổ.
Tôi nghi rằng nếu không rời khỏi nơi này sớm, e là trước khi bị phát hiện, tôi sẽ chết vì máu lên não, như vậy thì không truyền lại được tin cho Kì Nhiên mất.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khó nghe thấy. Bàn tay quàng eo tôi, bịt miệng tôi lại run nhẹ rồi càng thêm nóng rực, nóng đến kinh khủng...
Dọc đường về, tôi cứ như bị một hơn trăm con chó điên rượt theo, chỉ biết cúi gằm mặt chạy. Tiếng cười thích thú của Lạc Phong lại càng khiến tôi sôi máu thêm.
Đến khi trở về quán trọ thì đã qua buổi trưa. Tôi áp hai bàn tay lành lạnh của mình lên má để hạ nhiệt, ổn định cảm xúc. Sau khi bình tĩnh lại, tôi mang theo tâm tình thấp thỏm trở về phòng thuê. Lạc Phong đi sau, vẻ mặt cũng nhàn nhã trở lại.
Kì Nhiên chắc là tìm tôi lâu rồi nhỉ? Chắc là chàng lo lắm..
Bước lên bậc thang gỗ kêu kèn kẹt, tôi lơ đãng nhìn về phía cửa phòng đang mở một nửa phía trên, bước chân thoáng chựng lại.
Kì Nhiên vận áo xanh nhạt, vẻ mặt dịu dàng đang đỡ một cô gái bất cẩn bị ngã. Cô gái ấy ngẩng đầu ngượng ngùng cười với chàng, nụ cười trên khuôn mặt đầy sẹo còn tươi, đẹp hơn cả trăng, sáng hơn cả sao trời.
Khung cảnh ấy, quen thuộc đến vậy; nét mặt dịu dàng ấy.. trân quý đến vậy.
Hít sâu một hơi, tôi vừa định gọi lớn thì Kì Nhiên đã quay đầu. Một vệt trắng lao qua còn nhanh hơn cả phản ứng của chàng vào lòng tôi.
Tâm tình u ám của tôi sáng hẳn lên, vui vẻ ôm chặt chú cáo trắng trong ngực:"Tiểu Ngân, sao mày lại đến đây?"
Tiểu Ngân cuộn người ngọ nguậy cọ cọ trong lòng tôi.
Hai hàng mày Kì Nhiên lập tức nhíu chặt. Chàng đến gần kiểm tra từ trên xuống, thấy không bị thương gì mới thở phào:"Nơi này không giống với ở Thương Tuyết, nguy hiểm hơn nhiều. Sau này đừng ra ngoài một mình."
Tôi nhủ thầm: Lúc ở Thương Tuyết, chàng cũng đâu cho em ra ngoài một mình! Nhưng trên mặt thì tất nhiên phải giả vờ bày ra bộ mặt nghe lời, cúi đầu líu ríu:"Xin lỗi mà, em biết rồi."
Kì Nhiên ngước lên, giống như lúc này mới nhìn thấy Lạc Phong nên chỉ nói khách sáo:"Đa tạ Lạc huynh bảo vệ nàng ấy bình an."
Lạc Phong thoải mái nhún vai rời đi. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn tôi sâu xa khiến lông tơ tôi dựng lên. Nhớ đến khi nãy.. mặt tôi lại đỏ bừng không kiểm soát được.
"Thiếu chủ.." Lam Doanh Nhược cúi đầu gọi nhỏ, "Liên Nguyệt cầu xin ngài tha cho Mộc thừa tướng một lần. Dù sao... Dù sao, mạng của Liên Nguyệt cũng là do hắn cứu."
Kì Nhiên xoay người, mềm giọng bảo Lam Doanh Nhược:"Muội trở về nói với Thắng Y và Nhược Bân, bảo là mệnh lệnh của ta để tạm hoãn việc xử lí Mộc Li Phong. Dù sao thì ta cũng không muốn bất đồng với phụ hoàng"
Lúc nói đến câu cuối đã thành tiếng thì thào. Một tia sáng kín đáo lóe lên mắt Lam Doanh Nhược.
"Thiếu chủ." Lam Doanh Nhược liếc nhìn tôi một cái rồi như giật mình nhớ ra điều gì, thấp giọng:"Phải rồi, còn một việc nữa, Bạch thừa tướng lệnh báo cho ngài."
Kì Nhiên hơi nhướng mày, Lam Doanh Nhược lập tức hơi nhón chân nói nhỏ vào tai chàng.
Tôi chỉ thoáng nghe được mấy chữ "Quân sự. Canh phòng..."
Thần sắc Kì Nhiên từ ngạc nhiên đến khó tin, rồi lại nhíu mày trầm tư, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống người tôi với sự đề phòng và nghi ngờ như có như không trong giây lát liền rời đi.
Quen biết Kì Nhiên lâu đến vậy, dĩ nhiên tôi nhận ra sự nghi ngờ và trầm tư vừa rồi của chàng không phải giả vờ.
Chợt nhớ đến lời Lam Doanh Nhược từng nói — chỉ cần ngươi nhường lại Thiếu chủ cho ta, trong lòng tôi bỗng có tiếng thứ gì vỡ toang.
Tôi cắn môi ôm Tiểu Ngân đi về phía cầu thang thông với hậu viện.
"Băng Y!" Giọng Kì Nhiên đầy bối rối.
Tôi không nghe gì, mà cũng không muốn nghe. Tiêu Kì Nhiên! Tên ngốc, lộ ra nét mặt dịu dàng như vậy với người khác còn chưa tính, vậy mà còn nhìn tôi nghi ngờ nữa. Tốt nhất là đừng có nói chuyện với tôi nữa!
Cổ tay đột ngột bị kéo lại. Tôi đứng tại chỗ, không giãy ra, nhưng cũng bướng bỉnh không thèm quay lại.
"Rất xin lỗi, Thiếu chủ, muội." Lam Doanh Nhược rụt rè gọi phía sau.
"Muội về trước đi." Tay Kì Nhiên giữ tôi càng dùng sức, thay vào đó, giọng lại càng hờ hững, "Bảo Thắng Y đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nhớ, trước khi ta trở về, giữ thành quả như vậy là tốt rồi."
Sau tiếng cúi đầu trả lời, tiếng đóng mở cửa, cả căn phòng vọng lại âm thanh trầm trầm như khi tháo nước rồi im lìm.
Rất lâu sau, lâu đến độ tôi quên mất cả sự nhức nhối trên cổ tay, lâu đến độ hai chân tôi chết lặng.
Kì Nhiên bỗng mở lời:"Ta không nghi ngờ nàng."
Tôi bĩu môi, vừa định lên tiếng thì lại thấy tủi thân. Vẻ mặt đó của chàng có phải là giả vờ hay không, không phải tôi biết rõ quá còn gì? Vì vậy, tôi vẫn không xoay đầu lại.
"Có một số việc đúng là ta không để nàng biết. Nhưng nàng phải tin người duy nhất ta không nghi ngờ trên thế gian này chính là nàng và Bộ Sát."
Tôi sụt sịt mũi, thật khó coi, suýt nữa là đã khóc. Thật ra, tôi cũng không tin là Kì Nhiên nghi ngờ mình, nhưng vẻ mặt vừa rồi của chàng, ít nhất cũng có một nửa là thật. Quả đúng là bị ghen tị làm mờ mắt rồi!
Kì Nhiên nhẹ nhàng quay người tôi lại, vất Tiểu Ngân qua cửa sổ vào hoa viên hậu viện.
Tôi kêu lên muốn chạy qua thì bị Kì Nhiên vừa dịu dàng vừa kiên quyết ôm vào ngực, ấn một nụ hôn khẽ lên trán, giọng chàng trầm lại:"Tiểu Li thông minh như thế nên ta cũng không muốn nó ở đây nhìn chúng ta thân mật."
"Khụ" Tôi thiếu chút nữa đã sặc nước bọt. Kì Nhiên vừa nói cái gì vậy? Trong đầu bất giác nhớ lại khi nãy... Mặt tôi lập tức đỏ bừng, chỉ cảm thấy vòng ôm vốn ấm áp giờ phút này lại khiến tôi cả người không được tự nhiên.
Thật ra, loại tình huống mùi mẫn lúc nãy, tuy chỉ là nghe chứ chưa thấy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn quên cũng không phải chuyện dễ.
"Băng Y..." Kì Nhiên bất thình lình giữ cằm buộc tôi ngẩng lên, trong mắt đầy sự căng thẳng lờ mờ và u ám, "Nàng với Lạc Phong... vừa xảy ra chuyện gì sao?"
"Sao.. Sao có thể chứ!" Tôi mất tự nhiên muốn gạt vấn đề đó sang một bên nhưng gương mặt cứ nóng lên không ngừng. Sao trước đây tôi không thấy mặt Kì Nhiên quyến rũ đến thế nhỉ? Mặc dù là hiện tại chàng đang nổi giận, "Phải rồi, em thấy Vô Dạ trên đường đó."
Thần tình Kì Nhiên hơi chựng lại, bàn tay giữ tay tôi cũng lỏng bớt rồi rời ra, hai hàng mày nhíu lại:"Một mình hắn thôi à?"
Tôi lắc đầu, sau đó kể việc tôi theo dõi Vô Dạ rồi gặp được Lạc Phong, cả chuyện nghe trộm, cuộc đối thoại của Phó Quân Mạc và Tô Uyển Nhu, tôi cũng nói hết một lần.
Kì Nhiên trầm ngâm một lúc lâu, trong đôi mắt xanh như đang nổi bão, thần sắc càng thêm nghiêm túc.
Tôi nhíu mày:"Em nghĩ người mà bọn họ đối phó, chắc là không phải chàng mà là Vệ Linh Phong. Chàng cũng nên nhắc nhở Vệ Linh Phong chuẩn bị sẵn sàng sớm thì tốt hơn." Hiện giờ, nếu Kì Nhiên và Vệ Linh Phong hợp tác, môi hở răng lạnh, đương nhiên chàng sẽ không thể nào thấy nguy mà không cứu.
Huống chi, đối với Vệ Linh Phong, haiz! Dù cho tôi không muốn ở bên cạnh hắn, nhưng cũng không thể nào biết hắn gặp nguy hiểm mà không quan tâm!
Vẻ mặt Kì Nhiên hơi cứng lại, bỗng nhiên trở nên không vui, bàn tay bên hông tôi co lại ôm chặt tôi vào ngực:"An nguy của đại ca đã có ta quan tâm, về sau không cho phép nàng xen vào nữa."
Tôi không nhịn được bật cười, trở tay ôm thắt lưng chàng, kề mặt vào vòm ngực, giọng thỏ thẻ:"Thật ra, em thà chàng ghen như vậy cũng không muốn chàng cứ im lặng, cái gì cũng giữ trong lòng, rồi lại giận em nữa."
Tuy tôi thừa nhận là vừa rồi ghen lắm, cũng xụ mặt u ám giận dỗi chàng. Nghĩ đến đây, tôi cười càng tươi.
Tôi ngân nga thầm: Trong tình yêu có người tan nát, có người trưởng thành, còn anh có yêu em không? Yêu em đi chứ!
Kì Nhiên cúi đầu thấy tôi cười không ngớt, gương mặt lại đầy vẻ yêu chiều, càng ôm chặt tôi hơn:"Lạc Phong kia, tuy hiện giờ tạm thời không nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không phải kẻ đơn giản, đừng tiếp cận gần quá, biết không?"
Được chàng ôm trong vòng tay, tôi ngoan ngoãn gật đầu, hương thơm ngát thấm vào lòng.