Tiêu Nhiên Mộng

Chương 68: Chương 68: Gió cuốn, mình ta độc hành




Bộ Sát lao đến bên giường, nâng tôi lên từ vòm ngực Vệ Linh Phong. Trên người tôi chẳng có lấy một mảnh vải, rời khỏi vòng ôm ấm áp của Vệ Linh Phong, tôi chỉ thấy cơn lạnh đến thấu xương đổ ập đến, run người lẩy bẩy.

Thoáng nhìn cơ thể đầy rẫy vết hôn xanh tím của mình, tôi cười ảo não.

Bộ Sát có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, cuống quít nhặt áo gấm lông chồn trên mặt đất phủ lên người tôi.

Tôi hoàn toàn không thể chống được cơ thể mình, yếu ớt không tưởng được, nên chỉ đành phải nhờ vả Bộ Sát:"Huynh lấy ngân châm trong áo gấm này ra từ từ đâm vào huyệt phong phủ sau đầu muội đi."

Lúc châm cứu cho tôi, Bộ Sát còn truyền thêm vào chút chân khí. Chân khí trong cơ thể tôi vốn là chân khí của ba người bọn họ, nên chỉ qua nửa nén hương, nửa người trên của tôi đã khôi phục được thể lực.

Tôi ngồi dưới đất nghiêng mình dựa vào mép giường, nhận lấy quần áo từ Bộ Sát rồi khoác vào từng lớp một. Nửa người dưới sau nửa giờ nữa cũng đã trở lại bình thường.

Có điều may mắn là, thời gian vẫn còn sớm, còn đến nửa canh nữa mới đến giờ tí.

Tôi vận chân khí khắp mười hai huyệt chu thiên khắp toàn thân. Vặn thân thể tê tê khó chịu, tôi quay đầu nhìn về phía Vệ Linh Phong vẫn còn đang mê man trên giường.

Hình như. tôi chưa bao giờ thấy dung nhan hắn khi ngủ cả. Mà lại càng chưa từng nghĩ rằng, khi say giấc, hắn lại chỉ như một đứa trẻ, an ổn, bình yên, không mưu toan điều gì, nhưng lại.. trông cô đơn vạn phần như thế.

Tôi lẳng lặng hít sâu một hơi, kéo áo ngủ bằng gấm cẩn thận đắp lại cho hắn, rồi lại vuốt gọn mái tóc rối tung của hắn sang bên.

Rốt cuộc, hắn vẫn không nỡ buông tay tôi, vẫn thực sự chạm vào tôi. Tôi nghĩ. chỉ sợ là cả đời này, tôi cũng sẽ không cách nào nghĩ sao cho rõ ràng được cả.

Vừa khi lòng tôi khẽ rung động, thì cửa tẩm điện đột nhiên bật mạnh, trước khi đập vào tường lại dừng ngay lại. Tôi thấy Tâm Tuệ với gương mặt căng thẳng và Vô Dạ lao ̣

Tôi vội chạy đến đỡ lấy em, hỏi:"Không sao cả. Làm sao mọi người vào được đây?"

Vô Dạ đứng trước mặt nhìn tôi và xương quai xanh đầy rẫy những dấu hôn xanh tím trên làn da trắng nõn của tôi thì nỗi lo lắng ánh lên trong mắt:"Chủ tử, người. người có bị"

Tôi lặng đi một chốc mới trầm giọng vặn lại:"Chuyện thứ ba mà Vệ Linh Phong muốn huynh làm là gì?"

Câu hỏi sắp bật ra của Vô Dạ bị tắc lại, lúc lâu sau mới khó khăn đáp:"Hoàng Thượng muốn ta đêm nay giao lại chức "Chủ nhân Phi ưng". Ta vẫn luôn không đoán được ý của Hoàng Thượng"

"Xin lỗi!" Tôi ngắt lời hắn, áy náy, "Sau này, ta sẽ không lại nghi ngờ huynh nữa."

Vô Dạ quay đầu nhìn tôi, trong mắt có thứ ánh sáng nào đó vụt bừng lên, có vẻ như muốn mở miệng nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ ảm đạm đáp:"Cảm ơn.. chủ tử."

Tôi mỉm cười, xoay lại nhìn Bộ Sát cũng có vẻ như muốn nói lại thôi. Đôi mắt huynh ấy vẫn sáng trong lạnh lùng lại ẩn chứa một thoáng lo âu nhìn tôi không chớp.

Tôi cười khẽ, cao giọng nói với mọi người:"Đi thôi! Chúng ta giữ nguyên kế hoạch, giờ tí tối nay, thừa dịp rối loạn — rời khỏi Hoàng cung!"

Bảy ngày sau, thành Tê Mộng, thủ đô Dương Tử quốc.

"Bộ Sát, nước Dương Tử là một quốc gia thế nào vậy?" Tôi vừa dáo dác nhìn ngã tư vắng vẻ tiêu điều, vừa tò mò hỏi.

Có điều, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Quay đầu lại, tôi bắt gặp khuôn mặt lạnh băng của Bộ Sát, hàng mày đen nhánh hơi nhíu, không biết là suy nghĩ gì.

Vừa định hỏi lại thì tôi nghe tiếng Vô Dạ đáp:"Chủ tử, nước Dương Tử nằm ở cuối nơi giáp ranh biên giới của hai nước Kì, Thược, lại tọa lạc tại tận cùng phía tây đại lục, không có tài nguyên phong phú để khai thác, đến bây giờ vẫn là một quốc gia độc lập. Nhưng hằng năm vẫn không thể không nộp một lượng cống phẩm lớn cho hai nước Kì, Thược."

Tôi thầm thở dài:"Người nghèo lại càng nghèo, kẻ giàu lại càng giàu, quả thật là một đạo lí tự cổ chí kim vẫn không thay đổi. Thật ra, đối với người dân Dương Tử quốc mà nói thì, nếu có một cường quốc nào thâu tóm bọn họ, thì may ra cuộc sống còn có thể cải thiện đôi chút."

"Tiểu thư, trước chúng ta nên tìm một quán trọ đã, ngày mai xuất phát càng sớm càng tốt. Sớm ngày nào hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực Kì quốc thì an tâm ngày đó!"

Tôi gật đầu. Chúng tôi đã chạy thâu đêm suốt bảy ngày. Lúc còn ở trong lãnh thổ Kì quốc, ngay cả quán trọ cũng không dám ở lại, chỉ sợ bị người khác nhận ra. Bây giờ thì có thể nghỉ ngơi được rồi.

Đang đi thì bỗng có người ngừng lại. Tôi nghe Bộ Sát trầm giọng nghiêm nghị:"Có một đoàn người ngựa đang đến đây."

Lòng tôi rung lên, trong tai quả thật nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ hướng về phía chúng tôi với tốc độ rất nhanh.

"Chúng ta mau lên xe ngựa đi thôi." Tôi bật thốt.

Hình ảnh trước mắt chớp lên, Vô Dạ và Bộ Sát đã đứng trái phải bảo vệ tôi và Tâm Tuệ. Vô Dạ lắc đầu:"Bốn phương tám hướng đều có. Chủ tử, chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi."

Tôi thở dài thượt một hơi, thấy trong lòng uể oải vạn phần. Chẳng lẽ thật sự là cố gắng cách nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Vệ Linh Phong sao?

Ở đây vốn là một ngã tư đường tiêu điều vắng người, hiện giờ bị một đội quân như hung thần lớn thế kia bao vây nên dân chúng thường ngày vẫn bị ức hiếp nơi đây đã chạy mất bóng từ lâu. Bốn người chúng tôi và chiếc xe ngựa bị vây kín.

"Mạt tướng tham kiến nương nương." Một người đàn ông vận áo quân thoạt nhìn có chút quen mắt khom người hành lễ với tôi, ngữ điệu vô cùng cung kính, hoàn toàn không có ý xu nịnh.

Tôi thầm thở dài lần thứ bay hay tám trăm, cuối cùng tiến lên từng bước, nhíu mày hỏi:"Làm sao Vệ Linh Phong biết ta đến nơi này?"

Người kia hơi nghệch ra, ngẩng đầu nhìn tôi, thần sắc cực kì phức tạp. Có sùng kính, có nén giận, thậm chí là còn có cả sự thất vọng, nhìn tôi không hiểu nổi.

Tôi nghe hắn đáp:"Mạt tướng vốn là có công việc ở Dương Tử quốc. Ba ngày trước nhận được bồ câu đưa tin từ Hoàng Thượng, nói nhóm nương nương nhất định sẽ.. đi qua nơi này nên muốn mạt tướng đưa quân hộ tống nương nương hồi cung. Nếu có gì sơ xuất, tất cả chúng thần đều phải chịu tội, nghiêm trị không tha!"

Hai hàng mày tôi nhíu chặt, lạnh lùng hỏi vặn:"Nếu ta nói ta không trở về?"

Tên lính kia giật nảy mình, giống như bị nghẹn ứ, một chốc sau mới trả lời:"Ngày đó, lúc ở thôn Hồng Đầu, nương nương có bảo với những người bệnh ấy rằng, người tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bọn họ. Chẳng lẽ nương nương đã quên rồi sao?"

Tôi sững ra, cẩn thận quan sát hắn rồi mới ngần ngừ:"Ngươi là. người có vợ con ngày đó?"

"Vâng, nương nương." Người lính đó dường như hồi tưởng lại hôm ấy, hốc mắt ửng đỏ, còn kém chút nữa đã dập đầu tạ ơn tôi, "Mạt tướng là Lí Hổ. Nương nương nhất định là đã quên mạt tướng, nhưng mạt tướng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được, nương nương đã cứu mạt tướng từ quỷ môn quan trở về thế nào."

"Đủ rồi!" Tôi ngắt lời hắn, nghiêm mặt, "Lí. Hổ phải không? Ngươi phải biết rằng, cứu người, vốn là thiên chức của bác... đại phu. Nếu là người khác thì e là sẽ làm còn tốt hơn ta nhiều."

"Hơn nữa, lúc trước, ta nói là sẽ không bỏ rơi bọn họ, thì đó là lời của một vị đại phu với người bệnh, chứ không phải là một của một Hoàng hậu nói với con dân của mình. Bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu ta nói ta không về thì ngươi tính làm sao?"

Sự mâu thuẫn hỗn loạn trong mắt Lí Hổ dần chuyển thành sự lạnh lùng kiên định. Hắn nắm chặt thanh kiếm trước người, cung kính nhưng lời lại xa cách:"Hoàng Thượng có chỉ, nếu nương nương cự tuyệt không hồi cung, mạt tướng có thể điều động toàn bộ người để hoàng mệnh. Thêm vào đó..."

Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên, lập tức cúi đầu, không dám đối diện tôi, thấp giọng:"Ngoại trừ nương nương, bất luận là kẻ hay... loài vật nào, mạt tướng cũng sẽ hạ sát!"

"Ngươi —!" Tôi tức giận đến run người, nhưng không hé thêm một câu nào.

Dựa vào sức mạnh phá vòng vây ư? Vậy thì Tâm Tuệ làm thế nào bây giờ? Không bàn đến việc võ công của em đã mất hết, thì việc bỏ chạy thôi cũng đã là một vấn đề. Mà trong xe còn có Tiểu Ngân nữa. Vệ Linh Phong thực sự là vô cùng lợi hại. Cái gì mà kẻ hay loài vật nào chứ, vậy thì chẳng phải là ngay cả Tiểu Ngân cũng không tha còn gì? Nhưng hắn làm sao có thể đoán được tôi sẽ chạy đến hướng Dương Tử quốc?

"Vẫn mong nương nương mau chóng quyết định." Ngay khi lòng tôi đang mâu thuẫn, giọng không có lấy chút do dự của Lí Hổ vang lên, "Nơi này dù sao cũng là trong nội thành Dương Tử quốc, mạt tướng ngang nhiên dẫn binh trên đường cũng không hay lắm."

Tôi phóng mắt nhìn quân binh khắp bốn phía. Quân đông nghìn nghịt, không đến mấy ngàn thì cũng phải đến mấy trăm. Thực ra, nếu là Bộ Sát thì đánh bừa một chút cũng không vấn đề, chỉ là nếu muốn cbảo vệ thêm cho ba người khác và một hồ chú hồ li nữa thì sợ là không ổn.

Tôi cắn chặt răng, xem ra thì chỉ đành được bước nào hay bước đó vậy. Tôi trầm giọng:"Lí Hổ, ta sẽ đi theo ngươi, nhưng ngươi phải thả bọn họ."

"Tiểu thư —!”

"Chủ tử — !"

Lí Hổ nhìn tôi, rồi lại nhìn bọn Tâm Tuệ, bình tĩnh lắc đầu:"Hoàng Thượng có dặn, trừ khi vào đến nội thành Xa Kham thì không một ai bên cạnh nương nương được rời đi."

Vệ Linh Phong, xem như ngươi lợi hại! Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn không chừa cho tôi một con đường nào khác, thật đúng là quá khéo léo! Ngay cả từng đường đi nước bước của tôi cũng đều tính tóan rõ ràng.

Tôi thở dài, chán nản bảo:"Khi nào thì ta lên đường?" Một đoạn đường dài như vậy, tôi không tin mình không tìm ra cách bỏ trốn.

"Nương Nương!" Gương mặt Lí Hổ lộ vẻ vui mừng từ tận đáy lòng, rồi lại cúi đầu đáp,"Chúng ta sẽ ở lại Hoàng cung Dương Tử quốc một đêm, sáng sớm mai khởi hành."

Hòang cung Dương Tử quốc, nói ra thì không có phong thái bì được với của Kì quốc, nhìn qua quả thật chỉ giống với nơi ở của một chủ thành, xa hoa thì thừa, nhưng khí thế lại thiếu. Vị Hoàng đế kia liếc mắt cũng đủ thấy là kẻ vô dụng bất tài, ông ta chỉ quan tâm đến những lời nịnh hót bợ đỡ của Lí Hổ.

Thân phận của tôi tất nhiên là không tiện để lộ. Lí Hổ cũng chỉ bảo rằng, tôi là gia quyến của một quan viên Kì quốc, về nhà thăm người thân. Còn hắn thì được cố nhân gửi gắm nên thuận tiện đồng ý.

Lí Hổ và thủ hạ của hắn tương đối cung kính và chiếu cố tôi. Bất kể là tôi đưa ra yêu cầu nào, bọn họ cũng sẽ thỏa mãn tôi, dù là tôi muốn đi tản bộ một mình, bọn họ cũng không cản.

Cũng không phải tôi không nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng có điều, bọn họ tuy không can thiệp vào hành tung của tôi, nhưng lại vô cùng nghiêm ngặt với bọn Tâm Tuệ và Vô Dạ. Tôi biết, chỉ cần tôi bỏ trốn là bọn họ chắc chắn sẽ bị giết không tha.

Tôi chán chường tản bộ quanh cung điện Dương Tử quốc, nhưng lòng không đặt nơi đây, thay vào đó, tôi lại đặt hết tâm tư vào việc tìm cách trốn thoát. Bỗng, một tiếng đàn rung động lòng người rơi vào tai. Giai điệu ấy rất quen, vừa uyển chuyển êm dịu, vừa trong trẻo nhẹ nhàng.

Tôi tò mò đi về hướng âm thanh phát ra. Qua khỏi một cột điện khắc hoa lớn, khẽ vén màn trúc. Rồi tôi thấy trong căn phòng được đặt vài chiếc bàn, có bốn năm thanh niên đang ngồi.

Kẻ ngồi đầu có một vẻ ngoài khá dung tục, toàn thân núc ních, ngũ quan không khác mấy với tên Hoàng đế vô dụng kia, chỉ là có vài phần trẻ hơn. Xem ra, tên kia chính là tên Thái tử hoang dâm vô độ mà mọi người đồn đãi rồi.

Giữa đại sảnh, có một thiếu nữ vận áo xanh nâng đàn tỳ bà khéo léo tấu nhạc, dáng người trông duyên dáng vạn phần, tách biệt khỏi trần thế, nhưng cũng có nét gì đó rất thân quen.

Một khúc nhạc đã kết thúc. Người thiếu nữ áo xanh nhẹ nhàng đứng lên, xoay lại, cúi đầu đúng mực với mọi người xung quanh. Lúc ánh mắt của cô ấy hướng về phía mình, sợ bị phát hiện thân phận, tôi vội khẽ lùi về sau giấu đi nửa người, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái.

Đến khi gương mặt thanh nhã đoan trang mà không mất vẻ thành tú của người con gái ấy hoàn toàn hiện rõ trong mắt, tôi lại chấn động, hai chữ kia suýt chút nữa đã bật thốt khỏi miệng bị tôi dằn lại, chỉ là không ngừng kinh ngạc trong lòng: Tại sao lại là cô ấy? Vì sao cô ấy lại tới đây?

Đương khi tôi còn trầm ngâm, thì chất giọng nhão nhoét đến kinh tởm như loài bò sát của tên thái tử kia vang lên:"Tiên Vân cô nương chẳng những người đẹp như hoa, mà còn thông thạo đàn tỳ bà, càng khiến trái tim bản thái tử nôn nao. Chẳng bằng đêm nay hầu hạ bản thái tử, ta đảm bảo về sau nàng sẽ không cần phải bán nụ cười cho ngàn người nữa, lại còn được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.."

"Tiên Vân" tránh khỏi bàn tay như móng lợn của tên Thái tử kia, lui về sau, nghiêm nghị đáp:"Thái tử điện hạ, Tiên Vân chỉ bán nghệ không bán thân, đây là chuyện mà cả thành Tê Mộng đều biết. Ngay cả bậc quân thần của Thược quốc và Tam hoàng tử Duẫn quốc cũng trọng đãi với Tiên Vân, nếu Thái tử cảm thấy bản thân có đủ tư cách theo chân họ phân cao thấp thì sẽ không cố chấp giữ Tiên Vân ở đây lại làm gì rồi."

Dứt lời, không thèm nhìn đến sắc mặt hết xanh rồi lại trắng của đám Thái tử bên trong, cô gái ấy đi thẳng ra đại sảnh.

Tôi đang âm thầm bước theo. Cô nàng thoạt đầu còn chưa phát hiện, nhưng sau đó, bước chân từ từ chậm lại. Khi đến nơi hoàn toàn không có người, cô ấy lớn giọng:"Xin hỏi vị cao nhân theo dõi Tiên Vân là ai? Tiên Vân mong được tương kiến!"

Tôi thở dài, chậm chạp đi từ chỗ tối đến dưới ánh đèn, lẳng lặng nhìn cô nàng một lúc lâu mới mỉm cười:"Vẫn khỏe chứ nhỉ?"

Sắc mặt "Tiên Vân" đổi mạnh. Giọng nói vui mừng thoáng chút kinh ngạc bật thốt:"Doanh Nhược?!"

"... Tiểu thư, tiểu thư?"

Tôi giật bắn mình, nghệch mặt ra hỏi:"Sao?"

"Tiểu thư, người sao vậy? Ra ngoài có một chuyến mà trở về lại lạc mất hồn phách rồi? Gặp ai à?"

Tôi gục gặc đầu, chán nản đáp:"Gặp một người không thể tưởng tượng được, nhờ đó mà biết không ít chuyện mà mình không rõ"

"Ai ạ?"

Tôi chỉ chỉ vào buồng trong, lòng không yên:"Cô ấy ở phía bên kia, em đi nhìn chẳng phải sẽ biết sao."

Tâm Tuệ nghiêng đầu nhìn tôi ngờ vực một chốc rồi mới từ từ vào buồng trong. Một phút sau, giọng chứa đầy kinh ngạc của Tâm Tuệ vang lên:"Cô. Cô là?!"

Tôi buồn cười lắc đầu, đang định bước vào thì bên ngoài bỗng xôn xao hẳn lên.

Qua một lúc, tiếng ồn càng lớn hơn, còn kèm theo cả tiếng kêu khóc sợ hãi của cô gái nào đấy. Tôi hoảng hốt, vừa toan ra ngoài xem thì đã thấy Lí Hổ vội vàng chạy vào, thần sắc lo âu. Ngay khi nhìn thấy tôi, hắn lập tức bẩm báo:"Nương nương, có người nước khác thừa dịp đêm tối bất ngờ tập kích Dương Tử quốc. Bây giờ đã tấn công đến cổng thành, chúng ta phải lập tức lên đường về nước."

Tôi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:"Là ai mà có thể im hơi lặng tiếng công phá thủ đô một nước như thế?" Huống chi thành Tê Mộng nằm giữa Dương Tử quốc, nếu là nội loạn thì không nói làm gì, nhưng là người nước khác tấn công, không phải là tin tức đã truyền tới thủ đô ngay khi còn ở biên giới sao?

Lí Hổ nhíu chặt mày lắc đầu:"Mạt tướng cũng không biết. Nghe đâu rằng, dân chúng khi nhìn thấy quân địch chẳng những không chống cự, mà ngược lại còn tích cực âm thầm giúp đỡ bọn họ, cứ như là đã trông ngóng họ từ rất lâu rồi."

"Và cũng vì nhiều quân lính có vợ con vốn là người dân bình thường, nên khi chiến sự nổi lên đã cùng nhau quay lại phản quốc hơn nửa."

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Rốt cuộc là ai mà có thể vận dụng tuyệt vời như vậy? Trong lòng tôi vạn phần nghi ngờ, thì lại nghe Lí Hổ giục giã:"Nương nương, xin người hãy mau chóng chuẩn bị. Mạt tướng tập hợp hàng ngũ, chúng ta sẽ lập tức xuất phát."

Tôi bàng quan gật đầu, nhìn bóng dáng hắn vội vã rời đi. Có gì đó như thoáng qua trong tâm trí, tôi nhíu mày trầm tư.

"Tiểu thư, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Tôi xoay đầu nhìn về phía Tâm Tuệ, tầm mắt lướt qua "Tiên Vân" đang chầm chậm theo phía sau cô bé. Lòng đột nhiên rõ ràng. Mắt tôi sáng ngời nhìn "Tiên Vân" mãi đến khi cô nàng tỏ thái độ nghi ngờ mới trầm giọng gằn từng tiếng:"Cô có muốn trở về không? Muốn về... bên cạnh Vệ Linh Phong không?"

"Tiên Vân" chấn động cả người, nhìn tôi trân trân. Mãi khi nhận ra điều tôi đang nhắc đến, cô ấy mới thản nhiên nhìn tôi, vừa từ tốn vừa kiên định gật đầu.

Ánh sáng trong mắt cô ấy lóng lánh uyển chuyển, trong trẻo, nhìn tôi chẳng có lấy nửa phần do dự, chẳng có lấy nửa phần mâu thuẫn, lại càng không có chút hờn ghen.

Tôi mỉm cười chân thành với cô nàng, và cũng có lẽ chính là nụ cười cuối cùng.

Giờ hợi nửa đêm, thành Tê Mộng thủ đô Dương Tử quốc đã hoàn toàn hỗn loạn, vô số người chạy trốn, đặc biệt là những kẻ ngày thường hay làm việc ác lại cuống cuồng vơ vét tài sản, vội vàng thoát thân.

Còn những kẻ có chút tâm địa thì dứt khoát phóng hỏa dinh thự trước khi đi. Thế lửa lan mạnh sang những nhà dân vô tội sát gần đó. Nhưng trong tình thế hỗn loạn như vậy, vẫn có rất nhiều binh lính địch quốc phục trang thống nhất bỏ qua việc truy kích các Hoàng tử, quan viên, quay lại giúp đỡ người dân thoát khỏi đám cháy và dàn xếp ổn thỏa.

"Nương nương còn chưa ra sao?" Lí Hổ vừa lo lắng đợi Hoàng hậu nương nương, vừa quan sát tình hình chiến đấu từ trên cổng thành. Trông thấy những binh lính dù nhiều nhưng không loạn bên dưới thì hàng mày hắn nhíu chặt lại.

Quân kỷ nghiêm minh như vậy, đội hình chỉnh tề như thế Rốt cuộc là quốc gia nào lại có thể huấn luyện được quân đội không hề kém cạnh "Thiên giáp Kì binh" của Kì quốc bọn họ chứ?

"Tướng quân, nương nương đã đến."

Lí Hổ quay đầu. Hắn thấy một người thiếu nữ khoác một tấm áo choàng che khuất cả diện mạo mang theo vài người khoan thai bước về hướng này.

Hắn cuống quít chạy đến nghênh đón, khom mình:"Nương nương, tất cả đã sắp xếp xong, chúng ta sẽ mau chóng lên đường ạ."

Cô gái ấy gật đầu. Thị nữ bên cạnh dìu cô gái vào trong xe ngựa đã chuẩn bị trước.

Rồi hắn thấy thị nữ ấy đứng im, nhìn sâu vào nơi Hoàng cung đèn đuốc sáng rực nhưng hỗn loạn muôn phương một lúc lâu mới lên xe ngựa, dùng giọng có hơi trầm thấp ảm đạm nói:"Tướng quân, lên đường thôi."

Lí Hổ nhìn xung quanh thì không thấy người thanh niên áo đen mang theo sát khí kia đâu nữa. Nhưng hắn cũng nhớ trong thư, Hoàng Thượng có ghi, duy chỉ có hành tung của hắn là không cần phải quan tâm đến nên cũng không để ý lắm. Vì vậy, hắn yên bụng, vung tay:"Lên đường!"

Rồi hắn quay đầu, lại thấy người thanh niên mang mặt nạ cũng như thị nữ lúc nãy, ngóng về hướng ánh đèn rất lâu. Mãi đến khi có lính thúc giục thì mới dứt khoát xoay đi đuổi theo xe ngựa phía trước.

Tôi mặc một bộ y phục cung nữ ít bắt mắt, đứng dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn nơi Hoàng cung hỗn loạn, trông chiếc xe và đội quân đã xa thật lâu, mãi đến khi bóng họ đã khuất sau màn đêm tăm tối.

"Bộ Sát, Tâm Tuệ, Vô Dạ, xin mọi người nhất định phải bình an trở về." Tôi thì thào khẩn cầu, rồi nở nụ cười khẽ, "Và Thiên Thiên nữa, hy vọng lần đi này, cô có thể tìm ra được tình yêu và.. hạnh phúc chân chính thuộc về mình!"

Sáu ngày sau, thành Xa Kham, trên xe ngựa.

"Trần cô nương, chúng tôi chỉ có thể tiễn đến đây, con đường về sau."

“Tâm Tuệ, mọi người có chắc chắn là có thể bình an đào thoát không?"

Tâm Tuệ ung dung cười, điềm đạm đáp:"Yên tâm đi, không phải Lí tướng quân đã nói, tới thành Xa Kham rồi thì sẽ không cần dùng chúng em để uy hiếp tiểu thư còn gì? Hắn ta sẽ không quan tâm đến việc chúng em trốn hay không trốn đâu, huống chi."

Cô bé liếc nhìn ngoài xe ngựa rồi cười:"Tiểu thư từng nói, Bộ Sát vẫn đang ẩn thân từ một nơi bí mật nào đó gần đây để bảo vệ chúng em. Nhưng mà, Trần cô nương, nếu bọn họ phát hiện. Aizz! Hơn nữa, cuộc sống trong cung đình..."

Thiên Thiên cũng chỉ cười nhạt, thần sắc quyết tuyệt trấn định:"Yên tâm đi, nói thế nào thì ta trên danh nghĩa cũng là Hiền phi, bọn họ tuyệt đối không dám làm bậy đâu. Còn nữa, đây chính là con đường ta đã chọn, nên dứt khoát sẽ không hối hận, và cũng sẽ không dung thứ cho sự. hối hận!"

Tâm Tuệ thấu hiểu, vui mừng gật đầu, đứng dậy liếc mắt ra hiệu cho Vô Dạ ở bên ngoài xe ngựa. Tia sáng trong mắt Vô Dạ lóe lên, bình tĩnh gật nhẹ đầu.

"Trần cô nương, sau khi dừng xe ở quán trọ, em và Vô Dạ sẽ lập tức đi ngay, chỉ sợ là cũng không có cơ hội nói lời từ biệt." Tâm Tuệ cười dịu dàng với cô, thành tâm nói rằng, "Tạm biệt. Còn nữa, em thay tiểu thư... chúc người hạnh phúc."

"Dừng xe!" Giọng nói uy vũ lại vô cùng cung kính vang lên bên ngoài, "Nương nương, phượng thể người đã mệt nhiều ngày, hiện giờ đã bình an đến Xa Kham, chúng ta đến quán trọ phía trước nghỉ ngơi được không ạ?"

Tâm Tuệ thở dài đáp:"Được! Làm phiền tướng quân." Vừa định xuống xe, cô bé nghe chất giọng đau buồn, lại vui vẻ, chân thành của Thiên Thiên cất lên.

"Tâm Tuệ, thay ta chuyển lời cho Doanh Nhược. Bất luận là tương lai xảy ra chuyện gì, bất luận là chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào, thì ta cũng đều xem cô ấy là bằng hữu của ta, là bằng hữu.. duy nhất cả đời này!"

Tâm Tuệ lặng đi một lúc, mới để lộ nụ cười tươi rói rạng rỡ, khiến tia sáng mặt trời xuyên vào xe trở nên ấm áp, êm dịu đến lạ:"Người yên tâm, em nhất định sẽ nhớ rõ!"

Tâm Tuệ nhẹ nhàng nhấc màn xe. Ánh dương mùa đông rơi trên người cô bé, thành một dải vàng óng ánh đến chói mắt. Em cẩn thận cất bước, cơ thể nhẹ bẫng như bay đến trước mặt Vô Dạ.

Thiên Thiên hít thật sâu một hơi, tầm mắt đuổi theo hai người, phảng phất như thấy dáng hình mong manh nhỏ bé, lại tùy tiện đường hoàng của cô thiếu nữ nào. Người con gái ấy mở rộng cánh tay, gương mặt bừng lên nụ cười tự do, dưới ánh dương sáng chói như ngọc, theo gió — tung bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.