Tiêu Nhiên Mộng

Chương 30: Chương 30: Khao khát




Hoàng cung thành đô Phong Chi.

"Thiên Quân, sắp đến ba tháng rồi đúng không?"

"Hồi Hoàng thượng, tới hôm nay thì vừa tròn ba tháng."

"Vậy ư?" Người đàn ông trung niên vận áo bào xanh cuối cùng cũng dừng bút, ngẩng đầu lộ ra nụ cười nhạt, "Rút về tất cả bảo vệ..."

"Hoàng thượng!" Ngạo Thiên Quân kinh sợ, không nhịn được một bật thốt lên, "Nhưng mà Thiếu chủ..."

"Phân phó xuống đi, dù cho là dùng biện pháp gì cũng trong vòng một đêm đem tin 'kiếm khách lãnh tình' chính là Bộ Sát truyền khắp Duẫn quốc lẫn Kì quốc."

"Hoàng thượng—!"

Người đàn ông áo xanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái mới nói:"Cô gái bên cạnh Nhiên nhi là ai điều tra được không?"

Ngạo Thiên Quân vội thu lại nét mặt, nghiêm túc tâu:"Vi thần vô năng, Phong bộ đã dùng tất cả thám tử, ngay cả Nguyệt để tìm hiểu nhưng đối với cô gái này, ngoài việc biết Thiếu chủ và Bộ Sát gọi nàng ta là Thủy Băng Y ra, mặt khác thân thế, bối cảnh hoàn toàn không tra được ạ."

"Sao?" Tia sáng trong mắt người áo xanh chợt lóe, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, "Hay thật sự là từ trên trời rơi xuống ư?"

"Thứ không rõ ràng đó quá nguy hiểm, trừ khử nó đi."

"Vâng."

Nam nhân áo lam không biết nghĩ đến điều gì, ngước đầu nhìn vào khoảng không, ánh mắt sâu thăm thẳm. Chợt, cúi đầu nhìn thẳng người đang quỳ tại gian giữa, hắn trầm giọng nói:"Đi, truyền lời cho Ly Phong. Bảo rằng, lưới đã thả nhiều năm, đến lúc thu rồi."

Sắc mặt Ngạo Thiên Quân đột nhiên trắng hếu, tay chống trên mặt đất đứng lên nhưng lại không thể đè nén run lẩy bẩy. Hắn định cầu tình, nhưng nhìn đến sự băng giá trong mắt người đàn ông kia thì cuối cùng cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh, giọng run lên:"Vâng, Hoàng thượng."

Nhìn bóng dáng Ngạo Thiên Quân rời đi, ánh mắt người áo xanh dần dần lộ ra một chút đau đớn, lẩm bẩm:"Nhiên nhi, đừng trách phụ hoàng. Ván cờ nhiều năm này là con nhất định phải trở thành vua của Băng quốc."

Từ thôn Lâm Hồ rời đi cũng không tránh khỏi có chút buồn bã. Nhìn những người già dắt tay mấy đứa trẻ, người chồng nắm tay vợ ới a gọi với theo giữ lại, thậm chí còn rơi nước mắt buồn khổ, tôi là người vốn không có nỗi buồn ly biệt, mà cũng có chút thương cảm.

Hít thật sâu một hơi, tôi đưa mắt nhìn Kì Nhiên đang chợp mắt trong xe ngựa. Người con trai dung mạo tuyệt thế, giỏi giang, lương thiện vô ngần này, nếu không nhờ hắn, thì chính bản thân mình vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được cái tâm tình có chút tự hào, cảm động lại xen chút thương tâm này chăng?

Tôi cười cười, dù có lòng, tôi tuyệt đối cũng không có được năng lực như hắn và Bộ Sát. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc chỉ cần bọn họ sẵn lòng thì ắt dù có hai người cũng đủ để khiến giang hồ dậy sóng, hô phong hoán vũ.

Chúng tôi ngày ấy dường như đều quá hạnh phúc, chỉ thấy rằng những việc hôm nay, miễn là chúng tôi sẵn lòng thì không có gì làm khó được cả. Chính vẻ ngoài hoan hỉ này đã làm cho chúng tôi, hay phải chăng là bản thân tôi, quên mất đi một việc quan trọng biết dường nào.

Tôi thật, thật sự đã quá xem thường Băng quốc, cũng quá xem thường lời hứa hẹn về ngôi đế vương của Kì Nhiên mất rồi.

Đến mãi lâu thật lâu sau này, thời khắc chân tướng thực sự được phơi bày, tôi cuối cùng cũng ân hận vì lựa chọn thuở ban đầu.

Qua nửa ngày, cảm thấy thời tiết bắt đầu có hơi oi nồng quá, tôi ngẫm lại, mùa nóng đã đến, bức bối thế này cũng chẳng kì lạ. Mà lúc này tôi cũng đặc biệt hâm mộ Kì Nhiên, nhìn thế nào cũng chỉ thấy bộ dáng hắn mát mẻ không chút mồ hôi, giống như không khí mấy ngày nay đều được tạo ra vì hắn vậy.

Đúng giữa trưa, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Bộ Sát mang đồ dùng đi tìm thức ăn, còn chúng tôi thì lại yên tâm thoải mái mà ngồi đợi. Ấy ~ việc đó thì, nghĩ lại một chút, người ăn đồ bày sẵn chỉ có mình tôi thôi, vì Bộ Sát là người đi tìm lương thực, Kì Nhiên thì chế biến mất rồi.

Nói đến đây thì tôi không thể lại dùng lời lẽ tầm thường mà nói được. Tên Kì Nhiên này, nói thực là nhiều lúc tôi hoài nghi hắn có phải là người không nữa. Làm gì mà có một vương tử nào mà chỉ cần quan sát đầu bếp nấu mẫu một lát là lại có thể thực hiện xuất sắc được giống hệt như vậy? Thật là chẳng để chút mặt mũi nào cho vị sư phụ đã mất nhiều năm khổ công tìm tòi này cả.

Thêm nữa, điều đáng tức giận nhất là mỗi lần nấu nướng xong, cả người hắn vẫn thoải mái sạch sẽ như trước, đâu giống tôi, bất luận là cẩn thận đến đâu thì cuối cùng cũng khiến bản thân mình bẩn thỉu, thảm hại vô cùng.

Tôi không phải có ý nói quá, ít nhất khẳng định là với thức ăn Bộ Sát làm gần đây, nhưng với một thiên tài kiệt xuất học một hiểu mười (vốn là vừa học đã tinh thông nhưng em để 'học một hiểu mười' cho hay hơn) như Kì Nhiên thì tôi vẫn cứ nên tình nguyện bị sát thủ xem thường thì tốt hơn, ngoan ngoãn làm một con mọt gạo.

Xuống xe được một chốc, tôi nhịn không được mà hét to:"Đẹp quá à!"

Ánh xanh nơi mặt hồ lóng lánh, sóng nước dập dềnh, ánh tà dương sắc tím nhuốm đỏ au cả một vùng núi, rực rỡ, sống động vô vàn. Tôi ngắm đến ngẩn ngơ.

Kì Nhiên mỉm cười đứng cạnh tôi, dịu dàng lên tiếng:"Đây là nơi thuộc sở hữu của Duẫn quốc, gọi là 'Giám nguyệt hồ' (hồ soi trăng), cứ về đêm lại tuyệt diệu như vậy. Ngày thường vốn có rất nhiều người đến thưởng thức, nhưng bởi mấy ngày nay dịch bệnh hoành hành nên mới vắng vẻ thế này."

Hít vào một hơi thật sâu, tôi chỉ cảm thấy được cái khí man mát, trong lành của vùng ao hồ mơn man trên khuôn mặt, còn mơ hồ hòa lẫn hương thơm dìu dịu đặc biệt của thiên nhiên.

"Cũng kì quái thật, rõ ràng là một nơi hữu tình như vậy mà lại chưa từng có người những nơi phụ cận đến lưu trú sao?"

"Nơi này tuy đẹp, nhưng lại quá hẻo lánh. Nếu không có một vị hiệp khách vừa ngang bước sang đây viết nên Nhập sinh bình liệt truyện lưu truyền rộng rãi, chỉ sợ không có bao người có phúc được thưởng thức cảnh đẹp này."

"Huống chi, nơi này tuy đẹp vô ngần, nhưng thật sự ở đây cũng ngại có chút tịch mịch."

"Vậy sao?" Tôi hơi trầm ngâm, cuối cùng có phần thất vọng nói, "Nhưng huynh không cảm thấy là ở nơi bờ hồ tự nhiên này là một điều vô cùng tuyệt vời ư?"

Nói xong, tôi cũng không khỏi phấn chấn lên. Loại phong cảnh thiên nhiên như họa này dù ở hiện đại có giàu cách mấy thì tuyệt cũng là việc không thể cầu được!

Vì kích động mà hai má tôi hơi ưng ửng hồng, ngay cả nét vẽ của tranh cũng không họa được, nhưng lại chẳng mảy may chú ý đến nụ cười yêu chiều cùng nét ưu thương trong đôi mắt của Kì Nhiên.

"Hai bên bờ hồ phải có đủ các loại cây liễu, đúng rồi, nên giống với trấn Xương Bình ấy, dương liễu tựa bờ. Vòng quanh bốn phía sẽ là vài thân cây hạnh. Ha ha, mặc dù là có chút mưu lợi, nhưng cũng rất giống với lời thơ của sư Chí Nam:" Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong." (1)

(Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo / Liễu dương lùa gió thổi hơi xuân)


Tôi lùi về sau vài bước nhắm chừng khoảng cách rồi dùng chân giẫm mấy cái lên mặt đất, giương hai cánh tay rộng ra thích thú nói:"Căn nhà thì ở đây vậy. Trước tiên, không nên là một căn nhà tranh thổi một cái là đổ."

"Cũng không được quá lớn, giống như tòa nhà huynh gọi là gì gì ấy, chỉ ba người chúng ta ở cũng quá trống trải. Có điều là so ra khá giống với mấy chuyện ma, nửa đêm giật mình tỉnh giấc không khéo lại hù chết mình mất. Chúng ta chỉ mong là xinh xắn vững vàng là được."

"À." Tôi chống má suy tư, ngay tức khắc vui vẻ, "Phòng của muội nhất định là phải có một cánh cửa sổ thật lớn đối diện hồ hướng ra phía nam. Trong phòng chẳng cần gì nhiều, có bàn ghế, giường nệm là ổn rồi. Đầu giường tốt nhất là phải kê đèn và giá sách để khi nhàm chán có thể với tay đọc một lát."

"Tất nhiên, còn một thứ nữa không thể thiếu chính là gương trang điểm. Biết gương trang điểm không? Là loại gương rất dài rất lớn ấy, soi được cả người luôn. Đáng tiếc là nơi này không có thủy ngân mà chỉ có gương đồng, miễn cưỡng cũng được."

"À, phía trước cửa sổ nên có gì nhỉ? Để muội nghĩ xem, phải rồi, cây lê loại đại thụ. 'Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai' (2), hà, thật là ý cảnh lãng mạn quá!"

"Không phải huynh bảo rằng là về đêm sẽ đẹp hơn sao? Đến lúc đó, ba người chúng ta sẽ nhóm lửa ngay cạnh hồ. Nếu như khối băng Bộ Sát kia mà không cảm kích thì chúng ta sẽ lập tức ' cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân' chọc huynh ấy tức chết luôn!"

"Nếu trời mưa.." Tôi huyên thuyên hăng hái vô cùng, tương lai tốt đẹp cùng những khát khao cháy bỏng lấp đầy tâm trí tôi. Vừa ngước lên nhìn sắc mặt Kì Nhiên, cơ thể liền như bị xối một chậu nước lạnh, buốt đến tận xương cốt.

Tôi rốt cuộc là đang nói cái gì thế này? Ba tháng được hồi sinh đã khiến cho tôi quẳng đi gánh nặng, nhưng lại đồng thời làm tôi đắc ý mà quên đi tình cảnh của mình sao?

Tôi xấu hổ cười xòa không nhìn vào vẻ mặt và nét phức tạp trong mắt Kì Nhiên, đón Bộ sát vừa về:"Để muội giúp huynh."

Mặt Bộ Sát như cũ né tay tôi, nhạt giọng:"Trong rừng này có một dòng ôn tuyền."(suối nước nóng)

"Thật ư?" Sự vui mừng bừng lên trên mặt tôi. Cũng chẳng chờ Bộ Sát trả lời, tôi liền hú lên đầy quái dị chộp lấy quần áo phóng như bay vào rừng. Nửa tháng rồi tôi chỉ toàn quanh quẩn với hàng người bị bệnh dịch, cũng không tắm táp được kĩ nên toàn thân rất nhanh cứ có mùi chua chua khó ngửi.

Suy cho cùng, hồ Giám Nguyệt thì quá thơ mộng, đẹp đẽ, chỉ ngắm cảnh là được, chẳng thể bì được với suối nước nóng vốn thích hợp để thư giản cơ thể cho sảng khoái.

Kì Nhiên ngước mắt theo bóng dáng tôi rời đi thì đành cười cười nói với Bộ Sát:"Lại mơ mộng nữa rồi. Ta đi trông chừng đã, kẻo gặp phải người khác cũng không tốt cho lắm."

Bộ Sát khẽ gật đầu rồi bắt tay hí hoáy thức ăn.

Tôi vừa nhìn thấy suối nước nóng lộ thiên kia thì lập tức nhận ra đây tuyệt đối là hàng cao cấp. Hơi nóng bốc lên mờ mờ, dù là mùa hạ mà vẫn ấm áp chứ không quá bỏng. Tôi vừa hấp ta hấp tấp cởi quần áo, vừa nghĩ nơi này dù sao cũng là bên ngoài, lại chẳng có áo tắm cho mình mặc nên cho dù không muốn thì vẫn khoác một tấm áo lót, sau đó mới từ từ bước xuống nước, nghĩ thầm: ngâm mình vào nước rồi cởi cũng không muộn.

Đáy của con suối này có rất nhiều đá nham thạch, nước cũng xem như không sâu lắm. Điều tôi không nghờ đến chính là ngọn suối lộ thiên này năm qua tháng lại mà không có người đặt chân đến, nên đá đã sớm được mài bóng loáng như ngọc. Tôi bước hai bước thì trợt chân, thân mình ngã dúi về phía sau. Khóe mắt thấy sẽ va vào bờ đá nam thạch, tôi không kềm được hét toáng lên một tiếng.

Cơn đau đớn như dự liệu ngược lại không đến. Cơ thể được một đôi tay thon dài có lực vững vàng đỡ lấy, sau đó, tôi ngã vào một cái ôm ngát hương thơm cỏ cây nơi núi thẳm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.