Tiêu Nhiên Mộng

Chương 63: Chương 63: Một đời đau thương






Tiểu Ngân dẫn chúng tôi đến trước cổng một tòa nhà có diện tích rất lớn nhưng không chút thu hút thì ngừng lại. Cổng lớn sơn son đóng chặt, nhưng bên trong dường như loáng thoáng âm thanh hỗn tạp.

Tôi vừa định tiến lên thì Vô Dạ đã trước tôi một cước đá văng cửa.

Bên trong tụ tập tốp ba tốp năm mười mấy người đàn ông, nhìn chúng tôi xông vào từ đại môn mà sững sờ.

Tiểu Ngân kêu lên hai tiếng rồi ngừng lại. Tôi biết vì nơi này chỉ toàn mùi khói, nó không thể ngửi ra được vị trí cụ thể của Tâm Tuệ.

Trong đại sảnh rộng lớn rất hỗn độn. Có người đang khuân thùng, có người đang thu xếp hành trang, có người lại đang đốt thứ gì đó ở bếp lò, trên mặt ai cũng đều hoảng hồn lo sợ.

Tôi không có hứng bận tâm đến âm mưu của bọ họ và Vệ Linh Phong, trên tay cầm thanh trường kiếm xa lạ, nhìn bọn họ, lạnh giọng:"Cô gái bị các người bắt đi đâu?"

Một người thanh niên có dáng người cao ráo ăn mặc như thư sinh bước ra, nhíu mày nhìn tôi, hỏi:"Cô nương là người phương nào?"

"Ta hỏi các ngươi, cô gái kia đâu?"

Tên kia liếc mắt nhìn tôi và Vô Dạ một thân một mình, rồi lại nhìn về phía sau cửa không bóng người, sát ý trong mắt lóe lên. Bọn đàn ông vốn đang nóng lòng cảnh giác lập tức hiểu ý nhanh chóng dồn chúng tôi lại.

Vô Dạ bước một bước lên trước tôi, bảo vệ tôi đằng sau. Tôi nâng tay đẩy hắn ra, điềm nhiên:"Ta đâu thể để mọi người bảo vệ ta cả đời được."

Cho đến tận bây giờ, tôi chưa làm sai điều gì, bây giờ thì đã sai lầm rồi sao?

Tâm Tuệ và Vô Dạ cứ một mực ở bên cạnh tôi. Không biết từ khi nào, sự tồn tại của họ đã trở thành một điều hiển nhiên, nên dĩ nhiên sẽ phải bảo vệ tôi, chăm sóc tôi. Thế nhưng...

Tôi trúc trắc giơ kiếm đâm vào ngực một người nào đó. Máu nóng bắn tung tóe lên mặt tôi, trên tay tôi, dạ dày tôi đảo lộn. Hắn mở trừng đôi mắt vô hồn không cam lòng nhìn tôi rồi chầm chậm ngã quỵ xuống đất.

Tôi sợ hãi, bất lực, lại căm giận sự bất lực này của bản thân. Hai bàn tay này của tôi chưa từng dính máu, chưa từng bị ô uế, đó đều do anh hai đã phải liều mình bảo vệ nó.

Nhưng giờ đây...

Tôi vận chân khí trên khắp mười hai mạch chu thiên, động tác vừa nhanh vừa quyết tuyệt, xoay người không chút do dự lao đến phía sau một kẻ khác.

Nhưng giờ đây, Tâm Tuệ không biết phải chịu sự tra tấn gì, không thể lỡ mất một giây nào nữa.

Còn bây giờ, Vô Dạ cũng không hề do dự giết từng kẻ một bên cạnh, dốc toàn lực bảo vệ tôi.

Vì sao trước kia, tôi cứ cho rằng sự bảo vệ này là điều tất nhiên chứ? Tay tôi lấm máu là sẽ trở nên ô uế, còn bọn họ. thì không sao? Chẳng lẽ, vì đã từng nhúng chàm nên đáng phải bị ô uế, nên cần phải bảo vệ đôi tay này của tôi ư?

Trong cả tòa nhà hoàn toàn hỗn loạn, võ công người ở đây cũng không hề yếu. Tôi dựa vào phần nội lực tinh thuần và sự né tranh linh hoạt của mình, đôi lúc lại chém ngã vài tên yếu hơn.

Cánh tay bỗng nhói lên. Tôi bất chấp không nhìn xem là ai làm mình bị thương, vội vàng nghiêng sang tránh một chưởng ngay trước mặt. Quay đầu lại, tôi bắt gặp trên bộ quần áo xám trắng của Vô Dạ cũng nhiễm không ít máu tươi như mình.

Cho dù võ công hắn cao đến đâu, vừa phải tự mình ứng phó, vừa lo lắng chắn những kẻ đánh lén sau lưng tôi, thì làm sao có thể nào không bị thương?

Đáy lòng tôi quặn thắt: Thủy Băng Y ơi là Thủy Băng Y, đến hôm nay mày mới hiều được sao? Bất luận là tình yêu của Kì Nhiên, sự bảo vệ của Bộ Sát hay Vô Dạ, sự chăm sóc của Tâm Tuệ thì trên thế gian này, vốn chẳng có gì mà cứ trả giá là sẽ nhận được cả!

"Chủ tử! Cẩn thận — " Tôi nghe được tiếng hét của Vô Dạ. Ngay sau đó, còn chưa kịp phản ứng, tôi liền cảm thấy một luồng kình khí như dời non lấp bể đánh úp lại sau lưng, xuyên vào cơ thể tôi như cơn thác lũ. Tôi ngã nhào đến trước, đùi bị một đường kiếm chém trúng, vừa đau như lửa thiêu, lại vừa bị nghẹn thở ở nơi lồng ngực cuộn khí.

Trong cơn hoảng hốt, tôi cảm giác được vị ngọt dâng lên từ cổ họng. Tôi ho ra một búng máu tươi.

— Bến tàu ở ngoại ô tây nam.

"Lão đại, thuyền đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ đợi nhị gia tiêu hủy chứng cứ là chúng ta có thể xuất phát rồi."

"Được!" Một người đàn ông trung niên có ngoại hình thô kệch, đôi mắt lóe lên tia sáng gật đầu, vẻ sầu lo trên mặt đã giảm phần nào. Lập tức, ánh mắt hắn liếc về phía một người con gái quần áo rách bươm lại loang lổ vết máu đang ở một bên, cay nghiệt ra lệnh:"Kéo ả lên thuyền."

"Lão đại, đứa con gái này không phải là Hoàng hậu, chúng ta còn mang theo nó làm gì?"

Người đàn ông thô kệch quét ánh mắt khinh thường nhìn hắn rồi mới đáp:"Là lệnh của Thái tử. Ngài bảo nó.. ít nhất còn có thể làm mồi câu."

Mấy thủ hạ phía dưới nghe xong, vội lệnh cho mấy người đàn ông nhàn rỗi kéo người con gái đó lên thuyền.

"Lão đại, nó — !"

Người đàn ông cục mịch vốn đang nhìn những con đường ở xung quanh, nghe tiếng náo động, liếc mắt sang thì không khỏi kinh ngạc. Hắn thấy cô gái kia dù bị đến năm, sáu thanh niên lôi kéo, đá đánh nhưng mười ngón tay chằn chịt vết thương vẫn bám riết lấy bến tàu ven bờ không buông, cũng không kêu rên chữ nào.

Người đàn ông cục mịch ấy cảm thấy rất phiền phức, đá văng mấy tên tiểu tốt lằng nhằng vô dụng kia ra, nửa ngồi xổm xuống, tát mạnh, giọng tức tối:"Con đàn bà thối tha, lúc ngươi bị huynh đệ lão tử chơi đùa cũng không liều mạng như vậy, trái lại còn rất lẳng lơ. Sao? Bây giờ lại phản kháng không muốn sống hử?"

Người con gái kia như không nghe thấy lời hắn, hai chân vừa được tự do lập tức phối hợp với đôi tay níu lên mép bờ, tựa như cả đời cũng không muốn buông.

Người con gái ấy ngẩng đầu, khóe miệng nhem nhuốc máu, mái tóc tán loạn, hai bên thái dương có vô số vết bầm xanh đen lẫn vết máu. Mặt nàng lạnh đến xanh tái, cơ hồ không nhìn ra được diện mạo, nhưng đôi mắt lại sáng vô ngần, khiến tên đàn ông thô kệch kia cũng phải chột dạ.

"Ta không đi." Giọng nàng khàn khàn yếu ớt nhưng lại kiên quyết vạn phần, "Tiểu thư nhất định sẽ tìm được ta. Ta sẽ không để Thái tử lợi dụng mình để uy hiếp tiểu thư, nên... tuyệt đối không đi."

Kề sát trên cổ tôi là một cây quạt xếp, bên phiến quạt là lưỡi dao sắc bén. Đó là tên ăn vận như thư sinh hỏi chúng tôi là ai lúc đầu. Xem ra, hắn chính là kẻ vừa đánh lén sau lưng tôi.

Hắn nhíu mày nhìn Vô Dạ bị mấy người vây xung quanh, nói:"Không ngờ con ả này muốn chết đến vậy, lập tức Ối Ngươi!"

Hắn nhìn tôi đầy khó tin, sau đó ánh mắt chuyển dần về thanh đoản kiếm đã đâm ở ngực mình, từ từ ngã xuống đất.

Tôi rút thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve về, thu lại vào tay áo, bước chân lảo đảo. Trên ngực và lưng đau quá, toàn thân còn đầy những vết thương lớn nhỏ. Nhưng phải nhanh lên, vì cơn đau này chẳng hề sánh được với nỗi sợ hãi trong lòng..

"Chi chi — " Một lúc sau, Tiểu Ngân vốn không thấy bóng dáng bỗng nhảy phóc lên kêu lớn, tôi vội gọi Vô Dạ đi theo.

Bọn đàn ông vây quanh tấn công chúng tôi có lẽ là nhìn thấy tên thư sinh đã chết nên nhất thời khiếp sợ, bối rối, không ngăn cản chúng tôi nữa.

Tiểu Ngân dẫn chúng tôi vào một gian phòng. Trong căn phòng kia hỗn độn như vừa trải qua một trận đấu rất lớn, không gian còn loáng thoáng bầu không khí nhục dục.

Lòng tôi căng lên như bị xé toạc. Vì tôi nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều mảnh quần áo dính máu vương vãi. Đó đó là quần áo của tôi Còn có vết máu hòa lẫn dịch thể của người con gái

Bàn tay rướm máu của tôi bụm miệng lại, nước mắt nóng rát như những hạt ngọc rơi xuống vụn vỡ trên tay. Tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi tràn ra khỏi cơ thể thành tiếng hét vọng bên tai.

Tôi vứt trường kiếm, nắm chặt thanh đoản kiếm lao nhanh ra ngoài phòng.

Mũi kiếm cắm vào đầu vai một tên, tôi không nhìn rõ khuôn mặt hắn, gằn từng tiếng hỏi:"Cô gái kia đâu? Cô gái bị các ngươi bắt đâu rồi?"

"Bến Bến tàu sau. nhà."

Tôi vung kiếm vẽ một đường, nghiến vỡ câu trả lời của hắn, kết thúc. sinh mệnh kẻ kia.

Vô Dạ và Tiểu Ngân vẫn theo phía sau tôi chạy vội về phía bến tàu. Từ đầu đến cuối, tôi chẳng hề ngoái lại, thậm chí, trong đầu còn trống rỗng, không muốn nghĩ đến bất kì điều gì. Vậy nên, tôi cũng không nhìn thấy hai ánh mắt đau lòng, lo lắng của họ.

— Bến tàu ngoại ô tây nam.

"A ——" Tiếng thét chói tai của người con gái vang vọng quẩn quanh nơi bến tàu.

"Lão Lão đại. Gân.. Gân tay gân chân của ả đã. bị cắt rồi ạ." Tên thủ hạ kia run rẩy báo. Hắn lẩy bẩy cầm một thanh đoản kiếm dính máu trên tay. Thanh đoản kiếm rơi xuống, kêu thành tiếng trên mặt đất.

Hắn chưa bao giờ tàn nhẫn với một cô gái đến mức này, lại càng chưa từng gặp qua một thiếu nữ nào... kiên quyết như trước mắt.

Hắn nhỏ giọng khuyên cô gái ấy buông tay chân ra thì sẽ không đối xử với nàng ấy như thế. Nhưng nàng ấy lại mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, tay chân bám chặt lấy mép bờ, mày không nhăn lấy một chút nào.

Người đàn ông cục mịch nghe tiếng kêu thảm thiết kia thì như vừa trải qua trận đại chiến, toàn thân vã mồ hôi, chán nản phất tay ra lệnh:"Mau đem ả lên thuyền rồi đi thôi. Chúng ta để lại một con thuyền ở đây chờ bọn lão nhị là được rồi."

Một lát sau, một tiếng kêu còn thảm thiết, sắc nhọn hơn cả khi nãy truyền khắp bến tàu.

"Ngươi — , Ngươi — , Lão đại — !" Giọng tên thủ hạ kia ngập tràn sợ hãi và hoảng loạn, bất chấp cả cái gọi là tôn nghiêm, khí thế gọi to ở ven bến tàu.

Người đàn ông thô lỗ kia quay phắt lại, nhìn về phía người con gái bị cắt đứt toàn bộ gân tay, gân chân thì không giấu được sự khiếp sợ, kinh hoàng trong lòng nữa, mặt biến sắc.

Khi tôi chay đến bến tàu, hai mắt đã mờ nhòa, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt. Cả người đều không ngừng chảy máu, đau rát, ý thức như dần bay đi, càng lúc càng xa. Thế nhưng, tôi lại vẫn có thể chứng kiến một cảnh chấn động rõ ràng.

Một người con gái mặc áo trắng, không phải! Đó vốn không được xem là màu trắng. Bộ quần áo ấy không thể nào che đậy được cơ thể tại nơi trời tuyết giá lạnh này. Lớp áo lót vốn trắng thuần đã nhuốm máu, bùn đất, vẻ thê lương, bi thảm rơi vào mắt tôi.

Nhìn năm sáu tên đàn ông vạm vỡ kéo người thiếu nữ theo một hướng, tôi bất động.

Nước mắt tôi rơi xuống như mưa. Cơn đau trên cơ thể sao có thể sánh được với nỗi đau trong lòng lúc này? Làm sao.. sánh được chứ?

Cả người Tâm Tuệ đều bị trói lại, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt mép bờ, chặt đến mức... miệng ngập máu tươi, mặt lấm nước mắt, hòa vào nhau, nhỏ từng giọt, từng giọt vào dòng sông. nhưng vẫn nhất quyết không nhả ra.

"Tâm Tuệ." Tôi nghẹn ngào gọi tên, giọng rất nhẹ, quanh quẩn nơi bến tàu trống trải mênh mông.

Người con gái đang nghiến lấy mép bờ đột nhiên chấn động, từ từ nhả hàm răng. Bọn đàn ông theo quán tính ngã ngược về sau mấy bước rồi phịch xuống đất.

Tôi chạy đến bên em, ôm em vào lòng. Cô bé nhìn tôi, trên khuôn mặt nhem nhuốc, tàn tạ nở nụ cười tươi rói, mừng rỡ, cất tiếng dịu dàng:"Tiểu thư, em biết người sẽ đến mà."

Tôi gật mạnh đầu, nước mắt rơi xuống gương mặt loang lổ máu tươi của em. Cẩn thận đặt cô bé xuống, tôi cởi áo gấm viền lông chồn đặt xuống đất, rồi sau đó đưa tay cởi áo ngắn màu xanh lục bên trong, rồi lại tiếp tục..

Một cơn gió lạnh lẫn hơi ẩm từ bờ sông thổi đến. Trên người tôi chỉ còn lại một bộ áo lót trắng thuần, cơ thể run nhẹ trong cơn gió lạnh. Nổi bật trên khuôn mặt là khóe môi đỏ màu máu, chói mắt vô cùng.

Tôi khoác từng lớp quần áo lên người Tâm Tuệ, rồi lại nhìn đến vết máu trên cổ tay cổ chân em. Tôi thấy cô bé xụi lơ không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong nhìn tôi đầy lo lắng, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi nghiến răng, ép nước mắt chực trào vào trong lòng. Gân tay, gân chân... Giờ phút này, tôi còn tư cách gì để khóc nữa đây?

Sau lưng chợt ấm lên. Vô Dạ choàng áo của hắn lên người tôi. Tôi cũng không ngoái lại, chỉ đáp:"Cảm ơn."

Tiếp đó, tôi lại kéo xuống, đắp lên người Tâm Tuệ. Tâm Tuệ nghẹn giọng:"Tiểu thư, người mặc vào đi mà! Tâm Tuệ không lạnh!"

Tôi cười cười với cô bé, chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt lướt qua cái nhìn lo âu của Vô Dạ và Tiểu Ngân, trong ngực vừa ấm áp vừa đau xót.

"Cô Cô chính là người mà nó nói nhất định sẽ đến?" Một giọng nói vang bên sường mặt.

Nụ cười đọng trên khóe môi tôi từ từ chuyển lạnh, ánh mắt băng giá đảo qua từng người đã sớm bị hành động của Tâm Tuệ dọa sợ đến không thể nhúc nhích ở đây.

Tôi nâng tay phải lên trước ngực, tay trái kéo ngang. Một thứ dây vừa giống kim loại vừa giống bạc, vừa màu đen lại tựa như màu trắng hệt như một con dã thú khát máu trong gió lạnh.

Tôi động người, như ma như yêu, hòa với với ánh sáng lóe lên, tàn sát đẫm máu

Cái gọi là ám sát, một là ám, một là sát. Ám, tức là phải khiến cơ thể bản thân biến mất, khiến cho kẻ khác không bao giờ có thể nhận ra được khi nào thì ta sẽ xuất hiện. Sát, thì phải quả quyết lưu loát, không cần phải khiến kẻ thù đau đớn, bất luận phải dùng đến thủ đoạn nào thì mục đích duy nhất cũng chỉ có một chữ — sát.

Vô Dạ nhớ rất rõ, Băng Y từng nói với mình, nàng ấy lĩnh hội một loại kỹ thuật ám sát nếu so với võ công của hắn thì lợi hại hơn nhiều. Đó chính là một loại khả năng vừa ra tay tất phải lấy được mạng người, nên hắn không biết.

Khi ấy nghe vậy, hắn chỉ thấy buồn cười. Một cô gái nhỏ nhắn như vậy, chẳng qua chỉ là trong lúc vô ý có được một chút nội lực mà bản thân còn không sử dụng được cho tốt, thì đừng nói đến đến việc lợi hại hay không.

Nhưng giờ khắc này, khi hắn khiếp sợ nhìn từng người, từng người một yên lặng ngã xuống trước mắt nàng thì mới nhận ra, bản thân đã sai lầm đến dường nào.

Nàng như yêu ma xuất hiện bên cạnh một kẻ đang kinh hoảng, sợi tơ màu đen co rút linh hoạt như một phần cơ thể. Chẳng biết vì sao, tất cả những thanh kiếm chạm phải sợi tơ ấy đều bị gãy thành đoạn, còn người bị nó cắt trúng thì không thể nhúc nhích. Nàng rút thanh đoản kiếm trong tay áo ra, trong nháy mắt cắt vỡ yết hầu đối phương.

Trong mắt nàng đã không còn nỗi sợ hãi và đau thương khi giết người lúc đầu, cũng không có cơn khoái cảm khát máu. Ngay cả hận ý cũng không tồn tại trong mắt nàng, chỉ có sự dứt khoát kiên quyết, lòng tin và nỗi chấp nhất vững vàng.

Nàng từng nói:"Vô Dạ, mọi người thường nói 'vô dục tắc cương'

Mỗi một lần

Đều bồi hồi kiên cường trong cô đơn.

Mỗi một lần

Cho dù bị tổn thương

Cũng quyết không để lệ tuôn trào

Ta biết

Ta vẫn có một đôi cánh vô hình.

Giúp ta bay

Bay qua những tuyệt vọng.

Không nghĩ nữa

Dù vầng thái dương của họ đẹp đến dường nào.

Ta nhìn thấy

Ánh tà dương từng ngày

Rồi cũng sẽ có lúc đổi thay.

Ta biết

Ta vẫn có một đôi cánh vô hình

Giúp ta bay

Cho ta hi vọng.

Ta nhìn thấy

Tất cả giấc mộng rồi cũng sẽ bừng nở.

Bao năm theo đuổi

Tiếng ca trong trẻo nhẹ nhàng.

Để cuối cùng

Khi ta tung bay

Có lòng ngóng trông mà không còn sợ hãi.

Đâu phải nhờ gió mà bay xa.


……………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.