Tiêu Nhiên Mộng

Chương 51: Chương 51: Nỗi lòng thiếu nữ




Tôi đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng rực không chớp nhìn gương mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, giọng bình tĩnh, tự tin đến bản thân cũng không thể ngờ được:"Xin hỏi Hoàng Thượng, những thứ này... đã đủ làm điều kiện thỏa thuận rồi chứ?"

Tôi cười mỉm chi nhấc bút, lưu loát viết ra ba điều kiện và tên mình lên giấy, sau đó cầm khối bạch ngọc có tên là Tử Phượng kia thấm mực, ấn lên.

Cái này là phượng tỷ đó sao? Tôi đổ mồ hôi mất.

Thấy tôi đẩy tờ giấy đến trước mặt mình, Vệ Linh Phong cười có chút bất đắc dĩ, ngón tay trắng đến trong suốt vuốt trán, như cười như không bảo:"Trẫm có lẽ điên rồi mới có thể chịu nghe điều kiện thứ ba của nàng."

Bắt gặp tôi cười càng thêm vui vẻ, hắn lắc lắc đầu nhưng lại vô thức để lộ một nụ cười nuông chiều khiến tôi ngẩn ngơ.

Sau khi cười xong, hắn nhấc bút kí tên mình vào, sau đó lấy ra một khối gì đó trắng muốt như tuyết, trên đỉnh có khảm bốn viên ngọc màu đỏ, có lẽ là ngọc tỷ, ấn lên giấy.

Về phần người làm chứng là Văn Sách hiển nhiên đã trợn tròn mắt, nhìn tờ giấy ấy cũng không được, không nhìn cũng không xong.

Trời ạ! Ai đó nói cho hắn là có vị đế vương nào kết hôn thế này không chứ? Cái gì mà khế ước kết hôn? Rồi còn những điều kiện không thể tưởng được như thế nữa, vậy mà Hoàng Thượng lại đồng ý!

Mà hắn, đường đường là Tể tướng của một nước lớn, lại có thể làm nhân chứng của cuộc hôn sự kì lạ này?

Bàn tay cầm bút của hắn run lên bần bật.

"Chép ra ba bản!" Tôi cất bản thỏa thuận cẩn thận vào trong tay áo, giọng đắc ý, "Nếu một ngày nào đó làm trái điều nào, bản thỏa thuận này sẽ được công bố. Nhưng mà có Văn thần ở đây làm nhân chứng, thì đến lúc đó, ngươi nhất định phải công bằng đấy!"

Dứt lời, tôi phất phất tay, xoay người rời đi.

"Doanh Nhược." Ngay lúc tôi đặt tay lên cánh cửa, giọng Vệ Linh Phong vang lên. Nhưng có lẽ là ảo giác, giọng hắn hôm nay dường như thiếu đi chút tàn nhẫn và mưu mô, thêm một chút mềm mại, dịu dàng, "Cứ yên tâm chờ trẫm đến cưới nàng."

Trở lại Lam phủ, về phòng mình, tôi lập tức mệt phờ ngồi phịch lên giường, ngay cả nói một câu thôi cũng lười. Ngày hôm nay, hết kinh ngạc rồi lại đến lừa gạt, hết viết rồi lại vẽ, cho dù là thần trí hay thể lực đều không thể nào tiêu hóa được hết những chuyện đó.

Tâm Tuệ và Vô Dạ đến gần.

"Tiểu thư, kết quả thương lượng thế nào rồi ạ?" Tôi chỉ "Ậm ừ" vài tiếng khiến Tâm Tuệ nghĩ rằng không thành công, vội trấn an, "Tiểu thư, em đã bảo là tên Hoàng đế kia làm sao có thể chịu đáp ứng điều kiện vớ vẩn như vậy chứ. Người cũng đừng buồn, em vừa được "Ưng nhi" đưa giải dược, bây giờ chúng ta bỏ trốn đi."

Tôi ngẩng đầu, uể oải đưa tờ giấy cất trong ngực cho cô bé.

Tâm Tuệ nhận lấy, Vô Dạ đến gần cùng xem. Một lúc sau..

"Trời ơi! Tiểu thư — !" Tâm Tuệ hét lớn, "Cái này.. Người làm sao có được vậy?"

Tôi miễn cưỡng chống người dậy, cười ha ha:"Động đến chân tình, nắm rõ lý lẽ, cuối cùng là lại dụ dỗ lấy lợi." Thật ra, hai câu trước đều vô nghĩa, chỉ có cái lợi cuối cùng mới khiến cho Vệ Linh Phong đồng ý với những điều kiện đó.

Vô Dạ giật tờ giấy, soi cả nửa ngày mới nói:"Vậy mà Hoàng Thượng cũng đồng ý?"

Tôi gật gù, hơi oán giận bảo:"Huynh cũng không biết là ta mất bao nhiêu lý lẽ, đem cả thân bản lĩnh ra mới đổi lấy được tờ giấy này đâu."

Vô Dạ nhìn tôi, khó tin lắc lắc đầu, trả lại tờ giấy:"Chủ tử, người nên thấy mình may mắn vì đã trở về mà không gặp tổn hại gì mới đúng."

Ngẫm lại, tôi thấy cũng đúng thì rùng mình, cất tờ giấy, ngã ngửa ra sau tiếp tục "nghỉ ngơi lấy sức".

Tiếng đập cửa vang lên, giọng nhuốm chút mệt mỏi của Cẩm Hồng vang lên:"Doanh Nhược...". Tôi nghe thấy có hai tiếng bước chân, có lẽ là còn nhị ca nữa.

Tôi vội kêu Tâm Tuệ đi mở cửa cho họ vào.

Bọn họ vẫn tiều tụy như vậy nhưng trong mắt đã lập lòe chút ánh sáng. Tôi cười nhẹ, có thể là sự giúp đỡ của Vệ Linh Phong đã cho bọn họ ít nhiều hi vọng chăng?

Thế nhưng, tôi thấy ánh mắt bọn họ có chút gì đó kì lạ, không dám nhìn tôi lâu, hơi trốn tránh.

Đợi bọn họ ngồi xuống, ta khó hiểu hỏi:"Cẩm Hồng, nhị ca, có chuyện gì xảy ra sao?"

Cẩm Hồng liếc mắt nhìn tôi:"Ta nghe nói Văn thần của Kì quốc mang theo rất nhiều sính lễ ngỏ lời cầu hôn với Lam lão gia, bảo là dành cho muội sau khi gả đến Kì quốc."

Tôi nở nụ cười gật gật đầu. Thật sự là chuyện tốt chưa ra đến cửa, chuyện xấu đã truyền xa!

Nhị ca thở dài một hơi, ngữ khí tiêu điều, tiếc nuối:"Xem ra hiện tại chỉ có Kì quốc mới cứu được Đinh quốc ta."

Tôi trầm mặc không nói, thầm nghĩ: đó là do các huynh chưa biết tên Kì đế lòng lang dạ sói đến thế nào đâu.

"Văn thừa tướng vừa mang theo thị vệ từ ngoài về, rồi còn ngồi ôn chuyện cũ với phụ thân." Nhìn tôi một lúc, nhị ca mới nói, "Còn bảo là, chỉ cần định ra ngày cưới, Kì đế sẽ dấy binh tương trợ. Phụ thân cũng... đã đồng ý."

Tay chân Văn Sách nhanh nhẹn thật đấy! Tôi nghĩ thầm. Thế nhưng lão cáo già Lam Quân Thanh kia hẳn còn không biết tôi đã đồng ý nhỉ? Vậy mà cũng dám tùy tiện bằng lòng, hừ..

"Tứ muội" Nhị ca cắt ngang sự trầm tư của tôi, nhìn như muốn nói rồi lại thôi.

Tôi ngạc nhiên, toan hỏi thì Cẩm Hồng đã bật dậy, reo lên:"Kiếm Vân, huynh đừng lề mề nữa, nói đi!"

"Doanh Nhược, chúng ta đến đây là hi vọng muội có thể cứu lấy quốc gia này. Hạnh phúc cá nhân là chuyện nhỏ nhặt, không có đất nước thì nhà này..."

Câu kế tiếp Cẩm Hồng nói không vào được tai tôi, chỉ nghe thấy tiếng ong ong không ngừng vang lên trong đầu. Tôi chậm rãi đứng dậy, tay buông thong bên hông siết lại, hỏi gằn:"Các người đến là để khuyên ta đi Kì quốc?"

Nhị ca, không, Lam Kiếm Vân cũng đứng lên, sự áy náy nhuốm tràn đôi mắt, gần như lẩm bẩm:"Tứ muội, nhị ca biết... phải để một thiếu nữ như muội cứu lấy quốc gia này, ta. chúng nam nam nhân bọn ta cũng thấy vô cùng hèn nhát, nhưng mà"

Tôi không biết giọng mình có run rẩy hay không nhưng tôi biết biết rất rõ, lòng mình đau đến nhường nào. Có một luồng khí từ trăm huyệt trên tứ chi lao đến lồng ngực khiến tôi như nghẹn thở.

Tôi ôm lấy tia hi vọng cuối cùng, nhìn bọn họ, nhẹ giọng:"Huynh nói xem, nếu bỏ qua lòng tự tôn của đám đàn ông các người thì muội có nên tự nguyện gả đến Kì quốc để đổi lấy sự sống còn của quốc gia này không?"

"Chuyện này không liên quan gì đến nam nhân hay nữ nhân!" Cẩm Hồng kích động, "Chúng ta đều là con dân của quốc gia này, chỉ cần có thể giúp sức bảo vệ đất nước, loại hi sinh nào cũng đáng giá. Doanh Nhược, không phải là thường ngày muội rất hiểu đạo lý này sao?"

"Ha ha.. Thường ngày ta rất hiểu ư?" Tôi cười, nhưng còn khó nghe hơn cả khóc, " Ta cần phải hiểu ư?"

"Lưu Cẩm Hồng, tên đốn mạt nhà ngươi — !" Tôi giữ chặt lấy Tâm Tuệ đang gào khóc, giao cô bé cho Vô Dạ đã phủ kín sát khí. Tâm Tuệ khóc rống lên, "Ngươi rốt cuộc có biết vì các người mà tiểu thư.."

"Vô Dạ, đưa Tâm Lạc và Tâm Tuệ ra ngoài mau!" Mặt tôi tái nhợt, lạnh lùng ra lệnh.

Bàn tay Vô Dạ nắm siết lại thành đấm tựa như sắp lao đến giết người. Tôi trầm giọng lặp lại:"Vô Dạ!"

Ba chữ thoát ra từ kẽ răng hắn:"Vâng, chủ, tử!", sau đó kéo Tâm Tuệ còn đang gào khóc và Tâm Lạc vẫn còn ngỡ ngàng ra khỏi cửa.

Trong phòng, yên ắng đến có thể nghe tiếng kim rơi.

Tôi chợt thấy bình tĩnh lại, chẳng rõ là đau đến chết lặng cả người hay không còn đau đớn nữa. Ngẩng đầu, tôi lạnh nhạt đảo mắt nhìn bọn họ:"Lưu Cẩm Hồng, ta chỉ hỏi huynh một câu thôi. Nếu người hôm nay phải gả là nhị tỷ thì huynh làm thế nào?"

Mặt Cẩm Hồng trắng bệch, răng nghiến lấy môi, thần sắc đau thương nhưng kiên quyết:"Vậy thì đó thật sự là con người nghĩa hiệp, có năng lực bảo vệ quốc gia, bảo vệ con dân mà không tiếc hi sinh tất cả. Nếu chỉ bằng hạnh phúc của một người mà có thể đổi lấy hòa bình cho quốc gia này, ta cho rằng nó đáng giá!"

"Doanh Nguyệt tuy chỉ là người con gái nhưng ta biết rất rõ tính cách cao quý của nàng. Vì quốc gia, đừng nói là một người không yêu, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh của mình, nàng cũng sẽ chẳng hề do dự."

"Mà ta cả đời này cũng sẽ không cưới ai, chỉ mãi tôn kính nàng, yêu thương nàng hơn cả chính bản thân mình."

Cẩm Hồng nói đến hùng hồn, nói đến quyết tuyệt, nói đến. nỗi thấy hợp tình hợp lí, hiên ngang lẫm liệt.

Tôi không thể phản bác, mà cũng không muốn phản bác, vì mảnh lòng đang dần nguội lạnh, mãi đến khi lạnh lẽo đến thấu tâm can!

Không đỡ được sức nặng của cơ thể, suy sụp ngã ngồi lên ghế, tôi không có sức ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ lấy một cái nữa, chỉ phất nhẹ tay:"Ta... đồng ý rồi. Các người cũng ra ngoài đi."

Sự mãnh liệt của họ, tấm lòng trung quân ái quốc ấy cứ như một cú đấm nhưng nhẹ như nụ hoa, khó xử biết nhường nào.

"Ra ngoài!" Tôi lặp lại mà không quay đầu.

"Tứ muội — !"

"Doanh Nhược — !"

Tôi nghiến lấy môi dưới, lặng yên thốt lên một câu:"Cút đi!"

Tôi đứng dậy đóng cửa sổ và cửa phòng, bắt gặp vẻ mặt lo âu, phiền muộn của Tâm Tuệ và Vô Dạ thì lắc khẽ đầu, giọng nhẹ nhàng:"Xin lỗi, ta muốn yên tĩnh một chút."

Tôi ngã lên giường, ôm đầu gối lui vào góc. Cơ thể chẳng biết vì lạnh hay vì điều gì khác mà run rẩy không ngừng.

Từng nghe rằng, con người khi đau khổ đến cùng cực, bị bao trùm trong cảm giác bất an mới có thể quay về tư thế khi còn trong bụng mẹ.

Tôi không biết đó có phải là sự thật hay không nhưng giờ phút này, tôi chỉ muốn xiết lấy người như thế, trong màn đêm dần dần buông xuống, trong sự tĩnh lặng vô biên của đêm tối, lặng lẽ liếm lấy miệng vết thương của chính mình.

Cũng không phải tôi hối hận với tất cả những gì mình làm, thế nhưng, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, có những người, có những việc thật sự chẳng hề đơn giản như bản thân đã nghĩ.

Thiện lương có thể đồng nghĩa với yếu đuối, chính nghĩa cũng có thể biến thành một thanh kiếm sắc bém đâm sâu vào ngực con người.

Đêm tối vô tận bao trùm, bỗng, tôi nhớ đến những đứa trẻ trong kí ức u tối, nhớ đến cơ thể thánh khiết như đóa bạch liên tuyệt đẹp, nhớ đến khi anh hai ôm siết lấy tôi mà thủ thỉ:"Bé Băng, đừng sợ. Anh hai sẽ trở thành sát thủ xuất sắc nhất, mãi mãi bảo vệ em."

Kí ức cuộn trào, lướt qua nhanh trong tâm trí. Nụ cười ấm áp của Kì Nhiên, sự bảo vệ lặng thầm của Bộ Sát, Tiểu Ngân, Vô Dạ, Tâm Tuệ, Tâm Lạc, Vệ Linh Phong, Phó Quân Mạc, Cẩm Hồng, nhị ca,

Hình ảnh từng người quay cuồng trong tâm trí. Thì ra, tôi khờ khạo đến thế.

Ánh dương, có thể nào dễ dàng dùng trái tim để theo đuổi đến thế chăng?

Tôi thật khờ dại biết bao khi cho rằng, chỉ cần bản thân mưu cầu thì sẽ thực hiện, để rồi sau đó hạnh phúc?

Tôi ôm chặt đầu gối, chẳng biết là trái tim đã nguội lạnh hay là tôi đã nghẹn thở đến lạnh người nữa rồi. Tôi... chẳng hề thấy đau khổ. Đau khổ thì có gì tốt chứ? Dù sao, tôi và họ vốn chỉ là những người khách qua đường, họ với tôi cũng như thế thôi.

Chẳng qua là vất vả biết bao để có thể bảo bọc mọi người, kết quả lại bị tổn thương đến đầm đìa máu. Chỉ vậy thôi.

Chẳng qua là thêm một lần nhắc nhở bản thân, rằng, niềm vui và sự ấm áp của thế giới này vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình. Chỉ vậy thôi.

Chẳng qua là nhận thức được rõ ràng, đánh mất sự bảo vệ, chở che của Kì Nhiên và Bộ Sát, tôi đúng là một kẻ tồi tệ. Chỉ vậy thôi.

Vậy thì có gì... đau khổ đâu?

Cửa phòng được đẩy nhẹ ra, có người đến gần bên tôi. Tôi không ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi vạt áo xám tro của hắn, suy nghĩ chẳng hề dừng lại.

Trong phòng vẫn yên tĩnh như khi tôi ở một mình.

Tay hắn duỗi ra trong bóng đêm, xoa nhẹ đầu tôi. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích.

"Vô Dạ." Bàn tay vuốt nhẹ tóc mai tôi hơi khựng lại, giọng tôi đều đều như tự thuật, "Huynh biết không? Cách không gian chúng ta rất xa có một thế giới khác, một thế giới khác với trái đất chúng ta, một thế giới hoàn mỹ vô cùng."

"Đó là một thế giới có ý thức. Họ có một cô gái được gọi là "Trụ". Chỉ cần cô ấy không ngừng cầu nguyện mỗi ngày thì thế giới ấy sẽ mãi không có chiến tranh và giết chóc, sẽ mãi mãi hòa bình."

"Nhưng mà, cô gái ấy lại trót yêu vị thần quan bảo vệ mình. Mảnh tình ấy ngày càng sâu đậm, cuối cùng, nó vượt qua cả gánh nặng của quốc gia. Vì tình yêu ích kỉ này, thế giới kia đã dậy sóng, ma quỷ bắt đầu hoành hành, quê hương, gia đình bị tàn phá, con người.. sống lang thang khắp nơi."

"Tất cả mọi người đều trách cứ cô gái ấy, rõ ràng chỉ cần cô chuyên tâm cầu nguyện, chuyên tâm bảo vệ thế giới này thật tốt thì ai trên thế giới cũng sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Cô gái ấy cũng hổ thẹn vì sự ích kỉ của bản thân nên đã phong bế mình, sau đó gọi người từ thế giới khác đến để tự sát. Vì cô ấy hi vọng rằng với cái chết của mình có thể đổi lấy sự xuất hiện của tân "Trụ" để tiếp tục bảo vệ thế giới."

Vô Dạ vươn tay kéo tôi vào lòng. Nhiệt độ ấm áp trên cơ thể hắn xuyên qua lớp vải, tôi trở tay ôm chặt lấy hắn, vùi đầu thật sâu vào ngực người ấy:"Thế giới kia tốt đẹp hơn trái đất chúng ta biết bao. Chỉ cần một người cô độc là có thể đổi lấy hạnh phúc cho tất cả."

"Nhưng mà Vô Dạ ơi, vì sao không ai suy nghĩ thêm một chút?" Tôi chậm rãi thu bàn tay đang siết lại trước ngực hắn, nắm chặt, rồi thả ra, "Hạnh phúc của người đời có thể được cô gái ấy bảo vệ, nhưng còn trái tim của cô ấy lại do ai bảo vệ đây?"

Nước mắt từ từ dâng lên. Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng.

"Có phải nếu ta thật sự là Lam Doanh Nhược thì nên chấp nhận hy sinh hạnh phúc của chính mình vì quốc gia này không?"

"Hay phải chăng, trước ích lợi nước nhà, trái tim của một cô gái lại thật sự nhỏ bé không đáng kể đến như thế sao?"

Vì sao hai người tôi thật tâm thật dạ xem là bạn bè lại có thể nói ra những lời như thế.

Tôi chẳng hi vọng xa vời, rằng sẽ có người bảo vệ lòng mình. Tôi chỉ hi vọng không có ai tổn thương đến nó, chỉ vậy thôi, mà cũng không thể được sao?

"Vô Dạ, ta thật sự xem họ là bằng hữu, thật sự mong bọn họ hạnh phúc. Hức.."

Tôi siết nhúm quần áo ướt đẫm nước mắt mình trước ngực hắn, giọng nói đau thương tràn ra từ yết hầu:"Không được chấp nhận thì thế nào? Cái giá phải trả cho sự cố gắng mà không được đền đáp thì sao? Ta không buồn đâu Thật đấy, ta thề, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không đau khổ vì điều này nữa... Hức Quyết không..."

Chợt, gáy nhói lên, đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể đã mệt mỏi đến cùng cực ngã vào lòng hắn, bất tỉnh.

Trong căn phòng tĩnh lặng, một người nam tử khoác thân áo xám có khuôn mặt bình thường ôm một cô gái đã mê man nhẹ nhàng đặt lên giường.

Dưới ánh trăng, ngón tay hắn tựa như gốm trắng, như mĩ ngọc, lại trong suốt như hòa trong ánh sáng.

Ngón tay thon dài lướt qua gương mặt đẫm nước mắt của cô gái, rồi chậm rãi rút về.

Trong đêm thâu, đôi mắt xinh đẹp chẳng hề hòa hợp với khuôn mặt lóe lên một tia sáng sắc sảo, sau đó từ từ chuyển nét dịu dàng, rồi lại trở nên sâu thẳm, phức tạp khó hiểu.

Hắn cúi xuống, thì thầm khẽ khàng hai câu bên tai người thiếu nữ.

Sau đó, tiếng thở dài như có như không quẩn quanh trong căn phòng. Người nam tử lại nhíu mày, yên lặng xoay người rời đi.

"Tiểu thư — !" Khi Tâm Tuệ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thấy tôi yên lành ngồi bên bàn ăn hoa chưng rượu thì tinh thần có chút phấn chấn. Cô bé nhìn Vô Dạ đã tỉnh táo từ lâu nhưng Vô Dạ cũng khó hiểu lắc đầu.

"Tiểu thư." Tâm Lạc chậm chạp đến bên tôi. Tôi đút một muỗng hoa chưng rượu cho em. Thằng bé vui vẻ ăn xong mới nói, "Tỷ tỷ bảo ngày hôm qua người rất buồn. Tiểu thư, hôm nay người có vui vẻ không?"

Tôi xoa xoa đầu thằng bé, mỉm cười:"Ừ, ta không buồn nữa đâu."

Nghe xong, gương mặt lạnh nhạt của Tâm Lạc tươi hẳn lên, quấn quít bên tôi nhõng nhẽo ăn thêm ít hoa chưng rượu nữa.

"Tiểu thư." Bắt gặp ánh mắt tôi, Tâm Tuệ lại thấy lo lắng, vừa muốn nói nhưng lại thôi, giống hệt như Vô Dạ.

Tôi nở nụ cười rạng rỡ, an ủi em:"Yên tâm đi, ta không sao đâu."

Buông chiếc muỗng trong tay, tôi cảm kích nhìn thoáng qua Vô Dạ, rồi nhìn bầu trời nóng bức nơi khu vườn ngoài cửa sổ, tâm tư lại trôi đến phương trời xa xăm, giọng mơ hồ:"Trên thế giới này, có ai mà không ngã một lần để học cách kiên cường đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.