Tiêu Nhiên Mộng

Chương 53: Chương 53: Phong ba ập đến




Hai bên đường đi rộng rãi sáng sủa có những vệ binh cầm thương đứng gác, mỗi người đều thẳng lưng, dù mặt sàn có rung mạnh, bọn họ cũng không biến sắc.

Một bóng người đi đến cuối con đường. Bước chân Huyền Thiên hơi vội vã, nhưng thần sắc vẫn rất điềm tĩnh. Khi hắn đi qua, tất cả binh lính đều hành lễ với hắn.

Hắn cũng không lo đến việc đáp lễ, đi đến trước mặt một vị tiểu đội trưởng, hỏi:"Nương nương không sao phải không?"

Thuyền lại lay mạnh, tiểu đội trưởng kia đứng không vững, chỉ chút nữa là ngã nhào thì vội dùng trường thương chống lại, cung kính trả lời:"Hồi bẩm tướng quân, nương nương người" Hắn như muốn nói lại thôi, một lúc lâu mới xấu hổ đáp, "Chắc là

Xem như không có việc gì ạ."

Mày Huyền Thiên nhíu lại, lạnh lùng nói:"Cái gì mà chắc là không có việc gì? Ta..."

Đáng tiếc thay, lời giáo huấn của hắn còn chưa dứt thì đã bị âm thanh quen thuộc truyền ra từ căn phòng cắt ngang.

"Vô Dạ, huynh khai thật đi, có phải vừa rồi lợi dụng lúc thuyền không yên để bày trò không vậy?"

"..."

"Tiểu thư, Vô Dạ huynh ấy không có bày trò, huynh ấy thật sự là ù rồi." Một giọng nữ nhẹ nhàng, tinh tế vang lên.

Lúc Huyền Thiên đưa tay xốc mành vải vào thì vừa vặn trông thấy vị Hoàng hậu nương nương chỉ dưới một người mà trên ngàn người của Kì quốc bọn họ đã sớm tháo mũ phượng và hỉ phục đỏ nhìn chằm chằm vào một nam nhân đeo mặt nạ ngồi đối diện.

Người khoác một bộ váy lụa xanh như nước hồ bình thường, mái tóc đen nhánh, mượt mà được vấn kiểu cung đình đã xõa dài, chỉ dùng một dải lụa trắng tùy ý buộc gọn lên.

Người mặc dù trừng mắt, nhưng tư thế lại lười nhác, an nhàn ngồi dựa vào chiếc nệm bằng tơ tằm mềm mại, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế bừng sáng và khí chất bẩm sinh, tuy giờ phút này không nói lời nào nhưng lại sinh động và bình tĩnh không thốt nên lời.

Huyền Thiên hơi run người sợ. Hoàng Thượng từng nói cô gái này có sự lãnh đạm và cao quý từ trong xương cốt, là người thích hợp với vị trí Hoàng hậu nhất. Lúc ấy, hắn cũng rất khinh thường. Không phải chỉ là một nha đầu điên thôi sao, có cái gì gọi là khí chất chứ?

Nhưng mãi đến ngày hôm qua, tận mắt chứng kiến người gảy đàn ngâm xướng nơi bờ biển, thình lình thu hút ánh nhìn của mọi người, thì đúng là:

Hồng y tóc đen, giọng ca lảnh lót.

Mắt trong như nước, bừng tỉnh như mộng.

Trong nháy mắt, hắn chợt cảm thấy, Hoàng Thượng dẫu sao cũng là Hoàng Thượng, quyết định của ngài lúc nào cũng đúng.

"Tiểu thư." Tâm Lạc cầm bài trên tay đi đến bên tôi, cẩn thận nhìn chăm chú bài trước mặt Vô Dạ một lúc mới hỏi nhỏ, "Như Vô Dạ ca ca thì được tính là ù ạ?"

Tôi tức giận đáp:"Đúng rồi! Tên ranh này còn nói là không biết đánh bài, chắc chắn là xạo sự!"

Tâm Lạc vui vẻ bày bài ra trước mặt tôi, vỗ tay:"Vậy Tâm Lạc cũng ù."

"Không phải chứ — !" Tôi cầm bài thằng bé nhìn một lúc lâu, hoảng sợ kêu thốt lên, "Vậy mà cùng thuần sắc hết ư. Tâm Lạc, em... em cuối cùng có phải mười hai tuổi hay không hả?"

Tâm Lạc nhìn tôi còn thành thật lắc đầu, bảo:"Tiểu thư, Tâm Lạc mới chỉ có mười tuổi thôi."

Tôi chán nản ngồi phịch xuống, thằng bé là tên tiểu quỷ có chỉ số thông minh thế nào đây?

"Tiểu thư..." Tâm Tuệ hơi do dự nhích đến gần tôi, cười tủm tỉm, xòe bài trong tay ra, "Thật ra em nghĩ mãi mới nói, em. em cũng ù!"

"MY GOD!" Tôm ôm đầu đau khổ rên lớn, "Vậy mà lại là 'một phát ba vang', em.. Các người thông đồng với nhau phải không?"

Tâm Lạc ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lên hỏi:"Tiểu thư, 'bán độ' là sao ạ?"

Tôi vừa tuyệt vọng ngước lên, bắt gặp gương mặt xanh mét như bệnh tim tái phát sắp xỉu của Huyền Thiên thì giống hệt như chết chìm bắt được cọng rơm cứu mạng, nhảy "vèo" đến bên người hắn, cười uyển chuyển:"Huyền tướng quân, bên ngoài (thuyền lại lay mạnh, tôi lảo đảo rồi đứng vững lại) tình hình chiến đấu bên ngoài thế nào rồi?"

Huyền Thiên không ngừng hối hận trong lòng, tại sao lúc nãy lại thấy được người này có phong phạm của một mẫu nghi thiên hạ chứ? Hơn nửa ngày, hắn mới khôi phục lại sắc mặt, khoanh tay trả lời:"Hồi nương nương, đây chỉ là bọn trộm cắp nhỏ bé, không đáng lo lắng."

Tôi gật đầu. Sau khi lên thuyền, tôi mới phát hiện rằng thuyền này tuy rằng nhìn thì như có vẻ hào nhoáng nhưng bên trong lại trang bị quân dụng rất đầy đủ. Xem ra Vệ Linh Phong đã sớm biết có người sẽ tập kích nên đã chuẩn bị tốt hết chăng?

Bỗng nhiên, thân tàu lại lay rất mạnh, tôi không chú ý nên chỉ chút nữa là ngã sụp xuống.

Giây tiếp theo thì ngã vào một vòng ôm ấm áp. Tôi cảm kích cười cảm ơn Vô Dạ, hiển nhiên ra nhìn không ra vẻ mặt hắn nhưng hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi đỡ tôi lên. Chỉ là tay vẫn để hờ sau lưng tôi, có lẽ là sợ tôi sẽ lại ngã.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài căn phòng. Nhìn sắc mặt Huyền Thiên khẽ biến đổi, trong mắt tôi lại lóe lên một tia sáng, cười lạnh:"Ít nhất thì Huyền tướng quân cũng nói cho ta biết xem, cái cần mà Hoàng Thượng các người đưa ra đã câu được con cá lớn đó chưa?"

Huyền Thiên cũng không để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có hơi hậm hực:"Hoàng Thượng có bảo sẽ không giấu được người quả nhiên không sai. Bà nội nó chứ, nếu lão quỷ già Duẫn quốc kia không không mang 'Thiên giáp kỳ binh" ra để đối phó với Hoàng Thượng thì làm sao lại bị phân tán ở nơi này chứ."

Tôi ngẩn người:"Là chiến thuyền Thược quốc? Không có lý gì cả. Các người và Thược quốc còn cách nhau một Duẫn quốc nữa, hiện tại chẳng phải là nước giếng không phạm nước sông hay sao?"

Tôi vẫn nghĩ con cá lớn mà Vệ Linh Phong muốn câu chính là Duẫn quốc kia để có thể lấy cớ tập kích này để tiếp tục danh chính ngôn thuận xuất binh thảo phục Duẫn quốc. Thêm sự kiện đoàn sứ thần bị giết hại lần trước, theo lý thì tất cả sẽ đứng về bên nào thì không cần nói cũng biết.

Nhưng hiện nay hắn lại chờ Thược quốc cắn câu, chuyện này thật kì lạ.

Chính vào lúc tôi còn suy tư, một tiểu binh đã chạy vào, hành nửa lễ với tôi rồi mới báo cáo tình hình chiến đấu với Huyền Thiên. Huyến Thiên chỉ huy từng việc một, lại phái hắn ra ngoài, hoàn toàn không có ý lo lắng gì cả.

Thấy tôi còn kinh ngạc, Huyền Thiên cười bí hiểm:"Lúc Hoàng Thượng dặn, thần cũng thấy rất kì lạ. Nhưng Hoàng Thương chỉ nói: 'Ngươi cho là Phó Quân Mạc sẽ ngu xuẩn đến mức quang minh chính đại giương cờ xí 'Thược quốc' đến để tập kích sao?' "

Hay cho một Vệ Linh Phong! Tôi than thầm trong lòng, chiêu "Tương kế tựu kế này" quả thật đủ hiểm độc. Nhưng hắn dựa vào đâu mà cho rằng Phó Quân Mạc nhất định sẽ phái đội tàu đến chặn đánh chứ?

Trong lúc còn ngẫm nghĩ, tôi lại nghe Huyền Thiên tiếp tục:" Hoàng Thượng còn nói, trận này không chừng còn có thu hoạch ngoài dự đoán."

Tôi ngây người, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cười lạnh giá, lắc đầu:"Đó là vọng tưởng của Vệ Linh Phong. Tên Phó Quân Mạc này cho dù ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không... đích thân đến nơi cửa khẩu trọng yếu này.."

Tôi ngừng lại trong cái nhìn chăm chú mà kì lạ của Huyền Thiên. Xoay đầu nhìn lại, tôi hỏi:"Sao lại nhìn ta như thế?"

"Hoàng Thượng nói." Huyền Thiên lắc lắc đầu, cũng bày ra bộ dạng khó tin, "Cái này cũng không biết chừng."

Tôi chẳng thích đi tìm hiểu ánh mắt và lời nói quái lạ của hắn làm gì, chỉ trầm ngâm nhíu mày:"Huyền tướng quân, các người vì sao lại tự tin với trận chiến này đến vậy? Lại nói, luận về hải chiến, các người còn kém xa so với Thược quốc đúng không?"

Huyền Thiên biến sắc, mắt hắn ửng lên sắc đỏ hiếu chiến trong giây lát, giọng hăng hái:"Bọn họ tuy có chuẩn bị mà đến, chúng ta cũng có lòng nhưng hắn lại vô tâm, ai thắng ai thua còn chưa nói được! Hơn nữa, lão tử lại thích loại trận đánh mà không nắm chắc này, càng mạo hiểm thì càng hứng thú"

Bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của tôi, hắn mới giật mình nhớ ra thân phận của bản thân, xấu hổ gãi gãi đầu rồi cung kính nói:"Nương nương đừng lo lắng, Hoàng Thượng bảo rằng bọn họ vì giả trang thành đội tàu Duẫn quốc nên tuyệt đối sẽ không dám để lộ thực lực của chính họ đâu!"

Tôi ôm lấy cái gối mềm, ngồi thừ ra trong khi thân thuyền cứ lay mạnh. Thật may mắn là tôi vốn không bị bệnh say xe hay say tàu. Thấy bản thân cứ hết may mắn rồi lại may mắn, tôi lại chán ngán đứng lên.

Đánh mạt chược đi thôi! Thật là mất mặt quá. Ba người bọn họ vừa mới học chơi mà lại giỏi hơn cả tôi...

"Aizzz." Tôi thở dài, thân tàu lại rung mạnh. Mắt tôi bỗng sáng bừng nhảy đến kéo Vô Dạ, nói, "Không bằng chúng ta ra ngoài xem tình hình hải chiến thế nào nhé?"

Vô Dạ nhíu nhíu mày, tôi đoán thế, lạnh giọng:"Nguy hiểm lắm."

"Nhưng tốt hơn chết chán trong này nhiều!" Tôi quay đầu bày vẻ đáng thương nhìn Tâm Tuệ và Tâm Lạc, "Chẳng lẽ các em không chán sao?"

Quả nhiên là mặt Tâm Lạc có hơi đổi. Trẻ con thì mãi vẫn là trẻ con; vẻ mặt Tâm Tuệ cũng hơi do dự; bé gái quả thật rất dễ bị lừa. Cuối cùng, tôi lại trưng ra khuôn mặt "điềm đạm đáng yêu" trước mắt Vô Dạ, ha, vậy thì còn sợ hắn không bằng lòng nữa sao?

"Được rồi." Rốt cuộc, hắn cũng thỏa hiệp, "Nhưng nhất định phải đi sát bên người ta. Nội lực của người tuy mạnh nhưng võ công thì chẳng ra gì, dù sao cũng không được cậy mình mạnh."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại xem thường: nói cái gì mà nội lực tuy mạnh nhưng võ công thì chẳng ra gì chứ? Kỹ xảo sát thủ ta được huấn luyện có thể hữu dụng hơn là kiếm pháp, quyền pháp trong trí tưởng tượng người cổ đại các người đấy.

Phải rồi, nhắc mới nhớ, sao đến giờ tôi chưa từng thấy Vô Dạ dùng vũ khí nhỉ? Sau này sửa lại cung điện của Vệ Linh Phong sẽ tiện đó lén chuẩn bị cho hắn một vũ khí luôn.

Bất tri bất giác đã di chuyển đến đầu thuyền. Tôi không cách nào nghĩ ra rằng trong lúc vô ý, vừa nâng tầm mắt lập tức thấy một chiếc lâu thuyền không kém chiếc lâu thuyền này đối diện không xa đang liên tục hạ thủy những chiếc thuyền nhỏ.

Có thể là liên quan đến nội lực nên thị giác của tôi tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa, khả năng nhìn xa cũng tăng lên, ngay cả Vô Dạ cũng không bì kịp.

Vậy nên, dù chiếc lâu thuyền kia cách thuyền mình đến cả trăm mét, dù với tôi trước kia, những người trên thuyền chỉ là những bóng đen mờ mờ thì giờ phút này, tôi lại nhìn thấy rất rõ, người đứng ở tầng cao nhất của lâu thuyền, người được vây quanh rất đông đúng là hoàng thái tử Thược quốc - Phó Quân Mạc.

Tên này điên rồi! Đó chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này.

Tôi nhìn về phía mặt biển thì bắt gặp Huyền Thiên tự mình xung phong đi đầu đứng trên chiến thuyền, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng chỉ huy một chúng tướng sĩ đấu với thuyền quân Thược quốc. Chúng tôi đứng ở mép thuyền xa với chiến tuyến nên đám quân binh đang căng thẳng chiến đấu cũng không chú ý đến chúng tôi.

Vệ Linh Phong đã đoán đúng. Thược quốc quả thật không sử dụng những thiết bị lấy từ Lam gia, trên thuyền cũng không để cờ xí biểu trưng cho bất kì quốc gia nào.

Còn về Phó Quân Mạc, tuy nói là tôi chỉ liếc mắt nhìn đã nhận ra, nhưng thật ra là vì tôi đã từng tiếp xúc rất nhiều lần với "Phong Duẫn Mạc", thêm vào đó là thị lực đã tăng lên nên tôi mới có thể dễ dàng phân biệt được.

Nếu với tôi, hắn giống như bị bao quanh trong một đám đông để được bảo vệ, thì với hắn, đó có lẽ là việc bình thường.

Khi còn hơi sửng sốt, tôi lại nghe giọng Vô Dạ:"Bọn họ đến đây."

Tôi cả kinh, vội nghiêng người nhìn lại thì thấy Phó Quân Mạc cùng một đám tùy tùng tách khỏi khu vực hải chiến của Huyền Thiên, tiến thẳng về phía chúng tôi. Phó Quân Mạc khoanh tay đứng ngạo nghễ giữa thuyền, ánh mắt sáng rực nhìn tôi.

Tôi hơi sốc, vì sao Phó Quân Mạc có thể nhìn thấy tôi? Theo tôi biết thì võ công của hắn chắc chắn còn chưa bì kịp Vô Dạ..

Trong lúc suy tư, Vô Dạ đã kéo lấy cánh tay tôi, vội vã nói:"Trên thuyền đó có cao thủ ta không đối phó được, chúng ta trở về mau."

Vào thời điểm thế này thì chẳng có lí do gì để mà khoe tài cả, tôi vội kéo Tâm Lạc còn đang hứng chí và Tâm Tuệ hơi sợ hãi bước về phía khoang thuyền.

Bỗng nhiên, một hương hoa kì dị tràn ngập. Tôi còn đang kinh ngạc thì tai lại nghe thấy Tâm Lạc đột nhiên hét lên một tiếng, đổ gục xuống.

"Lạc nhi" Sắc mặt Tâm Tuệ từ sợ hãi biến thành hoảng hốt, nhào đến ôm lấy Tâm Lạc đang oằn người trong cơn đau, nghẹn giọng, "Tiểu thư, là mùi hoa 'Lạc phù', nó có thể làm 'Thiên trùng vạn hoa' trong cơ thể Lạc nhi bộc phát"

Đầu tôi ong ong, đưa tay điểm mấy huyệt đạo của Tâm Lạc để ngăn thằng bé làm tổn thương chính mình, rồi đặt ngón trỏ lên mạch của em.

Tâm Tuệ dùng tay áo lau mồ hôi đang không ngừng túa ra từ trán Tâm Lạc, khóc:"Tiểu thư, làm sao bây giờ? Thiên trùng vạn hoa một khi bị 'Lạc phù' làm cho bộc phát thì sẽ không có thuốc giải nữa, Lạc nhi sẽ phải chịu đau đớn trong bảy ngày bảy đêm rồi đứt kinh mạch mà chết..."

Cơ thể Tâm Lạc đã bắt đầu run lẩy bẩy, miệng sùi bọt mép, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Tôi rút tay về, lòng quặn đau. Tất cả dòng khí và máu trong cơ thể thằng bé chảy rất nhanh và xung khắc lẫn nhau, không thể dùng "thuốc giải" mà tôi làm phỏng theo thuốc dẫn do "Ưng nhi" mang đến để áp chế.

Lòng tôi vô cùng rối loạn, nhưng tâm tư lại từ từ sáng suốt. Phó Quân Mạc rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới đến. Hơn nữa, nói là nhằm vào tôi thì không bằng là nói nhằm vào Tâm Lạc. Chẳng lẽ, bầu trời Thược quốc đã thật sự im hơi lặng tiếng mà thay đổi?

Tôi chấn động, chợt bừng tỉnh. Phó Quân Mạc là vì Tâm Lạc mà đến? Cuối cùng thì thân phận Tâm Lạc là gì mà lại khiến cho từng đời Thược đế đều phải dè chừng như thế?

"Nhược nhi." Chỉ trong giây lát do dự và suy tư, thuyền Phó Quân Mạc đã áp sát thuyền tôi không đến mười thước. Bên kia chiến trường đang hừng hực khí thế chiến đấu, Phó Quân Mạc đứng nơi đầu thuyền cao, lạnh lùng nói với tôi, "Về với ta đi."

"Phong Duẫn Mạc, đưa thuốc giải của 'Thiên trùng vạn hoa' đây!"

Quả nhiên, chỉ một tiếng đã thu hút sự chú ý của Huyền Thiên đang chiến đấu. Sắc mặt Huyền Thiên từ hăng hái nhường chỗ cho sợ hãi, cuống quít dẫn theo một nửa số quân binh chạy về phía chúng tôi.

Tôi thật không dám vạch trần thân phận của Phó Quân Mạc, chẳng qua là trận chiến này, lợi dụng hay bị lợi dụng đều là chuyện của hắn và Vệ Linh Phong, không can hệ gì đến tôi.

Mày Phó Quân Mạc hơi cau lại, đưa mắt nhìn một lão già tóc bạc bên cạnh, lão ấy nhanh chóng tung người nhảy lên rồi vững vàng đáp xuống thuyền chúng tôi.

Khinh công thật kinh khủng! Tôi còn đang cảm thán thì Vô Dạ đẩy sang bên, khi quay đầu lại đã thấy hắn và lão già ấy quấn lấy nhau chiến đấu.

"Nhược nhi, đừng náo loạn nữa." Phó Quân Mạc liếc mắt nhìn đám Huyền Thiên đang tức tốc đến, không hề lơ đễnh, "Nàng thấy rồi đấy, Vệ Linh Phong cưới nàng cũng chỉ vì muốn lợi dụng nàng. Ngoan ngoãn theo ta về Thược quốc, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt."

Tôi cười lạnh:"Phải vậy không? Ta còn nghĩ là ngươi vì muốn đòi lại Tâm Lạc nên mới đến chứ!"

Ít nhất thì Vệ Linh Phong còn quang minh chính đại lợi dụng tôi.

Phó Quân Mạc biến sắc, giọng băng giá:"Nhược nhi, nàng biết điều đi. Lúc trước, nàng bảo rằng khi ta còn là thái tử thì đừng ra điều kiện với nàng, còn bây giờ ta đã đủ tư cách rồi."

Nói xong, hắn vung tay. Tùy tùng phía sau bỗng vẫy tay vào không trung, mùi hương kia càng thêm nồng nặc. Tiếng kêu đau đớn của Tâm Lạc vang lên. Huyệt đạo của em vì bị kích thích quá nhiều nên hơi thở đã dần đứt quãng, dồn dập.

Tâm Tuệ ôm em khóc, gương mặt đã bị cào chảy máu.

Tôi lại nhìn Vô Dạ. Tuy rằng lúc này khó phân thắng bại, nhưng vừa nhìn đã thấy lão già này có nội lực thâm sâu hơn, nếu đấu lâu thì Vô Dạ tất sẽ chịu thiệt.

Bọn Huyền Thiên đã sắp đến, chỉ là khi nhìn mười mấy người với bộ dạng khí định thần nhàn bên cạnh Phó Quân Mạc thì chỉ sợ là toàn cao thủ. Lấy một địch mười không phải là vấn đề. Điều gay go nhất lại chính là vì Thược quốc ba mặt giáp biển, hầu như ai cũng không sợ nước từ nhỏ, khác với đại bộ phận quân binh Kì quốc đều không biết bơi.

Tên Vệ Linh Phong khốn kiếp này rốt cuộc có ý gì chứ, rõ ràng là một trận chiến không cân sức mà Tôi lo lắng ngẩng đầu nhìn lâu thuyền đằng xa, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, hay là.

"Nhược nhi, bản thái tử cho nàng một cơ hội nữa. Một là dẫn Tâm Lạc theo ta trở về Thược quốc chờ làm Hoàng hậu tương lai, bằng không, ta sẽ khiến thằng bé sống đày đọa trong bảy ngày rồi chết, nàng chỉ có thể nhìn mà không làm được gì..."

Nói cách khác là cho tôi hai con đường, một là cả đời vinh hoa phú quý, hai là chết thê thảm vô cùng, ngoài ra còn đền cho Tâm Lạc một cái mạng nữa sao?

Tôi quét mắt nhìn chiến trường hỗn loạn, rút súng lục bên hông ra, cười lạnh giá:"Đáng tiếc, thái tử, ta... không chọn cái nào cả!"

Khi nói chuyện, tôi đã lấy thuốc độc để bên ngoài bôi vào viên đạn, lên đạn, và nhắm.

Trong nháy mắt khi viên đạn bắn ra, chỉ cần một chút thuốc độc cũng đủ để đưa hắn vào chỗ chết.

Nhưng trong một giây trước khi bóp cò, tôi nhìn Phó Quân Mạc còn đang ngạc nhiên, thấp giọng hỏi:"Phong Duẫn Mạc, điều cuối cùng.. ta cho ngươi một lời khuyên, vĩnh viễn đừng bao giờ mưu toan thao túng vận mệnh của người khác!..."

"Pằng — " Tiếng súng cùng giọng nói được tôi dùng nội lực vang vọng trên mặt biển mênh mông, chấn động tất cả những kẻ còn đang ác chiến và cả những kẻ không lâm trận.

Tôi thu súng lại, tay run rẩy buông thõng hai bên sườn nhìn Phó Quân Mạc khó tin túm lấy ngực ngã xuống, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt lan tràn:"Nếu không, rồi sẽ có một ngày, vận mệnh của ngươi cũng sẽ không còn thuộc về chính ngươi nữa!"

"Xú nha đầu! Ngươi đã làm gì với thái tử?" Lão già tóc trắng nổi cơn điên loạn như muốn xông qua nơi này thì lại bị Vô Dạ ra sức cản trở.

Tôi cất súng lại vào bên hông, nghiêm mặt đáp:"Phó Quân Mạc đã trúng kịch độc, nếu trong nửa canh giờ không được uống thuốc giải tất sẽ bỏ mạng. Thế nào? Lấy mạng hắn đổi mạng Tâm Lạc có hời không chứ?"

Lão giá áo xám tái mặt, vội vã tung người về bên Phó Quân Mạc. Bên ấy yên tĩnh một lúc lâu, lão bỗng lên đứng đầu thuyền, cao giọng:"Thái tử bảo có thể trao đổi thuốc giải, nhưng mời cô nương tự mình sang lấy!"

Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, gật đầu.

Vô Dạ níu tôi lại, ánh mắt âm thầm can ngăn. Đám Huyền Thiên lúc này đã đến, nghe câu cuối cùng thì quát lớn:"Nương nương ngàn vạn lần cũng không thể mạo hiểm sang đó, chúng ta nhất định sẽ nhận thuốc giải thay nương nương."

Tâm Tuệ túm lấy ống tay áo tôi, khóc nức nở:"Tiểu thư."

Làm ơn đi! Ta đâu có phải đi để chịu chết. Mặc kệ hai người họ, tôi phóng đến mép thuyền, kêu:"Lão bá, ta không có khinh công tốt như lão đâu!"

Khi mọi người còn nghệt ra, lão già tóc trắng đã nghiêm sắc mặt đưa tôi sang thuyền họ.

Tình hình trên biển trở nên vô cùng căng thẳng và nghiêm trọng. Bọn Huyền Thiên siết chặt binh khí trong tay, Vô Dạ lại ngạo nghễ đứng nơi đầu thuyền, chỉ đợi mọi chuyển có chuyển biến xấu thì lập tức phóng sang đây.

Khi tôi đặt chân xuống chiến thuyền thì thấy trước ngực Phó Quân Mạc đầm đìa máu, nhuốm đỏ cả vạt áo lót trắng muốt, còn có một nhóm người đang loay hoay băng bó cho hắn.

Hắn lại hoàn toàn không quan tâm, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt như hận như oán, nhưng lại càng nhiều thứ tình cảm mà tôi chẳng hề muốn tìm hiểu sâu thêm.

Thật ra, cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng chưa làm chuyện gì quá phận với tôi. Lúc này, sắc mặt hắn đã tái nhợt vì đầu đạn vẫn còn nằm trong cơ thể, trán đã hơi chuyển xanh vì trúng độc nhưng vẫn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt tôi. Tôi thở dài, nói với mọi người còn đang bận rộn:" Các người tránh ra."

Đương nhiên, bọn họ sẽ không vì lời tôi nói mà tránh ra, nhưng chỉ cần một ánh mắt của Phó Quân Mạc đã khiến họ ngoan ngoãn lùi sang một bên, chẳng qua tất cả đều nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tôi đến gần trước người hắn tháo vải băng, sau đó dùng nội lực xé áo trước ngực hắn. Thấy miệng vết thương nhỏ đang không ngừng chảy máu trên ngực phải, tôi thầm nghĩ trong lòng: loại súng QSG92 này đúng là trâu bò thật, tầm bắn xa thế mà vẫn có thể vào sâu cơ thể.

"Vũ khí nàng bắn ta bị thương là thứ gì?" Giọng Phó Quân Mạc bỗng vang lên bên tai tôi.

Tôi cũng chẳng đáp, liếc mắt nhìn hắn, nói:"Đưa thuốc giải 'Thiên trùng vạn hoa' cho ta, ta có thể cứu ngươi một mạng."

Hắn nổi giận, máu ở ngực chảy càng nhiều, màu càng sẫm lại nhưng tôi cũng nhìn hắn không chút nhượng bộ. Cuối cùng, sự đau đớn ánh lên trong mắt, hắn nhíu mày:"Đưa nàng ấy 'Rễ Lạc phù'."

Lão già kia lập tức đưa thuốc giải cho tôi, trách:"Còn không mang thuốc giải của ngươi đến!"

Tôi cười cười, vẫy tay với Vô Dạ ở đầu thuyền đối diện, hắn lập tức "Bay" lại đây.

Tay Vô Dạ nhận thuốc giải. Khi tôi đang toan đưa thuốc cho lão già tóc trắng thì lại nghe giọng nặng nề của Phó Quân Mạc vang lên:"Nàng đắp thuốc cho ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.