Tiêu Nhiên Mộng

Chương 16: Chương 16: Tình cảm




Lam Yên thở dài, nói:"Quả nhiên là đoán không sai, muội cũng thích Thiếu chủ đúng không?"

Tôi giật nảy mình làm rơi chén trà xuống mặt bàn, nước bắn tung tóe lên tay.

"Thật ra không cần đoán cũng biết." Lam Yên nhìn tôi một cách thông cảm, rồi lại cười tự giễu, "Người như Thiếu chủ, chỉ cần theo ngài trong chốc lát, có ai mà lại không bị đắm chìm đâu chứ?"

Tôi lau tay mình trong vô thức mà lòng chấn động không thôi. Tôi thích Kì Nhiên ư? Chẳng lẽ, tôi lại thật sự thích Kì Nhiên sao?

Lam Yên vẫn bình thản nói:"Ta tuyệt đối không thể tin muội được. Theo lời Thiếu chủ thì muội là một nha hoàn trốn ra từ phủ nhà giàu nào đó. Ta không biết vì sao muội lại che giấu thân phận mình, cũng không biết mục đích tiếp cận Thiếu chủ của muội là gì nhưng bây giờ, mong muội có thể rời đi đi.

Ánh mắt dịu dàng của Lam Yên bỗng biến đổi, cái nhìn sắc bén không ngại ngần mà chiếu thẳng lên mặt tôi:"Dù là muội không làm tổn thương đến tâm tư của Thiếu chủ, nhưng chỉ cần muội có cảm tình với ngài, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành vũ khí làm hại đến ngài mất. Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để ép buộc ngài lên ngôi vị hoàng đế đâu."

Tay tôi run rẩy ấn lên ngực mình, bên trong là dây chuyền hình thập tự giá khắc từ thạch anh trong suốt và bạch kim trên cổ. Đây là món quà mừng sinh nhật mười sáu tuổi mà anh trai đã tự tay đeo vào cho tôi. Gương mặt anh khôi ngô và lạnh lùng như vậy mà lại đầy vẻ xấu hổ, lóng ngóng nhưng vẫn cứng đầu nói với tôi và cha: chúng ta là người một nhà, mãi mãi sẽ không bao giờ xa rời nhau.

"Muội hẳn cũng biết thực lực của Băng quốc, nếu đối nghịch với chúng ta."

"Muội sẽ đi." Tôi đứng dậy cúi đầu nhìn Lam Yên, "Tỷ yên tâm, muội sẽ đi. Đêm nay muội sẽ rời đi!"

Từng cơn đau đớn đến tê tái bùng lên trong lồng ngực, tôi xoa xoa, nuốt xuống dòng lệ đắng ngắt đang chực dâng trào.

Tôi rốt cuộc là đang làm cái gì thế này, sao lại có thể dày mặt mà theo đuổi thứ tình cảm như thế?

Nơi này không phải thế giới của tôi cơ mà! Chẳng phải cuối cùng thì cũng có ngày tôi trở lại bên cạnh cha và anh trai mình sao?

Lam Yên lẳng lặng nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp để lộ vẻ khâm phục và thương cảm, lát sau mới cúi đầu nhẹ giọng nói:"Thật sự xin lỗi, chúng ta chỉ là muốn bảo vệ Thiếu chủ mà thôi."

"Muội hiểu mà." Tôi cười một cách miễn cưỡng, chán nản ngồi xuống, “'Muội có thể hỏi một vấn đề cuối cùng nữa được không?"

Lam Yên lặng lẽ gật đầu.

"Bệnh của Kì Nhiên có thể chữa khỏi không?

Lam Yên ngẩn ra, nghi hoặc hỏi lại:"Bệnh gì?

Chẳng lẽ các nàng ta cũng không biết việc Kì Nhiên mang trên mình huyết cổ?

Tôi cố sức che dấu tâm tình đang dâng lên hỏi:"Vậy sao hôm nay huynh ấy ban sáng lại bị sốc như vậy. Ý muội là bất tỉnh ấy?"

Lam Yên nghe tôi nói xong mới thở dài, trông có vẻ vẫn còn sợ hãi:"Đó là do loại võ công mà Thiếu chủ luyện.."

Nói đến đây thì nàng ta bỗng dưng ngừng lại, hẳn là tôi hỏi phải chuyện cơ mật thì phải. Dù sao chỉ cần biết Kì Nhiên vẫn tốt là đủ rồi.

Nhưng rồi nàng ta lướt qua câu nói đó, giọng có chút căm phẫn:"Nếu không phải do Bộ Sát xông vào thời điểm quan trọng, Thiếu chủ sao có thể gặp chuyện không may như vậy?

Lòng tôi lại có chút chùn xuống: nếu không nhờ Bộ Sát xông vào thì với tính cách khác người của Kì Nhiên, không gặp sự cố mới là khó tin đấy.

Sau khi tiễn Lam Yên, tôi lôi chiếc ba lô đã phủ đầy bụi bặm ra ngoài.

Lớp vải hồng nhạt của nó đã hơi bàn bạt, trắng thêm một chút, khóa cài cũng đã rớt mất vài cái vì bị rơi xuống vách núi. Tôi cẩn thận kéo cái khóa màu xanh, âm thanh vang lên tựa như tiếng va chạm nặng nề của những hòn đá tảng.

Trong túi có hai cuốn sách, một cuốn sổ ghi chép với vài cây bút. "Văn học cổ đại" và "Đại cương hóa học cơ bản", đây là hai môn học mà tôi và Tiểu Vũ vừa đăng kí sáng hôm ấy

Nghĩ đến Tiểu Vũ, tôi lại thở dài khe khẽ: Tiểu Vũ sẽ chẳng gặp chuyện gì đâu, đúng không? Nếu không phải do tôi, con bé sẽ không rơi xuống núi như vậy. Chỉ mong là con bé sẽ bình an vô sự.

Nằm trong túi còn có một chiếc điện thoại di động nữ và một khẩu súng lục loại QSG92.

Tôi rút băng đạn trong súng ra kiểm tra, hoàn hảo, không bị gì cả, vẫn đủ tám viên. Tôi kéo chốt an toàn, xác nhận là không thiếu sót gì nữa mới giấu ngược vào túi trở lại. Chỉ có thứ này, riêng với tôi thì dù ở hiện đại hay cổ đại cũng vĩnh viễn chẳng có chút hay ho nào.

Dù là do không muốn phá hỏng cân bằng của thế giới này hay là do không muốn nhớ lại đoạn kí ức đen tối kia, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không dùng đến nó.

Tôi mở di động, tiếng chuông vui tai từ chiếc điện thoại vang lên, âm thanh nghe tựa như đã bị bụi phủ mờ rất lâu rồi mới cất tiếng.

"Tôi rất muốn bay xa, xa mãi không mỏi mệt, trái tim càng yêu sâu đậm sẽ chỉ càng đau đớn. Tôi chỉ muốn bay xa, xa mãi trong không gian bao la, tôi biết người sẽ mãi bên cạnh tôi..."

"Tách—" Một giọt nước mắt rơi trên màn hình sáng rực của điện thoại, tôi vội vàng lau đi, nhưng rồi nước mắt cứ không ngừng trào ra, nhỏ xuống, long lanh như những hạt trân châu rơi vỡ.

Có lẽ tôi đã thật sự thích Kì Nhiên rồi; có lẽ, lòng tôi còn thích hắn nhiều hơn tôi có thể tưởng được.

Nếu không, vào thời điểm biệt ly này, tim tôi sao có thể đau đớn đến thế.

Chỉ là, hơn ai hết, tôi biết bản thân mình không thể nào có tư cách trở thành người có thể sánh vai với hắn được. Tôi chỉ là kẻ mà sớm hay muộn đều sẽ phải rời đi, sao có thể ích kỉ đoạt mất thứ tình cảm thiêng liêng ấy để rồi sau đó phải quay lưng với người.

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa vang lên. Tôi hoảng sợ vội vàng thu vén lại hết những thứ trên bàn, một tay vừa quệt nước mắt vừa bước lại mở cửa.

"Kì—" Thấy Kì Nhiên mang mặt nạ đứng ngoài cửa phòng, tôi không khỏi ngạc nhiên. Nhưng còn chưa kịp cất tiếng, hắn đã đưa tay chặn lại kéo tôi vào phòng, phía sau còn có cả gương mặt như cười như không của Bộ Sát.

Tôi hơi giật mình nhìn hai người đàn ông mang trên lưng túi lớn túi nhỏ hồi lâu mới nghệch mặt ra mà hỏi:"Các huynh muốn làm gì vậy?"

Kì Nhiên mỉm cười, đè thấp giọng xuống nói:"Đêm nay chúng ta rời đi.

"Cái gì?" Tôi gào lên.

Kì Nhiên vội vàng che miệng tôi lại nói nhỏ:"Đừng la to như vậy, đám cận vệ của ta sẽ tìm ra ta mất. Đại thừa tướng Băng quốc đêm nay giờ tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) sẽ đến, mấy người Lam Yên bận tối mặt để nghênh đón nên sẽ tạm thời không chú ý đến ta đâu.

"Muốn trốn đi thì chỉ có dịp này thôi.

"Bỏ trốn?" Tôi giật mình nhìn sang gương mặt lãnh đạm của Bộ Sát, đầu cố gắng tiêu hóa tin mình vừa nghe được, "Vì sao vậy?

Kì Nhiên cười khổ:"Chẳng lẽ muội thật sự muốn ta đăng cơ hoàng đế Băng quốc sao?"

Tôi buồn bã hạ rèm mi, giọng trầm xuống:"Thân phận của muội thì làm sao dám mong ước gì chứ?

"Băng Y." Kì Nhiên dịu dàng gọi, "Muội ngẩng đầu lên nhìn ta này.

Xin huynh đừng dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với muội, xin huynh đấy! Đầu tôi ngày càng hạ thấp: Xin lỗi huynh, thật sự xin lỗi, muội không thể tiếp nhận nổi đâu.

Một bàn tay thon dài, mát lạnh giữ cằm tôi, nhẹ nhàng nhưng kiên định nâng lên, buộc tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm như màu trời ấy.

"Muội đã từng hỏi ta và Bộ Sát du ngoạn lâu như vậy rốt cuộc là muốn đi đâu, nay ta sẽ nói cho muội biết.

Ánh mắt xanh ấy càng sâu thêm, càng óng ánh sáng ngời, dường như bao tình cảm mãnh liệt vô bờ đang không ngừng quay cuồng trong đôi mắt ấy.

Lòng tôi rung động mạnh, bối rối né tránh bàn tay đang giữ cằm mình của hắn, mắt cũng không nhìn thẳng, bướng bỉnh lắc đầu:"Chúng ta. Chúng ta chỉ là bằng hữu vô tình gặp gỡ mà thôi, không phải sao? Việc cơ mật như vậy, muội không có tư cách biết, cũng không muốn biết!"

"Bộ Sát" Giọng Kì Nhiên lạnh đi, sắc mặt trở nên dứt khoát và đầy cao ngạo, một gương mặt vương giả trời sinh, "Ngươi ra ngoài một chút đi."

Bộ Sát không nói không rằng, phớt lờ ánh mắt cầu xin của tôi, thờ ơ rời khỏi.

Lập tức, không khí trong phòng im lặng một cách quỷ dị, ánh mắt Kì Nhiên dừng lại trên người tôi, còn ánh mắt của tôi thì lại chẳng biết phải nhìn đâu cả.

Tôi cười gượng mấy tiếng, nói:"Kì Nhiên, sao... lại gọi Bộ Sát ra..?

"A—! Đau quá—!" Chưa kịp dứt lời, một cơn đau đớn ập đến bả vai tôi giống như bị ném mạnh lên tường, đau đến mức chực khóc.

Có lẽ Kì Nhiên cũng không nghĩ tôi sẽ chạm phải vết thương, nhìn khóe mi rớm nước mắt của tôi mà lòng đau xót, nhẹ nhàng ôm tôi vào ngực.

Tôi đã thật sự có chút tin vào lời nói của Lam Yên, dù chỉ một chút, Kì Nhiên cũng có thích tôi, đúng không? Hay, không chỉ là một chút?

Lòng có chút vui sướng, nhưng sau đó lại nhói lên đau đớn.

Vì sao hắn lại thích một kẻ hèn mọn, thấp kém như tôi được chứ? Ngay cả gương mặt xấu xí của mình, tôi còn không có can đảm để nhìn nữa mà.

Tôi suy nghĩ, nghĩ nhiều mức muốn ôm lấy hắn, thỏ thẻ bên tai hắn rằng, muội vĩnh viễn cũng không rời xa huynh đâu.

Chỉ là, khi đang vùi đầu trong lòng hắn, ngửi mùi hương thơm mát riêng biệt trên cơ thể hắn, giọng tôi lại nghẹn ngào:"Chúng ta vẫn là bằng hữu được không? Chúng ta. vĩnh viễn sẽ là bằng hữu, nhé?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.