Từ khi Lệ Hướng Phong bước vào giang hồ tới nay, trải qua bao nhiêu chuyện kì quái, hoặc đối mặt với sự sống và cái chết, hắn cũng cầm cự được,
tìm cách vượt qua nhưng mà....
"Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Hắn nhảy lên, coi nàng như một kẻ điên
"Ta. . . . . . Ta biết ta đang nói cái gì, chính là ta bồi ngươi một đêm
động phòng hoa chúc nha!" Nói lại lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn ửng
hồng không thôi
Lệ Hướng Phong mím chặc môi, sắc mặt khó coi,
"Ngươi trở về! Coi như ta chưa từng nghe qua những lời này." Hắn là một
nam nhân, nghe những lời này chẳng lẽ lại thờ ơ được sao?
Ghê tởm! Yêu nữ này!
Đông Ngưng Song lắc đầu một cái, kiên trì tới cùng, "Không! Ngươi không đáp ứng ta không đi." Lời đều đã nói ra, chẳng lẽ lại bỏ dở nửa chừng sao?
"Ngươi ──" Lệ Hướng Phong giận đến không biết nên mở miệng nói như thế nào để đuổi người đi.
Làm sao hắn có thể mang nàng đi? Phải biết, sau khi rời sơn trại, hắn còn
có nhiệm vụ khác, hơn nữa mang theo nàng đi khắp nơi lại không có phương tiện đi lại, hắn không ngốc đến nỗi rước lấy phiền toái
Nhưng nhìn nàng nhất định không đổi ý, hắn lại không biết nên làm gì.....
Lệ Hướng Phong hít thở sâu mấy cái, mới chuyển đổi tâm tình, "Tốt! Đây là
ngươi nói, liền đem chính ngươi cho ta." Hắn say đắm mà cười nói
"Cái gì?" Đông Ngưng Song không hiểu rõ ý đồ của hắn, đần độn mà nhìn hắn,
cho đến khi thân hình cao lớn chợt đi tới, mới có cảm giác kì lạ "Ngươi
làm gi?"
"Ngươi không hiểu sao?" Lệ Hướng Phong khẽ cười một
tiếng, liền đưa tay mơn trớn gò má béo mập mịn màng của nàng, "Đương
nhiên là theo như ý của ngươi là, bồi ngươi đêm động phòng hoa chúc."
Thừa dịp nàng đang đờ đẫn, bàn tay chụp tới, đem nàng nhét vào trong
ngực.
Đông Ngưng Song run rẩy, thiếu chút nữa không thở
được.....Tại sao nàng cảm giác hihf như mình quá ngây thơ rồi đúng
không? Nếu như nàng muốn quay đầu lại hô ngừng, còn chưa kịp sao?
"Đúng, chính là như vậy. . . . . ." Lệ Hướng Phong cúi đầu đến gần đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó tiến sát lại
Hắn thổi phồng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dùng đôi môi nóng bỏng
chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, liếm qua cánh môi no đủ, sau đó
khẽ cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tiến quân thần tốc.
Đông
Ngưng Song bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn dễ dàng đánh hạ, mùi vị
của nam nhân này xâm chiếm toàn cơ thể, trong ngoài đều bị hạ gục, liền
muốn ngất xỉu, nàng không nhịn được bắt lấy cánh tay của hắn, cố gắng ổn định thân thể.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông nàng ra, cho đến khi hai người sắp không thở nổi, hắn mới buông tha cho nàng
"Ngươi. . . . . . Ngươi không biết xấu hổ!" Chờ thần trí hơi rõ ràng, phát hiện hắn đã làm nên chuyện gì, Đông Ngưng Song ảo não thẹn thùng mà nói
"Ha hả! Chỉ có ta không biết xấu hổ thôi sao? Đông tiểu thư, ai vừa mới nói muốn cùng ta tận hưởng một đêm xuân?" Buồn cười , lời nàng nói mới
chính là không biết xấu hổ
Nhưng mà, đùa giỡn với nàng như vậy
hắn mới nhận ra, nàng thật ra còn rất ngây ngô, non nớt, chỉ là bộc phát mới nói đem thân thể của mình ra trao đổi, cũng không phải là có ý đó
thật
Chẳng qua là.... Tại sao hắn lại có cảm giác với nàng? Thật kỳ lạ!
Đông Ngưng Song vô lực phản kháng, không thể làm gì khác hơn là phẫn uất
nhìn hắn "Buông ta ra!" Bàn tay hắn vẫn đặt trên người nàng, nàng muốn
đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn vững vàng không thả
"Hiện tại ngươi tỉnh táo lại đi? "Lệ Hướng Phong cáu kỉnh nói
Đông Ngưng Song hơi kinh ngạc," Ý ngươi là đang ta tuỳ tiện nói ra?"
"Hừ! Không phải sao? Tốt nhất ngươi nên nói ít một chút" Lệ Hướng Phong giễu cợt, "Tốt lắm, ngươi có thể rời đi, trở về phòng của ngươi đi"
Dứt lời, hắn xoay người, không đi nhìn môi nàng bị mình hôn sưng đỏ
Nhưng Đông Ngưng Song cũng không nghe lời, ngược lại đứng tại chỗ, hai tròng mắt cháy rực nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.
Ghê tởm! Hắn dám khinh thường nàng, cho là nàng ăn nói lung tung?
Đông Ngưng Song giận đến nỗi toàn thân phát run! Tuyệt đối không thể để cho
hắn khinh thường, nhất định phải làm cho hắn hiểu, vì muốn rời khỏi Đông Tiên Thần, nàng quyết tâm nói được làm được
"Lệ Hướng Phong!" Nàng hướng về phía hắn hô to.
Lệ Hướng Phong nhanh chóng xoay người, thấy nàng hung hăng đứng tại chỗ, không vui cau mày, "Tại sao ngươi còn chưa đi?"
"Ta không thể đi." Đông Ngưng Song nổi giận đùng đùng, đi đến trước mặt hắn, "Bởi vì ── con người của ta nói được là làm được."
"Cái gì?" Lệ Hướng Phong chăm chú quan sát nàng, phát hiện nàng rất lạ
Hắn còn chưa kịp đoán ra tâm tư của nàng, thân thể nàng bỗng chốc nhào tới. nhón chân lên, kéo cổ hắn xuống, khuôn mặt đỏ hồng mềm mại tiến đến gần hắn
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lệ Hướng Phong ngửi được hương thơm trên người nàng , tâm không khỏi rung động
"Không có gì." Mặt của hai người dính vào cùng nhau, tim của Đông Ngưng Song
đập rộn lên, "Ta chỉ là muốn chứng minh là ta thật sự có thành ý cùng
ngươi giao dịch."
Lời nói vừa chấm dứt, nàng chủ động đặt môi mình phủ lên đôi môi của hắn
Lệ Hướng Phong cứng đờ, nhất thời phân tâm, để cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng hôn mình
Yêu nữ này! Không nghĩ tới nàng lại làm như vậy. Hắn nhất thời hiểu rõ mục
đích của nàng, nghĩ bụng dạ nàng khó lường, trong lòng hắn có cảm giác
vừa yêu vừa hận
"Ngươi cho là tuỳ tiện hôn ta một cái thì ta liền đáp ứng ngươi?" Nàng hôn vụng về căn bản không làm hắn có cảm giác gì
cả. Lệ Hướng Phong cười một cái
"Cái gì?" Nghe vậy, Đông Ngưng
Song ngừng lại, rất nhanh hiểu được ý hắn đang giễu cợt mình không có
kinh nghiệm."Bằng không, ngươi nói cho ta biết nên làm như thế nào đi?"
Nàng không phục hỏi.
"Đương nhiên" Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng, lộ ra nụ cười không có ý tốt " Ta sẽ dạy ngươi làm
thế nào để quyến rũ nam nhân!"
Lệ Hướng Phong đẩy Đông Ngưng Song ngã trên giường
"Đầu tiên tự cởi quần áo ra, để cho nam nhân thấy thân thể xinh đẹp của
ngươi" Nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, hắn đưa tay gạt quần áo trên
người nàng.
"Không muốn ── ngươi sắc quỷ!" Đông Ngưng Song thấy
hắn đưa tay tới, lập tức đưa tay ra đỡ, vậy mà bất kể nàng kháng cự,
thét chói tai, cũng không cách nào ngăn cản hắn đem y phục của mình cởi ra.
Lệ Hướng Phong tháo ra mấy nút áo, tiếp tục rút đi chiếc váy cô dâu của nàng, lộ ra lớp áo mỏng manh
Nhìn quần áo bị ném trên giường, Đông Ngưng Song hốt hoảng, nhanh chóng bò
đến góc tường, kéo đống chăn ở cuối giường ôm lấy."Ngươi không nên tới
──"
"Nếu như ta muốn tới thì sao?"
"Ta. . . . . . Ta sẽ hô cứu mạng!" Nàng cho là câu trả lời đó rất thông minh, đủ để doạ hắn
lui đi, "Nếu ngươi thông minh một chút, hãy mau dừng tay."
Lệ
Hướng Phong nghe vậy suýt nữa bật cười, nàng quên đây là đâu rồi sao?
Huống chi phòng của hắn ở nơi xa xăm, sợ rằng nàng có la đến rách cổ
họng cũng không ai tới cứu " Hết lần này tới lần khác ta thấy ngươi rất
đần, ta không muốn dừng tay." Tối nay hắn nhất định sẽ dạy dỗ nàng
"Cái gì? !" Đông Ngưng Song kinh ngạc nhìn hắn, không chú ý hắn đang đến gần, túm lấy nàng
Chờ lúc nàng phát hiện ra, đã không còn kịp nữa rồi, một lần nữa lại rơi vào vòng tay hắn
Lần này, Lệ Hướng Phong đùa giỡn nàng, một tay hắn đè lên thân thể đang
giãy giụa của nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chọc
cho toàn thân nàng không chịu được mà run rẩy
Nàng nín thở nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của hắn, phát hiện ra hắn đẹp đến điên ngươi, làm cho người ta không muốn dời mắt
"Nàng thơm quá! Giằng co cả ngày, trên người chẳng những không có mùi hôi,
còn toả ra mùi thơi mê người" Lệ Hướng Phong kề sát mặt Đông Ngưng Song, dùng sức hít lấy mùi thơm trên cơ thể nàng
Hắn không kìm được đem lỗ mũi tiến tới cổ nàng, đem toàn bộ mùi thơm quen thuộc của nàng hít vào lồng ngực
Động tác thân mật của hắn làm cả người nàng cứng ngắc, nhất thời bị nhiệt độ nóng bỏng của hắn bao vây, nhịp tim đập càng nhanh
Bỗng chốc, Lệ Hướng Phong lựa chọn thủ đoạn kịch liệt hơn, tay của hắn đi
tới vạt áo của nàng, cởi hết nút áo, lộ ra cái yếm ngực....
Đã sửa bởi Meo Miu Ciu lúc 16.10.2014, 20:14. Gửi thanks
Meo Miu Ciu↓ Re: [Cổ đại] Tiểu nương tử đào hôn - Mạn Lục 02.07.2014, 21:07
Chương 4
Sáng sớm hôm sau.
"Rầm" một tiếng, cửa chợt bị người dùng lực đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi dáng người thon thả bước vào
Hương Ngọc nhìn thấy Đông Ngưng Song đang trong giấc mộng, phát ra hơi thở đều đều, ánh mắt trở nên ác liệt
"Đứng lên! Ta nói ngươi đứng lên ── có nghe thấy không?" Quan sát một chút,
nàng đem chiếc làn đặt trên mặt bàn, đi tới mép giường cố gắng đánh thức Đông Ngưng Song.
Ai không mời mà tới quấy rầy người khác vậy?
Trải qua một đêm mệt mỏi, nàng rất muốn ngủ nha. " Không cần ầm ĩ như
vậy!". Nàng phát ra âm thanh tức giận, chỉ chớp mắt lại ngủ.
"Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!" Hương Ngọc thấy nàng lại ngủ, thanh âm càng ngày càng bén nhọn cao vút.
"Ngênh Xảo, ta bảo ngươi đừng ẫm ĩ nữa, ngươi còn muốn nói sao?" ?" Đông Ngưng Song không chịu nổi đứng dậy, hé ra mắt mới phát hiện, đập vào mắt
không phải là nha hoàn Nghênh Xảo.
Xuất hiện trước mắt nàng là
một cô gái xa lạ, đang nghiêm mặt với nàng "Này, ngươi là ai? Tại sao
lại ở trong phòng của ta?" Mắt lim dim buồn ngủ, Đông Ngưng Song quên
mất đây không phải là Đông Phủ
"Ngươi nhìn rõ xem đây là nơi nào? Có phải gian phòng của ngươi không?" Hai tay Hương Ngọc chống hông, tức giận hỏi.
Đông Ngưng Song cứng đờ, liền nhớ ra hôm qua mình bị bắt tới đây. "A" Nàng
đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, kêu một tiếng.
Tối
hôm qua, ấn tượng cuối cùng của nàng là ── nàng kiệt sức nằm ở phía
dưới Lệ Hướng Phong....Vừa nghĩ tới, khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ liền đỏ
ửng.
Nơi này không phải là phòng của Lệ Hướng Phong, mà vốn là
nơi giam cầm nàng, nàng cúi đầu, nhìn thấy váy cô dâu đỏ thẫm mặc trên
người
"Tối hôm qua là. . . . . . Là ai mang ta trở về?"
"Cái gì?" Hương Ngọc không hiểu Đông Ngưng Song nói gì, "Không phải ngươi bị nhốt ở nơi này sao? Chẳng lẽ hôm qua ngươi chạy đi chỗ khác?" Tất cả
mọi người trong sơn trại đều biết nơi này là phòng giam giành cho nàng
Hai gò má của Đông Ngưng Song đỏ lên, gật đầu không ngừng,"Đúng, ta bị giam ở chỗ này" Nghĩ cũng biết, nhất định Lệ Hướng Phong thừa dịp trời chưa
sáng, đem nàng đang trong giấc mộng trở về đây, còn thay nàng mặc quần
áo
Không chỉ rút đi quần áo trên người nàng, ngay cả mặc cũng thay nàng mặc hộ, nam nhân này thật là. . . . . . To gan lớn mật!
Hương Ngọc nghiêm túc quan sát Đông Ngưng Song, cảm thấy vẻ mặt nàng là
lạ, "Ngươi nhanh lên một chút có được không? Ta không có thời gian cùng ngươi tiếp tục lôi thôi " Thấy nàng không chịu rời giường, giọng điệu
Hương Ngọc không có ý tốt thúc giục.
Đông Ngưng Song nhanh chóng
giương mắt nhìn, "Này, ta ở chỗ này mắc mớ gì tới ngươi, tại sao mới
sáng sớm ngươi đã chạy tới đánh thức ta?" Kỳ lạ, nữ nhân bị làm sao vậy, sáng sớm đã ầm ĩ, từ đầu tới cuối cũng chẳng nói câu nào tử tế với nàng
Nàng không biết, Hương Ngọc xuất hiện là do Lệ Hướng Phong dặn dò nàng ta
đến, càng không biết Hương Ngọc vừa nhìn thấy nàng đã thấy ghét
"Ngươi cho rằng ta muốn để ý đến ngươi sao? Nếu không phải Lệ đại ca giao phó, ai quản ngươi có được ăn được mặc hay không?"
Lệ đại ca? Đông Ngưng Song sửng sốt, là Lệ Hướng Phong sao?
Nghĩ tới hắn, gò má của nàng lại đỏ ửng lên, xấu hổ liền cúi mặt
"Ngươi nói là.....Lệ Hướng Phong muốn ngươi mang đồ ăn, quần áo đến cho ta?"
Chẳng biết tại sao, khi nghĩ tới đây là việc hắn giao phó, tâm nàng hiện lên sự ấm áp
"Ừ! Y phục cùng bánh bao đặt ở trên bàn." Hương Ngọc lạnh lùng hưởng ứng, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ
Thái độ của Lệ Hướng Phong sáng nay, cùng vẻ mặt của nữ nhân này, làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ
Lệ Hướng Phong có khí thế oai hùng, bản lĩnh phi phàm, nàng luôn luôn ái
mộ hắn, nhất là sau khi cha nàng ngã bênh qua đời, nàng không khỏi chờ
đợi có thể gả cho Lệ Hướng Phong, làm thê tử của hắn
Cho nên, vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đông Ngưng Song, nàng cảm thấy lo lắng
Đông Ngưng Song nghe vậy, tim đập thình thịch. Nàng thấy rất cảm động
Không đúng! Hắn cướp đi sự trong sạch của nàng, nàng phải hận hắn mới đúng
"Hắn ở đâu? Gọi hắn đến đây" Nam nhân này....phá huỷ trinh tiết của nàng, nàng muốn tìm hắn tính sổ
"Ngươi kêu la cái gì? Lệ đại ca không có ở trong sơn trại." Cho dù có ở, Hương Ngọc cũng sẽ không nói.
"Vậy hắn đang ở đâu?" Muốn tách rời khỏi nàng sao? Không được, nàng nhất định phải lấy lại công bằng
"Ngươi là ai, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Hương Ngọc cười lạnh một tiếng.
Đông Ngưng Song từ trên giường nhảy xuống, "Ngươi không nói, ta tự đi tìm
hắn." Nàng cũng không phải là thiếu tay thiếu chân, không thể tự đi tìm
được. Nàng không để ý tới Hương Ngọc, đi tới cửa phòng.