Bất quá huyện lệnh đại nhân bây giờ đang trải qua những ngày tháng ngọt ngào mà khoa cử mang lại nên cõi lòng huyện lệnh đại nhân tin tưởng tuyệt đối vào chuyện đọc sách học hành: “ Giờ đứa bé còn đang ở trong bụng nàng đã nghe sách thánh hiền, tương lai sau này chắc chắn là một trạng nguyên tài giỏi!”
Nghe Hứa Thanh Gia nói vậy Hồ Kiều liền nghĩ: Chẳng lẽ vị này đối với sự kiện năm đókhông đỗ được trạng nguyên liền sinh ra chấp niệm!?
Huyện lệnh đại nhân có phải hay không tầm nhìn qua hạn hẹp?!
Nàng thật sự không hiểu suy nghĩ học bá của thế giới học hành!
Hồ Kiều tựa vào đầu giường, phiền muộn nghe huyện lệnh đại nhân dùng giọng nam trầm ấm dễ nghe đọc một đống lí luận, thi từ nàng không hiểu chút gì: “ Kỳ thật…nếu ta đang mang thai một khuê nữ thì chàng đọc nhiều sách như vậy có phải là thành công cốc không?”
Nghe lão bà nói vậy huyện lệnh đại nhân càng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “ Là khuê nữ thì sớm nghe sách thánh hiền, thông tình đạt lý hiểu lễ nghi chẳng lẽ không được sao?” Những lời này của hắn trực tiếp làm bà bầu Hồ Kiều oán khí ngập trời, trên tay dùng sức kéo tai huyện lệnh đại nhân về phía mình nói: “ Ngươi nói như vậy là có y… Ta một chữ thánh hiền cũng không chịu đọc nên hiểu lễ nghĩa, không thông tình đạt lý sao?” Nàng không thể ra ngoài hoạt động thoải mái đã cả người bực bội rồi, giờ còn phải suốt ngày nghe hắn lải nhải bên tai, có muốn nàng sống nữa không đây!
Hứa Thanh Gia thấy Hồ Kiều nổi giận liền lập tức ném sách vở đi sán lại gần. Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng nhỏ giọng nói, tay còn không quên xoa nhẹ bụng nàng:” A Kiều ngoan! A Kiều đừng nóng giận, nàng tức giận sau này tương lai đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ có tính tình nóng nảy, như vậy thì không tốt rồi! Nàng nghỉ ngơi đi ta ra ngoài một chút.”
“…”
Hồ Kiều nhìn Hứa Thanh Gia đi khỏi gãi gãi đầu, nàng quyết định thừa dịp Hứa Thanh Gia còn chưa trở lại, nàng muốn hướng Hồ Hậu Phúc cáo trạng, vì vậy nàng liền lấy giấy bút ra viết thư cho Hồ Hậu Phúc.
Ca ca ngươi mau tới cứu ta đi, muội muội của ngươi sắp bị Hứa Thanh Gia làm cho buồn chết rồi!
…
Nghĩ đến những ngày như này còn phải tám tháng nữa mới kết thúc, nàng chỉ muốn chết quách đi cho rồi!
Thời điểm này nếu có ai đến thăm hỏi, bất kể là ai, Hồ Kiều đều cao hứng muốn chết.
Thời điểm tiểu nha hoàn đến bẩm báo có người đến thăm, thậm trí nàng còn có cảm giác ra tù…!!!
“Phu nhân, đại nhân phái Tiền bộ đầu đến nói là Ninh vương điện hạ mang theo gia quyến đến nói muốn ở lại huyện nha nghỉ ngơi hai ngày, giờ muốn phu nhân đi ra tiếp đón.” Đột nhiên tiểu nha đầu đột nhiên tiến gần thêm hai bước hạ giọng nói: “ Bất quá đại nhân cũng nói, hai người gia quyến của Ninh vương điện hạ đang có bệnh, giờ phu nhân đang mang thai thân thể không tiện nên nhất định phải… Nhất định phải cách các nàng xa một chút, cứ để người gọi đại phu tới khám là tốt rồi.”
Đây là sao… Giờ là muốn nàng đi tiếp đón, chăm sóc hay là đứng ngoài khoanh tay đứng nhìn?!
Hồ Kiều từ trước đến giờ không cùng phu quân minh tâm ý tương thông nên giờ nàng quyết đinh viết một bức thư giao cho Lạp Nguyệt ( Tháng Chạp) Tiền Chương mang đến huyện nha. Còn nàng thì quay lại phòng ngủ thu thập một phen lúc quay ra đã thấy Lạp Nguyệt thở không ra hơi khuân mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy về.
Lạp Nguyệt là một đứa trẻ thành thật, huyện lệnh đại nhân nói để cho nàng chông chừng phu nhân nàng liền hận không thể mười hai canh giờ đều nhìn chằm chằm phu nhân. Có đôi khi đi ra ngoài truyền lời của phu nhân hoặc bị Hồ Kiều sai đi làm gì đó đều là xong việc một đường chạy về thật nhanh.
Hồ Kiều mang theo Lạp Nguyệt đi đến huyện học tìm tú tài cùng hắn thương lượng hai ngày này tốt nhất nên để bọn nhỏ an tĩnh chút, trong vườn có khách đến nhưng trong người lại mang bệnh hơn nữa đó còn là gia quyến của hoàng tử ngàn vạn đùng xông tới làm phiền hai người đó nên đừng để bọn nhỏ chạy tán loạn khắp nơi, tốt nhất là chỉ luyện chữ ở trong sân nhỏ thôi.
Vị tú tài này đã đi thi nửa đời người nhưng chưa từng có cơ hội gặp mặt người quyền quý nào. Nhưng hắn ở Nam Hoa huyện dạy học không bao lâu liền được gặp mặt hoàng trưởng tử, lần này nghe thấy hoàng trưởng tử còn dẫn theo nội quyến đến hắn thực sự cũng không muốn gặp mặt một chút nào nên khi nghe Hồ Kiều nói vậy hắn lập tức đồng ý sẽ quản chặt bọn nhỏ.
Khi Hồ Kiều nói chuyện xong với tú tài đi ra đến cửa liền nhìn thấy Hứa Thanh Gia vội vàng chạy đến. Hắn mới dàn xếp chỗ ở cho hoàng trưởng tử cùng hai nội quyến xong liền phái sai dịch mời một vị đại phu có tiếng đến rồi liền chạy đi tìm Hồ Kiều, hắn thật sợ nàng tùy tiện xong vào đây rồi bị nhiễm bệnh khí.
“ A Kiều nàng cùng ta qua chào hỏi hoàng trưởng tử một tiếng rồi liền đi ra. Đến cũngkhông phải là vương phi, chỉ là hai thị thiếp không danh phận, nàng không cần theo bồi tiếp bọn họ.”
Hồ Kiều cùng lắm là mượn cớ đi ra ngoài hít thở không khí chứ ở đâu ra thích thú màđi bồi tiếp người quyền quý. Phu quân nhà nàng lại không có trông cậy nàng đi ôm đùi nữ quyến nhà Ninh vương ( tạo mối quan hệ tốt với Ninh vương đó )) tạo mối quan hệ giúp hắn thăng quan.
Phu thê hai người đi đến tiểu viện mà Vũ Sâm đang ở, hướng hoàng trưởng tử hành lễ xong Vũ Sâm liền nói: “ Làm phiền Hứa phu nhân dẫn đại phu đến xem bệnh cho nội quyến của bổn vương.”
Hứa Thanh Gia dù gì cũng là một nam nhân không thể tự nhiên chạy vào phòng ngủ của nội quyến hoàng trưởng tử.
Nghe hoàng trưởng tử nói vậy liền lo lắng lôi kéo Hồ Kiều, lúc này cũng bất chấp tất cả gấp gáp hướng Vũ Sâm nói: “ Điện hạ thứ tội, nương tử nhà ta gần đây có tin mừng…”
Vũ Sâm nghe vậy khẽ giật mình cười nói: “ không nghĩ tới Hứa đại nhân thật là một người chồng tốt. Đã như vậy thì Hứa phu nhân chớ đi vào. Nội quyến xem ra chỉ làkhông thích nghi với khí hậu, cứ để cho tiểu nha đầu cùng đại phu đi vào xem là được rồi.” Người hắn đã dẫn đến biên cương tương đương hắn đã tiếp nhận ý tốt của thánh thượng, chỉ là nếu các nàng thể chất quá yếu, không thể thích nghi được với vùng đất của trăm Di, cái này thì cũng không thể trách hắn được.
Hai nữ tử đó tròn méo dài ngắn như thế nào hắn cũng chưa nhìn qua, hắn chỉ nhớ lần cung yến này hai nàng trang điểm ăn lộng lẫy ở trước mặt hắn hành lê một cái liền bị dẫn xuống. Về sau hai nàng được đưa đến phủ của hắn, đến thời điểm đi theo hắn đến đây hắn cũng chưa liếc mắt nhìn hai nàng.
Hồ Kiều vụng trộn liếc mắt nhìn Hứa Thanh Gia đã thấy hắn vui vẻ hướng Vũ Sâm khom người tạ ơn: “ Cảm ơn điện hạ đã thông cảm.” Lần này lời hắn nói thực sự là chân tâm thật ý đấy.
Vũ Sâm nhấp một ngum trà nóng cười nói: “ Lần này đi đường vôi vàng không kịp chuẩn bị đầy đủ, thôi Ngũ Lang lại một đường lải nhải muốn ăn những mon ăn của Hứa phu nhân.”
Thôi Ngũ Lang trong lòng trợn tròn mắt: Điện hạ ngài muốn ăn thì mở miệng nói một tiếng là được, cần gì phải nói đến trên người ta?!!
Nghe Vũ Sâm nói vậy Hứa Thanh Gia cũng không tiện từ chối thêm lần nữa.
Hồ Kiều cười tủm tỉm đồng ý, mang theo Lạp Nguyệt trở về chuẩn bị.
Hứa Thanh Gia lôi kéo tay nàng trở về: “ A Kiều… không bằng nàng để cho mấy bà tử làm còn nàng theo ta trở về nghỉ ngơi đi!!!”
Hồ Kiều thật vất vả mới tìm được cơ hội có thể hoạt động gân cốt, làm sao có thể vì vài câu nói của Hứa Thanh Gia vứt bỏ cơ hội này được: “ Hứa đại ca, mấy bà tử trong nhà không làm được đâu, đó là công thức gia truyền nhà ta đó. Huống hồ ta cũng khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì đâu. Vô luận như thế nào Ninh vương điện hạ đã đến, ít nhất ta cũng nên vào bếp chỉ điểm cho mấy bà tử đó. Nếu không cẩn thận thức ăn của Ninh vương gia sảy ra vấn đề gì thì thật không tốt.”
Công việc ở phòng bếp, nếu như phu thê hai người đóng cửa lại sống thì Hứa Thanh Gia hoàn toàn có thể xuống bếp thay lão bà nấu ăn, chẳng qua hiện nay trong nhà người đến người đi dưới bếp còn có mấy bà tử, mà giờ hắn tốt xấu gì cũng là quan phụ mẫu của một huyện cũng cần cố kỵ thể diện.
Hồ Kiều há có thể không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nàng mặc kệ hắn đithẳng xuống bếp chỉ huy mấy bà tử nấu cơm.
Thôi Thái Lang và Thôi Thái cùng Thôi Thái ở tại sương phòng bên cạnh phòng Vũ Sâm. Còn hai mỹ nhân ở tại đằng sau viện ( cho vị trí phòng mình chẳng hiểu lắm, mọi người tự tưởng tượng nha). Đại phu đã bắt mạch, viết đơn thuốc trình lên cho Vũ Sâm xem quả nhiên chỉ là đi đường mệt mỏi và không quen khí hậu chỉ cần uống vài thang thuốc bổ là được. Xem xong đơn thuốc và nghe đại phu giải thích Vũ Sâm liền cho một thị vệ đi lấy thuốc.
Sau khi tiễn đại phu đi một lúc sau Lạp Nguyệt cầm thức ăn tới. Thấy Lạp Nguyệt Thôi Thái dùng quyền chống đỡ môi ho nhẹ một tiếng, cười khẽ: “ Hứa huyện lệnh cuối cùng cũng chịu mua một nha hoàn rồi.” Lần trước đến vô luận có chuyện gì đều là Hứa phu nhân suất thân làm. Ngoại trừ Vũ Sâm suất thân hoàng tộc thì Thôi Thái cùng Thôi Thái Lang cũng suất thân từ nhà cao cửa rộng gia đình không phú thì quý dù sao thì từ nhỏ đến lớn bọn họ cũng chưa nhìn thấy huyện lệnh nào nghèo như Hứa Thanh Gia.
Vũ Sâm cũng cười: “ Đây không phải là vì Hứa phu nhân có tin vui sao.” Bằng khôngthì chỉ sợ Hứa huyện lệnh vẫn không nỡ mua một nha đầu về hầu hạ đâu?!!!
Mấy người này đối với sự keo kiệt của Hứa Thanh Gia đã khắc sâu vào trong đầu.
Lạp Nguyệt bày cơm ra, ba người Vũ Sâm đều nhìn chằm chằm vào bàn cơm, trên bàn chỉ có ba chén canh bí thanh đạm.
“ Phu nhân nhà ta nói, các vị là khách quý từ xa tới ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡkhông tốt cho dạ dày, giờ ăn trước chút canh thanh đạm lót dạ trước, một lúc sau sẽ có các món chính.” Lạp Nguyệt nói xong liền cảm thấy đầu lưỡi muốn rút gân( chuột rút đó), cắn môi cúi đâu lui ra ngoài, một bộ dáng chuột nhìn thấy mèo,
Thôi Ngũ Lang sờ sờ mặt mình: “ Ta cũng không phải là sói sẽ ăn thịt người, có cần phải sợ vậy không? Chỉ liếc mắt một cái thôi mà nàng đã sợ run lên như vậy lá gan thật là nhỏ so với lá gan của chủ tử mình thật là hoàn toàn trái ngược.
Hứa phu nhân lớn mật hắn không chỉ nghe qua mà còn được chứng kiến qua. Nghe Thôi Thái Lang nói vậy Vũ Sâm và Thôi Thái cũng chỉ nở nụ cười, tất cả cũng bê chén canh lên uống.
Lạp Nguyệt đưa đồ ăn đến chỗ Vũ Sâm xong lại đi tới phòng phía sau đưa cho nhà hoàn của Hai gia quyến Đại trưởng tử hai chén canh bảo nàng bê vào trong còn nàng thì ở gian ngoài nghiêng tai lắng nghe, nghe được bên trong có một giọng nữ nói: “ Đây là loại thức ăn cho heo gì??? Ta muốn ăn cháo tím. ( Mỵ không biết cháo tím là cái mẹ gì đâu nha).
Lạp Nguyệt cắn cắn môi, mang theo hợp cơm không chạy nhanh trở về.
Phu nhân nhà nàng đang mang thai còn phải xuống bếp làm cơm, giờ các nàng còn đòi hỏi cháo tím…Phòng bếp huyện nha căn bản không có thứ đồ quý giá như vậy.