Thượng mỹ nhân từ khi bị đưa đến huyện Nam Hoa liền trăm phương ngàn kế muốn mang Vũ Tiểu Bối về nuôi dưỡng bên người, tiếc rằng Hồ Kiều không chịu, Vân di nương đi bao nhiêu lần cũng không mời được Hồ Kiều tới mà nàng ta cũng không thể chạy tới tìm Hứa Thanh Gia - một ngoại nam để tranh luận, như vậy chỉ tự làm mình xấu mặt, vì thế bắt đầu bới móc, lúc thì kêu đồ ăn không hợp khẩu vị, lúc lại trách than rằng ngực đau.
Hồ Kiều cũng không phải là loại người mặc người vân vê nhào nặn.
Bà tử phụ trách bếp núc trở lại báo Thượng mỹ nhân lại hất đổ hai món ăn bà mang tới, còn chê tay nghề của bà không tốt, thật khôngbiết nên chuẩn bị cho quý nhân loại thức ăn gì mới được, bên chỗ Thính Phong Viện vẫn còn đang chờ đấy. Hồ Kiều liền để cho bà tử trở lại phòng bếp ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi.
Thượng mỹ nhân vốn tính toán tức giận đập phá đồ ăn để Hồ Kiều phải vội vàng đến xem, sau đó sẽ có cớ bắt bớ nàng. Nào biết được nàng ta chờ đến tận khi trời tối mịt, nha hoàn đã sớm quét dọn sạchsẽ bát đũa cùng đồ ăn bị đập hỏng ra ngoài, một phòng người bụng đói kêu vang chờ Hồ Kiều đến nhận lỗi nhưng mãi vẫn không đợi được.
Thính Phong Viện không có phòng bếp nhỏ, chỉ có một cái bếp để pha trà nên ngoại trừ một chút nước để pha trà ra còn lại một chút nguyên liệu nấu ăn cũng không có, đêm nay một chủ hai nha hoàn đành để bụng trống không đi ngủ. Lúc đầu nàng ta còn nghĩ thế nào đến hôm sau các bà tử cũng sẽ đưa cơm tới, nào biết nàng ta đợi nửa ngày, Thượng mỹ nhân đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng đành gọi Vân di nương đến phòng bếp nhìn một vòng. Nàng ta đi ngang qua nhà ăn thì thấy các bà tử đang vội vàng xới cơm cho bọn nhỏ trong huyện học, đều là một cơm một chay một mặn.
Loại đồ ăn thế này ở trong mắt Thượng mỹ nhân không khác thức ăn cho heo là mấy, làm sao có thể bưng lên được chứ.
Vân di nương đói đến mức hai chân run rẩy, tự mình mò đến phòng bếp thì thấy trên bếp giữ nóng là hai món đồ ăn một chén canh, nhìn có vẻ như là người khác làm, món ăn cũng coi như tạm ổn. Nàng ta lấymột cái khay đặt đồ ăn lên, khi đang chuẩn bị mang đến Thính Phong Viện thì thấy bà tử phòng bếp chạy từ ngoài vào, thấy trong tay nàng ta bưng khay đồ ăn liền tươi cười tiến đến, đoạt lại đồ từ tay nàng ta: "Việc nặng nhọc này sao có thể để cho cô nương làm được chứ? Vẫn nên để lão bà này làm thôi."
Vẻ mặt Vân di nương chợt đắc ý, lời răn dạy bà tử mở miệng là có thể tuôn trào: "một chút nhãn lực cũng không có, không biết quý nhânđang đói bụng hay sao? Đồ ăn đã làm xong mà còn không đưa qua sớm một chút, còn cần người đến nhắc à!"
Bà tử kia cười có phần lúng túng: "Đây là cơm canh của tiên sinh chứkhông phải của quý nhân ở Thính Phong Viện. Chủ tử nhà ta nói, đám bà tử chúng ta chỉ biết nấu cơm cho các học trò của huyện học, đồ ăn sơ sài như vậy không vào được mắt quý nhân, không bằng để quý nhân gọi tiệc rượu từ bên ngoài để ăn, cũng ngon miệng hơn chút." Sau đó liền quay đầu, cầm đồ đi thẳng.
Vân di nương tức đến mức lảo đảo, hung hăng dậm chân liền đùng đùng nổi giận chạy đến Thính Phong Viện, nàng ta thêm mắm dặm muối truyền lại lời vừa rồi của bà tử cho Thượng mỹ nhân.
Thượng mỹ nhân hung hăng đập xuống giường, nàng ta đứng bật dậy định chạy về phía hậu viện huyện nha tìm Hồ Kiều tranh luận thì bị nha hoàn và Vân di nương cố gắng ngăn lại.
Ba ngày liên tiếp gọi đồ ăn từ tửu lâu, Thượng mỹ nhân liền ngã bệnh, luôn kêu tức ngực.
-------- Còn có thể không đau sao? một lượng bạc một bữa ăn, lạikhông có người coi tiền như rác đến trả tiền, chỉ có thể tự móc tiền túi.
Lần này Vân di nương đã thành thật hơn, nàng ta cố ý chạy đến hậu viện huyện nha, lại nhờ bà tử truyền lời, chỉ nói Thượng mỹ nhân bị bệnh, luôn kêu đau ngực, muốn Huyện lệnh phu nhân tìm đại phu tới.
Hồ Kiều vốn không có kinh nghiệm trạch đấu nhưng bằng trực giác lập tức nàng cảm thấy chuyện này không phải chuyện tốt. Có điều dựatrên chủ nghĩa nhân đạo, nàng vẫn cho sai dịch đi mời đại phu còn mình đi một chuyến đến Thính Phong Viện.
Đói bụng hai bữa, Thượng mỹ nhân vẫn nên nhớ lâu chứ nhỉ?!
Trong nội viện Thính Phong Viện, Thượng mỹ nhân ôm ngực nằm trêngiường rên rỉ, Vân di nương ở ngoài canh chừng khi thấy thân ảnh Huyện lệnh phu nhân ở xa xa liền báo động, tiếng rên rỉ lập tức lớn hơn rất nhiều. Lúc Hồ Kiều tiến vào, nghe thấy tiếng kêu này, khóe môi nàng liền cong cong, còn có thể kêu to thế này rõ ràng sức còn rất nhiều, căn bản không có ốm đau chút nào, nếu như là thực sự đau ốmthì chỉ sợ đến một chút sức để kêu cũng không có.
Nàng ngồi lên cái ghế bên cạnh bàn khắc hình chim Hỉ Thước đậu trêncành, có chút ân cần: "Phu nhân đến huyện Nam Hoa không được bao lâu, cơm canh ăn không quen, ngực lại đau, không biết là do khôngquen khí hậu hay là bệnh tương tư, nhớ Ninh Vương điện hạ đến mức ăn không ngon đây? Ta vừa mới cùng phu quân thương lượng, bệnh tương tư của cô nương nghiêm trọng như vậy vẫn nên để Tiền bộ đầu dẫn người tiễn cô nương về lại quân doanh đi thôi, miễn cho tương lai Ninh Vương điện hạ biết được lại trách phạt phu thê chúng ta khôngchăm sóc chu đáo!"
Bệnh...Bệnh tương tư?
Thượng mỹ nhân ngơ ngác nhìn Huyện lệnh phu nhân đến mức quên cả rên rỉ.
Ninh Vương điện hạ đang đặt hết tâm trí lên chuyện an nguy của biên cảnh, chưa từng suy nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Nếu hắn biết được nàng ta ở huyện Nam Hoa "Nhớ hắn đến mức mắc bệnh tương tư, không ăn nổi cơm", hiển nhiên sẽ giận tím mặt, đến lúc đó... Nàng ta còn có thể có chuyện tốt hay sao?!
"Phu nhân chúng ta... chỉ nhất thời cảm thấy trong người khó chịu, khiến Huyện lệnh phu nhân chê cười rồi! Lúc này điện hạ đã bề bộn công việc, vẫn không nên làm phiền đến Huyện lệnh đại nhân!"
Vẫn là Vân di nương phản ứng nhanh, nàng ta lập tức đỡ lời cho Thượng mỹ nhân.
Lúc này vận mệnh của nàng ta đã bị trói cùng với Thượng mỹ nhân, Thượng mỹ nhân rơi vào hoàn cảnh không tốt thì tình huống của nàng ta sẽ càng thảm hơn, nói không chừng khi về tới quân doanh lại phải quay trở lại thời gian "một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm"*, tất nhiên nàng ta không thể để Thượng mỹ nhân rơi vào cái hoàn cảnh kia được.
*một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm: Ám chỉ quân kỹ.
Hồ Kiều cười thầm trong lòng, nghĩ đến mình cũng đã từng một thời nhiệt huyết bảo an ninh, vô tâm nhi nữ*, suy nghĩ của Ninh Vương điện hạ nàng có thể hiểu được.
*Nhiệt huyết bảo an ninh, vô tâm nhi nữ: Tấm lòng son sắt, hăng hái bảo vệ tổ quốc, không để ý đến chuyện tình cảm nam nữ.
"Cũng được, một lúc nữa đại phu sẽ đến, để đại phu giúp cô nương bắt mạch kê mấy đơn thuốc uống, nếu vẫn không thấy tốt hơn thì để phu quân nhà ta gửi cho Ninh Vương điện hạ bức thư, xin hắn chỉ điểm, xem bệnh tương tư hắn của cô nương nên trị liệu sao cho tốt?"
"Ta... ta đâu có tương tư điện hạ thành bệnh đâu?" Cuối cùng Thượng mỹ nhân cũng nói được một câu.
Hồ Kiều ngạc nhiên: "thì ra cô nương không phải tương tư Ninh Vương điện hạ sao? Ninh Vương điện hạ chính là anh kiệt đương thời, ít có nam tử sánh bằng. cô nương đã là người của Ninh Vương điện hạ lạikhông để tâm đến ngài... Vậy chẳng lẽ bệnh tương tư của cô nương là do người khác gây ra hay sao?"
Vừa rồi Thượng mỹ nhân vẫn còn đang ôm ngực kêu đau lúc này mặt nàng ta đã trắng bệch, cả đầu cũng đau. Nàng ta cảm thấy vị Huyện lệnh phu nhân này miệng lưỡi sắc bén, vô cùng khó chơi. Nếu lúc này nàng ta thừa nhận mình đối với Ninh Vương điện ha tương tư thành bệnh thì ở trước mặt Ninh Vương điện hạ cũng không chiếm được chỗ tốt; nhưng nếu không thừa nhận thì sẽ bị vị phu nhân xuất thân phố phường này bẻ cong sự thật thành tương tư nam tử khác, không tuân thủ nữ tắc, kết quả... lại càng không tốt!
Ngày đó Hồ Kiều trở về đã cúi đầu thật sâu với Huyện lệnh đại nhân để tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
Nàng ở cùng Hứa Thanh Gia lâu như vậy dù sao cũng phải nhận được chút chân truyền về khả năng bẻ cong sự thật, đào hố chôn người của Huyện lệnh đại nhân chứ. Khác nhau ở chỗ nếu hôm nay là Huyện lệnh đại nhân thì sẽ đào sâu hơn nữa, hầm nàng đào vẫn còn nông mộtchút.
Còn phải tu luyện thêm nữa.
Hứa Thanh Gia bị cái cúi đầu này của nàng làm cho không hiểu ra sao, ôm nàng vào trong lòng rồi cười nói: "Đây là có chuyện gì vậy? Bỗng nhiên lại hành đại lễ với ta thế này?"
Hồ Kiều ngồi trong lòng Huyện lệnh đại nhân vô cùng đau thương sám hối: "Ngày xưa ta cảm thấy, phần lớn chuyện trên đời này chỉ cần đơn giản dùng quyền cước thô bạo là giải quyết được, nhưng hôm nay tađã học được từ trên người phu quân, chuyện trên đời này còn có thể dùng trí để giải quyết, lại còn là phương thức không mất sức nữa!" Có thể dùng lời nói ép người khác xấu hổ và giận dữ muốn chết thì cần gì phải dùng đến vũ lực nữa chứ!
Nàng rời khỏi Thính Phong Viện liền thuận tiện rẽ sang phòng bếp. Nàng dặn dò bà tử trong bếp một lần, lát nữa bà hãy mang theo cháo loãng và điểm tâm đến Thính Phong Viện, nếu thấy bên Thính Phong Viện dùng thì sau này cứ làm theo lệ thường, cũng không cần hầu hạ của ngon vật lạ gì. Nếu Thính Phong Viện còn tiếp tục đập vỡ bát đĩa, vậy... một chén cháo loãng cũng đừng đưa, cứ để cho các nàng nhịn đói đi.
Từng hạt gạo đều là mồ hôi công sức của con người, thời đại này việc trồng lương thực được thực hiện hoàn toàn bởi sức người, không có máy móc làm thay, thậm chí nhiều nhà nông còn không có trâu giúp cày bừa, một giọt mồ hôi đổ xuống vỡ thành tám nhánh, năm bị thiên tai cũng chưa chắc họ đã thu được một hạt lương thực.
Hứa Thanh Gia sờ sờ đầu nhỏ của nàng, yêu thương ôm nàng thậtchặt: "A Kiều thế này là... Cuối cùng nàng cũng đình chiến với vi phu rồi hả?" Nha đầu bướng bỉnh này thành thân đã nhiều năm như thế, thỉnh thoảng còn muốn lấy thể lực ra so với hắn, không nghĩ còn có ngày hôm nay.
Hồ Kiều cọ cọ lên khuôn mặt hắn. Hôm nay nàng đặc biệt nhu thuận, mấy ngày trước nàng còn nói chuyện yêu cầu của Thượng mỹ nhân ở Thính Phong Viện với Hứa Thanh Gia, phu thê hai người còn đưa ramột vài phương pháp đánh trả. Ý tưởng ban đầu của Hồ Kiều là khôngbằng dùng vũ lực đe dọa, nói không chừng sẽ khiến Thượng mỹ nhân thành thật lại nhưng bị Huyện lệnh đại nhân gạt đi.
Huyện lệnh đại nhân cảm thấy, phụ nhân thế này khong bằng dùng ngôn ngữ quản chế thì tốt hơn.
Động võ vẫn cần đối thủ phải có lực lượng ngang nhau mới có thể động võ được.
Lúc này Hồ Kiều cảm thấy, Huyện lệnh đại nhân thật quá anh mình rồi!
Lúc ba người ngồi thành một dãy ở sau bàn luyện viết chữ, bên trái Hồ Kiều là Hứa Tiểu Bảo, bên phải là Vũ Tiểu Bối. Hai tiểu tử này học thuộc rất nhanh, nhớ cũng lâu nhưng luyện viết lại vô cùng cực khổ, nhất định phải bình tĩnh yên lặng nhưng hai tiểu tử này đúng là do khỉ đầu thai mà, từ khi biết được thế giới bên ngoài đặc sắc thế nào mà bắt chúng phải yên tĩnh ngồi xuống luyện chữ quả thực là làm khó hai đứa.
Lúc trước Hồ Kiều cũng sẽ cổ vũ tụi nhỏ, ba người tạo phản với Huyện lệnh địa nhân bởi vậy bài tập luyện chữ ở hậu viện huyện nha cho tới giờ đều không thể thuận lợi tiến hành được nhưng đêm nay Hồ Kiều lại tự mình tọa trấn, ở bên cạnh hai con khỉ con luyện chữ.
Hứa Tiểu Bảo vụng trộm trao đổi ánh mắt với Vũ Tiểu Bối cách mộtbên mặt nghiêm túc của mẫu thân: Mẫu thân... đã xảy ra chuyện gì chứ? không phải người nên cầm đầu hai đứa cùng nhau phản kháng phụ thân sao?
Vẻ mặt Vũ Tiểu Bối đau khổ viết chữ trên giấy đỏ, do tuổi còn nhỏ, lực bút lại yếu nên chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun như dế, chính cu cậu nhìn rồi so với chữ của Huyện lệnh đại nhân xấu hơn rất nhiều, cu cậu xoa xoa cái mũi đáp lại Hứa Tiểu Bảo bằng một ánh mắt uể oải, Hứa Tiểu Bảo lập tức vui vẻ.
trên tay tiểu tử này dính mực nên khi xoa lên mũi khiến cái mũi nhỏliền đen nhẻm, trái lại có phần đáng yêu.
Sau khi Hồ Kiều sùng bái với Huyện lệnh đại nhân trong tư tưởng xongthì liền dốc sức học tập, trừ việc luyện chữ nàng cũng đã chịu nghe Huyện lệnh đại nhân giảng sách. Mỗi ngày Huyện lệnh đại nhân đều cùng thê nhi học tập, thuận tiện thỏa mãn nỗi lòng muốn giảng dạy của hắn xong lại luyện mấy chiêu rèn luyện thân thể với lão bà, thời gian trôi qua đều vô cùng tốt đẹp.