Lúc trở về, Hồ Kiều vùi đầu mình vào chăn trong xe ngựa, trong lòng mặc niệm một lần lại một lần: “Mất mặt chết mất… mất mặt chết mất...”
Ở đây đều là phụ nhân mảnh mai, cho dù nàng không nghĩ cho mìnhthì cũng phải nghĩ cho thanh danh của Hứa đại nhân, vừa đến nhà người ta mà đã làm phu nhân người ta giật mình thì sau này còn có thể vui vẻ như trước không đây?
Nàng đã nhìn thấy hết vẻ mặt khiếp sợ của chúng phu nhân, dường như nàng hai tay xách bốn tiểu tử là hành động thực dọa người, kỳthật lúc ấy nàng còn muốn nói, một tay thêm hai tiểu tử nữa nàng cũng nhấc nổi.
Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bảo đã thu thập sạch sẽ, lúc ra cửa Hồ Kiều còn cố ý bảo Tiểu Hàn đem thêm xiêm y cho bọn chúng, phòng ngừa hai tên nhóc ăn cơm như thổ phỉ hoặc là lúc chơi đùa không cẩn thận làm dơ quần áo, kết quả... hai đứa bẩn hết từ trên xuống dưới.
Ánh mắt Tiểu Hàn nhìn chăm chú vào màn xe, cố gắng cẩn thận nhìn hoa văn trên tấm màn, tựa hồ có thể tìm ra được công thức mới đột phá vậy, tiếp tục nghiên cứu cao thâm, hoàn toàn không nhìn vào ánh mắt xin giúp đỡ của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vô cùng sợ hãi.
Bọn chúng ngày trước cũng đánh nhau, đánh từ nhỏ đến giờ, chẳng qua người tham gia đánh nhau hôm nay... có chiến lược hơn một chút, quy mô hơn một chút.
Hai tiểu quỷ còn âm thầm đắc ý trong lòng đâu.
Có thể tổ chức trận đánh có quy mô lớn như vậy, lần sau có phải là có thể học hành quân đánh giặc với Phương sư phụ rồi hay không?!
Nào biết nương nhà mình sau khi lên xe ngựa liền vùi khuôn mặt đen thui vào trong đệm chăn như vậy, hệt như một loài chim trong sa mạc mà hai huynh đệ từng nghe trong truyền thuyết ấy, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, đà điểu! Nghe nói con chim to kia thích vùi đầu vào trong cát lắm.
Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cọ đi qua, tựa vào trên người Hồ Kiều, dúi dúi vào vai nàng: “Nương…”
Người chỉ lộ ra một đầu tóc đen hoàn toàn không nhúc nhích.
Hai tiểu tử lại tiếp tục, kéo dài giọng điệu kêu: “Nương…”
“Tiểu tử thối, tránh ra! Đừng để ý ta!” thật sự là mất mặt muốn chết! Lần này không còn mặt mũi nào nhìn mặt Hứa đại ca nữa!
nói không chừng không quá mấy ngày đồn đãi về nàng liền giống như lời đồn về chuyện Đoạn phu nhân đánh Đoạn Công Tào, lan truyền trong quan viên quận Vân Nam. Đến lúc đó Hứa đại nhân sẽ trở thành trò cười của đồng liêu!
hắn là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, hoàn toàn không giống với loại nam nhân không cần mặt mũi như Đoạn Công Tào, sao có thể bị người khác nhạo báng?
Hứa Tiểu Bảo Võ Tiểu Bảo dụi vài lần cũng không thể kéo mẫu thân bình thường trở lại, chỉ có thể cầu cứu Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn tỷ tỷ, ngươi nhìn mẫu thân xem nàng làm sao vậy? Có phải bị nhức đầu haykhông?”
Tiểu Hàn thầm nghĩ: Tiểu tổ tông ơi, nương các ngài đây là bị các ngài làm tức đến đau đầu đó!
Bất quá lời này nàng sẽ không nói, lúc này đã quyết ý làm một kẻ câm điếc.
Chờ xe ngựa đến cửa Hứa phủ, Tiểu Hàn nhảy xuống xe ngựa trước, nhìn thấy Đồng Tri đại nhân đến đón thì hành lễ với hắn, cầm theo quần áo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thay ra chạy mất tăm.
Ở phía sau Vĩnh Lộc vẻ mặt đau khổ nhảy từ càng xe xuống, ôm hai tiểu thiếu gia xuống xe ngựa, yên lặng nắm đứa nhỏ rời đi.
Hoàn toàn không biết gì cả - Đồng Tri đại nhân đợi một hồi còn khôngthấy người trong xe ngựa đi ra bèn vén rèm xe lên, liền nhìn thấy tạo hình này của Hồ Kiều, nhất thời cười ha ha.
hắn đơn giản cũng lên xe ngựa, phân phó xa phu: “Đưa xe ngựa tới chủ viện luôn đi.”
Xa phu tất nhiên chỉ có thể nghe theo.
Chờ xe ngựa vào cửa viện Hứa Thanh Gia liền mò Hồ Kiều dậy, kéo vào trong lòng: “A Kiều đây là làm sao vậy? Hôm nay ra ngoài khôngvui sao? Nhưng là ai khi dễ nàng?”
Hồ Kiều ở hắn trong lòng cọ cọ, ngửi thấy được mùi hương quen thuộcthì lập tức giơ cánh tay ra ôm lấy cổ hắn, vùi cả mặt vào lòng hắn, vô cùng vô cùng nhỏ giọng nói: “Hứa đại ca, hôm nay ta đi ra ngoài... làm mất mặt chàng!”
Hứa Thanh Gia nhất thời cười ra tiếng: “A Kiều đây là... không có mặt mũi nhìn ta?”
Hồ Kiều yên lặng gật đầu.
Dưới sự ôn nhu khuyên giải an ủi của Đồng Tri đại nhân, Hồ Kiều thuật lại một lần hành động “kinh hãi” hôm nay của mình, trọng điểm là vẻ mặt của chư phu nhân, trừ Đoạn phu nhân vẻ mặt kính nể thì thào: “Ta muốn có khí lực này của muội muội, như vậy nhất định có thể hảo hảo thu thập kẻ không bớt lo kia một chút!” Các phu nhân còn lại tựa hồ đều đã bị kinh sợ, thật giống như trong đàn cừu xuất hiện một con lạc đà, mọi người vốn tưởng đồng loại, nhưng chờ đến khi nàng đứng dậy thì mới đột nhiên phát hiện nàng không giống với mọi người, đều là kinh hách nhiều hơn kinh hỉ.
Hứa Thanh Gia nhất thời cất tiếng cười to, xa phu nghe được đều ngồikhông yên, chờ đem xe ngựa chạy vào chủ viện thì lập tức chạy như bay.
- - Chờ thời điểm nào thuận lợi thì lại đến đánh xe cũng không muộn, dù sao cũng là ở trong viện nhà mình, cũng không sợ xe ngựa bị mất.
Hứa Thanh Gia xoa xoa đầu nàng, an ủi: “A Kiều nghĩ như vậy sao? Ta gần đây còn vì chuyện Hàn đại nhân và các đồng liêu muốn đưa mỹ nhân cho ta mà đau đầu không thôi, từ chối là chuyện nhỏ, vấn đề làkhông có lý do thích hợp để từ chối. Giờ thì hay rồi, hôm sau ta sẽ nóirằng sức của mình không địch lại phu nhân, cũng không dám bị đánh đến vỡ đầu như Đoạn Công Tào nên chỉ có thể nhất quyết từ chối!”
Hồ Kiều vừa nghe lời ấy ngay cả mất mặt cũng quên, lập tức căm giận ngẩng đầu: “thật sự có chuyện này? Bọn họ đây là có ý gì? Sợ vợ chồng người khác quá mức ân ái sao?”
Hứa Thanh Gia biết ngay nói cho nàng sẽ là loại phản ứng này, lập tức vuốt lông cho nàng: “Đúng vậy đúng vậy, ta thực sự không thể tiếp nhận được loại tình nghĩa này của đồng liêu và cấp trên. Bọn họ cả ngày trừ bỏ cân nhắc nạp thiếp cho mình thì chính là tặng thiếp cho người khác, còn có thể làm việc tốt được sao?!”
Có Hứa Thanh Gia an ủi Hồ Kiều cũng hiểu được việc hôm nay cũng coi như không đánh mất thể diện Hứa đại nhân. Hành động lúc ấy cũng rất có vài phần đúng lý hợp tình. Thậm chí dưới sự tẩy não của Hứa đại nhân còn cảm thấy hôm nay mình đã thể hiện ưu điểm đúng lúc, vì cự tuyệt nhà bọn họ thêm thành viên mới, cơ hội vừa đúng lúc.
Nhìn thấy hai tiểu tử đang đứng ngay ngắn chỉnh tề thì liền hung hăng trừng bọn chúng một cái: “Về sau ra ngoài mà còn đánh nhau thì về nhà đừng nghĩ ăn cơm!”
Đều là hai tiểu tử này gây họa!
Hứa Tiểu Bảo bám theo đuôi hỏi: “Nương, vậy... con với Tiểu Bối ở nhà vẫn có thể đánh nhau chứ ạ?” Từ nhỏ đến lớn hai huynh đệ bọn chúng đánh nhau chưa từng bị cấm, không có đạo lý chỉ mới ra cửa mộtchuyến lại bị cấm đánh nhau rồi.
“Ở nhà các con đánh nhau như thế nào ta mặc kệ, nhưng là ra cửa lại dám làm ta mất mặt thử xem xem?!”
Vũ Tiểu Bối lập tức kéo tay áo ca ca: “Ca ca đừng nóng vội, lần sau gọi hết Đoàn ca ca Lâu ca ca vào nhà mình đánh nhau, nương khẳng địnhsẽ không cấm nữa.”
Hồ Kiều: “…”
Hứa Thanh Gia cúi đầu buồn cười, lại dạy dỗ con trai, “Xuất môn làm khách thì phải chơi đùa cho vui với các ca ca đệ đệ, sao có thể chia nhóm đánh nhau?”
Hồ Kiều thở hồng hộc vỗ lên trán hai tiểu tử: “Chàng không biết đâu, tiểu lang quân Lâu gia trắng trẻo sạch sẽ, mặc lại tươm tất, nghe nóihai tiểu tử này đề nghị chia nhóm đánh nhau Lâu tiểu lang quân khôngđồng ý, Tiểu Bối liền trực tiếp trét bùn lên quần áo của người ta...” Đứa nhỏ nghịch ngợm này là do ai sinh ra vậy chứ hả?
Lần sau gặp lại hoàng trưởng tử điện hạ nàng hẳn là phải hỏi mộtchút, có phải điện hạ trước đây cũng hư như vậy hay không.
Nếu không phải, nàng sẽ kiểm điểm phương pháp giáo dục của mình.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thực ủy khuất: “Bọn con.... chơi với mọi người rất vui mà.” Chỉ là chơi đánh nhau mà thôi!
- --
sự kiện đánh nhau đi qua còn không có nửa tháng, thông phán từ thành Trường An phái tới Úy Trì Tu đã đến quận Vân Nam. Hàn Nam Thịnh mang theo quan viên châu phủ nghênh đón vị thông phán Uất Trì này, tổ chức yến hội thật lớn.
Từ lời nói say rượu đứt quãng của Đồng Tri đại nhân, Hồ Kiều ra được kết luận.
Thông phán đại nhân trẻ trung khoẻ mạnh, ước chừng ba bảy ba tám tuổi, mang theo gia quyến đến nhậm chức, hình như có chút của cải, tài cán hoặc bối cảnh. Dù sao đi nữa, tóm lại với năng lực có thể làm cho Thánh Thượng tự mình cử làm thông phán quận Vân Nam thìkhông thể khinh thường.
Ngày hôm sau sau khi Hứa Thanh Gia thanh tỉnh thì cũng không có thời gian nói tỉ mỉ với nàng, và mấy miếng đã vội vàng đi làm. Tối hôm qua là yến đón gió, hôm nay mới là ngày mọi người chính thức tiếp xúc với thông phán đại nhân.
Bởi vì thông phán đại nhân giá lâm, Hàn phủ quân đã nhiều ngàykhông ngủ ngon, tự mình đốc xúc quan viên châu phủ đem trướng mục lương thực, tiền bạc năm rồi tinh tế thẩm tra một lần nữa, miễn cho đến lúc đó bị thông phán bắt được nhược điểm gì, bẩm báo tới thành Trường An thì mọi người đều chịu không nổi.
Trong nha môn các nam nhân bận rộn xoay quanh, trong nhà nhóm phụ nhân lại bắt đầu hỏi thăm tin tức. Đoạn phu nhân đầu tiên tới cửa trao đổi tin tức cùng Hồ Kiều.
Từ ngày ấy khi khi gặp qua Hồ Kiều “dũng mãnh”, Đoạn phu nhân liền như gặp được tri kỷ, vô cùng muốn thân thiết với Hồ Kiều. Nàng là mộtngười thẳng tính, có cái gì nói cái đó, hôm nay đến cư nhiên cũng mang theo hai tiểu tử nhà mình.
Đoạn đại lang và Đoạn nhị lang vào cửa là bắt đầu tìm Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, Đoạn phu nhân nói giỡn: “Hai tiểu tử này là đánh nhau đánh đến nghiện, ta vừa nói hôm nay đến Hứa phủ bọn chúng liền ôm chân của ta không buông, nhất định muốn đi theo. không làm sao được đành phải dẫn bọn chúng theo, Hứa muội muội nhưng đừng ngại phiền!”
Hồ Kiều vốn có hảo cảm với Đoạn phu nhân, lại trải qua Đồng Tri đại nhân tẩy não nên sớm đã không còn thấy mất mặt, lập tức cười nói: “Đoạn tỷ tỷ nói gì vậy? Tiểu Bảo và Tiểu Bối nhà ta chính là hai đứa bướng bỉnh, ngày ấy nghịch ngợm ở nhà Đoạn tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ khôngcười chê ta không biết dạy con là tốt rồi!”
Đúng lúc Vĩnh Lộc mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối tới, bốn tiểu tử hoan hô một tiếng liền chạy, Tiểu Lộc đuổi sát ở phía sau, Hồ Kiều chỉ có thể lại phái Tiểu Hàn cũng đi theo, nhìn chút bọn họ muốn ăn muốn uống, bảo bà tử làm điểm tâm đưa đến tiền viện, Phương sư phụ cũng trông nom chút.
Nàng và Đoạn phu nhân ngồi xuống nói chuyện phiếm, Lạp Nguyệt dâng trà và điểm tâm xong liền lui xuống, Đoạn phu nhân cùng Hồ Kiều trao đổi tình báo, từ chỗ Đoạn phu nhân, nghe nói vị thông phán phu nhân này... tựa hồ xuất thân không phải rất tốt.
“Thông phán đại nhân thích uống rượu, rượu nhà mẹ đẻ vị thông phán phu nhân này là có tiếng, lúc thông phán đại nhân còn là một vị quan lục phẩm, vì có thể uống được rượu tổ truyền nhà thông phán phu nhân mà cuối cùng đã cầu cưới thông phán phu nhân. Nghe nói vị phu nhân này xuất thân thương hộ......”
Hồ Kiều ngẫm lại tính tình thanh cao của Hàn phu nhân, bỗng nhiên có chút lo lắng thay Hàn phủ quân.
Hàn phu nhân là có chút xem thường nàng, nhưng Hàn phủ quân lại rất coi trọng Hứa Thanh Gia, nói là coi hắn như con cháu cũng khôngđủ. nói lý ra thậm chí bảo Hứa Thanh Gia gọi hắn là thế thúc, ngay cả xử lý sự vụ châu quận như thế nào cũng là tự tay dạy bảo, tuyệt khôngcó giấu diếm gì.