Được vợ thề muốn luyện tập thể lực để bảo hộ hắn, loại cảm xúc nàythật sự là vừa xấu hổ lại vừa sung sướng.
Tuy rằng nếu lời này truyền ra, đại khái trên đầu hắn sẽ chụp thêm nhiều cái mũ không tốt.
Có câu gọi là nhiều nợ thì không lo, nhiều rận thì không ngứa.Sau khi Hứa Thanh Gia nghĩ thông suốt thì mỗi ngày trừ một đường ba chỗ (editor: nhà, phủ nha và (đoán) chợ ) thì lại đóng cửa lại đến giúp Hồ Kiều quét tước sân, giặt quần áo, việc tốn sức dần dần hắn đều bắt đầu làm. Làm cho một lần Hồ Kiều nghĩ đến việc hay là chỉ điểm hắn đilàm tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm hoặc con đường làm chồng ở nhà nấu cơm, nhưng nghĩ đến sở trường của mình, nàng lại vô cùng phiền muộn phát hiện ra mình tựa hồ còn không có chuẩn bị tốt phải làmmột nữ cường nhân nuôi gia đình sống tạm đâu. Chẳng lẽ chuyện Chu Đình Tiên thu thuế loạn này đối hắn đả kích quá lớn, làm cho hắn đối với con đường làm quan nản lòng thoái chí sao?
Mới ra xã hội va chạm đã gặp phải sự thật âm u xấu xí, lập tức liền muốn lùi về trong nhà ấm áp, chẳng lẽ là nghĩ như vậy?
Căn cứ vào việc phải khai thông thanh thiếu niên để không làm hắnhình thành chứng bệnh trầm cảm ức chế, sinh ra sợ hãi xã giao, hướng về con đường trạch nam mà phát triển, Hồ Kiều còn bớt thời gian làm tâm lý phụ đạo cho Hứa Thanh Gia.
“Ta nói thẳng chàng đừng trách nhé, ta cảm thấy gần đây chàng thích ở nhà thơ thẩn đó.”
“Đúng vậy.” Vùi đầu quét dọn trong sân nhỏ.
Hồ Kiều đi theo hắn lượn qua lượn lại, lượn đến trước mặt Hứa Thanh Gia, ý đồ đến gần quan sát cửa sổ tâm hồn hắn một chút, đúng lúc phát hiện cảm xúc hắn biến hóa.
“không muốn đi ra ngoài một chút sao?”
“không nuốn.”
Hỏng rồi! Đây là đã muốn bắt đầu tiết tấu trạch nam đi lên rồi!
“Có phải ở huyện nha theo chân đồng liêu đi chơi đều không thể đicùng hay không?”
Hứa Thanh Gia gật gật đầu, bọn họ ngoại trừ đi kỹ viện thì chính là điđánh bạc, có thể đi chơi cùng nhau mới là lạ. Duy nhất có thể nói được hai câu đoan chính thì vẫn là ở trong tửu lâu, hồng điếm. Còn khôngbằng hắn về nhà bồi vợ thanh tĩnh đâu.
Đều trúng phóc!
Tâm Hồ Kiều đều đã nhảy dựng,“Có phải cảm thấy...... mọi người ở huyện nha bài xích chàng, thật muốn tha tất cả bọn họ ra ngoài chém hay không?“
“Ừ, sao?” tiếp tục quét a quét, hôm nay A Kiều thật kỳ lạ à nha.
Lũ cướp bóc xấu xa đoạt mồ hôi nước mắt của dân kia hẳn là sớm phải tha đi ra ngoài chém! Để dân chúng không phải lo sợ e ngại nữa!
Sắc mặt Hồ Kiều liền thay đổi: Xong rồi xong rồi! Ngay cả ý niệm trả thù xã hội trong đầu cũng có luôn rồi!
Nếu như tính cách cương liệt, không chừng ngày nào đó thật đúng làđi lên con đường không về được này luôn.
Tiếng lòng của nàng nhất thời toàn bộ trào ra, đối với Hứa Thanh Gia cũng ôn nhu hơn rất nhiều. Sáng sớm nước rửa mặt đều tự mình làm. Bằng không lúc trước chuyện này đều là Hứa Thanh Gia làm thôi.
Hứa Thanh Gia gần đây càng ngày càng cảm thấy Hồ Kiều giống như có điểm là lạ, có đôi khi thừa dịp hắn không chú ý thì vụng trộm theo dõi hắn, mỗi đêm chẳng sợ bị hắn tăng thêm năm trang chữ to, cũng vui vẻ đáp ứng, một chút cũng không tỏ vẻ hờn giận.
Chẳng lẽ nàng đây là học được tam tòng tứ đức, muốn phát triển theo hướng hiền thê lương mẫu?
Như thế làm cho Hứa Thanh Gia thật là vui vẻ.
Vì thế hắn dần dần thử làm một ít động tác nhỏ. Tỷ như sáng sớm thức dậy thấy nàng sẽ sờ sờ đầu nàng.
Thời điểm lần đầu tiên chạm đến đầu Hồ Kiều, nàng mới tỉnh lại, còn mang theo chút ngây thơ, đầu bị sờ soạng cũng không hề phản ứng lại, có vài phần nhu thuận. Hứa Thanh Gia lại thừa cơ ở ót nàng xoanhẹ hai cái, cảm giác được mái tóc mềm mại, hắn liền theo mái tócmột đường sờ soạng đi xuống, đến chỗ bả vai nàng, nàng mới hoàn toàn tỉnh lại, lập tức vọt sang một bên.
Ngày thứ hai Hứa Thanh Gia chiếu nguyên dạng đến một lần, lần này vẫn là bả vai, không có tiến bộ.
Ngày thứ ba, hắn cải biến sách lược, bay thẳng đến khuôn mặt mà xuống tay.
Hồ Kiều vừa rời giường là có điểm ngây ngốc, không phản ứng tới trênmặt bị người ta sờ vuốt một phen, còn tưởng rằng trên mặt mình có cái gì bẩn, ở chỗ bị Hứa Thanh Gia sờ qua sờ soạng một phen, soi gương tỉ mỉ, cái gì cũng không có mà.
Nàng quay đầu đi hai bước rồi mới suy nghĩ cẩn thận: Này hóa ra làđang bị chiếm tiện nghi.
Ta nhẫn! Đối với một thanh thiếu niên có khả năng tiến hóa thành phần tử trả thù xã hội, nhất định phải nhẫn nại, phải dùng trái tim khoan dung ấm áp làm cảm động hắn, làm cho hắn cảm thụ nhiều năng lượng hơn một chút.
Hứa Thanh Gia ăn tủy biết vị, ngày khác chiếu nguyên dạng lại đếnmột lần, lần này móng vuốt đụng đến vòng eo mềm mại của nàng -- nơi đó là tử huyệt Hồ Kiều, chạm vào sẽ cảm thấy cực kỳ nhột. Còn tiếp tục tha thứ dễ dàng như vậy, Hứa Thanh Gia đại khái sẽ không trả thù xã hội, mà là báo thù nàng thì có!
Hồ nương tử bưu hãn lần đầu tiên phát hỏa với phu quân:“Cút!”
Đối mặt với đùa giỡn không chút do dự nói không, tuy rằng chữ nàykhông quá khiếm nhã, bất quá xét thấy lực sát thương của nó, Hồ Kiềukhông chút do dự chọn lấy chữ này. Thế này mới phù hợp với thân phận nương tử nhà đồ tể phố phường của nàng chứ.
Sắc mặt Hứa Thanh Gia cũng thay đổi.
Chữ này thật sự là...... rất tổn thương tự tôn đó!
Hồ Kiều nói xong mới phát hiện sắc mặt Hứa Thanh Gia đã thay đổi, với nàng - một cô nương trong bộ đội như một hán tử, mọi người chơi đùa cùng một chỗ mấy năm, hữu hảo lăn qua lăn lại cực kỳ bình thường, nghe lời chết lặng này, đối với tự tôn không hề áp lực chút nào.
Nhưng Hứa Thanh Gia sẽ không giống vậy.
Người đọc sách thôi, lòng tự trọng đặc biệt lớn. Hồ Kiều có thể lý giải được.
Nhưng ngươi cũng không thể chỉ có lòng tự trọng lớn, mà cái khác cũng không lớn chứ?
Gặp một chút suy sụp thì chỉ muốn đóng cọc chết luôn trong nhà, điều này làm cho nàng sống như thế nào đây?
Nam nhân bình thường chẳng lẽ không phải rèn luyện để trưởng thành?
“Về sau không được động thủ động cước đùa giỡn lưu manh với ta nữa! Đừng nghĩ ở bên ngoài bị suy sụp, trở về chuyện gì ta đều cũng phải chịu đựng chàng, dung túng cho chàng! Động thủ động cước lần nữa cẩn thận ta đánh chàng!” Nàng ở trước mặt Hứa Thanh Gia ra cái tư thế hung tàn cắt cổ, nhìn ánh mắt hắn tựa hồ có điểm ủy khuất, thế nhưng ngoài ý muốn cảm thấy tâm tình rất tốt! thật sự là quá tốt!
Làm một thiếu niên trả thù xã hội, ai không biết chứ?!
Hồ Kiều ngã ngửa nghĩ ra, nếu luận đến trả thù xã hội, lực sát thương của mình chỉ sợ so với Hứa Thanh Gia còn cao hơn rất nhiều.
Nàng rốt cuộc đang sợ cái gì vậy trời?
Mắng Hứa Thanh Gia xong, Hồ Kiều lại khôi phục hình tượng nữ hán tử của nàng, thu thập sẵn sàng đi tới nhà Cao Chính tìm Cao phu nhân đichơi.
Thế cho nên Cao phu nhân nhìn thấy nàng cũng phải giễu cợt nàng: “Muội gần đây không phải là đang làm hiền thê lương mẫu sao? Ta còn nghĩ muội mà còn không chịu ra ngoài nữa thì ta phải đến tìm muội đó.”
Làm hiền thê lương mẫu?
Đây là chuyện xảy ra vào lúc nào vậy?
thật sự là hiểu lầm lớn mà!
“Cao tỷ tỷ mới không phải là hiền thê lương mẫu sao? Ta cho dù muốnthì cũng không có cái nghị lực kia. Làm hiền thê lương mẫu thật mệt.”
Cao tiểu nương tử tên là Hồng Ngọc, so với Hồ Kiều nhỏ hơn một chút, nghe được Hồ Kiều kêu nương nàng là tỷ tỷ, đứa nhỏ này ấp a ấp úng nửa ngày, kiến thiết tâm lý nửa ngày, mới nho nhỏ kêu một tiếng “Kiều di”. Sau đó cả khuôn mặt đều hồng thấu, vùi vào trong lòng Cao phu nhân không đi ra nữa.
Vốn Cao phu nhân và Hồ Kiều còn không cảm thấy gì, chờ Cao Hồng Ngọc kêu một tiếng Kiều di này ra, Hồ Kiều liền ha ha lên trước, nàng cao hứng cười rộ lên không hề cố kỵ. Cao phu nhân cũng rất mắc cười. Ấn theo tuổi Hồ Kiều cũng không đủ để nàng kêu một tiếng dì, nhưng là ấn bối phận, cũng không thể kêu nàng dì. hiện tại, khuê nữ nhà nàng lại tự sinh ra bối phận thấp hơn đồng lứa.
“Con, nha đầu này chiếm tiện nghi lớn.”
Hồ Kiều cởi vòng tay bạc của hồi môn trên cổ tay ra nhét vào trong tay Cao Hồng Ngọc: “Tổng không thể để cho đứa nhỏ gọi không một tiếng Kiều di, vòng tay này là thời điểm ta thành thân ca ca nhà mẹ đẻ đánh cho, tặng cho ngươi trăm ngàn đừng ghét bỏ. Chờ Kiều di ngươi tương lai có bạc lại bù lễ gặp mặt thật tốt cho ngươi.”
Cao Hồng Ngọc muốn từ chối, Cao phu nhân lại thuận tay đeo cho nàng: “Vợ chồng Kiều di con hòa thuận vui vẻ, vừa lúc mượn đồ cưới của nàng dính lây phúc khí, cho Ngọc nhi nhà ta cũng tìm được một vị hôn phu văn nhã ôn nhu như Hứa lang quân vậy.”
“Nương --” Cao Hồng Ngọc ở trong lòng Cao phu nhân xoay đến xoayđi, rốt cuộc vẫn là ở bên người cha mẹ vô ưu vô lự lớn lên, còn mang theo tính trẻ con rất nhiều.
Cao phu nhân thấy nàng có chút đăm chiêu nhìn Hồng Ngọc, khôngkhỏi nở nụ cười: “Muội hơn kém Hồng Ngọc không bao nhiêu tuổi, nhìn lại thật sự là hai trang lứa. Đứa nhỏ này bị ta nuông chiều, đến giờ còn gả không ra được.”
Hồ Kiều cười: “Tính tình trẻ con mới là phúc khí đâu.” Cũng chỉ có đứanhỏ luôn ở bên người cha mẹ được che chở lớn lên mới không dễ dàng lớn lên, mới mang theo tính trẻ con, cũng có tư cách có tính trẻ con