Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 43: Chương 43: ĐÔI UYÊN ƯƠNG TRÊN ĐỒNG CỎ




Xây xong nhà mới một tháng này, Tiêu Kinh Sơn sửa lại chuồng gà, chuồng lừa. Lại nghĩ bây giờ nhà mới lớn hơn nhà cũ, sau này khó tránh phải chiêu đãi khách, vân vân nên hắn liền làm thêm mấy cái ghế gỗ, một cái bàn đá. Mai Tử nhàn đến vô sự cũng đến nhà mới bên này, sửa cái này lấy cái kia một chút, đem nhà mới dọn dẹp thành ấm áp thoải mái, chỉ chờ đến ngày kia dọn đồ lại đây.

Mai Tử nương lật sổ xem ngày, cuối cùng chọn được một ngày hoàng đạo. Theo tập tục trong thôn, dọn nhà phải dọn trong đêm, nếu không sẽ là điềm xấu. Thế là tối ngày đó, Tiêu Kinh Sơn dắt lừa, Mai Tử xuy đàn gà, cùng nhau nhân lúc trời tối dọn đến nhà mới.

Ở nhà mới ngày thứ nhất, hai người mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt. Mai Tử hưng phấn căn bản là không ngủ được, nằm ở trên giường trở qua trở lại, cuối cùng nghịch loạn ôm lấy cổ Tiêu Kinh Sơn.

Tiêu Kinh Sơn đương nhiên sẽ không phụ nàng, mưa to cộng gió lớn một phen lăn qua lộn lại thật tốt. Lăn lộn đến đêm hôm khuya khoắc, cuối cùng Mai Tử mệt mỏi, ngáp một cái nằm ngửa trên giường ngủ.

Tiêu Kinh Sơn như cũ còn chưa tận hứng, ôm ấp nàng, có chút không cam lòng lấy chòm râu cọ cọ lên má nàng. Râu ngắn cứng rắn cọ một chút hai má mềm mại, quả nhiên chọc cho nàng rục rịch thân thể. Tay Tiêu Kinh Sơn đang muốn lục lọi đi xuống, ai dè Mai Tử lật người một cái, sau đó chợt nâng tay "Bốp" một tiếng đánh lên cằm hắn, miệng còn lầm bầm: "Muỗi. . . . . ."

Tiêu Kinh Sơn sờ cái cằm bị bàn tay nhỏ bé mềm mại đánh qua, trố mắt nhìn Mai Tử vẫn ngủ say như cũ một lúc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Nhà mới rộng rãi sáng trưng, ngày thứ hai, Mai Tử đem tủ quần áo nhà mình ra băng ghế ngồi sắp xếp một hồi, dọn dẹp trong phòng cho sạch chỉnh tề. Tiêu Kinh Sơn thì ở bên ngoài bận rộn xây lò bếp, làm nơi phơi quần áo, hai người bận rộn một ngày.

Qua mấy ngày sau thì có người trong thôn nói muốn nhà nàng cho xem nồi. Cái gọi là xem nồi nói trắng ra là mời hàng xóm láng giềng trong thôn lại đây ăn nhà mới. Nhà mới, nồi lạnh lò lạnh, mọi người náo nhiệt một hồi thì có hơi người hơn một chút. Mai Tử biết đây là truyền thống, thế là từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, vừa đi hái rau dại, vừa thúc giục Tiêu Kinh Sơn đi săn. Mai Tử nương mang khoai trong nhà thu hoạch năm ngoái đến, lại mang theo ít gạo, toàn lực giúp Mai Tử lo liệu.

Hôm nay, Tiêu Kinh Sơn có uy tín với cả nam nữ lẫn già trẻ trong thôn, tất cả mọi người đều muốn thân cận hắn. Thế là rất nhiều người lại đây, trong tay còn xách theo quà tặng lớn nhỏ.

Mọi người vừa ăn cơm vừa uống rượu, chè chén một ngày mới tản đi. Buổi tối, Mai Tử mặc dù mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, lúc nghiêng đầu ngủ cũng nheo mắt lại cười. Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ hạnh phúc của nàng, cũng muốn cười, nhưng mà cười có chút miễn cưỡng. Lúc sau, Mai Tử chú ý thấy vậy nhưng lại làm bộ như không thấy, ngược lại hết sức vui vẻ mà cười nói cho hắn biết hôm nay mùa xuân đến rồi, rau dại trên núi mọc lên mượt mà, nàng muốn vào sâu trong rừng hái rau dại.

Tiêu Kinh Sơn đương nhiên không để Mai Tử một mình đi vào núi. Đã một mùa đông chưa vào rừng, hắn nhìn dáng vẻ kìm nén mong chờ của nàng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, lập tức vội vã đồng ý.

Núi lớn ngày xuân, bông liễu bay nhẹ nhàng cùng đồng cỏ xanh ngắt trong lành. Mai Tử kéo bàn tay Tiêu Kinh Sơn đạp lên cỏ thơm xanh mượt, bên tai nghe tiếng băng tan chảy róc rách thành dòng bên khe núi gần kề, khoang mũi quanh quẩn mùi hương thơm ngát của cỏ cây, không biết là hương của cây hoa dại nào.

Bọn họ cẩn thận đi trên đồng cỏ giữa rừng, thỉnh thoảng còn kinh động đến mấy con thỏ hoang hoặc gà rừng, cứ đến lúc đó, Mai Tử luôn thúc giục Tiêu Kinh Sơn nhanh nhanh bắt lấy.

Tiêu Kinh Sơn lưng đeo mũi tên, gặp phải thú rừng mập mạp liền bình tĩnh giương cung, bắn tên. Mấy con thỏ hoang thấy bọn họ đã sớm dứt khoát quay đầu chạy, nhưng vẫn không trốn được mũi tên đoạt mệnh của Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử ở bên nhìn hắn bắn trúng, miệng nói tốt, tay vỗ vỗ còn chân thì vội vã chạy qua.

Hai người bận rộn nửa ngày, thu hoạch rất phong phú, giỏ trúc đã đầy thú rừng và rau dại. Lúc này, ánh mặt trời ấm áp ngày xuân đã chiếu vào trong núi rừng. Mai Tử hưng phấn liền kéo lấy Tiêu Kinh Sơn ngồi xuống sườn dốc, cùng nhau phơi nắng. Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên nghe theo nàng.

Lúc đầu Mai Tử còn dựa vào bả vai Tiêu Kinh Sơn để ngồi, lúc sau liền dứt khoát nằm xuống. Phía dưới là cỏ non xanh mềm, tỏa ra mùi thơm thơm ngát, bên cạnh là một cây liễu già xiêu vẹo, cành liễu mới ra mầm cứ lắc lư lắc lư trong gió xuân. Hoa liễu nhẹ nhàng bay xuống đậu trên mặt trên quần áo Mai Tử, nàng cũng không thích phủi xuống, liền cứ để hoa liễu trắng trắng đậu trên chóp mũi của mình.

Mai Tử thoải mái nhắm mắt lại, hạnh phúc thở dài: "Nếu cả đời cứ trôi qua như vậy, thật tốt biết bao!"

Tiêu Kinh Sơn dùng cánh tay chống lấy thân thể, nằm nghiêng trên thảm cỏ, cười nhìn nương tử của mình: "Thật là tiểu tham lam."

Mai Tử mở hé mắt, xuyên qua đóa hoa trắng trên chóp mũi nhìn hắn: "Sao lại tham lam, chẳng lẽ chàng không muốn ở đây phơi nắng sao?"

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nheo nửa mắt hừ hừ dáng vẻ thật đáng yêu, không nhịn được đưa tay bốc đóa hoa liễu lên, sờ sờ cái mũi yêu kiều của nàng: "Bé ngốc, chút nữa mặt trời nắng gắt, xem nàng còn muốn phơi nắng nữa không!"

Mai Tử liếc nhìn xem xét cành liều lay lay bên cạnh, mơ màng nói: "Nếu ánh mặt trời độc, vậy chàng làm cho ta một cái mũ liễu che nắng đi."

Tiêu Kinh Sơn thuận theo ánh mắt của nàng nhìn cành liễu phía bên, liền thấy cây liễu xiêu vẹo này nhìn rất quen mắt: "Cái cây này, ta thấy quen quen."

Lúc này đang là giờ ngọ, dù là mùa xuân nhưng ánh mặt trời vẫn như cũ có chút chói mắt. Mai Tử giơ tay lên che mắt, cười nói: "Chàng đương nhiên quen, tại cái cây này, chàng đã cứu ta, sau đó ôm ta về nhà."

Tiêu Kinh Sơn nghe lời này, lại tử tế nhìn cái cây một chút, hồi lâu sau mới cúi đầu sờ sờ hai má Mai Tử nói: "Nàng đứa nhỏ ngốc này, lúc đó sao lại xuống tay độc ác như vậy."

Mai Tử nhớ lại tình cảnh lúc đó, ý cười cũng dần dần biến mất, cảm thán nói: "Ta cũng không biết khi ấy thế nào, chỉ là cảm thấy không có đường sống."

Tiêu Kinh Sơn thuận theo hai má Mai Tử, sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, kéo dài giọng nói: "Thiên hạ rất lớn, chỉ mấy lời đồn thì đã coi là cái gì."

Mai Tử nghe hắn nói như thế liền cười: "Lúc đó ta ngu a, không hiểu chuyện. Bây giờ hiểu rồi, sau này đương nhiên sẽ không làm việc ngốc nghếch đó nữa."

Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu: "Như thế rất ngoan."

Hắn sờ tóc, hai má nàng có chút nóng, nên biết bây giờ cho dù là mùa xuân, ánh mặt trời cũng không phải là thứ dễ đùa nên hắn liền đứng lên, tung mình một cái nhảy lên cây cổ thụ xiêu vẹo bẻ lấy một cành non, phút chốc liền làm thành một cái mũ liễu.

Mai Tử ở một bên nhìn chằm chằm, thấy hắn rất nhanh đã làm xong, liền kêu: "Làm một cái nữa đi, chúng ta mỗi người một cái." Vừa nói lời này, nàng vừa trở mình bò dậy, bắt đầu hái mấy đóa hoa cúc nhỏ cùng hoa loa kèn đang đón gió bên sườn núi.

Mai Tử rất nhanh liền hái được một bó to, nàng chạy lại đưa cho Tiêu Kinh Sơn: "Ta muốn một cái mũ liễu kết hoa."

Tiêu Kinh Sơn thấy vậy, bất đắc gĩ nói: "Vậy cái này để cho ta, ta làm cho nàng cái khác."

Bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn nhìn vậy mà rất khéo léo, cành liễu cùng hoa cỏ kết lại một chỗ, chớp mắt liền làm thành một cái mũ liễu cùng hoa nhỏ. Mai Tử nhìn vậy vui mừng, vội vã muốn nhận lấy đội lên đầu, ai dè mũ liễu lại mắc phải búi tóc, đau đến mức làm nàng chảy nước mắt.

Tiêu Kinh Sơn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ xoa nước mắt cho nàng, sau đó nâng mũ liễu cẩn thận đội lên cho nàng.

Hai tay Mai Tử đỡ lấy mũ liễu, vội vã chạy đến vũng nước tuyết tan bên cạnh xem. Chỉ thấy trong dòng nước, một cô gái má hồng đang mở to mắt nhìn mình, bên cạnh hai má cô gái kia còn có vài đóa hoa nhỏ rũ xuống.

Tiêu Kinh Sơn đi tới cạnh nàng, trên đầu mang mũ liễu không kết hoa, nhìn cô gái trong dòng nước cười: "Đẹp không?"

Mai Tử không khỏi đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển, quay đầu chạy về phía đồng cỏ trên sườn dốc.

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng thế mà lại hiện ra vẻ ngượng ngùng ngày xưa, không khỏi cười sang sảng: "Bé ngốc." Vừa nói hắn cũng vừa đuổi theo.

Mai Tử lần nữa nằm chết dí trên cỏ, mũ liễu che kín mắt cùng nửa gương mặt.

Tiêu Kinh Sơn đến ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu hạ giọng cười nói: "Sao đột nhiên lại ngại ngùng giống như lúc mới vào cửa vậy."

Mai Tử nghe vậy, hứng thú liếc hắn một cái, dứt khoát xoay người qua bên không thèm để ý hắn.

Tiêu Kinh Sơn với qua, bàn tay giúp nàng vén mấy đóa hoa loa kèn đang xuề xòa trước mắt, dùng thanh âm trầm thấp ôn nhu từ từ nói: "Ta cũng hi vọng cả đời này được ở đây phơi nắng."

Trong nháy mắt thân thể Mai Tử liền cứng ngắc, nàng quay mặt qua, con ngươi sáng rỡ bất mãn trừng hắn: "Vừa rồi còn có người nói ánh mặt trời độc đấy."

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng quay qua, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Không sợ, ta sẽ làm mũ liễu."

Giọng nói Tiêu Kinh Sơn nhu hòa giống như hòa tan được băng đá ngày xuân, ấm áp giống như ánh mặt trời lười biếng, theo gió xuân tháng ba thổi phất qua hai má của nàng, làm lòng nàng cũng như muốn hòa tan.

Bỗng nhiên, Mai Tử có chút thẹn thùng nhìn con ngươi sâu không thấy đáy của hắn, cúi đầu xuống trong nháy mắt, hai má đến cổ đều đã là một mảng hồng.

Bên tai truyền tới một tiếng thở dài nồng đậm của hắn: "Mai Tử. . . . . ."

Thân thể Mai Tử xụi lơ, nhịn không được cả người tựa vào ngực Tiêu Kinh Sơn. Mà cánh tay Tiêu Kinh Sơn duỗi một cái, đem nàng ôm vào lòng.

Môi của hắn như chuồn chuồn lướt nước đáp xuống hai má của nàng, như gió xuân phất vào mặt, như có như không lướt qua, ven theo đường cong ngây ngô đẹp đẽ của nàng đi xuống, đi tới trên cổ nàng, gặm lấy xương quai xanh tinh tế.

Mai Tử vô lực đỡ lấy cánh tay của hắn, nho nhỏ lên tiếng kháng cự: "Không cần. . . . . . Ở bên ngoài đấy. . . . . ."

Nhưng giọng nói nàng mềm mại nhỏ nhẹ, không những không thể ngăn cản được lực tiến công, ngược lại càng làm cho người nam nhân bên cạnh càng thêm xúc động.

Lúc bả vai lộ ra dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng không lạnh, nhưng thân thể không nhịn được run run.

Tiêu Kinh Sơn đem nàng ôm lấy, vững vàng chặt chẽ ôm ở trong lòng, dính tại trên ngực, sau đó cúi đầu hôn xuống, dùng môi lưỡi an ủi nương tử đang sợ hãi của mình.

Nếu như nói nàng là ngọn cỏ non mới đâm chồi trong tiết xuân phong còn chưa kịp lớn, vậy thì môi lưỡi cùng hơi thở của hắn chính là gió xuân tháng ba. Gió xuân ấm áp thổi phất làm nàng run nhẹ, cũng thổi tan sợ hãi, thế là thân thể nàng thả lỏng. Khi hơi thở âm ấm của hắn lướt nhẹ qua còn có thể làm run rẩy cành liễu phía trên.

Một lúc sau, gió xuân càng trở nên nóng bỏng, nàng lại cảm thấy mình như biến thành một đóa hoa liễu theo sóng gió hắn tạo ra mà phiêu đãng. Nàng không tìm được nơi dừng chân, chỉ có thể giữ chặt lấy áo của hắn.

Cuối cùng, gió thổi càng lúc càng nhanh, dường như cả bầu trời đều biến sắc, mãnh liệt từng cái từng cái tựa như vỗ lấy nàng, làm nàng dường như không thể thở dốc. Nàng muốn khóc, nàng muốn than nhẹ nhưng không dám, sợ thanh âm thoát ra miệng sẽ tiết lộ nơi ẩn nấu bí mật của họ.

Đến lúc cuồng phong gấp rút nhất, nàng nhịn không được nữa phát ra tiếng thút thít thở dốc, sau đó cả người vô lực té trong lòng hắn.

Hắn ôm nàng, giúp nàng sửa sang lại quần áo đã sớm lăng loạn, lại vén tóc phân tán loạn xạ phía dưới cho nàng thật tốt. Nàng ở nơi bốn bề không hề che chắn này đột nhiên có thêm kinh nghiệm mây mưa, bị thương tổn đến xụi lơ một mảnh, chỉ có thể dựa vào hắn mặc cho hắn giúp đỡ.

Cuối cùng hắn cũng sửa soạn xong cho nàng, lúc này mới đem nàng nằm ngã lên bụi cỏ, mình cũng nằm xuống. Hai người ôm nhau, cùng nhau nheo mắt phơi nắng.

Nàng nãy giờ vẫn chưa từng di chuyển chợt chuyển động đầu, để tóc mình cọ cọ hắn. Hắn cũng im lặng mặc cho nàng cọ.

Qua thật lâu, giọng nói nhỏ mềm của nàng phá vỡ trầm mặc giữa hai người.

Nàng nói: "Chúng ta muốn cùng nhau phơi nắng, phơi nắng cả đời."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.