“......” Tạ Ân sửng rốt. Đôi mắt cậu vì khóc mà đỏ bừng giống như mắt thỏ, lại còn cố gắng ra vẻ hung ác với anh, để trấn an cậu, anh chậm rãi khiến hai bàn tay đang nắm ngực mình buông ra, anh cười nói, “Được, chờ tôi một chút.”
[Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hoặc nói đúng hơn là đầu óc trở lại bình thường:v thì tôi nhận ra là mình hơi vội vàng trong việc đổi xưng hô. Giờ tôi đổi lại như cũ nha, chương trước coi như đổi cho hợp không khí thôi:)))]
“Chỉ cần trong phạm vi bốn mét vuông, tôi có thể phá hủy được nó.” Ngôn Bạch thật sự cảm thấy rất nôn nóng, cậu chưa từng nhìn thấy Tạ Ân phải chật vật như vậy. Quần áo và cơ thể đều là những vết thương nhỏ, thậm chí trên mặt cũng có, Ngôn Bạch rất sợ chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, cậu nói với tiểu Liễu, “Em cố gắng bảo vệ anh ấy nhé.”
Trong nháy mắt, dây đằng xanh biếc và những cành liễu màu lục nhạt đan xen lẫn nhau, đứng từ bên ngoài chỉ có thấy thấp thoáng bóng người bên trong, ánh mắt Ngôn Bạch gắt gao nhìn theo Tạ Ân. Không biết đã qua bao lâu, bóng người rốt cuộc cũng trở lại trước mặt cậu.
Mặt Tạ Ân đã trắng bệch không còn chút máu nào nhưng chỗ này quá tối nên rất khó để nhận ra điều đó, anh chỉ về một hướng “Vị trí đại khái ở chỗ kia.”
Ngôn Bạch gật đầu rồi dặn dò tiểu Liễu phải bảo vệ tốt Tạ Ân. Cậu đi về hướng của dây đằng, mùi hoa oải hương phát tán trong không phí.
Cậu nghĩ việc dây đằng không tấn công mình là do tìn tức tố, tìn tức tố loại thực vật sẽ khiến cho cây cối thích thân cận cậu, không những vậy chúng sẽ đặt cậu ở vị trí cao hơn bản thân mình. Chỉ là thực vật ở tinh tế không có loại biểu hiện rõ ràng như những thực vật biến dị này.
Ngôn Bạch thủ vươn tay nắm lấy dây đằng đang giương nanh múa vuốt trước mặt, gai nhọn trên thân của nó lập tức bị thu lại, thậm chí còn giống như làm nũng mà cọ cọ cổ tay cậu, mê đắm trong mùi hương của tìn tức tố.
Ngôn Bạch lấy ra quả nhãn, món quà cậu nhận được khi không gian lên cấp 5, nó là loại thực vật biến dị có thể phát nổ, lúc đầu cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ phải sử dụng nó sớm như vậy.
Dây đằng không hề phòng bị cậu, những nơi cậu đi tới nó đều lập tức thu gai nhọn lại. Ngôn Bạch nghĩ đến nam nhân mang theo vết thương chồng chất ngoài kia, lập tức không còn do dự nữa, ngay khi cậu ném chùm nhãn đi thì cành liễu cũng lập tức quấn lấy eo cậu kéo về phía sau.
'Uỳnh' tiếng nổ mạnh vang lên bên tai, dây đằng nổi điên vung lên, mắt thường có thể thấy được màu xanh biếc của nó nhanh chóng chuyển sang màu nâu của sự khô héo, gai ngược trên thân đều trở nên bén nhọn, cùng lúc đó mặt đất cũng không ngừng chấn động.
Sau khi dây đằng bị nổ tung, phía sau xuất hiện một cái cửa động không lớn lắm, nếu không chú ý sẽ rất khó để nhìn thấy vì xung quanh nó đã bị đất đá che lấp.
“Tiểu Liễu.” Mặt đất sắp sụp xuống! Ngôn Bạch hô lên rồi nắm chặt cành liễu trong tay. Tiểu Liễu hiểu ý liền đưa hai người đến cửa động, mặt đất cũng ngay lập tức sụp xuống. Ngôn Bạch nắm chặt cành cây thu tiểu Liễu vào trong không gian, tâm tình cuồng loạn nãy giờ của cậu cuối cùng cũng đã bình ổn, “Em vất vả rồi.”
Trong sơn động quá mức tối tăm và yên tĩnh, cả hai có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương. Ngôn Bạch dựa lưng vào vách đá ẩm ướt, cậu cẩn thận đỡ Tạ Ân để đầu anh gối lên đùi mình.
May mắn là những loại cây trồng lúc trước thu hoạch được cậu đều mang bán cho cửa hàng, bây giờ đã tích cóp đủ 50 đồng vàng. Ngôn Bạch tính đổi loại thuốc trị thương lúc trước, nhưng lần này cả hai người đều bị thương rất nhiều chỗ, nên cậu chỉ có thể lui một bước mua loại thuốc có chất lượng kém hơn, nhưng số lượng lại nhiều hơn một ít.
Tinh thần mệt mỏi và thân thể không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn làm cho Ngôn Bạch khó chịu cong người lại. Đột nhiên, có một thứ gì đó mềm mại cuốn cổ tay cậu bò lên trên, Ngôn Bạch giật bắn mình, thân thể đang cong xuống cũng ngồi thẳng dậy.
Ở núi sâu rừng già, Ngôn Bạch không nghĩ tới thứ gì sẽ mang lại cảm giác lạnh băng cùng mềm mại này ngoài rắn. Nếu không phải lý trí kịp thời quay trở lại thì cậu chắc chắn sẽ khóc mất, tại sao cậu lại thảm như vậy?
“Tạ Ân......” Ngôn Bạch run rẩy gọi một tiếng, bàn tay khác của cậu lặng lẽ siết chặt tay của anh, “Nếu anh mà không tỉnh thì chắc chắn anh sẽ không còn gặp lại tôi nữa đâu.”
“Sao vậy?” Người nằm trên đùi rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Tạ Ân bị giọng nói uy hiếp nhưng không hề có chút khí thế nào của cậu đánh thức, ánh vào tầm mắt là gương mặt nhỏ nhắn lem luốc, đôi mắt xinh đẹp vì khóc mà đỏ một vòng, lúc này nó đang nhìn về một hướng khác. Tạ Ân theo ánh mắt đó nhìn qua, anh chộp lấy thứ quấn ở trên tay Ngôn Bạch.
“Hức, nó làm tôi sợ muốn chết.” Ngôn Bạch ôm cổ Tạ Ân, giọng nói không nhịn được sự thống khổ, bởi vì gặp được rắn và cũng là vì Tạ Ân ngủ say không tỉnh.
“Đã không sao rồi.” Tạ Ân nhẹ nhàng đặt tay lên gáy của người trong lòng, nhưng miệng lại chả nói được lời hay ý đẹp nào, “Mới như vậy đã khóc rồi sao? Cậu cũng đâu phải dị năng giả hệ thủy như Cầu An chứ?”
Ngôn Bạch:......
Sau khi bình tĩnh lại rồi nhìn rõ được thứ trong tay thì lại có chút nghi hoặc, nó không phải là rắn như cậu nghĩ mà nó là một đoạn dây leo màu xanh rất kì quái, hình dạng trông y đúc cây mây đã tấn công bọn họ, nhưng hình dạng của nó thì lại nhỏ hơn rất nhiều, phần gốc rễ của nó có hình bầu dục, “Tôi còn tưởng nó là con rắn nên đã rất hoảng sợ.”
“Cậu sợ rắn à?” Sắc mặt anh trở nên hơi cổ quái.
“Ừ, rắn là động vật mang vảy đáng sợ nhất.” Cơ thể Ngôn Bạch nhịn không được hơi run lên.
“Phải không? Bất quá thứ này không phải là rắn, tôi nghĩ nó hẳn là bản thể của cây leo.” Tạ Ân âm trầm cười hai tiếng, tay bất chợt nắm chặt lại, dây đằng đang giả chết lập tức co lại, nhìn từ ngoài không khác gì một cây đậu bình thường.
“Vậy mà nó vẫn còn sống.” Ngôn Bạch kinh ngạc, uy lực của cây nhãn cậu đã từng nhìn thấy rồi, nếu chưa chết thì cậu có thể cho nó thêm một phát nữa, còn không, để nó biến về bộ dạng lúc nãy thì hai người họ chắc chắn sẽ phải chết.
“Từ từ đã, khụ.....” Tạ Ân nhìn bộ dạng cả hai thì cảm thấy hơi buồn cười, kết quả lại tác động đến miệng vết thương khiến anh ho khan một hồi, “Lực công kích của nó rất mạnh, quan trọng hơn là nó sẽ không tấn công cậu. Nếu có thể thuần hoá nó thì đây sẽ là một lá chắn bảo vệ rất tốt, trước tiên hãy đem nó vào không gian, để tiểu Liễu quan sát nó.”
“Được rồi.....”
Hoàng hôn buông xuống, hang động vốn tối tăm giờ đã hoàn toàn không còn một chút ánh sáng nào, hai người nhặt một ít cành khô về nhóm lửa, giữa trời đông giá rét mà còn bị mất máu khá nhiều, cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp, Ngôn Bạch đem thuốc với băng vải ra để thay, “Anh tự bôi thuốc cho mình trước đi.”
Lúc nãy vì quá tối nên không nhìn rõ, bây giờ nhờ có ánh lửa chiếu sáng, cậu có thể thấy rõ toàn thân Tạ Ân bị đâm không khác gì cái sàng, quần áo trên người cũng rách nát, nếu không bị thương thì anh không chết vì lạnh đã là điều rất may mắn rồi.
Chờ khi anh cởi quần áo ra, cậu liền bị những vết máu loang lổ và vết thương chồng chất đó làm cho phải hít một hơi khí lạnh.
“Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là ngoại thương thôi.” Tạ Ân buồn cười nhìn vẻ mặt suy yếu và hai tay ôm gối ngồi trong góc của cậu. Bộ dáng không dám nhìn thẳng vào anh này hoàn toàn khác bộ dáng anh dũng lúc nãy, “Lại đây giúp tôi bôi thuốc nào.”
“Anh tự bôi những chỗ có thể trước đi.” Ngôn Bạch ghét khi bản thân mình như thế này, mỗi khi nhìn thấy vết thương của người khác, cậu đều cảm thấy toàn thân mình giống như cũng phải chịu nỗi đau đó.
“Cậu lại đây.” Lần này giọng nói Tạ Ân mang theo chút thống khổ.
“Được rồi......từ từ đã.” Ngôn Bạch không còn cách nào khác, cậu xoa nhẹ hai bắp đùi của mình rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh, “Đầu tiên phải băng bó ở đâu?”
Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, hai cổ tay cậu đã bị nam nhân nắm chặt, lòng bàn tay phô bày trước mặt anh.
Tạ Ân nhìn đôi tay huyết nhục mơ hồ, trong lòng cảm nhận được sự đau xót, anh dường như đã hiểu được cảm giác của Ngôn Bạch khi nhìn mình khi nãy. Một người sợ đau như cậu nhưng nãy giờ chưa từng rên lên một chút, “Cậu ngốc thật rồi à, hay là cậu không cảm nhận được cảm giác đau?”
Băng vải ngâm thuốc chỉ được quấn lên qua loa, miệng vết thương cũng không còn cảm giác gì, ngược lại sự lạnh lẽo lại bị đống lửa xua tan không ít, Ngôn Bạch bĩu môi, “Cứ cho là như vậy đi, anh mới là tên ngốc.....này này, anh bình tĩnh lại đi!”
Nhìn nước thuốc đổ lên vết thương, Ngôn Bạch không chỉ cảm thấy đau tay, đau chân mà còn cảm thấy đau lòng nữa.
Hai người khó khăn băng bó tốt những chỗ bị thương, cuối cùng băng vải và thuốc trong không gian đã dùng hết.
“Hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?” Ngôn Bạch ghé vào cửa hang động nhìn ra bên ngoài, con đường phía dưới đã sụp đổ một khoảng lớn, liếc mắt xuống chỉ còn lại biển rộng vô tận, nhóm Quách Đức cũng không biết đã đến nơi nào rồi.
“Thử đi sâu vào bên trong xem, có thể hang động này còn một đường khác thông ra ngoài.” Tạ Ân nhìn ngọn lửa đang lay động, anh chậm rãi nói.
Nếu cuối hang động là đường cụt thì không thể nào có gió được, hơn nữa, tuy rằng không nhìn rõ bên trong nhưng anh cảm giác được vách động trong đó ít gồ ghề hơn ngoài này, nó giống như được con người tạo ra hơn là một hang động tự nhiên.
Hai người làm hai cây đuốc đơn giản rồi cẩn thận đi men theo vách hang động vào trong.
Nguyên bản một hang động rộng rãi lại càng ngày càng thu hẹp lại, cho đến cuối cùng lối đi chỉ có thể miễn cưỡng chứa được một người duy nhất. Ngôn Bạch vuốt vách đá ẩm ướt lại rất bóng loáng trước mặt, cậu cảm thấy nghi hoặc, “Nơi này có thể là được dùng để làm gì đó?”
Chỗ này hiển nhiên rằng không phải dùng để ở, nhưng nếu nói là dùng để di chuyển thì so với đào một đường hầm trong núi, xây một cái cầu treo còn có lý hơn nhiều.
“Có lẽ là dùng để hiến tế.” Tạ Ân chạm được những chỗ gập ghềnh trên vách tường, anh cầm đuốc chiếu vào đó, dấu vết điêu khắc bắt đầu từ chỗ này.
Những nét điêu khắc trên vách đá rất đơn giản, chúng đều là những đường cong và đường thẳng hợp thành, tạo nên những bức hoạ trừu tượng. Bắt đầu là hình vẽ một người cầm trong tay vật gì đó hình tròn, hắn đặt thứ đó trên một thềm đá ở sâu trong đường hầm, những bức vẽ sau đó đã xuất hiện thêm những người khác, họ đang bái lạy vật hình tròn kia.
“Chỗ mà hình tròn xuất hiện đều có một cái đồ án hình mặt trời, chắc là họ coi nó là thánh vật.” Ngôn Bạch suy đoán, “Không biết hình tròn đó là thứ gì nhỉ?”
“Đi sâu thêm chút nữa xem.” Tạ Ân giơ đuốc tiếp tục đi vào.
Cách một khoảng, các bức điêu khắc lại tiếp tục xuất hiện, vẫn là hình những người đó bái lạy hình tròn.
“Sao lại giống y hệt nhau?”
“Chắc là tập tục mỗi năm đều bái lạy như vậy.”
“ Khoan đã, hình như có gì đó không giống lắm.” Ngôn Bạch vòng qua vòng lại giữa hai bức hình, “Bức phía sau thiếu một hình người so với bức phía trước.”
Lúc đầu Ngôn Bạch cho rằng những hình người tí hon này chỉ là cách vẽ tượng trưng, chứ không nghĩ rằng đây không phải là những bức vẽ trừu tượng, chúng là những bức vẻ tả thực, mỗi một người tí hon bái lạy đều không phải là khắc lên một cách cẩu thả.
“Nếu chết rồi thì sẽ không được khắc lên.”
Những bức điêu khắc phía sau không phải là cảnh tượng bái lạy nữa, có bức khắc chữ, lá cờ hoặc là những đám mây.
“Hả, cái hình tròn kia hình như đã có sự thay đổi, phía trên nó có một nét cong.” Chờ khi bức hình tiếp theo của thánh vật xuất hiện thì những hình người tí hon đã không còn lại bao nhiêu, động tác cũng không phải bái lạy mà là đang lùi về phía sau. Cho dù hình người không có biểu cảm nào nhưng khi nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của họ. Hình điêu khắc đến đây là kết thúc, Ngôn Bạch lại gần để nhìn kĩ hơn, biểu tình của cậu dần trở nên kì quái, “Tôi có cảm giác nó rất quen mắt?”
“Giống thứ cậu nghĩ là rắn lúc nãy phải không?” Tạ Ân mỉm cười.
Ngôn Bạch:!!! Cái cây đó thật sự là thánh vật à!
“Vậy nó không phải là thực vật biến dị mà nguyên bản chính là tà vật à?” Hình người trong bức tranh ngày càng ít, chắc chắn là đã bị dây đằng ăn luôn.
“Nó không nhất định phải là tà vật, nó từng trở thành thánh vật để tôn sùng, chỉ là về sau có lý do gì đó mới trở thành tà vật.” Tạ Ân vuốt những nét điêu khắc trên tường, “Đây là đoạn lịch sử vẫn chưa được khám phá và tìm hiểu, nhưng có thể chắc chắn nó không thuộc về niên đại này, chắc là mạt thế đã đánh thức nó khỏi giấc ngủ của mình.”