Vết thương ở lòng bàn tay nhìn khá là đáng sợ, màu trắng của da và màu đỏ của máu, chúng hoà vào nhau khiến cho lòng người phải run lên.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Hà Dục Liêu kinh hãi nói, vết thương ở khóe miệng bị tác động khiến anh đau đến hít một hơi.
Ngôn Bạch lúc nhìn tay của mình cũng bị vết thương trên đó làm cho hết hồn, bấy giờ cậu mới muộn màng cảm nhận được cơn đau nhói mà nó đem lại. Mặt cậu nhăn lại, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy ra.
Cậu chưa từng chịu sự đau đớn như vậy!
“Cậu.....” Là đồ ngốc sao? Tạ Ân giống như bị miệng vết thương đó ảnh hưởng, trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy tức giận. Nhưng anh chỉ vừa mới nói ra một chữ thì đã không thể nói tiếp được nữa.
Cậu ấy đang khóc.
Thân thể run nhè nhẹ vì cơn đau, cậu không hề gào khóc mà chỉ yên lặng cắn môi mình, nước mắt liên tục tuôn ra, nhìn rất đáng thương.
Sự tức giận vô cớ trong lòng anh lập tức biến mất sạch sẽ, Tạ Ân cũng thầm ngạc nhiên về sự kỳ lạ của mình nhưng bên ngoài anh vẫn giữ khuôn mặt bình thường và không nói gì nữa.
“Thuốc mỡ lúc trước mà Tạ Ân dùng cậu còn không?” Vân Thăng nhẹ giọng hỏi.
Ngôn Bạch cắn môi lắc lắc đầu, cậu đã dùng hết lúc gặp ông Giang rồi, nếu muốn mua lại thì cần phải bỏ ra năm mươi đồng vàng nhưng hiện tại cậu không còn một đồng nào hết.
“Vậy thì chỉ có thể dùng cách băng bó bình thường.” Tạ Ân lấy ra thuốc Povidone, băng vải và bông gòn, anh đi lại gần cậu.
!!!
Ngôn Bạch không thể tin được nhìn về phía anh, cậu cảnh giác lui về phía sau.
Anh là ác quỷ phải không? Cậu sẽ chết vì đau mất!
“Đè lại.” Tạ Ân dùng mắt ra hiệu, ba người kia khi chiến đấu chưa từng thể hiện sự ăn ý nhưng lúc này lại phối hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ.
Trước mắt Ngôn Bạch tối sầm, hai tay cậu bị khống chế, có cái gì đó lạnh lẽo đang tới gần tay cậu.
“Đau!”
Chờ khi Quách Đức dẫn những người khác tới được chỗ này thì trên mặt đất đã nằm đầy xác chết, ở nơi duy nhất còn sạch sẽ có ba nam nhân đang tự bôi thuốc cho mình và một cậu thiếu niên đang đưa lưng về phía bọn họ, Ngôn Bạch nước mắt lưng tròng mà phồng má thổi thổi hai tay cuốn băng vải của mình.
Ngôn Bạch không phải đang tức giận với họ, cậu biết mọi người chỉ là đang quan tâm mình. Tuy rằng Povidone mang lại cảm giác đau nhói nhưng so với cồn thì nó đã rất nhẹ nhàng rồi, cậu chỉ là cảm thấy bực mình vì đã không chịu ngó qua không gian sau khi nó tăng thêm một cấp.
Lên đến cấp năm, không gian có tổng cộng 25 mẫu đất và 14 ô vuông chứa đồ. Nhà tranh hiện tại đã rộng hơn và to hơn một chút, giường trong phòng ngủ đã biến thành giường đôi, phòng bếp có thêm một cái bệ bếp, bây giờ có thể nấu hai món cùng một lúc điều này giúp cậu tiết kiệm thêm rất nhiều thời gian.
Không gian còn tặng cho cậu một giống cây biến dị mới----cây nhãn, có thể phát nổ, phạm vi không lớn lắm chỉ có 4m vuông, điều may mắn là một lần nó sẽ kết ra năm quả, mỗi lần cách nhau mười hai ngày. Điều làm Ngôn Bạch bực mình là tính cả cái cây biến dị được tặng thì nó còn cho cậu năm mươi đồng vàng.
Cậu nghĩ bây giờ mà gỡ băng vải ra thì lại đau thêm lần nữa nên cậu vứt ý định mua thuốc trị liệu ra sau đầu, thay vào đó cậu vào trong cửa hàng mua thêm hạt giống để kiếm giá cả chênh lệch. Chờ một ngày nào đó cậu trở nên giàu có, cậu chắc chắn sẽ mua thuốc trị liệu chất đầy một kho hàng!
Quách Đức nhìn thi thể nằm trên mặt đất và ba người chỉ bị vài vết thương nhỏ ở chỗ kia, hắn nể phục giơ ngón tay cái lên, “Lợi hại!”
“Một nửa là công lao của cây liễu.” Hà Dục Liêu lười biếng giải thích.
“Hamster nhỏ đâu rồi? Sao tôi không thấy cậu ấy?” Nói đến cây liễu, Quách Đức liền nhìn sang Tạ Ân nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hamster nhỏ.
“.....” Ba người đồng thời trầm mặc.
“Sao vậy?” Nghe thấy có người gọi mình, Ngôn Bạch theo phản xạ quay đầu lại nhìn Quách Đức.
Quách Đức phản xạ chậm nửa nhịp, “Gì?”
“Cậu ấy chính là hamster nhỏ.” Tạ Ân bình tĩnh nói.
“Sao có thể.......” Thắc mắc của Quách Đức hiện tại có rất nhiều nhưng không đợi hắn nói xong thì Tạ Ân đã cắt ngang.
“Cậu ấy từ đầu chính là người, khi mạt thế xảy ra thì thức tỉnh nên mới tạm thời biến thành hamster.”
Mọi người bao gồm cả Ngôn Bạch đều nhìn về phía anh.
Tạ Ân lại nghiêm túc nói, “Hiện tại đã thức tỉnh thành công nên cậu ấy mới biến lại thành người.”
“Nhưng lúc trước......” Quách Đức vẫn còn nhớ rõ lúc trước Ngôn Bạch nói rằng sau khi chết thì mới biến thành hamster.
“Sau khi biến thành hamster thì trí nhớ xảy ra vấn đề nên mới nhớ nhầm là mình đã chết.”
“........À”
Ngôn Bạch:???
Tuy rằng còn nhiều thắc mắc nhưng vì Tạ Ân đã lên tiếng nên mọi người không thể không tin, Quách Đức dán lại gần để quan sát Ngôn Bạch, hắn chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, không những vậy còn nấu ăn rất ngon, nếu như đây là một cô gái thì hắn chắc chắn sẽ yêu người đó mất.
Hít mũi một cái, trong không khí đúng là có mùi hoa oải hương nhàn nhạt quen thuộc của hamster nhỏ, hắn gật đầu, “Tôi đã từng khó hiểu tại sao hamster lại có mùi hoa trên thân, bây giờ khi biết cậu ấy là người thì đã giải thích được, này cậu còn loại nước hoa đó không? Tôi chỉ cần một chút thôi là được rồi.”
Mùi hương này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, nó giống như có thể che lấp đi mùi huyết tinh và những thứ dơ bẩn ở mạt thế này, khiến cho lòng người cảm thấy bình yên.
Ngôn Bạch theo bản năng sờ sờ sau cổ của mình, bên ngoài là làn da trắng nõn nhìn không ra có gì khác thường nhưng cậu lại lại có thể sờ được một cái khối nhỏ.
Tuyến thể vẫn ở đó.
Ngôn Bạch cả kinh, khi cậu còn là hamster thì nó làm gì có ở đó, chẳng lẽ do hamster quá nhiều thịt hay là do tay quá ngắn nên sờ không chuẩn?
“.......”
“Tay còn đang bị thương, lộn xộn cái gì?” Tạ Ân bắt lấy cổ tay của cậu.
Hương vị mà Quách Đức ngửi được hẳn là tìn tức tố mà Ngôn Bạch đã nói, chỉ là không hiểu sao có người ngửi được còn có người lại không.
Anh nhìn bàn tay đang giơ ra của Quách Đức như thế nào cũng thấy không vừa mắt, “Không phải, cậu ấy trời sinh đã như vậy.”
“Việc này mà cũng trời sinh được sao?” Quách Đức khó tin nhìn Ngôn Bạch, thật sự tồn tại loại người được ông trời thiên vị đến không nói sao lý như vậy à?
Ngôn Bạch ngượng ngùng gật đầu, không chỉ riêng bản thân, ở thế giới của cậu còn có đủ loại.
Khi bọn họ còn đang khiếp sợ, không một ai chú ý đến Cao Mông Mông đang nắm chặt hai tay của mình.
Từ trên người thanh niên này cô cảm nhận được sự uy hiếp.
Tuy rằng biết như vậy là không đúng nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của cô đã luôn hướng theo nam nhân cuờng đại luôn nắm chặt mọi thứ trong lòng bàn tay kia, sự lạnh lùng và ngạo nghễ đó làm cho cô trầm mê.
Trước ngày hôm nay, cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình là đặc thù ngoại trừ con hamster kia, có là người duy nhất mà anh dùng sự ôn nhu để đối đãi. Anh sẽ thường thường chú ý đến cô, chỉ đạo cô, lúc huấn luyện cũng phá lệ để bụng đến.
Chẳng sợ Hà Dục Tiêu mạnh hơn hay là đẹp hơn, cô đều không cảm thấy quá nhiều sự uy hiếp, nhưng ai mà biết được con hamster kia lại biến thành người!
“Tôi thật lòng cám ơn mọi người.” Khi Cao Mông Mông còn đang điên cuồng ảo tưởng thì Giang Trường Tễ đã ôm ông Giang đi lại đây, hắn hướng bọn họ mà cúi đầu một cái, phía sau hắn là những người ở dưới tầng hầm.
Vốn nên là người đứng trên sân khấu với những ánh đèn sáng rọi, nay lại mang theo dáng vẻ tiều tụy, hai tay mất tự nhiên mà rũ xuống bên người.
“Không cần phải vậy, đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi. Các người về sau có tính toán gì không?” Tạ Ân hỏi, mấy người này đến bây giờ cũng chưa thức tỉnh, nếu như không phải biến hình giả thì cũng là biến dị dị năng giả, bọn họ đi chuyến này cũng không phải là không có thu hoạch.
Tính thời gian một chút thì lúc này cũng đến thời điểm mà biến hình giả thức tỉnh rồi, Ngôn Bạch cũng vừa lúc biến trở về hình người vào khoảng thời gian này, theo như lời nói thì thế giới của cậu cũng không có kiểu quan hệ giũa người và thú, Tạ Ân hoài nghi cậu cũng là biến hình giả, chẳng qua là tình huống có chút đặc thù.
“Chúng tôi sẽ ở lại chỗ này.” Giang Trường Tễ nói, những người đứng phía sau cũng gật đầu đồng ý, đây là kết quả sau khi suy nghĩ cặn kẽ của bọn họ.
Với tình huống thân thể của ông Giang và một số người đã bắt đầu sốt cao vì thức tỉnh dị năng, thì việc đi lại xa không thích hợp đối với bọn họ. Giang Trường Tễ quyết định sẽ tạm thời ở lại đây, ít nhất thì dưới sự bảo vệ của tường thành thì bọn họ cũng sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Còn nữa, tên thủ lĩnh và Chu Thành đã chạy thoát được, bọn họ không cam lòng với kết quả này.
Nhớ về dĩ vãng bị chúng nô dịch mỗi ngày thì trong lòng hắn liền tràn ngập hận ý, hắn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc rằng bọn chúng sẽ không cam lòng khi mất đi cơ nghiệp của bản thân, đánh cuộc chúng vẫn đang ở phụ cận nơi này và chỉ chờ nhóm Tạ Ân đi khỏi thì sẽ một lần nữa trở về.
Hắn muốn giết chết tất cả bọn chúng!
Trong mắt Giang Trường Tễ hiện lên một mạt màu đỏ tươi, cánh tay đang đỡ ông Giang cũng không khống chế được mà run rẩy. Người thân của hắn đã sắp ra đi, đôi tay mà hắn từng lấy làm tự hào cũng đã bị phế bỏ, hắn đã không còn bất kì lý tưởng sống nào nữa, hiện tại suy nghĩ duy nhất của hắn chính là báo thù.
Tạ Ân nhìn tay của hắn, giọng nói nhàn nhạt, “Sau này nó sẽ hồi phục lại.”
Nếu như hắn may mắn thức tỉnh thành biến hình giả thì những thương tổn lúc trước sẽ được hồi phục lại toàn bộ.
“Cậu chính là người trong lời của ông tôi, tôi thật sự cảm ơn cậu.” Giang Trường Tễ cười với Ngôn Bạch.
“Không cần phải khách khí, đây là việc nên làm mà.” Ngôn Bạch nhìn về phía ông lão đang cười hoà ái bên cạnh, cậu nghĩ đến thời gian không còn nhiều lắm của ông ấy thì trong lòng có chút chua xót, cậu không biết phải làm gì nên đơn giản lấy ra tất cả những món ăn mà mình đã làm ra, “Ông từng khen đồ ăn cháu làm rất ngon nên tất cả chỗ này cháu đều cho ông hết.”
“Ha ha đúng là đứa bé ngoan.” Ông Giang cười tủm tỉm rồi duỗi tay xoa đầu cậu, sau đó ông quay sang hai chị em Hà gia dặn dò bọn họ, “Hãy bảo vệ tốt Tiêu Tiêu và cậu bé ngoan ngoãn này, Tiêu Tiêu cũng nhớ phải cười nhiều hơn không cần lúc nào cũng phải nghiêm mặt như vậy.”
“Nếu mọi người tính rời khỏi đây thì có đến Thượng Hải tìm chúng tôi, ở nơi đó chúng tôi sẽ lập nên một căn cứ tốt nhất.” Ngôn Bạch từ cửa sổ xe vẫy tay với bọn họ.
Sự khát khao tốt đẹp trong mắt cậu có thể cảm nhiễm đến những người khác, khiến cho hận ý trong lòng họ phai nhạt đi một ít.
'Được.' Trong lòng mỗi người đều không hẹn mà cùng lên tiếng.
Bọn họ ở trong một cửa hàng lấy được một chiếc xe thương vụ dài.
Không gian trong xe rộng hơn rất nhiều, vách xe có thề kéo xuống tạo thành một chiếc giường nhỏ, cửa sổ xe làm bằng nhung kéo xuống, cuối cùng bọn họ cũng không phải nhìn thấy tang thi ghê tởm ở bên bên ngoài nữa. Hơn hết mặc kệ tính an toàn hay là khả năng giảm chấn động của xe cũng đều rất tốt.
“Không nghĩ tới khi mạt thế xảy ra tôi lại cảm thụ được cảm giác của kẻ có tiền.” Quách Đức tặc lưỡi, giá của chiếc xe này là con số xa xỉ đối với hắn.
Nhưng mà điều không tốt duy nhất của nó chính là quá chói mắt.
Mới đi một ngày mà phía sau họ đã có thêm hai chiếc xe khác chạy theo. Đi theo bọn họ có khả năng giảm bớt sự tấn công của tang thi.
Cũng may là những người đó vẫn rất thức thời, chỉ đi theo chứ không quấy rầy đến bọn họ.
Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên âm thanh ục ục.
Ngôn Bạch bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng, cậu vụng về dùng đôi tay đã bị cuốn thành bánh chưng của mình lấy đồ ăn ra.
Kết quả lại bị một cái tay thon dài hữu lực khác cướp mất, Tạ Ân xé vỏ bọc rồi cầm bánh quy đưa đến miệng Ngôn Bạch, lời ít ý nhiều nói, “Ăn.”
Ngôn Bạch nhấp môi, cậu không ăn mà do dự nhìn Tạ Ân một lúc lâu, cuối cùng cậu dường như cũng hạ quyết tâm mà ghé vào tai anh nói nhỏ, “Thật ra, tôi muốn đi WC.”
Rắc.
Bánh quy nứt ra rồi.