"Chít chít." Ngôn Bạch nghiêng đầu suy tư một chút rồi mới tiếp tục đánh chữ, |Là hamster|.
"Vậy tại sao lại biết đánh chữ?" Tạ Ân không tin tưởng lắm, tuy rằng nhìn bộ dáng của cậu thật sự không giống như có điều đang giấu giếm hoặc là lừa gạt anh, nhưng tâm trạng của anh vẫn cảm thấy không tốt chút nào.
|Trước kia là người, sau khi chết thì biến thành hamster.| Ngôn Bạch cũng thật sự không tính che giấu bất kì điều gì với anh, bàn tay nhỏ bé vụng về gõ từng chữ. Từ sau xuyên tới trong thân thể con hamster biến dị này, cậu không lường trước được bất cứ điều gì sẽ xảy nên chỉ có thể xem thời thế mà hành động.
Quách Đức, Cầu An, Vân Thăng:!!!
"Mày thật sự là người?" Tuy rằng đã sớm có suy đoán trong lòng, nhưng lúc tự bản thân cậu thừa nhận vẫn khiến Tạ Ân cảm thấy căng thẳng.
"Vậy lúc là người mày bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Là nam hay nữ? Nhà ở đâu?" Sau khi khiếp sợ xong, Quách Đức liền bất ngờ hỏi một đống thứ.
|Ngôn Bạch|
Đánh xong hai chữ này Ngôn Bạch liền nhảy đến bên tay đang rũ xuống của Tạ Ân, không chịu tiết lộ thêm bất kì điều gì nữa. Nếu như muốn nói rõ ràng mọi chuyện thì sẽ cần cả ngày mất.
"Được rồi." Tạ Ân đánh gãy lời nói của mọi người, lúc nhìn đến hamster nhỏ đang làm nũng bán manh trong lòng bàn tay, tâm tình anh liền trở nên hơi phức tạp.
Anh không tin con người tại vì lòng người đều rất dễ dàng thay đổi, chỉ cần có được lợi ích hoặc là bị uy hiếp còn người đều sẽ vứt bỏ lương tâm của mình.
Động vật thì khác, chúng không phức tạp giống như vậy. Nếu phải so sánh thì sự trung thành của chúng còn đáng tin cậy hơn, nhưng anh không nghĩ tới chuột nhỏ cũng là con người......
Ngôn Bạch bị ánh mắt nghiêm túc của Tạ Ân nhìn đến lông tơ dựng lên. Tuy rằng sau khi chết biến thành hamster gì đó nghe hơi đánh sợ một chút, nhưng cậu vẫn cho rằng Tạ Ân sẽ không để ý.
Hamster nhỏ thần sắc uể oải, đôi mắt linh động ngày thường bây giờ lại cẩn thận nhìn sắc mặt Tạ Ân, thân thể khẩn thương hơi duỗi ra. Bộ dáng lấy lòng cùng bất an này làm ba người kia cực kì đau lòng.
Bé hamster vừa đáng yêu vừa lợi hại. cũng chưa từng làm sai bất kì điều gì. Cho dù có là yêu quái cũng là một con yêu quái thiện lương, vậy thì tại sao lại hung dữ với nó chứ?
Một bàn tay khác đột nhiên duỗi ra đem Ngôn Bạch đi mất.
"Là Ngôn Bạch phải không? Về sau gọi cậu là tiểu Bạch nhé?" Vân Thăng chống lại ánh mắt giết người của Tạ Ân, mặt không đổi sắc đem hamster nhỏ đặt ở trên đùi. Anh chỉ vào cơm nắm trên đĩa, "Trong ba loại tôi thích nhất là cái này, hương vị thanh đạm ăn rất ngon. Cậu làm nhiều như vậy bây giờ chắc cũng đói bụng rồi phải không, muốn ăn cái nào?"
[Vì đã biết Ngôn Bạch là người nên tôi đổi xưng hô từ tao-mày thành tôi-cậu nhé.]
"Còn có cả cơm nắm chua ngọt! Ngon lắm đó! Tiểu Bạch chắc chắn sẽ thích cái này." Cầu An lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hương vị chua ngọt thấm vào từng hạt cơm, ở giữa phần cơm còn có thể nếm được hương vị ngọt thanh của việt quất.
"Không đâu, cậu ấy chắc chắn sẽ thích cơm nắm nhân thịt bò này." Quách Đức lộ ra vẻ mặt say mê, hương vị của thịt bò, nấm cùng dầu mè quyện với nhau tạo nên một mùi hương rất hấp dẫn. Không những vậy còn có một chút cay kích thích vị giác làm người khác nhịn không được muốn ăn cái tiếp theo.
Nhìn ba loại cơm nắm trước mặt cùng với ánh mắt mong chờ xung quanh, Ngôn Bạch tuy rằng rất vui vì sự nhiệt tình của mọi người nhưng lựa chọn cũng là một công việc khó khăn đó. Cậu không kén ăn nên loại nào cậu cũng thích hết, nhưng cậu lại không thể ăn hết được nhiều đồ ăn như vậy. Hiện tại nếu cậu chọn một cái thì hai người còn lại sẽ rất thất vọng.
"Cảm ơn nhưng cậu ấy sẽ ăn chung với tôi." Tạ Ân ở một bên rốt cuộc nhịn không được đứng lên nhận lấy cơm nắm trong tay ba người. Anh nhanh tay vớt hamster nhỏ bỏ vào trong túi áo sau đó liền đi về phòng ngủ.
Ba người nhìn nhau:.......
Tạ Ân đem hamster nhỏ đặt ở trên bàn, cơm nắm thì cắt thành từng khối nhỏ để trước mặt cậu, "Cậu thật sự không thể biến lại thành người à?"
Ngôn Bạch cầm một khối cơm nắm nhỏ lên cắn một ngụm, nghe được lời nói của Tạ Ân liền chớp chớp đôi mắt nhỏ. Cậu gật gật đầu, đã là hamster thì sao biến thành người được, cậu cũng đâu có phải là yêu quái thật.
Không thể biến thành người nữa sao?
Tạ Ân không biết sao lại cảm thấy may mắn nhưng cũng có một chút tiếc nuối.
May mắn cậu tuy rằng là người nhưng thân thể lại là hamster, có thể để anh mang theo bên người mọi lúc mọi nơi. Cho dù về sau có nhìn thấy anh bị mất khống chế thì cũng không thể tránh thoát được. Tạ Ân nở nụ cười, "Tôi sẽ vĩnh viễn nuôi dưỡng cậu."
Tuy rằng hiện tại người có thể làm giảm mất khống chế tinh thần là Cao Mông Mông đã ở trong tay anh, nhưng anh cũng sẽ không lạc quan đến mức cho rằng vấn đề đã được giải quyết triệt để. Muốn trị liệu hoàn toàn tinh thần mất khống chế của anh, yêu cầu cần phải năng lực cao tương ứng mới được.
Lông trên người Ngôn Bạch dựng lên khi nhìn thấy nụ cười của anh, nhưng khi nghe đến câu nói phía sau thì cậu lại lắc đầu nguầy nguậy.
Vĩnh viễn nuôi dưỡng cậu???
Ngôn Bạch cực kỳ không phục, có nhầm lẫn ở đây phải không, vật tư đều để trong không gian của cậu, không những vậy cậu còn có đất có nước, thậm chí cơm đều là do cậu nấu.
|Là tôi sẽ chăm sóc anh còn anh sẽ bảo vệ cho tôi.| Ngôn Bạch nhấn từng chữ trên bàn phím.
Bàn tay nắm chặt nãy giờ của Tạ Ân cuối cùng cũng được buông ra, biểu tình của anh hòa hoãn lại như thường. Sau đó anh bất đắc dĩ nắm hamster nhỏ trong lòng bàn tay mà xoa một trận.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nơi này có vật tư rất phong phú, không những vậy cây liễu kia còn giúp bọn họ hình thành nên một tầng chắn thiên nhiên. Nghĩ đến hai người kia còn đang hôn mê bất tỉnh, lại sợ nếu đi tiếp sẽ gặp phải tình huống bất trắc gì đó không thể bảo vệ hai người đó, mọi người sau khi thương lượng thì nhất trí quyết định sẽ ở chỗ này chỉnh đốn mấy ngày. Chờ hai người kia thuận lợi thức tỉnh dị năng thì sẽ xuất phát sau.
Ngôn Bạch chỉ cảm thấy mấy ngày nay trải qua cực kì thoải mái, không cần phải lúc nào cũng mang theo thuốc ức chế bên người, lại còn không có kì phát tình. Mọi người ở đây đều thật lòng quan tâm và đối xử tốt với cậu.
"Tiểu Bạch xuống dưới ăn cơm thôi, hôm nay chúng ta sẽ nướng BBQ." Vân Thăng cầm theo một con cá, đứng dưới tàng cây gọi cậu.
Mấy ngày này là những ngày thoải mái nhất ở thời đại mạt thế này, không có tang thi quấy nhiễu, không phải lo đến việc thiếu lương thực để ăn. Bốn người một chuột cùng ngồi ăn chung với nhau, tâm sự mọi chuyện trên trời dưới đất, cảm tình so với trước kia đã sâu hơn không ít. Ngay cả phần âm lãnh của Tạ Ân do trọng sinh trở về cũng tiêu tán đi không ít.
Ngôn Bạch nhàn nhã nằm phơi nắng trong cái nôi bện từ cành của cây liễu. Một cành cây còn săn sóc mà che lại ánh nắng chiếu vào mắt cậu, phòng ngừa ánh nắng làm cậu đau mắt.
Sau khi biết cậu là người thì Tạ Ân đã phóng khoáng hơn rất nhiều, không còn giống như lúc trước mang theo cậu bên người mọi lúc mà sẽ cho cậu thời gian riêng tư, Ngôn Bạch cảm thấy rất vui vì điều này.
"Có thể đưa tôi xuống phía dưới không." Nghe được tiếng gọi bên dưới lỗ tai hamster nhỏ giật giật, duỗi tay ra vỗ vỗ thân cây thô ráp.
Cành liễu dần dần dài ra, lưu luyến đem Ngôn Bạch để xuống đất. Từ sau khi có ý thức cô vẫn luôn đứng sừng sững ở chỗ này, không có bất kì đồng loại nào có thể nói chuyện với cô, cũng không có bất kì nhân loại nào có thể hiểu được một cái cây đang nói gì. Lần này may mắn gặp được một bé hamster có thể giao lưu được với cô, lại còn tản ra một mùi hương rất dễ chịu. Nhưng cô nghe mấy nhân loại đó nói sẽ không ở lại đây quá lâu, bởi vậy cô rất quý trọng khoảng thời gian được gặp mặt hamster nhỏ.
Vào mỗi buổi trưa, cô sẽ gõ cửa sổ sau đó mang theo hamster nhỏ đi nói chuyện phiếm và phơi nắng, kèm theo cái nhìn chăm chú từ nam nhân luôn đen mặt bên cạnh hamster nhỏ. Đây chính là khoảng thời gian mà cô chờ mong nhất trong ngày.
"Chít!" Vừa đặt chân xuống đất Ngôn Bạch đã bị con cá đang giãy giụa trong tay Vân Thăng làm cho giật mình.
"Sao vậy tiểu Bạch?" Vân Thăng biểu tình khó hiểu lại gần cậu.
"Chít----!" Ngôn Bạch hoảng sợ lui về phía sau, tiếng kêu lại thần kì phát âm giống từ "cá".
"Tiểu Bạch sợ cá sao?" Nhìn chuột nhỏ trong nháy mắt tạc mao thành một quả cầu nhỏ cùng đôi mắt kinh hoàng, Vân Thăng vội vàng đem con cá giấu đi.
Ngôn Bạch đáng thương gật gật đầu, cá khi bị mổ bụng còn có thể nhảy loạn lên, sinh vật như vậy chẳng lẽ không đáng sợ?
Khi đứng ở một bên nhìn thì không sao nhưng Ngôn Bạch tuyệt đối sẽ không chạm vào cá, cậu cũng không ăn cá nói gì đến việc nấu chứ. Tưởng tượng đến cảnh đánh vảy cá liền khiến cho da đầu cậu tê dại. Đây cũng là lý do vì sao khi ở trong không gian chỉ khi cần lấy nước cậu mới lại gần dòng suối.
Vì thấy chuột nhỏ sợ cá nên Vân Thăng chỉ có thể đi lên phía trước, còn Ngôn Bạch thì đi cách anh 10m ở phía sau, những cành liễu hưng phấn vây quanh người cậu.
Vân Thăng dở khóc dở cười cầm con cá trong tay, nếu sớm biết là cậu sợ thì anh đã chẳng mang theo rồi.
"Sao lại tự đi bộ về?"
Mới vừa bước vào Tạ Ân đã vươn tay cầm chuột nhỏ lên.
"Cậu nhóc sợ cá nên không chịu tới gần tôi." Vân Thăng lắc đầu, nếu không phải hiện tại đang khuyết thiếu vật tư thì anh cũng muốn ném con cá này đi rồi.
"Cá có cái gì mà phải sợ, cậu đúng là nhát gan." Tạ Ân gõ nhẹ đầu nhỏ của Ngôn Bạch.
Ngôn Bạch từ chối trả lời câu hỏi, cậu tự mình co lại thành một quả cầu nhỏ.
Ở bên kia hai người Quách Đức đã tìm được một cái giá nướng trong cửa hàng BBQ, các loại rau quả cùng thịt lúc trước lấy từ không gian cũng đã được xiên vào những que nhọn.
Trong siêu thị có đầy đủ các loại nước chấm, chỉ chốc lát sau mùi hương của thịt nướng đã bay ra.
"Tiểu Bạch mau nếm thử tay nghề của tôi đi." Quách Đức nướng xong một xiên liền đưa cho hamster nhỏ.
Ngôn Bạch hồ nghi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người nào đó cầm theo xiên nướng, ánh mắt mong chờ được khen ngợi.
Ngôn Bạch:......
Quách Đức:......
"Chít." Không tồi.
Ngôn Bạch nếm thử một miếng rồi gật gật đầu cổ vũ. Tuy rằng nước chấm pha có chút mặn nhưng ít nhất thì hương vị vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, nếu so với đống than đen lúc trước thì quả thật là rất tốt.
Được cổ vũ khiến Quách Đức cười cười giống một tên ngốc.
Bên này vừa ăn ngon vừa hòa thuận vui vẻ, mà ở khu vực không xa bên kia đang trình diễn một cảnh đuổi giết mạo hiểm.
Khi vài tiếng súng vang lên liền thấy hình bóng một nam một nữ chạy xuyên qua khu rừng
Bọn họ đều mặc thanh sam của thời xưa, bên ngoài là áo khoác quân phục. Khuôn mặt xinh đẹp của họ hiện tại bị dính đầy bụi đất dơ bẩn, phía sau hai người là một tang thi với thân hình cường tránh mặc trên người bộ đồ của bảo vệ.
"Chết tiệt, tên nào dám ở mạt thế này nấu cơm dã ngoại vậy?" Nam nhân hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Khi nhìn thấy một tường chắn được tạo ra từ cành liễu trước mặt liền khiếp sợ, hắn không nhịn được nắm chặt tay người bên cạnh, "Chị, kiên trì thêm một chút nữa nếu không sẽ không có thịt ăn đâu."
"Biến." Nữ nhân suy yếu mở miệng nói, đôi môi ngày thường xinh đẹp nhưng vì không uống nước quá lâu mà trở nên khô nứt, ánh mắt của cô hiện lên sự tuyệt vọng khi nhìn đến tang thi phía sau. "Bỏ chị lại đi nếu không thì không ai có thể chạy thoát được."
"Em sẽ không làm vậy, chị chờ ở đây em sẽ xử lý nó." Nam nhân tuy rằng nói như vậy nhưng tay cầm kiếm vẫn nhịn không được run rẩy.
Phút trước nếu không phải là bởi vì đám điên kia thì ba người bọn họ vẫn là đồng đội đồng sinh cộng tử của nhau, Vương Mạnh chỉ vì cứu bọn họ mới vô ý bị tang thi bắt được.
Nếu hiện tại có ai đó nhìn thấy chị em hai người thì nhất định sẽ rất kinh ngạc. Ở trước mạt thế hai người chính là hai minh tinh đang bá chiếm toàn bộ màn ảnh giới giải trí------Hà Dục Liêu, Hà Dục Tiêu.
Tướng mạo của hai người đều rất xuất chúng, sinh ra trong gia đình thế gia, khi còn nhỏ đã được giáo dục trở thanh tinh anh trong xã hội. Dựa vào kĩ thuật diễn xuất mà từ khi xuất đạo đến nay vẫn luôn được mọi người khen ngợi, cũng vì lối sống điệu thấp mà chưa từng dính phải tin đồn nào. Nếu không phải mạt thế diễn ra thì rất ít người có thể gặp mặt bọn họ ở ngoài đời.
"Bọn chúng ở phía trước mau bắt sống cho tao!" Ở phía xa một đám người mặc đồ đen nhìn hai người bọn họ, trong mắt là sự tham lam không thèm che giấu.
Nếu không có mạt thế, ai có thể nghĩ tới hai bảo bối luôn cao cao tại thượng này sẽ trở thành con mồi của bọn hắn chứ.
"Đi mau!" Hà Dục Tiêu vô lực đẩy em trai, ánh mắt cô kiên định. Dù hiện tại có giết chết tang thi thì đám người phía sau cũng sẽ đuổi tới, dù có làm gì kết cục cũng không thay đổi được, nhưng dù chỉ còn một người có thể chạy thoát thì cũng là kết quả tốt nhất bây giờ.
Ngay khi hai người ôm nhau mang theo tâm tình chết không còn gì hối tiếc thì mấy cành liễu liền động đậy, chúng đột nhiên cuốn hai người lên.