Tiểu Oan Gia

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33 PN1 NGỦ XUÂN

Xuân miên bất giác hiểu. Tống Trạch đi làm về, phát hiện Lâm Kính Tổ ngay cả quần áo lao động cũng không thay đã lên giường nằm thẳng, ngủ say như chết.

Cần giải thích một chút, bắt đầu từ mùa hè năm 2008, Tống Trạch và Lâm Kính Tổ đã chính thức ở chung. Chuyện của hai người Lâm đại tẩu đã sớm nhìn ra, cũng xem như chấp nhận. Giáo sư Tống bên kia là do Lâm Kính Tổ cầu xin, sau ba tiếng đồng hồ quỳ ở phòng khách Tống gia, cuối cùng giáo sư Tống thở dài, hai tiểu oan gia dây dưa cũng đã nhiều năm như vậy, lúc Lâm Kính Tổ bị tai nạn xe thì Tống Trạch không chút để ý gì mà bay thẳng từ Bắc Kinh trở về, lúc cô Vương bị bệnh Lâm Kính Tổ chăm sóc nàng như chăm sóc mẹ ruột mình, cũng đã sớm nhìn ra. Bây giờ cô Vương bị tình trạng như vậy, cho dù có cô gái nào chịu gả vào, liên lụy người ta thì thật không tốt, Lâm Kính Tổ lại là một đứa con ngoan, cũng liền chấp nhận.

Hai người tuy ở gần nhà, nhưng chạy qua chạy lại cũng không tiện lắm, ba mẹ hai bên bắt đầu lo lắng chuyện ở chung sau này. Ý của Tống Trạch là tìm một căn nhà thật to, rồi mọi người cùng vào sống chung, có thể chăm sóc chu toàn mọi mặt. Lâm Kính Tổ có chút lo lắng, cảm thấy hay là vẫn nên ở lại đại học nào đó. Tình trạng hiện giờ của cô Vương, không chừng ngày nào đó lại đi lạc, có hàng xóm láng giềng quen biết đã lâu, gặp cũng có lòng tốt mà thông báo một tiếng, giúp đỡ không nhiều cũng ít.

Vừa đúng lúc hàng xóm của Tống Trạch cả nhà đều di dân đến Mĩ, hai người thương lượng một chút, quyết định bán đi phòng ở khu Tây của Lâm gia, lại thêm vào một chút tiền, mua căn nhà của hàng xóm Tống Trạch. Hàng xóm của Tống Trạch cũng nhìn ra hai người cùng lớn lên quen biết đã lâu, không chút do dự gật đầu, giá cả cũng thật ưu đãi, chuyện cứ thể giải quyết xong.

Sau khi mua nhà cũng không cần trang trí lại, ba phòng ngủ hai phòng khách, một phòng cho Lâm đại tẩu, một phòng làm kho, một phòng thì mua giường đôi, Lâm Kính Tổ và Tống Trạch hai người ở trong đó. Giữa phòng khách có một cái cửa nhỏ, có thể đến nhà giáo sư Tống ngay lập tức, rất tiện lợi.

Bây giờ Lâm Kính Tổ đang nằm trên chiếc giường đôi, khò khò ngủ say. Tống Trạch nhìn một vết bản trên quần áo hắn đang dính lên ga giường màu xanh da trời, chân còn mang vớ chôn trong chăn, tức giận không chỗ trút: bẩn muốn chết!

Đang muốn lay tỉnh hắn bảo thay quần áo rồi mới lên giường ngủ, nhưng nhìn nhìn lại thì có chút không đành lòng. Đôi mắt khi tỉnh luôn giương nanh múa vuốt bây giờ an phận nhắm lại, mũi phát ra tiếng khò khè có tiết tấu, khóe miệng còn mang chút ý cười, tựa như đang mơ giấc mộng nào đẹp lắm. Lâm Kính Tổ công tác ba ngày đổi một lần, đến khi trực đêm, sáng bảy giờ mới về tới nhà, còn phải làm bữa sáng, đợi đến chín giờ, dẫn cô Vương tới bệnh viện lấy thuốc, khi về còn phải nấu óc heo cho nàng ăn, trưa thì vội vàng chuẩn bị bữa trưa, cứ thế gây sức ép đến tận hai giờ mới ngủ được. Tống Trạch biết hắn rất mệt.

Tống Trạch nhìn ga giường sạch sẽ, lại nhìn Lâm Kính Tổ ngủ đến thật say… nhìn tới nhìn lui mấy chục lần, khẽ cắn môi, làm ra một quyết định thật trọng đại.

Lâm Kính Tổ ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có người kéo quần mình xuống, hắn mơ hồ hừ một tiếng:

“Tống Trạch, đừng quậy.” Liền xoay người ngủ tiếp.

Đôi bàn tay kia còn bám riết không tha da thịt của hắn, Lâm Kính Tổ không kiên nhẫn đẩy ra, sau đó hừ thêm một tiếng:

“Tống Trạch, hôm nay thật sự không được, anh mệt muốn chết rồi.”

Dây nịch bị người cởi ra, bàn tay kia lại do dự kéo quần trong hắn xuống, Lâm Kính Tổ bị làm phiền, bị chơi đùa đến tỉnh táo hẳn, mở to mắt la lên:

“Em làm gì vậy?”

Cúi đầu nhìn, quần trong đã bị kéo xuống. Lâm Kính Tổ nhìn Tống Trạch ngồi bên giường, hai người nhìn nhau ba giây, trên mặt Lâm Kính Tổ là biểu tình đau khổ phân vân, cuối cùng hắn dùng vẻ mặt bi tráng mở miệng:

“Được rồi, nếu em muốn, anh sẽ liều mình bồi quân tử.”

Lâm Kính Tổ ôm lấy cổ Tống Trạch, đặt môi lên đôi môi củ ấu nộn nộn, không chút khách khí vừa mút vừa liếm, ưm, thật ngọt. Còn đang cắn đến vui vẻ, bụng đã trúng một đấm.

Tống Trạch nhảy xuống giường, hô hấp có chút dồn dập, mu bàn tay ra sức chà chà đôi môi đã đỏ bừng, đôi mắt đen bóng hung tợn trừng hắn:

“Lâm Kính Tổ anh là đồ lưu manh! Làm cái gì thế?”

Mắt Lâm Kính Tổ trừng còn lớn hơn cả Tống Trạch, tức giận đến nói không ra lời, nhìn cái quần bị cởi ra của mình rồi lại nhìn Tống Trạch:

“Tống Trạch, em, em…”

“Em, em, em cái gì? Nói chuyện cho rõ ràng, lúc học nhà trẻ cô giáo không dạy anh học nói sao?”

Lửa giận của Lâm Kính Tổ lại thêm một tầng, hơn nửa ngày mới nói chuyện trở lại:

“Tống Trạch, em cởi quần của anh, bây giờ còn mắng anh lưu manh?”

Trên gương mặt Tống Trạch nổi lên màu phấn hồng đáng ngờ, nhưng mắt vẫn trừng lớn:

“Ai cởi quần anh? Không biết xấu hổ.”

“Ha ha, không phải em làm chẳng lẽ là quỷ làm? Muốn thì em cứ nói thẳng, cứu tỉnh người ta rồi lại vừa ăn cướp vừa la làng, có người như em vậy sao?”

Tống Trạch cũng tức giận.

“Phi! Ai nghĩ tới chuyện đó chứ? Em chỉ là thấy anh mặc quần áo bẩn ngủ trên giường, nên mới có lòng tốt cởi ra giúp anh, ai ngờ anh lại nghĩ tới chuyện đó, hạ lưu!”

Hai người nghiến răng trừng nhau, rồi lại ầm ầm đánh thành một đoàn. Lâm Kính Tổ thở hồng hộc ấn chặt cổ tay Tống Trạch, đè cậu dưới thân, hắc hắc cười đến đắc ý:

“Đấu với anh?”

Há mồm cắn lên cái cổ đỏ hồng vì tức giận của Tống Trạch, da thịt trắng mịn mang theo hương vị mà chỉ Tống Trạch mới có, Lâm Kính Tổ liếm cắn đến quên hết tất cả.

Đôi mắt như quả nho của Tống Trạch oán hận trừng trần nhà, cúi đầu một cái.

“Ai da!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tống Trạch em dám cắn anh!”

Lâm Kính Tổ sờ sờ vai mình, gương mặt nhăn nhó nhìn Tống Trạch cách mình hơn ba mét. Tống Trạch cầm tay nắm cửa:

“Đồ dã man, nhớ thay đồ ngủ. Lát nữa em sẽ gọi anh dậy ăn cơm.”

“Này!” Lâm Kính Tổ khó tin trừng cậu, chỉ chỉ mình, “Vậy nơi này phải làm sao?”

Phía trên cái quần trong, người anh em kia đã rất có tinh thần mà đứng thẳng.

Tống Trạch lạnh lùng cười, “Lương phan.” Ầm một cái đóng cửa lại. (Lương phan nghĩa là rau trộn, nhưng còn có tiếng lóng nghĩa là đành chịu, không còn cách nào, thật bất đắc dĩ, đành vậy, đáng tiếc. Nguồn: baike.baidu)

Lâm Kính Tổ hét to với cánh cửa phòng đã bị đóng sầm:

“Tống Trạch em là đồ lòng dạ hẹp hòi!”

Bữa cơm chiều cô Vương ăn gần hết thức ăn, thì thấy có chút khó hiểu:

“Kính Tổ à, sao hôm nay mẹ cảm giác chúng ta dường như không có thịt ăn?”

Những người khác đều thầm thở dài trong lòng, sao mà vừa ăn xong đã quên vậy? Lâm Kính Tổ nở nụ cười với nàng:

“Không có gì. Ăn chay khỏe mạnh, gần đây con cũng ăn chay, thanh tâm quả dục rất tốt… ai da!”

Dưới bàn không biết có ai đó đá hắn một cái, Lâm Kính Tổ giận mà không dám nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.