Tiểu Oan Gia

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36 PN4 CHƠI XUÂN

Cuối cùng thì một khoảng thời gian Lâm Kính Tổ và Tống Trạch thay phiên nhau tăng ca cũng chấm dứt. Các ông bà trong nhà đều đau lòng thay hai đứa nhỏ, nhìn xem dạo này mệt quá, sắc mặt cả hai đều kém cả! Giáo sư Tống cùng Lâm đại tẩu thương lượng một chút, đưa ra hai phiếu khách sạn suối nước nóng tới trước mặt hai người:

Lâm đại tẩu nói:

“Vừa lúc cuối tuần rảnh rỗi, các con đi thả lỏng tinh thần đi.”

Giáo sư Tống cũng nói:

“Các con không cần lo lắng cho mẹ, có hai người lớn chúng ta trông chừng, các con cứ yên tâm đi chơi.”

Thế là xe Tống Trạch chạy ra đường cao tốc, bắt đầu hành trình chơi xuân hai ngày một đêm của hai người. Khách sạn được xây ở một trấn nhỏ cách đây mấy trăm km, hai người thay phiên nhau lái.

Lúc Tống Trạch lái xe, Lâm Kính Tổ ngồi lau mồ hôi: Tống Trạch từ nhỏ đã không có tế bào vận động, tay chân không biết phối hợp, mong là đừng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc Lâm Kính Tổ lái xe, Tống Trạch hết hồn: Lâm Kính Tổ có lịch sử tai nạn xe, còn không phải bởi vì anh ấy lái xe cẩu thả sao? Mong chuyện này đừng tái diễn nữa.

Hai người thần kinh căng thẳng mà chạy, trên đường chỉ xuất hiện một chút xe thôi đã cãi nhau:

“Tống Trạch em rốt cuộc sao có được bằng lái xe hả… Ai da!”

Tống Trạch há mồm cắn lên vai Lâm Kính Tổ:

“Lâm Kính Tổ anh tự xem mình là ‘máy bay bay thấp’ phải không? Lái chậm lại cho em?”

Ngày cuối tuần của mùa xuân tháng ba, phía sau khách sạn suối nước nóng đậu đầy xe. Một đứa nhóc mặc quần đùi đi theo ba mẹ xuống xe, quẹt quẹt mũi chỉ vào hai vị thanh niên ở xa xa đang thở hổn hển đánh thành một đoàn:

“Đại ca ca xấu hổ xấu hổ!”

Tống Trạch cùng Lâm Kính Tổ ở trong khách sạn suối nước nóng, đó là một căn phòng nhỏ. Trên mặt đất là hai cái nệm, cửa sau có một khu vườn nhỏ, trong vườn là hồ suối nước nóng bốc khói ùng ục.

Khách sạn vào ban đêm rất yên tĩnh, ngoài cửa ngẫu nhiên truyền vào tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ, tựa như ở rất xa, thoang thoáng. Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch mỗi người một góc ngâm mình trong suối nước nóng, ai cũng không lên tiếng, giữa hai người là mặt trăng thật to thật tròn, bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước.

Lâm Kính Tổ nhìn Tống Trạch qua màn sương mờ ảo, đôi mắt Tống Trạch khép lại, nhìn không rõ vẻ mặt gì, một góc vai nhỏ được ánh trăng màu bạc chiếu rọi, tỏa ra một tầng ánh sáng ướt át. Lâm Kính Tổ nhìn đến ngây dại.

Đôi mắt đen bóng của Tống Trạch đột nhiên mở to, ngại ngùng trừng Lâm Kính Tổ:

“Nhìn cái gì?”

Lâm Kính Tổ còn chưa hồi phục lại từ trạng thái si mê, trí lực không đủ nhếch môi:

“Tống Trạch, chúng ta đã bao lâu rồi chưa ở cùng nhau?”

Tống Trạch tức giận mắng hắn: “Phát thần kinh gì đây?”

Lúc cúi đầu lại nhịn không được mỉm cười ngọt ngào. Đúng nha, đã bao lâu rồi cả hai không ở cùng nhau? Lần cuối cùng đây nhất khi họ đi chơi chung, là hồi còn ở Bắc Kinh vào mấy năm trước. Sau đó, hai người chia tay, Tống Trạch ra nước ngoài, lão Lâm qua đời, cô Vương bị hội chứng sa sút trí tuệ, lúc hai người đến với nhau lần nữa, đã xảy ra rất nhiều chuyện, giờ nhớ lại tựa như một giấc mơ. Tống Trạch ngẩng đầu, đôi con ngươi đen như mực sáng long lanh:

“Sau này thời gian ở bên nhau sẽ nhiều hơn.” Còn đến cả đời mà.

Lâm Kính Tổ không nói gì, mắt cũng sáng rực lên, yên lặng cùng Tống Trạch nhìn nhau. Một giây, hai giây, ba giây. Ầm, hình ảnh mặt trăng tròn to bị khuấy động, Lâm Kính Tổ ôm chặt Tống Trạch, môi nóng bỏng dán chặt vào môi cánh hoa củ ấu mềm mại, triền miên lưu luyến, đầu lưỡi mở khớp hàm luồn vào trong, mang theo độ nóng khiến tim người khác như muốn nổ tung.

Không biết con chim gì đó trong rừng già kêu lên một tiếng vang dội, thanh thúy mà uyển chuyển.

Tống Trạch giãy dụa trong cái hôn quên mất trời đất này, giọng nói đứt quãng:

“Đừng… giờ đang… ở… ưm…”

Đợi cho đến khi Lâm Kính Tổ buông tha đôi môi cánh hoa bị hôn đến sưng đỏ, thì Tống Trạch đã kiệt sức đến không còn biết gì, một tay quấn chặt cổ Lâm Kính Tổ một tay đặt trước ngực hắn, sớm đã không còn biết ngôn ngữ là gì.

Móng vuốt trong nước của Lâm Kính Tổ bắt đầu làm càn, miệng cũng không chút nhàn nhã, vừa liếm vừa cắn trên hõm vai thơm thơm mềm mềm, ừm, thật ngọt. Cổ họng Tống Trạch truyền ra tiếng nức nở nho nhỏ, Lâm Kính Tổ ngẩng đầu, đôi mắt Tống Trạch khép hờ, lông mi thật dài run đến dữ dội, từ cổ lên đến trán đều nhiễm một tầng hồng phấn. Lâm Kính Tổ nuốt nước miếng ừng ực, móng vuốt lại bắt đầu sờ ra phía sau. Đôi mày Tống Trạch nhăn lại, Lâm Kính Tổ dường như nhớ đến chuyện gì đó mà dừng động tác trên tay.

Tống Trạch chờ chờ một hồi không thấy động tĩnh nữa, mất kiên nhẫn hừ một tiếng, mở ra đôi mắt ngập sương trừng Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ thật nghiêm túc nhìn cậu:

“Tống Trạch, nếu em thấy khó chịu, chúng ta có thể không làm.” Tiểu Cát có nói qua, thân thể không phải để làm chuyện đó, lúc mới đi vào sẽ rất đau.

“Em đừng nhẫn nại. Vì sự vui sướng của mình mà bắt em chịu khổ, Lâm Kính Tổ anh không cầm thú như vậy.”

“Lâm Kính Tổ, anh nói bậy cái gì?” Tống Trạch tức giận không chỗ trút, nếu không phải chỗ đó của mình còn bị người ta cầm trong tay, quả thực đã nâng chân lên đá hắn. Hắn cầm thú nhiều lần như vậy rồi, bây giờ mới nhớ hỏi vấn đề này sao?

Vẻ mặt Lâm Kính Tổ vẫn cực kỳ thành khẩn: “Anh nói thật. Nếu em cảm thấy đau, anh sẽ không làm.”

Cả người Tống Trạch run rẩy, một nửa là tức giận, một nửa là nghẹn ngào. Kéo Lâm Kính Tổ qua, cắn một ngụm lên vai hắn:

“Anh dám không làm thử cho em xem?”

“Nhưng, nhưng…”

“Chậm chạp cái gì, Lâm Kính Tổ, anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không?”

Lâm Kính Tổ cúi đầu áp lên trán Tống Trạch, mắt trừng to đến sắp rớt ra:

“Tống Trạch, anh có phải là đàn ông hay không em biết mà?”

“Em đang nghi ngờ anh, anh… a ưm!”

Tống Trạch rên rỉ chói tai, đồ dã man chết tiệt, dám xông thẳng vào như vậy. Lâm Kính Tổ một tay nâng đùi Tống Trạch, hoang mang ngừng động tác, tay kia dưới nước an ủi bộ phận đang run rẩy dựng thẳng:

“Tống Trạch, có đau lắm không?”

Tống Trạch ngưỡng cổ ra sau, đôi mắt như hồ xuân ướt át long lanh cùng đôi môi phấn nộn khẽ hé mở làm Lâm Kính Tổ gần như tan chảy. Tống Trạch phát ra tiếng nức nở mơ hồ nho nhỏ như mèo kêu, Lâm Kính Tổ đưa tai qua:

“Cái gì?”

Tống Trạch oán hận cắn một ngụm lên tai hắn: “Em bảo anh động!”

Ầm, dưới hồ nổi lên thật nhiều bọt nước. Con chim gì đó sống trong rừng già chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, tiếng động này sao không giống tiếng sóng biển vậy, mà ai cứ kêu “Tống Trạch” không ngừng thế, rồi còn ai cứ nức nở rên rĩ như mèo vậy? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta.

Tiếng rên của Tống Trạch nồng đậm ý khóc, hai chân trắng nõn mịn màng quấn chặt eo Lâm Kính Tổ, theo động tác của Lâm Kính Tổ mà lắc lư trong dòng nước ấm áp, mặt nước liên tục gợn sóng, ngày càng kịch liệt, Lâm Kính Tổ dùng sức đâm về phía trước, khóa chặt tiếng hô của Tống Trạch trong miệng mình, chất lỏng còn nóng hơn cả nước nóng lan tràn hòa vào nước.

Tống Trạch kiệt sức ngã trên người Lâm Kính Tổ, tùy Lâm Kính Tổ tẩy rửa sạch sẽ cho cậu rồi bế lên. Lâm Kính Tổ thật cẩn thận ôm Tống Trạch trần trụi, làn da trắng nõn của Tống Trạch phủ kín dấu hôn phấn hồng, dường như hoa đào nở giữa mùa xuân. Mắt Lâm Kính Tổ hiện lên quang mang của sói, ngoài miệng vẫn thật thành khẩn:

“Tống Trạch, có đau không?”

Tống Trạch dùng đôi mắt ngập sương hung hăng trừng hắn, tên khốn được tiện nghi mà còn khoe! Lâm Kính Tổ không chút để ý bế cậu đi vào phòng ngủ, tâm tình tốt bắt đầu rống:

“Mùa xuân hoa nở, chim chóc tự do – ngao, Tống Trạch, đừng nhéo!”

Chim chóc trong rừng già tức giận kêu một tiếng, có để người ta ngủ không vậy?

Hôm sau.

Trên đường từ khách sạn suối nước nóng về trường đại học nào đó có một rừng đào hoang dã. Những cành đào phấn hồng nở rộ từng mảng từng mảng. Có một chiếc xe hơi đậu giữa khu rừng. Cửa kính bị đóng, không thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có vài tiếng rên rĩ mơ hồ cùng đứt quãng bị truyền ra qua khe hở:

“Lâm Kính Tổ anh… không… không biết liêm sĩ… A! Nhẹ, nhẹ chút…”

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa đào bay đầy trời, đáp lên đỉnh xe hơi đang lắc lư.

Ngày xuân đến rồi. Hoa đã nở rồi.

>>Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.