Tiểu Ôn Nhu

Chương 57: Chương 57: Có em bên cạnh




“Anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Trong buổi họp giới thiệu sản phẩm diễn ra mấy tuần sau đó, mọi người trong tổ nghiên cứu bất ngờ phát hiện người máy Andrew của tổ Hứa Văn Trì, trừ vẻ ngoài không giống ra, bất kể là chức năng hay ý tưởng, đều giống người máy Mad Hatter của tổ Phó Thời Hàn y như đúc.

Điều này không thể xảy ra, dù có cùng ý tưởng, nhưng mã code biến số lúc lập trình thiên sai vạn biệt, tuyệt đối không thể đạt tới loại trình độ này.

Trừ khi, tổ của Hứa Văn Trì lấy trộm dữ liệu lập trình người máy của tổ Phó Thời Hàn.

“Tại sao có thể như vậy! Sao lại xảy ra sự việc này!”

Trong văn phòng, Thẩm Ngộ Nhiên vò đầu mình, đi tới đi lui.

“Những cái cơ bản như giao lưu nói chuyện, hoặc là vài công năng quét dọn cũng coi như xong, định vị của người máy tuyệt đối là sáng tạo của riêng chúng ta! Chức năng dẫn đường kia của bọn họ, nhất định là sao chép! Tôi phải đến trường tố cáo bọn họ.”

Anh ta nói xong vội vàng ra khỏi cửa lớn.

“Quay lại.” Phó Thời Hàn gọi anh ta: “Ngồi xuống.”

Thẩm Ngộ Nhiên nổi giận đùng đùng quay về, lại nổi giận đùng đùng ngồi xuống: “Móa nó, đáng ghét.”

“Không có chứng cứ tố cáo thế nào.” Phó Thời Hàn nhìn qua có vẻ tỉnh táo, sắc mặt như thường: “Chúng ta có thể nghĩ ra ý tưởng này, vì sao bọn họ không thể.”

“Ý tưởng là một chuyện, nhưng lập trình cụ thể thế nào lại là chuyện khác.” Hiếm khi thấy Hứa Minh Ý mở miệng nói chuyện: “Chịu trách nhiệm về cảm giác tứ chi, vừa rồi tớ đã nhìn kỹ người máy Andrew của bọn họ, độ chính xác trong động tác của Andrew giống với Mad Hatter của chúng ta đến 98%.”

Hướng Nam tiếp tục nói: “Nói cách khác, Andrew là sản phẩm sao chép Mad Hatter của chúng ta.”

“Không sai!” Thẩm Ngộ Nhiên gào lên: “Trước tiên chúng ta đi tới báo cho thầy Đinh, sau đó tới phòng giáo vụ làm ầm ĩ, buộc bọn họ phải xuất ra số liệu lập trình để so sánh, sao chép hay không, liếc qua là thấy.”

Hoắc Yên nhìn về phía Phó Thời Hàn, bút bi màu đen chuyển động trên đầu ngón tay trắng nõn của anh, đôi đồng tử đen láy thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc kích động hay oán giận nào.

Phần não chủ khống chế là do Phó Thời Hàn phụ trách, có thể nói anh là người bỏ ra nhiều tâm huyết nhất, nhưng sau khi xảy ra chuyện, anh vẫn là người tỉnh táo nhất.

“Đầu tiên, vẫn câu nói đó, không có bằng chứng không được tùy tiện làm ầm ĩ. Tiếp theo, các cậu đều nhìn ra được, chẳng lẽ giáo sư Đinh người vẫn luôn chỉ đạo lại không nhìn ra sao, nhưng dù như vậy thì có thể làm thế nào, chỉ dựa vào suy đoán liền bắt giáo sư Đinh dẫn chúng ta đi đòi lại công lý, hiện giờ cuộc đua còn chưa kết thúc, bắt bọn họ xuất số liệu lập trình bí mật cho chúng ta xem?” Phó Thời Hàn lắc đầu: “Không có khả năng, khoa cũng sẽ không cho phép.”

Hoắc Yên biết Phó Thời Hàn đã suy xét, anh không muốn để giáo sư Đinh phải khó xử, giáo sư Đinh Bái và giáo sư Chu Nham là đồng nghiệp, đột nhiên nói tổ người ta đánh cắp số liệu của tổ mình, việc này truyền ra ngoài, hai vị giảng viên còn nhìn mặt nhau thế nào.

“Hiện giờ việc khẩn cấp trước mắt, không phải đòi một câu trả lời hợp lý, mà là thêm chức năng mới cho Mad Hatter, tranh thủ thời gian không còn nhiều, nâng cấp lên phiên bản Mad Hatter 2.0.”

Hoắc Yên yếu ớt giơ tay: “Em… em đồng ý với tổ trưởng.”

Phó Thời Hàn ngẩng đầu nhìn các thành viên trong tổ: “Mọi người thì sao, đồng ý không?”

Mọi người không có ý kiến khác, lúc này Lý Trạm cầm sữa và bánh mì tới, không để ý đến mọi người, đến thẳng bàn mình.

Thẩm Ngộ Nhiên vừa nhìn thấy dáng vẻ khí định thần nhàn của anh ta liền nổi khùng, chạy tới nắm chặt cổ áo Lý Trạm: “Có phải cậu làm không!”

“Cậu đang nói cái gì!” Lý Trạm tránh anh ta: “Đừng đổ oan cho người tốt.”

“Ngày đó Hoắc Yên nhìn thấy cậu và Hứa Văn Trì nói chuyện, khẳng định do cậu để lộ lập trình của chúng tôi cho Hứa Văn Trì.”

Lý Trạm cũng có chút tức giận: “Cậu ngậm máu phun người, tôi với cậu ta vốn có quen biết, nhiều người nói chuyện với cậu ta sao cậu không nghi ngờ bọn họ.”

“Vì sao nghi ngờ cậu, trong lòng cậu không có chút mặc cảm tội lỗi nào sao? Hạng mục người máy lần này, cậu không phải lề mề thì chính là làm qua loa cho xong, ngoài cậu ra, còn có thể là ai.”

“Cậu nói bậy!”

“Có gan cùng chúng tôi tới đối chất trước mặt giáo sư Đinh!”

“Đi thì đi, ai sợ ai.”

“Đủ rồi.” Phó Thời Hàn quát lớn, hai người đều ngừng lại, trừng mắt nhìn nhau.

“Không có chứng cứ, đừng suy đoán lung tung.”

Thẩm Ngộ Nhiên bỗng gan lớn, quát Phó Thời Hàn: “Chứng cứ chứng cứ, cậu lúc nào cũng nói chứng cứ, bọn họ không phải không có đầu óc, loại việc như thế này có thể lưu lại chứng cứ sao!”

“Nếu cậu biết không để lại chứng cứ, làm loạn lên thì được cái gì.”

“Hóa ra chuyện này không liên quan gì đến cậu à, ý tưởng bị trộm có phải cậu cũng không quan tâm phải không!” Thẩm Ngộ Nhiên điên cuồng gầm lên: “Mad Hatter là tâm huyết của chúng ta, cứ thế bị người ta lấy mất, cậu một chút cũng không sốt ruột sao!”

Phó Thời Hàn không muốn cãi nhau với anh ta, đứng lên trực tiếp bỏ ra ngoài, quay đầu lạnh nhạt nói: “Có thời gian nói những lời nhảm nhí này, không bằng làm thêm nhiều việc.”

Hoắc Yên đuổi theo, thấy Phó Thời Hàn một mình đứng dưới bóng cây trong vườn hoa nhỏ, tay cầm một bao thuốc mới mua.

Hoắc Yên biết anh biết hút thuốc, nhưng tới tận bây giờ anh không hề hút thuốc trước mặt cô, chỉ là đôi khi ngửi thấy trên da anh có mùi thuốc lá mơ hồ.

Áp lực của anh rất lớn, Hoắc Yên hiểu, cho nên chưa bao giờ nói ra.

Bầu trời âm u sắp về đêm, không khí lạnh mùa đông còn chưa giảm bớt, cành lá trên cây rậm rạp hiện lên sắc màu u tối, ngẫu nhiên có một chút ánh sáng len lỏi qua khe hở khiến cho người ta cảm thấy đè nén cực độ.

Bóng lưng đơn độc của anh có chút cô tịch, bóng đêm lạnh lẽo càng tăng thêm cảm giác đìu hiu.

Phó Thời Hàn đốt điếu thuốc trong tay, sau khi hít một hơi thật sâu mới phát hiện Hoắc Yên đến, lúc đầu muốn ném điếu thuốc đi, lại phát hiện xung quanh không có thùng rác, chỉ có thể lúng túng giấu đằng sau lưng.

“Đã nhìn thấy.”

“Không hút nữa.” Phó Thời Hàn nói: “Phá hỏng hình tượng nam thần của anh trong lòng em rồi.”

Hoắc Yên thở dài: “Còn tâm trạng nói đùa, xem ra sự việc không quá tồi tệ.”

“Sau lần giới thiệu sản phẩm này, còn mấy tuần để điều chỉnh lại, nắm chắc hẳn là có thể nâng cấp thành Mad Hatter 2.0.” Phó Thời Hàn tỏ vẻ thoải mái: “Còn chưa thua.”

Hoắc Yên biết, anh ra vẻ thoải mái thật ra chỉ muốn an ủi cô, nâng cấp người máy, đồng thời còn phải nghiên cứu ra chức năng mới mà Andrew không có, nào dễ dàng như vậy.

“Chúng ta thật sự không muốn tranh giành sao, mặc dù không có chứng cứ, nhưng em thấy Lý Trạm và Hứa Văn Trì có bí mật qua lại, hơn nữa người máy của bọn họ chính xác giống với chúng ta…”

“Hứa Văn Trì ăn cắp ý tưởng của chúng ta, chắc chắn đã nghĩ hậu chiêu, anh khẳng định, chỉ cần chúng ta tố cáo anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cắn ngược lại, nói chúng ta sao chép của anh ta, hai bên đều không có chứng cứ, làm lớn chuyện người khó chịu đầu tiên là hai thầy.”

Hoắc Yên nghĩ kỹ, đúng là như vậy, chuyện vỡ lở ra lại không có chứng cứ, hoặc là đạo nhái hoặc là đối chọi nhau, bất kể là loại nào, đều khiến hai thầy mất hết mặt mũi.

Phó Thời Hàn làm chuyện gì, đều có suy nghĩ và tính toán của mình, đây cũng là nguyên nhân thầy Đinh tin tưởng để anh làm tổ trưởng.

“Về phần Lý Trạm.” Phó Thời Hàn nhăn mày: “Rất có thể cậu ta đã làm chuyện này, nhưng có đôi khi mắt nhìn thấy không nhất định là thật, anh không thể bởi vì có khả năng liền kết luận bừa một người, như vậy không công bằng.”

Cảm giác bị oan uổng và bị nghi ngờ không dễ chịu, Phó Thời Hàn không muốn bởi vì phán đoán sai lầm của mình mà khiến người khác bị oan, bất kể người kia có khúc mắc với mình hay không.

Hoắc Yên nặng nề gật đầu: “Anh làm rất đúng, không có chứng cứ không thể tùy tiện nghi ngờ người khác. Anh yên tâm, Hàn ca, em nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh.”

Phó Thời Hàn nhìn cô, khuôn mặt sạch sẽ ửng hồng tự nhiên, hai đầu lông mày đều là vẻ kiên định.

“Hoắc Yên.” Môi mỏng của anh lưu luyến tên cô, giọng nói nhẹ nhàng từ tính, giống như dồn hàng ngàn hàng vạn yêu chiều lên hai chữ đó.

Hoắc Yên không kìm lòng được, ngẩng đầu nhìn anh.

“Hoắc Yên, biết vì sao anh thích em không?”

Hoắc Yên lập tức thẳng người, giống như anh muốn nói lời gì đó đặc biệt quan trọng, nhất định phải chăm chú lắng nghe.

“Em là người cho tới bây giờ sẽ không nhìn chằm chằm vào kết quả, trái tim của em rất nhỏ, chỉ nhìn hiện tại, làm tốt việc trong tay mình, loại cảm giác này khiến anh cảm thấy an toàn.”

Hoắc Yên trơ mắt nhìn bàn tay anh chạm vào tóc mai của mình, nâng lên một lọn tóc đen nhánh rồi vén ra sau tai, trong lúc vô tình đầu ngón tay ấm áp chạm vào vành tai mềm mại của cô khiến cơ thể cô theo đó khẽ run lên.

Phó Thời Hàn dùng ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có: “Lúc đi cùng em, anh rất yên tâm.”

Ánh mắt của Hoắc Yên vẫn di chuyển theo đầu ngón tay thon dài của anh, giọng nói có chút run rẩy: “Hàn ca cũng sẽ lo lắng sao?”

“Sẽ.”

Phó Thời Hàn ngẩng mặt lên trời, bầu trời đêm điểm xuyết bởi những ngôi sao: “Không có ai mãi mãi kiên định, không có điểm yếu.”

Chỉ là điểm yếu và lo lắng, anh sẽ không dễ dàng thể hiện trước mặt người khác.

Trong lòng Hoắc Yên xúc động, nắm lấy ngón tay trỏ của anh như khi còn bé, nói: “Anh yên tâm, khi anh sợ hãi, em sẽ ở bên cạnh anh, giống như trước kia anh ở bên cạnh em vậy.”

Khóe môi Phó Thời Hàn hơi cong: “Một lời đã định.”

“Một lời đã định!”

**

Sáng hôm sau, giáo sư Đinh triệu tập cả tổ mở cuộc họp khẩn cấp, đối với biện pháp khuyên can mọi người của Phó Thời Hàn, giáo sư Đinh đồng ý: “Không có chứng cứ, trước mắt không được làm xằng làm bậy, nếu như các em tìm được bằng chứng, tôi nhất định sẽ dẫn các em đi đòi lại công bằng.”

Thẩm Ngộ Nhiên không phục, nói: “Người máy của bọn họ và Mad Hatter của chúng ta giống nhau như đúc, đây chính là bằng chứng.”

“Đừng cố tình gây sự.” Giáo sư Đinh nói: “Nếu muốn tố cáo, tôi nhất định sẽ ủng hộ các em, Mad Hatter là tâm huyết chung của các em, nhưng có một điều kiện, tôi muốn nhìn thấy bằng chứng.”

Thẩm Ngộ Nhiên lẩm bẩm: “Chứng cứ chứng cứ, có chứng cứ chúng ta còn ngồi chỗ này sao.”

Giáo sư Đinh lắc đầu, nói: “Trẻ con khóc lóc ăn vạ có thể giải quyết được nhiều chuyện, nếu như người trưởng thành ngồi dưới đất khóc lóc ăn vạ không dậy nổi, sẽ không ai tới chiều theo ý anh ta, cuối cùng người khó chịu chỉ là bản thân anh ta mà thôi.”

Thẩm Ngộ Nhiên vẫn có chút không phục: “Vậy chúng ta bị đánh gãy răng cũng phải nuốt máu vào trong sao?”

“Sẽ không.” Lần này người nói chuyện là Phó Thời Hàn: “Đã làm, khẳng định sẽ để lại dấu vết, nhưng việc khẩn cấp trước mắt không phải cái này, hiểu chưa.”

Hướng Nam cũng nói: “Lão tứ nói đúng, hiện giờ một lần nữa nâng cấp Mad Hatter mới là chuyện quan trọng nhất.”

Sau khi tan họp, Thẩm Ngộ Nhiên chặn Lý Trạm lại: “Mặc dù bây giờ chưa tìm ra chứng cứ, nhưng thằng nhóc nhà ngươi chớ đắc ý, sớm muộn một ngày sự thật cũng sẽ rõ ràng.”

Lý Trạm căm tức nói: “Tôi biết các cậu ai cũng nghi ngờ tôi, không quan trọng, dù sao chúng ta cũng không thích hợp, tôi đã nghĩ kỹ, đợi sự việc người máy lần này qua đi, tôi sẽ rút lui, không chơi cùng mấy cậu nữa.”

Thẩm Ngộ Nhiên hùng hổ dọa người: “Muốn rút sao không rút sớm, chờ sau khi kết thúc mới rút lui, có phải muốn mật báo cho Hứa Văn Trì không.”

“Phi, làm gần nửa năm, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, tôi phải nhận được tiền thưởng và điểm cộng, nếu không bây giờ tôi còn ở lại chỗ này làm gì, sớm đã bỏ đi.”

“Thằng khốn này, mày bắn tin cho đối thủ còn nhớ thương tiền thưởng, tao thấy mày là muốn cầm cả hai phần tiền thưởng phải không, một phần ở chỗ Hứa Văn Trì, một phần ở tổ chúng tao, mày đều không chịu thua thiệt, thật là một nước cờ hay.”

Lý Trạm tức đến đỏ mặt: “Tôi không muốn nói chuyện cùng cái người không biết nói đạo lý như cậu.”

“Xem ra không cho mày chút dạy dỗ, mày sẽ không nói thật.” Thẩm Ngộ Nhiên xắn tay áo lên định vung nắm đấm, Phó Thời Hàn phía sau chặn cổ tay lại.

“Lão tứ, nó bán đứng chúng ta, đến bây giờ cậu còn muốn giúp nó nói chuyện à.”

Phó Thời Hàn kéo Thẩm Ngộ Nhiên ra, trầm giọng nói: “Muốn tớ nói bao nhiêu lần nữa, không có chứng cứ, không được đoán mò.”

“Nhưng sự thật bày ra trước mắt, bởi vì chuyện đánh nhau lần trước, cậu ta vẫn còn hiềm khích với chúng ta, mượn cơ hội trả thù.”

“Sự thật cái gì, cậu cho rằng đó là sự thật, nhìn qua hợp tình hợp lý, chẳng qua đó đều là suy đoán của cậu.” Phó Thời Hàn đưa tay sửa lại cổ áo cho Thẩm Ngộ Nhiên: “Tớ biết cậu đang tức không chịu nổi, bây giờ có sức lực, chi bằng nên nghĩ tiếp theo nên làm gì chứ không phải là trút giận.”

Thẩm Ngộ Nhiên biết Phó Thời Hàn nói đúng, chỉ là mặt mũi anh ta không xuống được, không muốn thừa nhận.

“Được, lão tử mặc kệ chuyện này, sau này cậu tiếp tục để cậu ta tham dự, cậu ta tiếp tục mật báo, tớ cũng mặc kệ!”

Anh ta nói xong, tức giận đùng đùng rời khỏi văn phòng.

Phó Thời Hàn quay đầu liếc Lý Trạm một cái, thấy quần áo anh ta bị Thẩm Ngộ Nhiên kéo chật vật, tóc cũng lộn xộn không chịu được, chỉ nói: “Thay cậu ta xin lỗi cậu.”

Lý Trạm đột nhiên cười cười: “Thật kỳ lạ, trước đó động thủ đánh người, nói thế nào cậu cũng không xin lỗi, tôi còn tưởng rằng xương cốt cậu cứng rắn, lúc này sao lại xin lỗi tôi.”

Phó Thời Hàn thản nhiên nói: “Trước đó cậu bị đánh một chút cũng không oan, nhưng lần này là Thẩm Ngộ Nhiên suy đoán lung tung, là cậu ấy không đúng.”

Trong lòng Lý Trạm không hiểu sao có một tia ấm áp xông lên, anh ta biết tất cả mọi người đều đang nghi ngờ anh ta, hoàn toàn chính xác, lúc trước đúng là anh ta có bí mật gặp riêng Hứa Văn Trì, cho nên không thể tẩy sạch nghi ngờ.

Nhưng điều anh ta không nghĩ tới chính là, Phó Thời Hàn vậy mà tin tưởng anh ta.

“Nói thật cho cậu biết.” Lý Trạm oan uổng nói: “Anh ta tìm tôi, nói các cậu và tôi có mâu thuẫn, ở lại trong tổ sau này cũng sẽ bị cô lập, chi bằng đến tổ anh ta, lúc ấy tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, không lập tức đồng ý.”

Phó Thời Hàn nhíu mày, hỏi: “Vì sao không đồng ý?”

“Cậu cho rằng vì sao tôi lại muốn ở lại, còn không phải vì thầy Đinh sao, ông là ân sư của tôi, tiền học cho vay trước đó là ông giúp tôi lấy được, lúc này đang ở giai đoạn mấu chốt, nếu tôi nhảy đi còn là người sao.”

Phó Thời Hàn nhìn anh ta, nói năng kích động không giống giả vờ, có lẽ chuyện này, thật sự không liên quan đến anh ta.

Lý Trạm người này mặc dù không có phong độ, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không làm ra chuyện bội bạc, thầy Đinh bình thường rất quan tâm đến anh ta, anh ta cũng cực kỳ kính trọng thầy Đinh.

Phó Thời Hàn nói: “Bất luận sau này cậu ở lại hay đi, hiện giờ vẫn còn trong tổ thì cần làm tốt công việc của mình.”

Lý Trạm buồn bực không lên tiếng, không trả lời coi như đồng ý, chỉ là ngại mặt mũi nên khó nói ra.

Hôm sau, Hoắc Yên mang bữa sáng tới cho mọi người, vừa vào văn phòng đã gặp Lý Trạm đến từ sớm.

Anh ta lật xem tài liệu rất dày, một bên còn cầm cánh tay của Mad Hatter, như có điều suy nghĩ.

Thấy Hoắc Yên nhìn chằm chằm mình, anh ta cảm thấy rất không được tự nhiên, dùng giọng điệu của tiền bối buồn bực nói: “Cô rất rảnh sao, đi làm việc của mình đi.”

Hoắc Yên cũng không so đo với anh ta, chỉ ừ một tiếng, một mình ngồi vào máy tính bên cạnh đọc tài liệu.

Mấy ngày nay các thành viên gần như mất ăn mất ngủ, tất cả thời gian đều đặt vào công việc của tổ, xây dựng ý tưởng mới, nâng cấp Mad Hatter 2.0, tận dụng hết khả năng vốn có để đi lên, làm ra sản phẩm tỏa sáng chọc mù mắt người khác.

Buổi tối, Hoắc Yên nằm vật trên giường ngủ mà trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện người máy: “Trong thư viện các cậu thấy cái gì là phiền phức nhất, mỗi người nói một cái đi.”

Lạc Dĩ Nam: “Trời mùa đông rất lạnh, mùa hè quá nóng, điều hòa giống như để trang trí.”

Tô Hoàn: “Không chỉ có thế, hệ thống làm lạnh ở thư viện đơn giản đã thành tinh, lãnh đạo không tới, nó rất tệ, lãnh đạo đến khảo sát một cái, nó lập tức tự động bình thường.

Hoắc Yên: =.=

Cái này có chút cao siêu.

Lâm Sơ Ngữ nói: “Là… giá sách ở thư viện rất không thân thiện cho người lùn, có vài quyển đặt ở tầng trên cùng căn bản không với được, ghế lại ít, đôi khi còn không tìm thấy.”

Vấn đề này, trước đó Hoắc Yên cũng từng bị, giá sách thật ra không tính là quá cao, nhưng đối với những nữ sinh dưới 1m65 mà nói, lấy sách đúng là khó khăn.

Đúng vậy! Thật ra không cần thay đổi gì đặc biệt lớn, càng không cần làm lại bộ phận trước đó, chỉ lần ở phần chấp hành tứ chi, thêm một số chức năng, chẳng phải giải quyết được vấn đề lấy sách khó khăn của các bạn học sao!

Hoắc Yên hưng phấn hẳn lên, vội vàng bò xuống giường đi dép lê vào chạy ra cửa.

“Đã muộn vậy rồi, cậu còn đi đâu?”

Hoắc Yên nói: “Tớ có việc muốn bàn với Phó Thời Hàn, để cửa cho tớ!”

**

Sân cỏ yên tĩnh dưới lầu ký túc xá nam, Phó Thời Hàn nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của một cô gái phía xa xa, run rẩy đứng trong gió lạnh, chóp mũi bị đông cứng đỏ bừng.

Anh chạy hai ba bước tới, vội vàng cởi áo khoác của mình ra bọc chặt Hoắc Yên lại, sau đó kéo cô sát lại gần mình, gõ trán cô trách cứ: “Lạnh như vậy, không mặc nhiều quần áo một chút đã ra ngoài.”

Hoắc Yên rất kích động, cái gì cũng không cần liền chạy xuống lầu, không để ý có lạnh hay không, chỉ muốn lập tức nói suy nghĩ của mình cho Phó Thời Hàn.

“… Không cần động đến cả cấu trúc, chỉ cần thay đổi được chiều dài của phần tứ chi, là có thể giải quyết được vấn đề khó khăn khi lấy sách của bạn học.”

Hoắc Yên nói một hơi suy nghĩ của mình, có chút hỗn loạn, chẳng qua cô cảm thấy Phó Thời Hàn hẳn là có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, cô mong chờ nhìn Phó Thời Hàn: “Anh cảm thấy thế nào.”

Ánh mắt Phó Thời Hàn dịu dàng, ngắm nhìn cô rất lâu. Hoắc Yên có chút xấu hổ, khẽ sờ cằm: “Anh nhìn em như vậy làm cái gì.”

Phó Thời Hàn nhướng mi mỉm cười, tay rơi xuống giữa trán cô, Hoắc Yên cho rằng anh muốn “động thủ” với mình, vội vàng né tránh, không ngờ Phó Thời Hàn chỉ vỗ nhẹ trán cô, dịu dàng nói: “Ý tưởng rất hay.”

Nhận được công nhận, Hoắc Yên thở phào: “Đúng không, em cũng cảm thấy, linh cảm vừa lóe lên, đột nhiên nghĩ đến…”

Lời còn chưa dứt, lại bị Phó Thời Hàn kéo cổ tay đâm sầm vào ngực anh.

“Sắp biến thành đậu phụ đông cứng rồi.” Anh cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô: “Anh nhớ người nào đó cứ đến mùa đông, cực kỳ sợ lạnh.”

Khi còn bé, ngày mùa đông Hoắc Yên ra ngoài với anh, luôn luôn phải nhét tay vào trong túi áo anh, nhiệt độ cơ thể con trai cao hơn con gái nhiều, cơ thể Phó Thời Hàn lúc nào cũng ấm như lò than, tỏa hơi nóng.

Còn cô gái nhỏ Hoắc Yên, cực kỳ thích sát lại anh để hưởng ké.

“Nói sớm với anh, như vậy anh sẽ đỡ phải thức đêm, có thể ngủ ngon giấc.” Hoắc Yên đưa tay sờ tóc mai của anh: “Anh xem, anh mới nhiêu tuổi, đã có tóc bạc rồi.”

Đối với việc bị trộm số liệu, Phó Thời Hàn giống như rất bình tĩnh, nhưng thực tế, áp lực của anh lớn hơn bất cứ ai.

Anh là tổ trưởng, tất cả trách nhiệm đều do một mình anh gánh chịu.

Gần đây Hoắc Yên luôn ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, rõ hơn, cô chưa từng nói, không có nghĩ là cô không phát hiện ra.

Hoắc Yên vòng tay ôm eo anh, kìm lòng không được ôm chặt hơn, dịu dàng nói: “Thời Hàn à, mặc dù năng lực của em không bằng anh, nhưng em sẽ theo sát phía sau anh, cùng anh chia sẻ.”

Phó Thời Hàn vùi mặt vào giữa những sợi tóc mềm mại của cô, chậm rãi nhắm mắt lại: “Đột nhiên cảm thấy, rất hạnh phúc.”

Giống như dễ dàng hơn rất nhiều.

“Có em ở bên cạnh, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Hoắc Yên nhéo nhéo hông anh, cứng rắn, toàn là cơ bắp: “Đây là lần đầu tiên anh nói kiểu buồn nôn thế này với em.”

Khóe môi Phó Thời Hàn hơi cong.

Buồn nôn, anh thật sự không hay nói lời ngon ngọt, nhưng hình như con gái rất thích nghe, làm sao bây giờ.

Anh buông Hoắc Yên ra, giúp cô sửa lại cổ áo, quấn lại khăn trên cổ cô: “Hôm nay đại gia tâm trạng rất tốt, em còn muốn nghe cái gì nữa.”

“À, hôm nay Hàn tổng muốn nói những lời ân ái sao?” Hoắc Yên trầm ngâm một lát, nói: “Kiểu anh yêu em em yêu anh đó, nói có vẻ ngượng ngùng.”

Phó Thời Hàn kéo tay Hoắc Yên nhét vào trong túi áo mình: “Nếu như em muốn nghe, cũng không phải là không thể.”

“Anh tuyệt đối đừng…”

Buồn nôn như vậy, nghe nhiều xấu hổ lắm.

“Hoắc Yên, anh yêu em.”

Ôi chao!

Hoắc Yên ôm mặt chạy mấy bước, quay đầu, xuyên qua khe hở ở bàn tay nhìn anh: “Anh đừng nói!”

Phó Thời Hàn bị dáng vẻ xấu hổ của cô chọc cười, há miệng cất cao giọng, gào lên với cả khu ký túc xá: “Hoắc Yên, anh yêu em!”

Hoắc Yên vội vàng chạy tới, khập khiễn che miệng anh lại: “Anh còn nói lớn như vậy, có biết xấu hổ hay không!”

Phó Thời Hàn nắm tay cô, lông mi dài che mắt, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn cô: “Khoảng thời gian này quá bận rộn, nhiều lúc anh không đủ quan tâm đến em.”

“Em biết mà.” Hoắc Yên vỗ vai anh: “Anh không cần để ý đến em, dù sao em vẫn luôn đi theo anh.”

“Chờ xong việc này, chúng ta sẽ chính thức ở cùng nhau.”

Hoắc Yên không hiểu sao đột nhiên chột dạ: “Chúng ta không phải… vẫn luôn ở cùng nhau sao?”

Phó Thời Hàn nhìn cô, đôi mắt đen như mực, bên trong có dòng nước mãnh liệt phun trào: “Em biết anh đang nói cái gì.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Yên: Nghe không hiểu.

Phó Thời Hàn sờ vành tai đỏ bừng của cô: “Nghe không hiểu, sao mặt em lại đỏ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.