Tiểu Ôn Nhu

Chương 42: Chương 42: Hai bên phối hợp




“Nơi có anh, chính là nơi bình yên.”

Cuộc thi bắt đầu, nhóm tuyển thủ bước lên đài thi đấu, đứng vào vị trí đã được xác định từ trước, xếp thành một vòng hình tròn.

Đèn sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu thử micro, chuẩn bị bắt đầu trận thi đấu.

Hoắc Yên ngước mắt nhìn về khán đài, bạn bè của cô ngồi hàng thứ nhất, Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ đang ra sức vẫy tay: “Cố lên nha!!!”

“Yên Yên cố lên!”

“Cầm giải nhất, cầm giải nhất!”

Phó Thời Hàn anh tuấn ngồi bên cạnh bị ánh đèn hắt xuống càng toát ra sự mê người. Anh rũ đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn cô.

Bị anh nhìn chăm chú, trong lòng Hoắc Yên có một sự kích động, nghĩ phải cố gắng đến cùng, phải giành được giải vô địch cho anh xem, so với những người gọi là thiên chi kiêu tử ở đây, cô Hoắc Yên cũng không thua kém chút nào.

Nhất định có thể làm được!

Trước khi bắt đầu thi đấu, từng tuyển thủ sẽ lần lượt rút thăm, chọn ra một tuyển thủ đứng giữa đài làm đài chủ luân phiên đối chiến với những tuyển thủ khác.

Nếu như thắng, phần thưởng tăng lên gấp đôi, nếu như thua thì tuyển thủ vừa thắng sẽ đứng vào vị trí đài chủ, tiếp tục tiến hành tranh tài.

Dựa theo kế hoạch của Phó Thời Hàn, chỉ cần Hoắc Yên không bốc vào vị trí đài chủ, hẳn là có thể thi đến cuối cùng.

Kết quả bốc thăm cuối cùng, Hoắc Yên quả nhiên không bốc trúng đài chủ, trùng hợp là, Tề Quân là người bốc trúng, trở thành đài chủ, theo đó cô ta sẽ lần lượt đối chiến chín tuyển thủ khác.

Những tuyển thủ khác nhìn thấy tình huống này trong lòng có chút thấp thỏm, trình độ của Tề Quân số một số hai, mấy trận diễn tập trước đó, xếp hạng của cô ta chưa bao giờ rớt khỏi top ba, bây giờ thành đài chủ, sợ rằng một đường chẻ tre chém giết đến cuối cùng.

Tề Quân đứng chính giữa sân khấu, tà sườn xám thướt tha phác họa lấy dáng người thon thả của cô ta mang theo chút hương vị cổ xưa.

Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình sẽ thông qua mấy câu hỏi thú vị để khán giả biết được lai lịch và tính cách của các tuyển thủ, Tề Quân mở miệng là tuôn ra thi từ ca phú, khoe khoang danh hiệu tài nữ cổ đại của mình.

Sau đó trở lại chuyện chính, Tề Quân lựa chọn tuyển thủ đầu tiên để đối chiến.

Tề Quân mỉm cười quét qua mặt từng tuyển thủ, trong lòng đám tuyển thủ như trống đánh, hi vọng cô ta không chọn mình, ai cũng không muốn lượt đầu tiên đã rơi đài.

Sau khi lượn một vòng, ánh mắt Tề Quân rơi trên người Hoắc Yên.

Hoắc Yên nhạy cảm phát hiện được, trong ánh mắt của cô ta ấn chứa một loại khinh miệt và địch ý nào đó.

“Người đầu tiên tôi muốn đối chiến, là Hoắc Yên.”

Lời vừa dứt, Thẩm Ngộ Nhiên nhảy vọt lên, nét mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Phó Thời Hàn: “Hàn tổng, sao lại như thế, không phải nói lần thứ nhất sẽ không bị chọn…”

“Ngồi xuống.”

Giọng nói của Phó Thời Hàn bình tĩnh, nhìn sang Hoắc Yên, trong đôi mắt ấn chứa lo lắng.

Các tuyển thủ trên sân khấu kinh ngạc không thôi, không ngờ Tề Quân lại chọn Hoắc Yên để đối chiến.

Rõ ràng là người yếu nhất.

Chẳng lẽ Tề Quân sợ bị loại cho nên mới muốn chọn người yếu để đảm bảo an toàn, nhưng cũng không đúng, Tề Quân là kiểu con gái kiêu ngạo, sao có thể bởi vì sợ hãi mà lùi bước chứ.

Giờ phút này, Tề Quân đang hếch cằm lên nhìn Hoắc Yên, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Trong lòng Hoắc Yên cũng cảm thấy kinh ngạc như mọi người, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Mặc dù ngay từ đầu Tề Quân có nói sẽ không chọn cô, nhưng tình huống thay đổi khó lường, cô cũng không hiểu tính cách của Tề Quân lắm, giữa đường thay đổi chủ ý không phải không có khả năng.

Đến đâu hay đến đó vậy.

Hoắc Yên chậm rãi rời khỏi vị trí của mình, bước tới vị trí trên sàn đấu, đứng đối mặt với Tề Quân.

Mặc dù trên mặt Tề Quân mang theo ý cười nhưng trong mắt không có nửa điểm tươi cười, cao giọng nói: “Bạn học Hoắc Yên thực ra là bạn tốt nhất của tôi, tôi rất mong cùng bạn ấy đối chiến, cho nên lựa chọn bạn ấy.”

Hoắc Yên lịch sự cười cười với cô ta: “Cùng chị Tề Quân đối chiến, tôi cũng rất cao hứng.”

“Tôi vẫn luôn khâm phục bạn học Hoắc Yên, bình thường âm thầm lặng lẽ, nhìn qua nhu nhược yếu đuối vậy mà trong ngàn người vạn người lại có thể tung hết tài năng, đi vào vòng chung kết cuối cùng. Bạn ấy nhất định là có thực lực sâu không lường được, cho nên bạn học Hoắc Yên, bạn ngàn vạn lần phải giơ cao đánh khẽ nha, đừng để tôi thua thảm quá.”

Câu này khiến đám tuyển thủ khịt mũi coi thường, bề ngoài Tề Quân vẫn muốn làm đủ thủ tục, dù sao trên TV cũng có rất nhiều người xem.

Người dẫn chương trình nói nữ thần Tề Quân thật sự khiêm tốn quá.

Lâm Sơ Ngữ tức giận bất bình: “Dối trá.”

“Có thể góp thêm một đóa hoa sen trắng với chị gái nào đó.”

Hoắc Yên không quá am hiểu loanh quanh lòng vòng, dứt khoát nói thẳng: “Tôi sẽ hạ thủ lưu tình.”

Mấy tuyển thủ xung quanh không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

So với Tề Quân giả vờ kiêm tốn, biểu tình của Hoắc Yên chững chạc đàng hoàng, giọng điệu cũng tương đối trầm ổn, không hề có cảm giác kiêu căng, càng không ra vẻ ta đây, trong nháy mắt nhận được không ít hảo cảm của mọi người.

“Nhìn không ra, cậu ta cũng có chút khí thế nha.”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy bạn học đáng yêu này sẽ bùng nổ.”

“Ôi, hi vọng cậu ta không bị treo lên đánh (*).”

(*) 吊打 / diàodǎ/ viết tắt của cụm từ吊起来打, là ngôn ngữ mạng, ý chỉ có ưu thế áp đảo, thực lực hai bên quá chênh lệch và đối thủ không có sức đánh trả, giống như treo người ta lên tra tấn, đánh đập. (Nguồn tham khảo: Baidu)

“Bề ngoài Tề Quân khiêm tốn, trên thực tế cực kỳ mạnh, lo lắng.”

Hoắc Yên ra chiêu không theo lẽ thường, Tề Quân bị cô làm cho á khẩu, trong lòng kìm nén sự bực bội, chỉ hi vọng trận đấu nhanh chóng bắt đầu, cô ta muốn hung hăng vùi dập Hoắc Yên một trận cho hả giận.

Dựa vào đàn ông để đi lên, dạng con gái như Hoắc Yên, căn bản không có tư cách đứng trên đấu trường này, đây là điều sỉ nhục đối với cô ta.

Vừa nghĩ tới Phó Thời Hàn, trong lòng Tề Quân lại càng bực bội khó chịu, sao anh ấy lại mắt mù như vậy, chẳng lẽ con trai bây giờ đều thích dạng con gái không có tài năng, nhu nhược yếu đuối như thế, con gái ưu tú đứng trước mặt anh, anh căn bản không nhìn thấy.

Bất kể thế nào, hôm nay Tề Quân đã quyết định, phải dạy cho Hoắc Yên một bài học nhớ đời.

Trận thi đấu chính thức bắt đầu, vẫn theo luật cũ mỗi người trả lời một câu hỏi, thêm một lần trợ giúp là hỏi ý kiến của bạn bè tại trường quay.

Câu hỏi theo trình độ từ dễ đến khó, vừa mới bắt đầu hai người đều tương đối thả lỏng để trả lời các câu hỏi, càng về sau độ khó càng tăng, không khí cũng bắt đầu căng thẳng hơn.

Có đôi khi cần suy nghĩ mười mấy giây mới có thể trả lời, hai người đều như thế, hình hình ngàn cân treo sợi tóc.

Dần dần, Tề Quân có chút nóng ruột, Hoắc Yên giống như một khối cao da chó, theo sát không rời, không cho cô ta thở phào lúc nào.

Không hợp lý, Hoắc Yên không thể mạnh như vậy được, rõ ràng… rất yếu!

Lúc này Tề Quân ngẩng đầu lên thăm dò Hoắc Yên, ánh mắt Hoắc Yên nhìn thẳng về phía trước, mi tâm hơi nhíu, hết sức chăm chú nghe người dẫn chương trình đọc câu hỏi, sợ bỏ sót chữ nào.

Dáng vẻ tập chung suy nghĩ, cùng với vẻ mềm yếu dễ dàng bị bắt nạt, giống như hai người.

Hoắc Yên bây giờ, toàn thân tỏa ra khí chất ổn trọng.

Tề Quân có chút hoảng hốt.

“Quốc gia tiến vào thời đại đồ sắt sớm nhất là?

Hoắc Yên không cần suy nghĩ: “Ả Rập Syria.”

“Mai thê hạc tử (*) là nói về tình trạng gia đình của ai?”

(*) Lấy mai (cây mai) làm vợ và lấy con hạc làm con. Có một thi nhân đời nhà Tống ẩn cư ở Hàng Châu, trồng mai nuôi hạc, sống thoải mái thanh cao. Sau dùng điển cố này để ví von cuộc sống ở ẩn điềm nhiên thanh thản. (Nguồn tham khảo: Baidu)

Tề Quân: “Lâm Hòa Tĩnh.”

“Bài hát《 Đêm Giáng Sinh》xuất phát từ đâu?”

Hoắc Yên: “Áo.”



Trong nháy mắt, hai người đã liều mạng được hai mươi câu hỏi, vẫn chưa phân thắng bại, trong lòng Tề Quân càng lúc càng nôn nóng, mà Hoắc Yên ngược lại càng lúc càng bình tĩnh, không có cảm giác khẩn trương như lúc mới lên đài.

Cách mỗi câu hỏi, cô không quên ngẩng đầu nhìn Phó Thời Hàn, ném cho anh một ánh mắt yên tâm.

Không sao đâu.

Khóe miệng Phó Thời Hàn cong lên một nụ cười nhẹ, giờ phút này, trong mắt anh chỉ đầy hình bóng của một mình cô.

Dưới ánh đèn sáng rực, làn da người con gái trắng nõn bóng loáng, chỉ trang điểm nhẹ cũng giúp cô tràn đầy tự tin và giỏi giang.

Đôi đồng tử đen láy phát ra ánh sáng trước đây chưa từng gặp.

Tư tin như thế, bình tĩnh như thế.

Đẹp đến mức khiến cho người ta tim đập chân run.

Phó Thời Hàn đột nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm, trước kia vẫn là anh… đã đánh giá thấp cô nhóc này rồi, trời không phụ người có lòng, cô trả giá bằng mồ hôi và sự cố gắng, sẽ không uổng phí.

Không cần dựa vào bất cứ chiến lược gì, bản thân Hoắc Yên cũng đủ trình độ để đoạt chức quán quân.

Mà trong trận chiến, Hoắc Yên không hề biết nội tâm đang rung động của Phó Thời Hàn, cô hết sức chăm chú lắng nghe câu hỏi.

“Tàu vũ trụ đầu tiên bay vào hệ Mặt Trời là?”

Hoắc Yên: “Pioneer 10.”

“Ba chữ cái “r, s, f” trên cục pin thay thế cho cái gì?”

Tề Quân đột nhiên tạm dừng.

Cô ta được xưng là tài nữ cổ đại, đối với câu hỏi liên quan đến văn hóa lịch sử hoàn toàn nắm chắc, nhưng gặp loại câu hỏi liên quan đến kỹ thuật khoa học, hiển nhiên sẽ tốn nhiều công sức.

“Là hình… hình dạng pin?” (Editor: Chỗ này dịch bừa)

Người dẫn chương trình: “Chính xác.”

Tề Quân thở phào một hơi, mà các tuyển thủ cũng cảm thấy toát mồ hôi, Tề Quân đã như cung giương hết đà, nhưng khi nhìn sang Hoắc Yên, trấn định tự nhiên, ngay cả trán cũng không đổ một giọt mồ hôi, vô cùng thoải mái.

Xem ra trước đó nhìn có vẻ yếu thế, đều là giả trư ăn thịt hổ.

“Điển cố Đông Sơn tái khởi xuất phát từ?”

Hoắc Yên: “Tạ An.”

“Hệ thống chữ Hán trong MicroComputer, mã nội bộ của ký tự tiếng Hán chiếm bao nhiêu byte?”

Hoắc Yên đột nhiên siết chặt tay, loại câu hỏi này đối với người học ban xã hội là điểm yếu, nhưng đối với sinh viên học khoa Toán – Tin mà nói thì ai cũng biết.

Nếu để cô trả lời tốt biết bao. Nhưng hết lần này tới lần khác lại hỏi Tề Quân.

Tề Quân nhíu mày.

Thời gian trôi qua từng giây, cô ta lâm vào suy nghĩ, giống như khó mà trả lời được.

Trái tim Hoắc Yên bắt đầu đánh trống, bịch bịch bịch bịch….

Mặt Tề Quân đỏ tía, thật ra trên tay cô ta còn một cơ hội xin trợ giúp từ khán giả, nhưng nếu vậy sự cố gắng đến cuối cùng của cô ta sẽ không còn tác dụng.

Một người kiêu ngạo như cô ta, sẽ không dễ dàng xin giúp đỡ từ người khác, nhất là đối thủ của cô ta, lại là Hoắc Yên hết lần này tới lần khác bị người ta xem thường.

Tiếng “tít” dài vang lên, thời gian trả lời của Tề Quân đã hết.

Các tuyển thủ ở hiện trường im phăng phắc, kết quả như vậy thực sự quá ngoài dự đoán của mọi người, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng, cường thế như Tề Quân lại bị tuyển thủ ai cũng công nhận là yếu nhất đánh bại.

Tề Quân oán hận hình Hoắc Yên, trên mặt viết đầy nhục nhã và không cam lòng, nhưng trận đấu này, thua chính là thua, hai bên đều đã trả lời 34 câu hỏi, hiển nhiên không phải vì do số đen hay nguyên nhân nào khác, chính là Tề Quân cô ta tài nghệ không bằng người.

Tề Quân rất khó chấp nhận kết quả này, lúc công bố còn trầm mặc không nói một câu, có vẻ không thèm duy trì hình tượng trước truyền hình.

Trận đầu tiên đã bị loại, đủ khiến cô ta làm trò cười trước mặt bạn bè một thời gian dài.

Dù sao cô ta đã từng thề son sắc sẽ giành được giải vô địch.

Âm nhạc vui vẻ ở trường quay vang lên, bây giờ Hoắc Yên sẽ làm đài chủ lần lượt khiêu chiến các tuyển thủ khác.

Kết quả như vậy cùng với kế hoạch Phó Thời Hàn vạch ra cho cô khác nhau một trời một vực.

Giờ phút này đứng ở vị trí chính giữa sân khấu, tất cả đèn chiếu và máy quay đều rơi trên người, mặc dù trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng, nhưng đã không còn sợ hãi.

Cô biết, Phó Thời Hàn ngay ở phía sau cô, đôi mắt sáng rực không rời nhìn cô.

Nơi có anh, chính là nơi bình yên.

**

Sau đó, Hoắc Yên lần lượt đối chiến các tuyển thủ còn lại.

Lúc cô ở trận diễn tập, từng im lặng quan sát qua những tuyển thủ kia, bọn họ có người nóng nảy, có người trầm ổn, còn có những người bởi vì quá căng thẳng, từ đầu đến cuối không cách nào phát huy khả năng tốt nhất.

Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Lúc Hoắc Yên lựa chọn đối thủ, từ yếu đến mạnh, từng chút từng chút tiến vào độ khó, thi đấu ổn định, xông đến vòng cuối cùng.

Phần thưởng hiện giờ đã chất cao như núi, smartphone, máy tính bảng, kính thực tế ảo VR, ghế matxa, tủ lạnh… Trận đấu tiến vào giai đoạn chỉ còn ba tuyển thủ, người dẫn chương trình hỏi Hoắc Yên, có muốn dừng cuộc chơi không.

Bởi vì nếu dừng cuộc chơi tại đây, cô có thể mang theo phần thưởng rời đi, còn nếu tiếp tục chơi, nếu bị đánh bại bởi đối thủ phía sau, toàn bộ phần thưởng cô tích cóp được sẽ phải chắp tay nhường cho người khác.

Thông thường mà nói, cầm nhiều phần thưởng như vậy, tuyển thủ thông minh sẽ lựa chọn từ bỏ.

Dừng tại đây cũng không tính là mất mặt, kiếm được phần thưởng, lại dành được vẻ vang.

Hoắc Yên đương nhiên cũng do dự một chút, quay đầu nhìn về Phó Thời Hàn, muốn nhìn ra một chút thông tin từ trong mắt anh.

Đuôi mắt Phó Thời Hàn hơi cong, nhìn cô cười nhẹ, trong đôi mắt bình tĩnh lóe lên ý tứ sâu xa.

Hoắc Yên hiểu, bất kể cô quyết định thế nào, Phó Thời Hàn đều ủng hộ và tin tưởng.

“Tôi lựa chọn tiếp tục.”

Người xem ở trường quay không kìm được vỗ tay cổ vũ, mấy tuyển thủ cũng cảm thấy áp lực nặng nề.

Từ tiệc trà đến nay, cô gái yếu đuối im lìm không nói chuyện kia, đối với bọn họ chẳng phải uy hiếp gì, sơ yếu lí lịch trắng tinh, cũng không có giải thưởng vẻ vang, lúc thảo luận câu hỏi thậm chí còn không chen được vào.

Nếu nói xuất sắc, Hoắc Yên tuyệt đối không được tính.

Thế nhưng Hoắc Yên đứng trước mặt bọn họ lúc này, đôi mắt màu đen bình tĩnh, lại khiến người ta rét lạnh, thực sự không nhìn thấu đến cùng còn ẩn chứa thực lực thế nào.

Lại thêm hai tuyển thủ bị Hoắc Yên đánh bại, Hoắc Yên để Đổng Tư Bác cuối cùng, thứ nhất bởi vì anh ta thực sự rất mạnh, có khả năng đoạt chức vô địch, thứ hai chính là… trong các tuyển thủ anh ta là người đối xử với Hoắc Yên có vẻ tương đối thiện chí.

Hoắc Yên để anh ta lại cuối cùng, cũng có thể lý giải.

Đổng Tư Bác đeo một cặp kính đen rất mỏng, mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, nhìn qua thanh tú nhã nhặn, cử chỉ lịch sự lại không mất đi sự hài hước, hiểu biết rộng, nói chuyện đúng mực, là mẫu bạn trai lý tưởng của các cô gái.

“Thì ra bạn là một con hắc mã.” Anh ta không dấu diếm đánh giá cô: “Là một con hắc mã xinh đẹp.”

Hoắc Yên cúi đầu nhìn váy liền màu đen của mình, còn là do Phó Thời Hàn giúp cô chọn, kích thước vừa vặn phác họa đường cong cơ thể, sau lưng buộc một cái nơ nhỏ, trực tiếp thể hiện khẩu vị của thẳng nam nào đó.

“Cảm ơn.” Cô không biết nói gì, đành đáp lại như thế.

Đổng Tư Bác mỉm cười tự tin, nói: “Tôi sẽ không bởi vì bạn là cô gái xinh đẹp mà giơ cao đánh khẽ.”

Ánh mắt Hoắc Yên đơn thuần, giọng nói chân thành: “Tôi cũng sẽ không bởi vì anh là người đàn ông thông mình mà cố ý nhường anh.”

Lời vừa nói ra, người xem ở hiện trường đều bật cười, Đổng Tư Bác khen Hoắc Yên xinh đẹp, Hoắc Yên đáp lễ bằng một câu thông minh, thứ nhất thể hiện thái độ tự tin, thứ hai gián tiếp ám chỉ tất cả các chàng trai, nhìn con gái đừng nhìn vẻ bề ngoài.

Thẩm Ngộ Nhiên nhíu mày, nói: “Ngày bình thường không nhìn ra, cô nhóc này thật lợi hại nha.”

Khóe môi Phó Thời Hàn khẽ nhếc, nhàn nhạt xùy một tiếng: “Còn không xem là ai dạy dỗ.”

Kiểu nói như vậy, Thẩm Ngộ Nhiên nhớ lại một trận ác chiến vừa rồi, Hoắc Yên trên đài đối mặt với nguy hiểm không sợ hãi, dáng vẻ gặp thần giết thần gặp Phật giết phật, thật sự có mấy phần giống với khí chất lạnh lùng của Phó Thời Hàn.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, khi Hoắc Yên còn như một tờ giấy trắng, sẽ nhìn Phó Thời Hàn mà học tập.

Tiếng âm nhạc dồn dập mà căng thẳng vang lên mở ra trận quyết đấu cuối cùng giữa Hoắc Yên và Đổng Tư Bác.

Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn vì Hoắc Yên mà lau mồ hôi hột, chỉ cần đánh bại Đổng Tư Bác, Hoắc Yên liền trở thành nhà vô địch của《Siêu trí tuệ》năm nay, danh tiếng và vinh quang đó, nghĩ cũng không dám nghĩ!

Lâm Sơ Ngữ nắm chặt tay Tô Hoàn: “Hồi hộp quá hồi hộp quá, Yên Yên sẽ thắng chứ?”

Tô Hoàn ra vẻ bình tĩnh nói: “Tớ thấy, mấy trận trước cậu ấy thể hiện rất ổn định.”

Lâm Sơ Ngữ quay đầu nhìn sang Phó Thời Hàn: “Tớ thấy Hàn tổng có vẻ không lo lắng chút nào.”

Tô Hoàn nhìn Phó Thời Hàn, khuôn mặt vạn năm băng sơn vĩnh viễn tê liệt kia, giống như trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình.

Nhưng không ai biết, lòng bàn tay Phó Thời Hàn lúc này đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Cuộc thi lớn nhỏ trong quá khứ, anh trải qua không ít, nhưng chưa từng căng thẳng như vậy.

Quan tâm quá sẽ bị loạn.

Trên đài đã trải qua hơn mười câu hỏi, trước mắt hai người đều rất ổn định, chưa từng xảy ra tình trạng dừng lại hoặc do dự.

Xem ra hai người đúng thật là kỳ phùng địch thủ.

Mà càng về sau, độ khó câu hỏi tăng dần, tốc độ trả lời của hai người cũng dần dần chậm lại, có mấy câu Hoắc Yên chỉ còn mấy giây, ngàn cân treo sợ tóc. Đương nhiên tình trạng của Đổng Tư Bác cũng không khá hơn chút nào, anh ta bắt đầu sốt ruột, sắc mặt cũng không còn tự tin chắc chắn như trước.

“Dãi núi dài nhất trên thế giới là?”

Đổng Tư Bác: “Dãy Andes.”

“Tác giả của ca khúc Quốc Tế Ca là?”

Hoắc Yên: “Pierre Degeyter.”

“Giao thức ứng dụng không giây để kết nối thiết bị liên lạc di động vào Internet là?”

Đổng Tư Bác: ….

Anh ta đột nhiên mắc kẹt.

Thẩm Ngộ Nhiên nói khẽ với Phó Thời Hàn: “Không phải chứ, câu hỏi đơn giản như vậy cũng không trả lời được sao.”

Phó Thời Hàn thản nhiên nói: “Thuật nghiệp hữu chuyên công, không phải chuyên môn của anh ta lại trùng hợp không nhớ, cũng rất bình thường.”

(*)Thuật nghiệp hữu chuyên công (术业有专攻): Mỗi ngành học thì sẽ nghiên cứu chuyên môn khác nhau.

Đổng Tư Bác có vẻ không biết câu trả lời, mắt thấy thời gian đếm ngược mười năm giây sắp qua, Lâm Sơ Ngữ đã chuẩn bị reo hò cho Hoắc Yên, Đổng Tư Bác đột nhiên nói: “Tôi muốn sử dụng quyền trợ giúp của khán khả tại trường quay.”

Trong nháy mắt Lâm Sơ Ngữ nhụt chí: “Vốn tưởng rằng Yên Yên sắp thắng rồi.”

Tô Hoàn nói: “Mỗi người đều có một cơ hội xin giúp đỡ, lần này anh ta dùng rồi sẽ hết, Yên Yên còn một lần, bình tĩnh đi”

Lâm Sơ Ngữ: “Chỉ hi vọng khán giả ở trường quay không trả lời được thì tốt.”

Trận đấu tạm dừng, người dẫn chương trình để Đổng Tư Bác lựa chọn một khán giả trả lời câu hỏi này.

Ánh mắt của Đổng Tư Bác quét một vòng, cuối cùng vậy mà vững vàng rơi sau lưng Hoắc Yên, tất cả mọi người đang suy đoán, chẳng lẽ anh ta yêu cầu trợ giúp bởi chính bạn bè người thân của Hoắc Yên sao?

Quả nhiên, đã thấy Đổng Tư Bác chỉ vào người con trai ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Hành động này khiến Thẩm Ngộ Nhiên há to miệng, không thể tin nổi.

Đổng Tư Bác muốn sự trợ giúp từ Phó Thời Hàn, vừa rồi ở phía sau khán đài không phải anh ta không thấy, quan hệ giữa Phó Thời Hàn và Hoắc Yên…

Phó Thời Hàn chậm rãi đứng lên, lông mày dày rậm, ngược lại không lộ ra chút gì kinh ngạc.

Người dẫn chương trình nhắc nhở Đổng Tư Bác: “Ngồi ở vị trí đó đều là bạn học của Hoắc Yên theo tới tham gia cuộc thi, cậu xác định… muốn chọn cậu ta?”

Đổng Tư Bác nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thời Hàn, lộ ra nụ cười: “Vô cùng chính xác, chuyên ngành của bạn học Hoắc Yên là máy tính, tôi tin tưởng câu hỏi này đối với bạn bè của Hoắc Yên mà nói, hẳn là dễ như trở bàn tay.”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thật sự biết người biết ta, câu hỏi này người khác không nhất định có thể trả lời được, nhưng Hoắc Yên và bạn học của cô nhất định sẽ có thể trả lời.

“Sớm đã nghe nói Phó Thời Hàn chủ tịch hội sinh viên đại học S, làm người ngay thẳng, hẳn là sẽ không giúp tôi trả lời sai câu này chứ.” Đổng Tư Bác cố ý hỏi như vậy.

“Làm người ngay thẳng, cương trực công chính.”

Phó Thời Hàn cười nhạt, trong nụ cười mang theo chút hài hước và đùa cợt: “Anh hiểu rõ tôi như vậy, chẳng lẽ còn chưa nghe nói qua, bản thân Phó Thời Hàn cực kỳ bao che khuyết điểm, cũng không phải là chính nhân quân tử gì như trong miệng mọi người.”

“Nghe ý tứ của anh, là muốn giúp Hoắc Yên không giúp tôi, không biết câu trả lời của câu hỏi này?”

Phó Thời Hàn nhíu mày: “Xin lỗi, cô bé này là do tôi chăm sóc từ nhỏ, em ấy muốn thứ gì tất nhiên tôi sẽ dốc hết sức…”

“Hàn ca.” Hoắc Yên đột nhiên ngắt lời Phó Thời Hàn: “Nếu anh biết, hãy giúp anh ta đi.”

Phó Thời Hàn nhìn Hoắc Yên, đôi mắt hạnh trong suốt mà xinh đẹp, lóe ra tia sáng tự tin.

Từ nhỏ chính là như thế, trong xương cốt cô gái nhỏ có một luồng sức mạnh quật cường không chịu khuất phục.

Phó Thời Hàn có vẻ khó khăn lắc đầu một cái, cô muốn thắng quang minh lỗi lạc, anh tự nhiên muốn giúp cô đạt được ý nguyện.

Giọng nói anh trầm bổng: “Giao thức ứng dụng không giây để kết nối thiết bị liên lạc di động vào Internet là là Wap.”

Người dẫn chương trình nói: “Chính xác, Đổng Tư Bác tạm thời an toàn, câu hỏi tiếp theo.”

Hoắc Yên và Đổng Tư Bác lại tiếp tục lao vào vòng chiến đấu.

“Bộ phận nào tạo máu?”

Hoắc Yên: “Tủy đỏ.”

“Cái gì được gọi là “Nghệ thuật thứ bảy”?

Đổng Tư Bác: “Phim điện ảnh.”

“Người làm vườn thường dựa trên nguyên tắc gì để chiết cành cây ăn quả?”

Hoắc Yên: …

Rõ ràng đáp án vô cùng rõ nét, nhưng không biết vì sao không thể nghĩ ra.

Câu hỏi này nhất định cô đã từng đọc qua, chắc là khi đang chuẩn bị thi đấu vòng loại, lúc hỏi đáp cùng Phó Thời Hàn, bởi vì thời gian quá lâu, trong lúc nhất thời không nhớ ra được.

Hoắc Yên quay đầu nhìn Phó Thời Hàn.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, bàn tay Phó Thời Hàn cầm hàng rào bảo vệ siết chặt.

“Ngọn ưu thế.” Trong lòng anh đọc thầm: “Ngọn ưu thế.”

Hoắc Yên nhắm mắt lại, nhíu chặt lông mày rơi vào trầm tư.

Từng giây đếm ngược trôi qua, dòng máu trong người Đổng Tư Bác sôi trào, sắp thắng rồi! Chỉ cần Hoắc Yên không chọn cơ hội xin trợ giúp cuối cùng, anh ta sẽ thắng!

Ngay giây đếm ngược thứ mười năm cuối cùng cùng tiếng “tít” vang lên, Hoắc Yên đột ngột mở mắt, giọng nói giòn tan: “Ngọn ưu thế.”

“Trả lời chính xác.”

Người dẫn chương trình nói: “Câu hỏi tiếp theo.”

Hoắc Yên thở phào một hơi, một lần nữa khôi phục trạng thái chiến đấu.

Còn Đổng Tư Bác sau khi trải qua vụ này, hiển nhiên đã có chút tốn sức, tinh thần xuống dốc.

“Năm 1970, tiến sĩ Hawking đã nghiên cứu và chứng minh thành công?”

Đổng Tư Bác: “Định lý biên giới lỗ đen.”

“Loại vitamin nào khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời sẽ chuyển hóa thành thành canxi?”

Hoắc Yên: “Vitamin D.”

“Cặp sư tử bên ngoài cửa cung điện, dựa theo hướng của kiến trúc mà nói, giới tính của sư tử bên ngoài cung điện cổ đại bình thường đều là?”

Khóe môi Đổng Tư Bác khẽ nhếch, tự tin nói: “Trước khi thi đấu đã nhìn thấy câu hỏi này, cho nên đáp án chính là tả thư hữu hùng (trái là con cái, phải là con đực).”

Anh ta vừa mới trả lời xong, Hoắc Yên liền nặng nề thở phào một hơi.

Thấy cô bỗng nhiên thoải mái, Đổng Tư Bác không hiểu lắm, đến tận khi người dẫn chương trình nói: “Đổng Tư Bác, thật đáng tiếc, câu trả lời của bạn sai rồi.”

“Sao… sao có thể.” Nét mặt Đổng Tư Bác tràn đây kinh ngạc: “Tả thư hữu hùng, không có bệnh tật.”

Hoắc Yên cao giọng nói: “Sư tử đá ở cung điện cổ đại, chỉ cần phù hợp với triết học âm dương truyền thống nam trái nữ phải của Trung Quốc, sư tử đực bên trái móng phải đùa nghịch tú cầu, bởi vì là sư tử mạnh mẽ. Sư tử cái bên phía cổng phải chân trước vuốt ve sư tử con, đại khái anh nhớ nhầm rồi.”

Lúc này Đổng Tư Bác mới lấy lại tinh thần, đích thật là có chuyện như thế, anh ta nhớ sai rồi.

Bạn bè phía sau anh ta bóp cổ tay thởi dài, mà trong không gian lớn, tiếng nhạc thắng lợi vang lên, người dẫn chương trình cao giọng thông báo, nhà vô địch của cuộc thi liên kết giữa các trường đại học《Siêu trí tuệ》năm nay là Hoắc Yên đến từ đại học S.

Không những trở thành nhà vô địch của《Siêu trí tuệ》năm nay mà còn là người duy nhất đứng trên đài thi đấu đánh bại liên tiếp chín tuyển thủ dự thi từ khi 《Siêu trí tuệ》được phát sóng tới nay.

Trước đó có nhà vô địch đánh bại năm người là đã cực kỳ xuất sắc, Hoắc Yên vậy mà một mình đánh bại tất cả những người nổi bật nhất của các trường đại học danh giá.

Điều này tuyệt đối không phải dựa vào vận may, nếu không có thực lực, không ai có thể đạt được trình độ như vậy.

Hoắc Yên đã làm được một điều kỳ diệu.

Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn đang điên cuồng gào thét, lấy điện thoại ra không ngừng chụp ảnh Hoắc Yên.

Những tuyển thủ ở hậu trường bị Hoắc Yên đánh bại đương nhiên không thể tin, rõ ràng là tuyển thủ yếu nhất, tại sao đã trở thành nhà vô địch rồi.

“Đổng Tư Bác, chuyện gì đang xảy ra, tại sao anh lại thua cô ta.”

Đổng Tư Bác vừa mới rút khỏi sân khấu, trong đầu còn hơi choáng váng, tháo kính của mình xuống lau, một lần nữa quay lại nhìn Hoắc Yên.

Trên sân khấu, dưới ánh đèn chiếu sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô căng thẳng nghiêm túc, cho dù là nhà vô địch cũng không mừng rỡ như điên, duy trì thái độ bình tĩnh nhất quán.

Người trẻ tuổi có thể luyện được tâm tính này, thật không dễ dàng.

Đổng Tư Bác nói: “Thực lực của cô ấy rất mạnh, là tôi tài năng không bằng người ta, hôm nay thua tâm phục khẩu phục.”

Đổng Tư Bác đã nói như vậy, những người khác tự nhiên không tiện nói gì.

Người đầu tiên xuống đài Tề Quân, trên mặt toát ra biểu tình bất phục, tay nắm thật chặt mép váy, cực kỳ không cam tâm lại không thể làm gì khác.

Người dẫn chương trình hiển nhiên cũng cực kỳ kích động, trao cúp vàng óng ánh vào tay Hoắc Yên, mời cô phát biểu mấy câu cảm nghĩ.

Nhìn máy quay chậm rãi di chuyển, mấy câu Hoắc Yên đã chuẩn bị trước như cảm ơn ba mẹ trong giờ phút này đều không nói ra được, trong tiếng reo hò ầm ĩ của mọi người, cô chậm rãi quay đầu, nhìn về Phó Thời Hàn đang đứng lẫn trong đám người.

Anh đứng bất động tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn cô, nét cười chậm rãi lan tỏa trên môi, nốt ruồi son nhạt nơi đuôi mắt, sáng rực mê người.

Anh nâng đôi tay thon dài xinh đẹp, chậm rãi vỗ tay chúc mừng cô, từng cái từng cái một.

Bên tai đều là tiếng âm nhạc và tiếng người hoan hô ầm ĩ, thế nhưng trái tim Hoắc Yên lại theo nhịp điệu vỗ tay của Phó Thời Hàn nảy lên từng cái.

Giờ khắc này, một trời đầy sao giống như được chứa đựng trong đôi mắt ấy

Hoắc Yên cầm micro, không nén được nói ra câu đầu tiên —

“Phó Thời Hàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.