Tiểu Ôn Nhu

Chương 90: Chương 90: Ngoại truyện sáu: Mười năm






“Đây là tình đầu chớm nở thời niên thiếu của anh, là người con gái đầu tiên anh thích.”

Hướng Nam đội mưa chạy về nhà, lại phát hiện trong phòng vắng vẻ, không mở đèn, cũng không có người.

“Lạc Dĩ Nam!”

Anh tìm tất cả các phòng một lần, không nhìn thấy bóng dáng Lạc Dĩ Nam đâu, trong tủ quần áo vẫn treo đồ của cô, trên bàn để một đống đồ trang điểm lộn xộn, giống như vừa dùng xong chưa thu dọn.

Muộn như vậy, cô còn đi đâu?

Trái tim Hướng Nam đập thình thịch, một nỗi sợ hãi và lo lắng trước nay chưa từng có bao trùm anh.

Anh gọi cho Lạc Dĩ Nam mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cô cũng nhận.

“Alo! Hướng Nam! Anh nhớ đến em rồi!”

Bên kia điện thoại ồn ào hỗn loạn, có người cười có người ầm ĩ, cũng có người hát hò.

Giọng nói của Hướng Nam rất trầm: “Em ở đâu.”

“Anh không về nhà, em ra ngoài chơi thôi, dù sao… dù sao anh cũng không thèm quan tâm em.” Giọng nói của Lạc Dĩ Nam đứt quãng.

“Em uống rượu?”

“Một xíu à.”

“Gửi địa chỉ cho anh, anh tới tìm em.”

“Em chính là không muốn nói cho anh, hi hi.”

“Lạc Dĩ Nam.” Hướng Nam nổi giận, quát: “Nếu em còn như vậy, anh sẽ vĩnh viễn mặc kệ em, em sống hay chết không liên quan đến anh, cái nhà này cũng đừng quay về nữa, anh không muốn gặp lại em!”

Điện thoại bên kia dừng mấy giây, cô gái đột nhiên “oa” một tiếng, bất lực kêu lên: “Hướng Nam, em sai rồi Hướng Nam, em thật sự sai rồi, anh đừng không quan tâm em, anh không quan tâm em, em thật sự là người không ai cần.”

Tâm lý của cô rất nhạy cảm, cũng rất cuồng loạn, có lẽ còn có chút thói quen xấu, Hướng Nam lại bắt đầu ảo não, quá xúc động rồi.

“Anh trai sai rồi, đừng khóc, nói cho anh vị trí, anh đến đón em.”

“Anh đưa em về nhà sao?”

“Ừm.”

“Vậy…” Cô hít mũi một cái: “Anh cũng không đi nữa sao?”

“Không đi nữa, anh ở cùng em.”

Ngọt nhạt khuyên bảo, cuối cùng cũng trấn an được cảm xúc của cô gái, đồng thời hỏi địa chỉ của cô ở quán bar nào dưới mặt đất.

Hướng Nam đội mưa một đường chạy tới, xuyên qua hành lang dài u ám, tiến vào đại sảnh của quán bar dưới mặt đất, trong đám người ầm ĩ, một cái liếc mắt Hướng Nam đã nhìn thấy Lạc Dĩ Nam.

Cô gái búi cao tóc, mặc áo phông rộng thùng thình và quần bò ngắn, lại còn kết hợp với tất đen, rung đùi đắc ý chơi đến vui vẻ.

Trán Hướng Nam muốn nổ tung, khó khăn chen qua đám người, giữ chặt tay Lạc Dĩ Nam: “Về nhà.”

Lạc Dĩ Nam thấy Hướng Nam, lập tức hưng phấn, trực tiếp nhảy lên người anh, hai chân như bạch tuộc quấn chặt eo anh: “Hướng Nam vạn tuế!”

Hướng Nam: …

Anh cảm giác mình già thật rồi, con nhóc này high như thế, anh ngược lại bất lực ngăn cản.

Hướng Nam muốn thả cô xuống, nhưng con nhóc như keo dính chặt trên người, liều chết ôm cả cổ anh.

Hướng Nam bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô đi ra khỏi quán bar, trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Ngoài cửa quán bar, trời vẫn còn mưa, cuối cùng Hướng Nam thả cô xuống, cởi áo khoác trên người mình khoác lên người cô, nói: “Anh ra đường đón xe, em ở chỗ này đợi anh.”

Lạc Dĩ Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Hướng Nam xông vào trong màn mưa vẫy taxi, không biết tại sao lúc này trời lại đổ mưa rất to, trên đường thực sự không đón được xe.

Hướng Nam lấy di động, chuẩn bị gọi xe.

Lại không ngờ vừa quay đầu, không thấy cô gái đâu.

Anh hoang mang tìm kiếm bốn phía, vậy mà phát hiện cô gái đi cùng người khác.

“Anh, anh dẫn em đi đâu.” Cô lôi léo ống tay áo của một người đàn ông lạ: “Không phải về nhà sao?”

Người đàn ông không hiểu lắm hỏi: “Cô là ai?”

“Xin lỗi xin lỗi.” Hướng Nam túm Lạc Dĩ Nam lại, luôn mồm nói xin lỗi với người nọ.

Thật sự một chút cũng không khiến người khác bớt lo.

Hướng Nam nắm chặt tay Lạc Dĩ Nam, dẫn cô đi về: “Hiện giờ anh không chấp với em, quay về lại trừng trị em.”

“Còn cười, cười cái rắm.”

“Anh cho em hai lựa chọn, một, anh nói chuyện này với ba. Hai, thi cuối kỳ phải bò vào danh sách ba mươi người đứng đầu cho anh, tự mình chọn.”



Trên đường đi, Hướng Nam nói liên miên không dứt, Lạc Dĩ Nam chỉ nhìn anh cười không ngừng.

“Còn cười.” Hướng Nam quay đầu bóp mặt cô: “Có tin anh…”

Đột nhiên, Lạc Dĩ Nam thuận đà tiến lên, ôm cổ anh, đôi môi mềm mại ép lên môi của anh…

Hướng Nam bỗng nhiên mở to hai mắt.

Trong màn mưa lớn, Lạc Dĩ Nam ngẩng đầu, ôm gáy anh, chậm rãi ngậm môi dưới của anh, nhẹ nhàng mút vào, giống như đang nhấm nháp một viên kẹo trái cây chua ngọt.

Nước mưa thuận theo giương mặt hai người chảy xuống dưới, Hướng Nam đột nhiên đưa tay ôm eo cô, chậm rãi nhắm mắt, bờ môi cũng bắt đầu ép chặt.

Anh hôn cô.

Thời khắc này, trong cơn mưa tầm tã, Lạc Dĩ Nam không nghe được bất cứ âm thanh gì, thế giới của cô bỗng nhiên yên tĩnh, trái tim hoảng sợ luống cuối cuối cùng không còn trôi nổi, chậm rãi chìm xuống đáy.

Cô không còn sợ bão tố nửa đêm nữa.

**

Trong phòng khách, Hướng Nam lấy khăn lông sạch giúp Lạc Dĩ Nam lau tóc ướt.

Đôi mắt to đen láy của Lạc Dĩ Nam nhìn anh: “Anh trai?”

“Lại gọi anh trai rồi?”

Cô hài lòng mỉnh cười, ôm eo anh: “Hướng Nam à.”

Hướng Nam ngồi bên cạnh cô, thở một tiếng thật dài: “Làm người yêu cũng được, nhưng phải ước pháp tam chương.”

“Ước pháp mười chương em cũng đồng ý!”

“Một, không được tiếp tục bỏ bê việc học, học tập thật giỏi, kéo thành tích đi lên, đương nhiên anh cũng sẽ giúp em học thêm.”

Lạc Dĩ Nam ngoan ngoãn gật đầu.

“Hai, hiện giờ em còn quá nhỏ, hoãn lại chuyện yêu đương, chờ em thi xong đại học, chúng ta chính thức xác định quan hệ.”

Lạc Dĩ Nam thất vọng bĩu môi: “Còn phải đợi đại học sao.”

“Em cũng có thể lựa chọn từ chối.”

“Không không, em đồng ý.” Lạc Dĩ Nam tỏ ra ngoan ngoãn: “Anh nói cái gì em cũng đồng ý.”

“Ba, em ngoan ngoãn đến nhà ba đi, chúng ta không thể ở cùng nhau.”

Điều này, bất kể thế nào Lạc Dĩ Nam cũng khó chấp nhận: “Vì sao! Vì sao chúng ta không thể ở cùng nhau!”

Hướng Nam tận tình khuyên bảo: “Đã xác định quan hệ, anh sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng chúng ta đều cần thời gian, tạm thời tách ra vì tương lai ở cùng nhau càng có thể tốt hơn.”

“Em không hiểu, nhưng hiện giờ em muốn ở cùng anh.” Lạc Dĩ Nam ôm eo anh: “Một phút cũng không muốn rời khỏi anh.”

“Nghe lời.”

Lạc Dĩ Nam bĩu môi: “Vậy anh… sau này thường xuyên đến thăm em không, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau chứ.”

“Mỗi ngày đều gặp, có được không?” Hướng Nam giống như dỗ dành trẻ nhỏ: “Sau này trong trường học, ngày nào chúng ta cũng gặp nhau, tan học cùng nhau đến căng tin ăn mì lạnh Tudou (*), buổi tối anh đưa em về nhà, có được không?”

(*) Món 土豆凉面, sr k biết dịch thành gì luôn.

c90 yi

Lần này Lạc Dĩ Nam mới miễn cưỡng đồng ý.

“Anh nói lời giữ lời, từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai em, sau này anh cũng phải kết hôn với em, vĩnh viễn chỉ đối xử tốt với một mình em.”

Hướng Nam bất đắc dĩ nhìn cô, thật sự cảm thấy cô vẫn là đứa trẻ suy nghĩ chưa chín chắn, tùy tiện như vậy liền có thể quyết định tương lai của mình.

Mặc kệ thế nào, dù sao anh cũng phải nhìn cô.

Nhìn cô trưởng thành, không cho cô đi lệch đường, bảo vệ cô trân trọng cô, sau này nếu có thể tốt đẹp, tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu như không thể, anh cũng sẵn lòng tôn trọng cô.

Dù sau, đây là tình đầu chớm nở thời niên thiếu của anh, là người con gái đầu tiên anh thích.

**

Khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, đại khái chính là lúc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hướng Nam.

Trong gần 20 năm anh gò bó theo khuôn phép, cuộc đời vẫn dựa theo quỹ đạo cố định tiến về phía trước, duy trì sự xuất sắc, duy trì sự trầm ổn, tương lai anh phải kế thừa bậc cha chú, kế thừa giang sơn cẩm tú.

Cuộc đời của anh gần như một cái liếc mắt có thể nhìn thấy tất cả, còn anh cũng tưởng rằng, bản thân cứ muốn như vậy mà trôi qua, không quan trọng vui vẻ không quan trọng hạnh phúc, đây chính là con đường anh muốn đi.

Lạc Dĩ Nam là ngoài ý muốn của cuộc đời anh, cô giống như một người lạ xâm nhập làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của anh. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, một cơn giận dữ của cô, đều làm tâm trí anh xao động.

Tình cảm của Hướng Nam rất trầm lặng, anh không phải người dễ xúc động, cho nên tình yêu của anh cũng không có cách nào sôi nổi rầm rộ thề non hẹn biển.

Nhưng trong cuộc sống bình thường nhất, Lạc Dĩ Nam có thể cảm nhận được loại tình cảm dịu dàng mà tràn đầy tinh tế của anh.

Thuộc tính “chàng trai ấm áp” của anh hết sức rõ ràng, thật sự giống như một người anh trai cả, luôn có thể chăm sóc ổn thỏa sinh hoạt không quy luật của cô.

Hướng Nam cũng không quen thể hiện, nhiều khi anh không nói ra được những lời yêu thương, Lạc Dĩ Nam mở miệng một câu em yêu anh hai câu em yêu anh, Hướng Nam sẽ chỉ cúi đầu cười cười, muốn để anh nói ba chữ này, đơn giản so với lên trời còn khó hơn.

Cho dù đã cách xa nhiều năm, mỗi lần trong lúc đêm khuya vắng vẻ, Lạc Dĩ Nam hồi tưởng lại hai năm kia, đáy lòng luôn dâng lên cảm xúc nóng bỏng, cất kỹ những ký ức tươi đẹp này, đã đủ để sưởi ấm quãng đời còn lại.

Năm đó Hướng Nam học lớp mười hai, trong vài cuộc họp gia đình, Tần Hoan nhạy bén phát hiện trong ánh mắt của hai đứa trẻ dạt dào tình cảm.

Dì ta không nói cho bất cứ kẻ nào, chỉ lôi kéo Lạc Dĩ Nam đi ra ban công, cầm tay cô đặt lên bụng mình, nói cho cô mình có em bé, cô sắp có một em trai, em trai ruột của cô và Hướng Nam.

Lạc Dĩ Nam kinh ngạc nhìn bụng dì ta, rất lâu không phản ứng, mặc dù dì ta từng nhắc qua vấn đề này, nhưng nghĩ đến việc Hướng Kình lớn tuổi có lẽ đã không còn khả năng sinh con, liền ném việc này ra sau đầu.

Không ngờ, thế mà thật sự mang thai.

Cô tò mò vuốt ve bụng Tần Hoan, cảm thấy sinh mệnh thật sự huyền diệu, nhưng Tần Hoan đột ngột giữ chặt tay cô: “Dĩ Nam, dì vẫn coi con là con gái ruột.”

“Ừm?”

“Con sẽ không làm như vậy đúng không?”

“Dì Tần, con không hiểu ý dì.”

“Con và Hướng Nam, hai người không thể ở bên nhau.” Tần Hoan nói như đinh chém sắt.

Điều này khiến Lạc Dĩ Nam hoàn toàn ngây người: “Dì Tần…”

“Con là đứa trẻ dì giúp đỡ, luôn tuyên bố với người ngoài con là con gái nuôi, dì cũng coi con như con gái mà yêu thương, nhưng Hướng Nam là con của dì, hai đứa tiến tới với nhau, con để người bên ngoài nói thế nào, con để thân thích nhà họ Hướng nhìn hai đứa kiểu gì!”

Lạc Dĩ Nam hất tay Tần Hoan ra, hung dữ trừng mắt nhìn dì ta, chưa từng có một giây, cô oán trách dì ta giống như bây giờ!

Dì ta ích kỷ, dì ta tàn nhẫn, dì ta yêu hư vinh, Lạc Dĩ Nam đều có thể làm như không thấy, bởi vì dì ta từng giúp cô, cô cũng hi vọng dì ta có thể hạnh phúc.

“Dì không… không thể làm như vậy.” Lạc Dĩ Nam đỏ mắt, liều mạng lắc đầu: “Dì không thể…”

Tần Hoan nắm chặt tay cô: “Ngoài Hướng Nam ra, ai cũng có thể, nó là anh trai con, chỉ có thể là anh trai con, nếu không con bảo dì làm sao sống nổi trong nhà này, con bảo thân thích nhà họ Hướng nhìn dì thế nào, dì nhận nuôi một đứa trẻ quyến rũ thiếu gia nhà họ Hướng, con bảo em bé tương lai làm sao đối mặt với anh trai và chị gái nó!”

“Con mặc kệ!” Lạc Dĩ Nam tránh tay dì ta: “Con mặc kệ! Con không quan tâm các người thế nào! Con muốn ở cùng một chỗ với Hướng Nam, con yêu anh ấy!”

Ngày đó Tần Hoan đau khổ cầu xin, cầu xin Lạc Dĩ Nam xem xét đứa trẻ, bỏ đi thôi…

“Dì Tần nhất định sẽ giúp con tìm một chàng trai tốt, chàng trai nhà có nhiều tiền, so với Hướng Nam còn xuất sắc hơn, để con gả đi nở mày nở mặt.”

Lạc Dĩ Nam quay người chạy ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy dì ta nữa!

Dường như trong vòng một đêm, cô gái liền trưởng thành, sau khi lớn lên, vui vẻ theo đó mà đi, phiền não càng ngày càng nhiều, cuối cùng Hướng Nam còn cười cô, nói cô như thầy giáo già, mặt xụ xuống, cũng không cười nhiều như trong quá khứ.

Sau đó bụng Tần Hoan càng ngày càng rõ ràng, tin mang thai truyền khắp cả nhà, thân thích nhao nhao chúc mừng.

Tâm trạng của Hướng Nam cũng trở nên nặng nề.

Anh là đứa con được sinh ra khi ba anh tuổi đã cao, không ngờ rằng, ba anh từng này tuổi rồi thế mà có thể….

Em bé tới thế giới này, cả nhà đều rất vui vẻ.

Thế nhưng vì sao, Lạc Dĩ Nam không buồn để ý anh nữa vậy.

Khoảng thời gian đó đúng lúc vào lớp 12, thời gian gặp mặt của Hướng Nam và Lạc Dĩ Nam ít đi rất nhiều, có lẽ cả hai đều cố ý tránh đối phương, có lẽ đều đang sợ, sợ gặp mặt, sẽ chạm phải vấn đề cả hai đang cố sức né tránh.

Đêm tốt nghiệp Hướng Nam say mềm, Lạc Dĩ Nam đưa anh về nhà, sự việc từ đêm đó bắt đầu tiếp tục mất khống chế.

Sau đó Lạc Dĩ Nam đòi chia tay, lý do là đã không còn yêu anh nữa, bất kể thế nào Hướng Nam cũng không tin.

Từng ấy năm như vậy, anh kiên trì không tin, thời gian thấm thoát trôi qua, bây giờ Hướng Nam đã đến gần tuổi nhi lập chi niên, độc thân chưa có gia đình, thậm chí chưa từng nói chuyện yêu đương.

Mỗi lần nhắc đến người thừa kế trẻ tuổi của tập đoàn Hướng thị, báo lá cải thổn thức cảm khái chính là không có bài báo liên quan đến đời sống tình cảm.

Anh đơn giản so với thần tiên còn cấm dục hơn, một chút tin tức râu ria cũng không truyền ra, đến tận ngày đó, đội chó săn tung ra ảnh chụp anh trực tiếp ôm một hoa đán xuất đạo gần đây của giới giải trí tiến vào phòng khách sạn.

Kế hoạch sụp đổ, tam quan nổ tung.

Trên internet liên tục suy đoán, nhiệt độ tăng cao không giảm, đến tận về sau Hướng Nam tự mình ra mặt bác bỏ tin đồn: “Đó là bạn gái tôi, chúng tôi chiến tranh lạnh 10 năm, gần đây tôi đang theo đuổi lại cô ấy, quấy rầy mọi người rồi.”

Mọi người: …

Mười năm, Hướng tổng, anh có thể đi xin kỷ lục Guinness về cặp đôi giận nhau thời gian dài nhất đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.