Tiểu Ôn Nhu

Chương 82: Chương 82: Ngoại truyện tám: Bàn rượu




“Khuê nữ, chúng ta không uống nữa, theo anh về nhà.”

Buổi tối Hứa Minh Ý trở về, mở cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Anh cởi giày vào nhà, cười nói: “Khuê nữ lại làm món gì ngon?”

Tô Hoàn lấy đồ ăn từ lò vi sóng ra: “Không phải anh không quen ăn đồ ăn em làm sao, em gọi thức ăn ngoài, thịt bò xào thì là Ai Cập.”

Tâm trạng của Hứa Minh Ý rất tốt, từ phía sau ôm Tô Hoàn, vòng qua eo cô ma sát thật lâu mới bị Tô Hoàn gỡ tay ra.

Tô Hoàn đặt đĩa thịt bò xào thì là Ai Cập lên bàn, lại chỉ vào quần áo trên ghế sô pha nói: “Hôm nay em đi dạo phố mua cho anh một cái áo, anh mặc thử xem.”

Hứa Minh Ý lấy áo nỉ ombre ra, ướm thử lên người mình, hỏi: “Em mua cho mình cái gì.”

Tô Hoàn quay lưng, đặt cơm lên bàn: “Em không mua, chỉ đi lung tung, dù sao một mình đi dạo phố cũng là một thú vui, không nhất định phải mua đồ.”

“Nói cũng đúng.” Hứa Minh Ý không nghi ngờ, thành thạo cở áo sơ mi của mình ra, đổi sang áo ombre màu cam lam, nhìn qua cực kỳ trẻ trung: “Đẹp lắm.”

Tô Hoàn mỉm cười đi qua, lôi kéo anh đánh giá: “Giống như lập tức biến thành anh chàng mười tám tuổi.”

“Đúng không.” Hứa Minh Ý cố ý đứng trước mặt cô tạo dáng, chọc Tô Hoàn cười cực kỳ vui vẻ.

“Ngốc hả.”

Hai kẻ ngốc sinh hoạt vui vẻ, cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió, trong lúc không để ý thời gian đã trôi qua được mấy tháng, Tô Hoàn hoàn toàn không phát hiện, chỉ cảm thấy mỗi ngày đều hạnh phúc.

Hạng mục của phòng làm việc Hứa Minh Ý đang chuẩn bị đi vào giai đoạn cuối, tiếp theo chính là tổ chức buổi giới thiệu, tìm kiếm nhà đầu tư.

Hướng Nam có nhân mạch và tài nguyên, phương diện này không khó, Hứa Minh Ý hứa với Tô Hoàn, chỉ cần hạng mục này có thể vào quỹ đạo vận hành, coi như chân chính mở ra lối đi.

Bọn họ có thể đổi sang căn nhà mới, thật sự có một ngôi nhà của mình.

Có điều trong khoảng thời gian này, công việc của Hứa Minh Ý ngày càng bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, không hề phát hiện Tô Hoàn cũng ra ngoài làm việc.

Tô Hoàn giấu anh cũng không phải có nguyên nhân gì khác, mà là lo lắng mình làm không lâu, ngộ nhỡ bị sa thải, anh còn phải an ủi mình, dứt khoát tạm thời không nói, đợi sau này ổn định, nói cho anh biết cũng không muộn.

Công việc của thư ký, đối với Tô Hoàn thật sự hơi quá sức, bởi vì thường xuyên phải viết báo cáo và tóm tắt cuộc họp cho tổng giám đốc, còn có một số báo cáo tổng kết, đối với người chưa từng được được đào tạo qua trường lớp như cô mà nói, đúng là miễn cưỡng.

Có điều cũng may trải qua nhiều lần tìm việc thất bại, Tô Hoàn cực kỳ coi trọng cơ hội công việc lần này, chịu khổ chịu khó rèn luyện, ngược lại cũng có thể miễn cưỡng đối phó.

Ông chủ Quan Tín của cô đối xử với cô cực kỳ tốt, dạy cho cô rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế và xử lý công việc.

Hơn nữa thái độ của hắn ta thân thiện, đầy đủ phong độ của người đàn ông trung niên vừa chín chắn vừa có sự nghiệp thành công.

Chỉ là thỉnh thoảng Tô Hoàn nghe nhân viên nữ trong công ty bát quái, nói Quan tổng vẫn luôn không lập gia đình, là Vương lão ngũ rất được chào đón trong công ty.

Đương nhiên, một chút gió thổi cỏ lay trong công ty, đều không thể lừa được những nữ nhân viên suốt ngày miệng lưỡi thăm dò xung quanh, khứu giác vô cùng nhạy bén.

Bọn họ nói, Quan tổng luôn thích để trợ lý vào phòng làm việc, ngây ngốc hơn nửa tiếng, đóng cửa lại, cũng không biết hai người ở bên trong làm gì.

“Lần trước tôi nhìn thấy, lúc trợ lý Tô rót trà cho Quan tổng, Quan tổng còn sờ tay cô ta nữa.”

“Cô nhìn quần áo trên người cô ta xem, cổ áo mở thấp như vậy, quyến rũ ai chứ.”

“Còn có thể là ai, hiện giờ mấy đứa phiến tử (gái đ*ếm) đều không thành thật, nếu câu được nhân vật lớn như Quan tổng, nửa đời sau đều không cần lo lắng, còn cần đến công việc khổ cực như vậy sao?”



Đối với những lời đồn đại này, Tô Hoàn chưa bao giờ để trong lòng, ở nơi làm việc vĩnh viễn không thiếu những đôi mắt hiếu kỳ dòm ngó, mỗi phút mỗi giây đều theo dõi anh, cũng không thiếu người bát quái nhiều chuyện, áp đặt một số “tội danh” lên người anh.

Nếu là tính cách của Tô Hoàn trong quá khứ, có lẽ sẽ tranh luận với bọn họ, nhưng bây giờ mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, để công việc phát triển thuận lợi, cô chỉ có thể nhịn xuống, dù sao trên mặt vẫn phải thân thiện, nếu không người người chống lại cô, công việc này cũng đừng nghĩ làm nổi.

Lời đồn đại mặc dù truyền đi khó nghe, nhưng Quan tổng đối xử với cô rất tốt, tốt đến…. gần như có chút vượt quá sự quan tâm mà cấp trên dành cho nhân viên.

Có điều tóm lại chưa vượt rào, Tô Hoàn cũng không chỉ một lần ám chỉ với Quan Tín, cô có bạn trai, hai người có lẽ rất nhanh sẽ kết hôn.

Còn lúc Quan Tín nhìn cô, ý vị bao hàm trong ánh mắt vẫn không thay đổi, chỉ lấy giọng điệu xử lý công việc của cấp trên, nói: “Tiểu Tô à, sau khi kết hôn sẽ phải xin nghỉ sinh con, cô biết đấy, công việc của công ty chúng ta bận rộn, mỗi ngày đều không ngớt người, phía sau khẳng định có người muốn thăng tiến, chức vị trí này của cô, tôi không thể cứ để như vậy.”

Ý tứ uy hiếp hết sức rõ ràng.

Tô Hoàn chỉ có thể cười gượng đối phó: “Quan tổng, đây đều là những việc chưa đâu vào đâu cả.”

“Cũng đúng.” Quan Tín pha cà phê, đi đến bên cạnh Tô Hoàn, đưa tách cà phê cho cô: “Hiện giờ người trẻ tuổi yêu đương, nay đây mai đó không cố định, hơn nữa, hiện giờ giá nhà cao như vậy, cũng không phải người bình thường có thể mua được, quan trọng trong nhà không mua hộ nhà, cưới vợ sinh con, cũng không thể cứ đi thuê phòng, cô nói đúng không?”

“Không biết.” Tô Hoàn miễn cưỡng cười: “Hiện giờ đa số người trẻ đều như thế, cũng không phải ai sinh ra cái gì cũng có, nhà xe, đều cần dựa vào hai vợ chồng cùng nhau cố gắng.”

“Nếu có cơ hội tốt hơn trước mặt cô, không cần mỗi ngày phải làm việc vất vả như vậy liền có được tất cả mọi thứ, nhà ở, xe, thậm chí bất cứ món đồ gì muốn mua, cô bằng lòng không?”

Tô Hoàn cười cười, không nói gì, những thứ này từ nhỏ cô đã có, nhưng cô không phải vẫn chọn Hứa Minh Ý sao.

Quan Tín cho rằng cô trầm mặc tức đang dao động, thế là xích người lại gần Tô Hoàn, hít hà hương hoa mai ẩn dấu trên người cô, nhắm mắt hưởng thụ.

Tô Hoàn bị dọa lùi về sau mấy bước: “Quan, Quan tổng, tôi ra ngoài trước.”

Trở về bàn làm việc của mình, gương mặt Tô Hoàn đỏ bừng, vẫn chưa hết sợ hãi, đồng nghiệp nữ bàn bên cạnh nghi ngờ nhìn cô, không biết trong lòng lại sinh ra suy nghĩ kiều diễm gì.

Biểu hiện của Quang Tín đã không phải là ám hiệu, là đang chứng tỏ thái độ và hảo cảm đối với cô, cho dù cô có bạn trai, hắn ta dường như cũng không mấy bận tâm.

Thế nhưng Tô Hoàn chỉ cảm thấy từng cơn ghê tởm, cô lấy điện thoại di động ra, run rẩy gọi vào số của Hứa Minh Ý.

“Khuê nữ, buổi tối anh không về ăn cơm, Hướng Nam bên này liên hệ được một công ty, cảm thấy có hứng thú với robot của chúng ta.”

Nghe ra được, Hứa Minh Ý có vẻ rất vui mừng: “Đúng rồi, đêm này sớm chuẩn bị rượu Champagne đi, nếu như có thể đàm phán thành công, sau này đều tốt, anh sẽ nhanh chóng mua được căn nhà lớn cho em.”

“Ừm.” Trong mắt Tô Hoàn ánh lên ý cười, nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em chờ anh quay về.”

“Giọng em sao thế?” Hứa Minh Ý nhạy cảm phát hiện có điều không thích hợp.

“Không có, em vui mừng mà.” Tô Hoàn vội vàng bịp miệng, đè nén cảm xúc chua xót trong lòng mình xuống: “Em chờ tin tốt của anh.”

“Anh nói rồi, anh nhất định sẽ thành công, đợi anh thành công, anh sẽ tới nhà em cầu hôn, Tô Hoàn, em có muốn làm vợ anh không.”

“Em… em muốn.”

Hứa Minh Ý nở nụ cười, Tô Hoàn thậm chí có thể tưởng tưởng dáng vẻ cúi đầu của anh, nét mặt xấu hổ, cực kỳ đáng yêu.

“Ở nhà đợi anh.”

Tô Hoàn cúp điện thoại, tâm trạng dường như cũng bình phục rất nhiều, vừa nghĩ tới việc Hứa Minh Ý ở bên cạnh mình, khó khăn gì cũng không làm khó được cô, cái gì cô cũng không sợ.

Nữ đồng nghiệp bàn bên cạnh vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò quan sát cô, cô để điện thoại xuống, hờ hững nói: “Là bạn trai tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

“Ồ, chúc mừng cô.”

Ngay lúc này, Quan Tín ra khỏi phòng làm việc, nói với Tô Hoàn: “Buổi tối có tiệc rượu, cô chuẩn bị một chút, đi cùng tôi.”

“Tối nay sao? Tối nay khả năng không được, tôi…”

“Tô Hoàn, thời gian này cô sao thế?” Quan Tín nhíu mày: “Lúc nhậm chức, có nhớ cô cam đoan thế nào không, nếu như bây giờ tâm tư không đặt vào công việc, bất cứ lúc nào cũng có thể từ chức rời đi.”

Đây là lần đầu tiên Quan Tín phát cáu với Tô Hoàn, mà trước đó, hắn vẫn luôn duy trì hình tượng cấp trên ôn hòa khiêm tốn.

“Xin lỗi Quan tổng.” Tô Hoàn luôn miệng nhận lỗi: “Đêm nay trước mười rưỡi, có thể kết thúc…”

Trong khoảng thời gian này, Hứa Minh Ý đều về lúc 11, 12 giờ tối, nếu như mười rưỡi có thể kết thúc, vậy hẳn là không sao.

Quan Tín suy nghĩ, nói: “Chắc là có thể, có điều bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, cô ăn diện một chút.”

“Được rồi, Quan tổng.”

Sau khi hắn ta đi, Tô Hoàn lấy túi trang điểm ra, vào nhà vệ sinh trang điểm phù hợp cho mình, lúc đi ra, có tinh thần hơn rất nhiều.

Bởi vì từ nhỏ được chăm sóc và bảo dưỡng, làn da của cô trắng nõn mịn màng, thần sắc cũng coi như khá tốt, dáng người vừa phải, trên mặt có chút mập mạp của trẻ con, nhìn qua xinh xắn động lòng.

Kiểu con gái như này cực kỳ hấp dẫn đàn ông trung niên, trên người bọn họ luôn phát ra sức sống mà loại đàn ông này không có đồng thời cũng khao khát, không giống như những kiểu phụ nữ trưởng thành nùng trang diễm mạt (phụ nữ trang điểm vô cùng cầu kỳ), gầy yếu giống như một cơn gió thoảng qua liền có thể thổi bay.

Khó trách Quan Tín cô đơn nhiều năm như vậy, lại thích cô.

Buổi tối, Tô Hoàn đi theo Quan Tín vào phòng bao của khách sạn.

Các bữa tiệc rượi trước đây, Quan Tín luôn thích dẫn theo Tô Hoàn, thứ nhất bởi vì tửu lượng của cô rất tốt, lúc then chốt có thể giúp hắn ta cản rượu. Thứ hai, cô gái này trẻ tuổi xinh đẹp, còn biết nói chuyện, rất có khả năng làm nóng bầu không khí, cũng không sợ hãi.

Hiện giờ nhiều cô gái trẻ vào mới vào làm việc, đều không hiểu quy tắc trên bàn rượu, miễn cưỡng không tự nhiên, cẩn thận dè dặt, rất không thú vị.

Khó trách Tô Hoàn được ưa thích, đây cũng là nguyên nhân Quan Tín thưởng thức cô, cũng không biết, cô còn trẻ như vậy sao lại học được dáng vẻ đó.

Đương nhiên, Quan Tín không thể biết, từ nhỏ Tô Hoàn đã theo phụ thân đại nhân lợi hại của mình tham gia đủ loại tiệc rượu vũ hội party cao cấp khác nhau, những bữa tiệc này đối với cô mà nói, chỉ là một case nhỏ.

Trong phòng lớn đã có người ngồi, xem ra đối phương đã đến từ sớm, xuyên qua bình phong chạm trổ, Tô Hoàn theo Quan Tín đi vào, thấy rõ người đến, giật mình suýt nữa té ngã.

Quan Tín vội vàng đỡ eo nhỏ của cô, mang theo sự trách cứ, nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, cẩn thận một chút.”

“Thật xin lỗi, Quan tổng.” Tô Hoàn vội vàng né tránh, duy trì khoảng cách nhất định với hắn ta.

Mà ở vị trí đối diện với cô, Hướng Nam mặc âu phục giày da, Thẩm Ngộ Nhiên còn có… Hứa Minh Ý.

Cô thậm chí còn không dám nhìn cái đầu tóc xoăn kia.

Tuyệt đối không ngờ tới, khách hàng Quan Tín muốn gặp lại là bọn họ.

Tô Hoàn cúi đầu ngồi trên ghế, bàn tay đặt dưới bàn không ngừng run rẩy, cả người cũng run run không ngừng.

Còn sau khi Hứa Minh Ý thấy cô, từ bắt đầu hoảng sợ đến dần dần trầm mặc, nét mặt càng ngày càng khó coi.

Hướng Nam phản ứng trước tiên, cũng không nói chuyện có quen biết nhau, chỉ chào hỏi mời rượu qua lại với Quan Tín, nói vài lời xã giao không quá quan trọng, đồng thời cũng giới thiệu Thẩm Ngộ Nhiên và Hứa Minh Ý với hắn ta.

“Hướng tổng tuổi trẻ tài cao, tôi và ba cậu trước kia có từng hợp tác, xem như quen biết đã lâu.”

Hướng Nam khiêm tốn cười nói: “Quan tổng luôn là tiền bối của tôi, tôi cần học tập ngài nhiều.”

Thẩm Ngộ Nhiên vụng trộm xích lại gần Hứa Minh Ý, nói: “Không nhìn ra, Hướng Nam ngày thường im lìm, lại rất biết nói chuyện.”

Hứa Minh Ý một câu cũng không nói, tay đặt trên bàn nắm thật chặt, một giây chưa từng nới lỏng.

Thẩm Ngộ Nhiên nhìn anh một chút, lại hơi liếc Tô Hoàn đang run rẩy phía đối diện, hiểu ra cái gì đó, nên không tiếp tục tìm anh bát quái.

Trong quá trình ăn cơm, đôi bên cũng không có trực tiếp nói chuyện hợp tác mà đều đang đánh giá và đàm luận với nhau, chủ yếu dựa vào nâng ly cạn chén để điều hòa sóng ngầm cuồn cuộn.

Quan Tín bị Hướng Nam rót mấy chén rượu trắng, có chút không chịu nổi, ném cho Tô Hoàn một cái liếc mắt, Tô Hoàn hiểu được, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không thể không đứng dậy, nói với Hướng Nam: “Hướng tổng, tôi thay mặt Quan tổng cùng ngài nâng chén.”

Anh ta nghĩ mãi không rõ có chuyện gì xảy ra, sao Tô Hoàn lại ngồi ở phía đối diện, nhìn qua sắc mặt âm trầm của Hứa Minh Ý, có lẽ cậu ta hoàn toàn không biết.

Tình huống hiện giờ, Hứa Minh Ý buồn bực không lên tiếng, giống như đang phát cáu, vậy chuyện làm ăn lần này… muốn nói tiếp làm sao.

Quan Tín thấy cục diện trầm xuống, cảm thấy biểu hiện của Tô Hoàn hôm nay quá mức cứng nhắc, thế là lạnh giọng với cô: “Đi chúc rượu cho các vị khách mời.”

Tô Hoàn vội vàng bưng chén rượu lên, lại bị Quan Tín đè tay lại, đổi nửa cốc bia trong tay cô thành rượu trắng: “Như vậy mới có thành ý.”

Hứa Minh Ý nhìn cái móng heo trên cổ tay Tô Hoàn, nét mặt lạnh lẽo, Thẩm Ngộ Nhiên nhanh tay lẹ mặt vội vàng kéo anh, sợ anh làm ra chuyện gì khác người.

Có điều may mắn là chỉ trong chớp mắt, Tô Hoàn tránh hắn ta, bưng chén rượu nói với mấy người đàn ông: “Tôi kính các vị, chúc các anh thành công trong sự nghiệp, cuộc sống vừa lòng thuận ý.”

Vừa lòng thuận ý, thật châm chọc.

Hai người Thẩm Ngộ Nhiên và Hướng Nam đứng dậy đáp lễ nhưng Hứa Minh Ý không nâng chén, anh thậm chí còn không nhìn cô.

Trong lòng khó chịu.

Quan Tín đối với biểu hiện của Tô Hoàn hôm nay thất vọng đến cực điểm, lại thêm hôm nay cô khéo léo từ chối hắn ta, càng làm hắn ta nổi giận, thế là hắn ta hung ác trách mắng: “Ai bảo cô cùng mời! Có hiểu quy tắc hay không! Mời lần lượt, uốn hết một ngụm, mới có thể thể hiện rõ thành ý của tập đoàn Tín Đạt chúng ta!”

Cho dù tửu lượng của Tô Hoàn tốt, cũng không thể trực tiếp cạn hết chén rượu trắng, sau khi uống một chén, cô có chút không chịu nổi, bị sặc, lúc ngồi xuống hơi chóng mặt.

Quan Tín lại rót thêm cho cô một chén rượu đầy: “Tiếp tục.”

Tô Hoàn lảo đảo đứng dậy, Hướng Nam đối diện không nhìn nổi, nói: “Quan tổng, cô bé này tửu lượng không tốt, uống nhiều quá trở về e là khó giải thích với người nhà, bỏ đi thôi.”

Quan Tín khẽ hừ một tiếng: “Bình thường cô ta không phải như vậy, hôm nay là cố ý cáu kỉnh với tôi đây mà.”

Nói xong lời này, tay hắn ta rơi xuống hông Tô Hoàn, nhẹ nhàng bóp một cái.

Trán Hứa Minh Ý sắp nứt ra, chén rượu bị anh hất văng ra ngoài, đập mạnh lên tường.

Toàn thân Tô Hoàn run rẩy, bị dọa lạnh cóng, Hứa Minh Ý rời bàn tiệc, trực tiếp đi tới chỗ cô.

Tô Hoàn lảo đảo đứng lên, lùi lại một bước, luôn miệng nói: “Hứa ca, thật… thật xin lỗi…”

Ngay cả Hướng Nam cũng hơi kinh ngạc, hiếm khi thấy đại tiểu thư Tô Hoàn coi trời bằng vung có thể hoảng sợ như vậy.

Cô nàng này chắc… cực kỳ quan tâm đến Hứa Minh Ý.

Tô Hoàn tưởng Hứa Minh Ý sẽ mắng mình, dù sao dấu diếm anh thời gian dài như vậy, cô chột dạ xấu hổ, hạ quyết mặc kệ anh tức giận thế nào, cô đều không chống đối không cãi lại, cho anh chút mặt mũi trước mặt bạn bè.

Nhưng chưa từng nghĩ, Hứa Minh Ý đi tới, cởi áo khoác khoác lên người cô, sau đó cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tô Hoàn.

Anh cụp mắt, nét mặt dịu dàng, hạ giọng, đau lòng nói —

“Khuê nữ, chúng ta không uống nữa, theo anh về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.