“Anh muốn đi theo hộ tống người nào đó.”
(Editor: Cảnh báo chương này ngược cẩu)
Hoắc Yên ngồi trên ghế xoay của Phó Thời Hàn, cúi đầu điền thông tin trên tờ phiếu đăng ký.
“Anh đây chính là không trâu bắt chó đi cày mà.” Cô điền xong thông tin, bực bội đập vào ngực Phó Thời Hàn, dày vò anh một chút: “Em còn chưa đồng ý, anh lại nói ra trước mặt mọi người, không đồng ý cũng phải đồng ý.”
“Nếu không đồng ý.” Đầu ngón tay thon dài của Phó Thời Hàn vân vê tờ phiếu đăng ký: “Vậy anh xé nó.”
“Ôi!” Hoắc Yên nắm chặt tay Phó Thời Hàn: “Không cho phép xé.”
Khóe miệng Phó Thời Hàn cố nén ý cười: “Cho dù anh không nói gì, em cũng sẽ đăng ký.”
Hoắc Yên bất mãn càu nhàu: “Anh thật thông minh, đoán trước được tất cả mọi chuyện.”
Phó Thời Hàn đưa tay vén mấy sợi tóc mai ra sau tai cho Hoắc Yên, sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần bên tai cô: “Yên Yên, Hàn ca của em, là người hiểu em nhất trên thế giới này.”
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, môi mỏng như chạm vào vành tai Hoắc Yên khiến sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng, đưa tay đẩy bộ ngực cứng rắn của anh ra: “Anh đừng tưởng trên mặt mình dát vàng.”
Ý cười trên môi Phó Thời Hàn nở rộ, không cần kiêng kỵ điều gì, thật sự là hồng nhan họa thủy.
Anh chưa từng làm điều đó trước mặt người ngoài, nếu không không biết có bao nhiêu thiếu nữ vì muốn giành được nụ cười này mà trái tim ngứa ngáy, hàng đêm mất ngủ.
Hết lần này đến lần khác anh chỉ gây họa cho mình cô.
**
Khai giảng học kỳ mới sắp tới, vòng đấu loại nhanh chóng bắt đầu tiến hành.
Các bạn học đăng kí tham gia dự cuộc thi không ít, nhưng chính thức vào được vòng bán kết chỉ lác đác vài người, phần lớn mang tâm thái thi thử một chút, cũng không hề thật sự chuẩn bị.
Phó Thời Hàn thi đấu ở vòng loại với thành tích đứng đầu, Hoắc Yên nằm trong nhóm hai mươi người có thành tích đứng đầu nhưng vẫn bị anh vượt xa.
Cuộc thi《Siêu trí tuệ》liên kết giữa các trường đại học, mỗi trường sẽ chỉ có một thí sinh tiến vào phòng chung kết, cùng với các sinh viên ưu tú đến từ các nơi trên cả nước tiến hành PK tranh chức vô địch.
Hoắc Yên không chút nghi ngờ, người đứng đầu của đại học S khẳng định là Phó Thời Hàn, thậm chí có thể là nhà vô địch của cả nước.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là cuộc thi gì, anh đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất, ưu tú không gì so sánh được.
Trong quán cà phê của thư viện, Hoắc Yên lên mạng tải đề thi trong kho dữ liệu, sau đó cùng luyện đề với Phó Thời Hàn.
Sau một lượt đấu, Hoắc Yên ngồi phịch trên ghế.
“Anh là ma quỷ hả?!”
Cô bị trí thông minh của thằng nhóc này đập cho thương tích đầy mình, trí nhớ và khả năng suy luận của Phó Thời Hàn khiến người ta líu lưỡi.
“Căn bản không cần tập luyện gì cả.” Cô bĩu môi nói: “Cuối cùng chức vô địch đã bị anh quyết định rồi.”
Giống như trừng phạt, Phó Thời Hàn vỗ nhẹ sau gáy cô: “Không chiến đã bại, xem thường em.”
“Hừm.”
Hoắc Yên cầm sách đội lên đầu, không phục nói: “Em mới không không chiến đã bại, chờ đi, trận chung kết nhất định em sẽ đánh bại anh.”
Anh nhướng mày: “Được, anh chờ Yên Yên đánh bại anh.”
Hoắc Yên bất mãn nhìn anh: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được học người lớn gọi em là Yên Yên.”
‘Được, Yên Yên.”
“Câu hỏi này nhất định anh không trả lời được.” Hoắc Yên ôm quyển đề thi: “Là một câu hỏi văn học.”
Thiên văn địa lý khoa học kỹ thuật thể dục anh đều hiểu biết rất nhiều, tính nhẩm cũng không thắng được anh, nhưng anh thiên về khối tự nhiên, phương diện văn học vừa đúng chỗ yếu.
“Nghe cho kỹ, tác phẩm nào cùng với 《Mẫu Đơn đình 》, 《 Hàm Đan ký 》, 《 Tử Sai ký 》được coi là Lâm Xuyên Tứ Mộng?”
Phó Thời Hàn nhíu mày, cố ý ra vẻ trầm tư: “Ừm…”
“Không biết phải không.” Hoắc Yên cười cười: “Anh xem, cũng không thể chỗ nào cũng để anh chiếm hết tiện nghi, là người thì đều có mặt yếu kém.”
Phó Thời Hàn lắc đầu, làm như tâm trạng suy sụp. Hoắc Yên không đành lòng, vội vàng vỗ vai anh: “Không sao đâu, lúc không bận có thể đọc đề thi, chăm chỉ bổ sung kiến thức.”
Nhưng lời còn chưa nói hết, Phó Thời Hàn đột nhiên ngẩng đầu: “《 Nam Kha ký》.”
Hoắc Yên: “…”
Nhìn khóe môi Phó Thời Hàn thoáng nhiễm nét cười, Hoắc Yên biết mình vừa bị anh đùa giỡn.
Hoắc Yên quay người sang chỗ khác một mình đọc sách, không thèm để ý đến Phó Thời Hàn nữa.
“Giận rồi?”
“Không có.”
Phó Thời Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Yên: “Còn nói không có?”
“Anh đáng ghét.” Hoắc Yên đẩy tay Phó Thời Hàn: “Đừng ảnh hưởng đến em học bài, em không giống anh cái gì cũng biết.”
Phó Thời Hàn cầm tay cô, đặt lên vai mình: “Cho em một cơ hội, không cho phép tức giận.”
Hoắc Yên liếc mắt nhìn sợi tóc đen nhánh của anh: “Em… em sẽ không dễ dàng bị anh dụ dỗ.”
“À, vậy quên đi.” Phó Thời Hàn quay lưng, cúi đầu đọc sách.
Hoắc Yên nhìn chằm chằm bóng lưng rộng lớn của anh hồi lâu, cuối cũng không chịu được cám dỗ, khẽ hừ một tiếng.
Phó Thời Hàn mỉm cười, cầm bàn tay mềm mại của Hoắc Yên đặt lên mái tóc mình.
Hoắc Yên thuận thế nắm lấy một lọn tóc trên đỉnh đầu của anh, cảm thấy mỹ mãn.
“Không giận nữa?”
Hoắc Yên tức giận: “Em nào có nhỏ mọn như vậy.”
Phó Thời Hàn khẽ nhéo vành tai của cô.
“Này, Phó Thời Hàn.” Hoắc Yên đột nhiên tiến đến gần, tò mò hỏi: “Trên thế giới này có chuyện gì, là anh không biết hay không?”
Phó Thời Hàn vừa đọc sách vừa hờ hững nói: “Có.”
Hoắc Yên lập tức hứng thú: “Cái gì vậy? Mau nói cho em biết.”
“Có một việc chỉ có em biết, mà anh không biết.”
Phó Thời Hàn nghiêng đầu nhìn Hoắc Yên, đuôi mắt hơi cong, bên cạnh là nốt ruồi son nhạt màu hết sức quyến rũ.
Giọng điệu cực kỳ chân thành.
Hoắc Yên bị gợi hứng thú: “Mau nói!”
“Sau này anh sẽ tự mình hỏi em.” Phó Thời Hàn thừa dịp nước đục thả câu: “Bây giờ không nói được.”
“Hừ, hẹp hòi.”
**
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Hoắc Yên đều học tập đến khuya, Lâm Sơ Ngữ luôn nói: “Hoắc Yên, cậu cũng quá liều mạng đi, thật sự muốn vào vòng chung kết hả?”
“Phó Thời Hàn tham gia thi đấu, tớ có thể đoạt được chức vô địch mới lạ.”
“Vậy cậu còn cố gắng như vậy làm cái gì, uổng phí công sức.”
Ánh mắt Hoắc Yên rời khỏi tập đề, ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Ngữ giường trên: “Đã tham gia, nhất định phải làm tốt nhất.”
Đây là nguyên tắc nhất quán từ trước tới nay của Hoắc Yên, hoặc là không làm, đã lựa chọn, sẽ dốc hết sức lực.
Lâm Sơ Ngữ ghé vào thành bảo vệ bên giường, tưởng tượng nói: “Nếu như có thể vào vòng chung kết, chính là được lên TV đối chiến với sinh viên của 10 trường đại học danh giá nhất cả nước!”
Hoắc Yên nhún vai: “Đừng có đoán mò, trận chung kết cuối cùng tớ chắc chắn không vào được.”
Lâm Sơ Ngữ gật đầu: “Cũng đúng, Phó Thời Hàn với khí thế kia, nói không chừng có thể là nhà vô địch của cả nước ấy chứ.”
“Đúng vậy, anh ấy biết tất cả mọi thứ, không có vấn đề gì có thể làm khó được anh ấy.” Lúc Hoắc Yên nói những lời này, mang theo một chút hâm mộ, cũng có một chút tự hào. Cô thật sự chờ mong màn thể hiện của anh ở trận chung kết cả nước.
“Nhưng Yên Yên ơi, nếu biết kết quả cuối cùng rồi, sao cậu còn cố gắng như vậy, có ý nghĩa gì sao?” Lâm Sơ Ngữ hỏi: “Dừng đi, ngủ sớm một chút.”
“Không được, tớ không muốn để Phó Thời Hàn xem thường tớ.” Hoắc Yên tiếp tục vùi đầu vào sách vở: “Hơn nữa anh ấy rất tin tưởng tớ, không thể để anh ấy thấy vọng được.”
Tô Hoàn vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng: “Cho nên, cậu đây là cố gắng vì bản thân mình, hay là muốn thể hiện mặt tốt trước mặt Phó Thời Hàn?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ phòng ngủ rơi vào im lặng.
“Tớ đương nhiên là vì…”
Cô đột nhiên ngừng lại, cùng lúc đó, ba ánh mắt quét về phía Hoắc Yên, ngay cả Lạc Dĩ Nam cũng bỏ tai nghe xuống,
“Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện người khác đều bảo tớ không làm được, chỉ có Phó Thời Hàn tin tưởng tớ.”
Hoắc Yên rũ mắt, tay nắm chặt bút, nói tiếp: “Anh ấy ưu tú như vậy, lại chưa từng xem thường tớ, cho nên tớ muốn chứng minh với anh ấy, anh ấy tin tưởng tớ không sai, tớ cũng có thể làm rất tốt.”
“Yên Yên, cậu nhất định có thể làm được.” Lâm Sơ Ngữ nắm tay thành quyền: “Cố lên!”
Tô Hoàn cũng đáp: “Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể.”
“Ừm!”
**
Giữa tháng sáu, Hoắc Yên thuận lợi tiến vào vòng chung kết của trường, điều này cũng khiến rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt.
Ví dụ như Hoắc Tư Noãn.
Ngay từ đầu, cô ta cũng không tin Hoắc Yên thật sự có thể làm được trò trống gì trong cuộc thi này, cô ta hiểu rất rõ Hoắc Yên, bẩm sinh đã kém cỏi, so với người khác đần độn hơn, từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng tốn nhiều công sức.”
Khi cô ta nhìn thấy tên Hoắc Yên trong danh sách mười người vào vòng chung kết ở bảng tin, đã kinh ngạc rất lâu.
Con nhóc này, thế mà đạt được tới trình độ đó, trước kia đã xem nhẹ nó rồi.
Chẳng qua may mắn vào được vòng chung kết trường thì thế nào, nó tuyệt đối không thể vào được vòng chung kết của cả nước, những cuộc thi như thế này có lẽ giai đoạn đầu có thể còn dựa vào chăm chỉ và cố gắng, nhưng đến giai đoạn sau là muốn kiểm tra trình độ năng lực của bản thân thí sinh.
Mà loại trình độ này của Hoắc Yên vốn kém hơn bình quân trung bình của người bình thường, cho nên sẽ không tồn tại được bao lâu.
Trận chung kết áp dụng quy tắc các tuyển thủ quyết đấu với nhau, hai người PK, mỗi người một câu hỏi luân phiên trả lời, chỉ cần có một người không trả lời được, liền lập tức bị loại.
Phó Thời Hàn và Hoắc Yên đương nhiên đều tránh đối phương ngay từ đầu, lựa chọn những tuyển thủ khác tiến hành PK.
Hoắc Yên phát hiện Phó Thời Hàn lựa chọn đối thủ, đều là chọn mấy người xếp thứ hạng cao nhất trên bảng xếp hạng.
Nhưng điều này cũng rất bình thường, mạnh quyết đấu với mạnh, Phó Thời Hàn khinh thường đọ sức cùng kẻ yếu, thắng mà không vẻ vang.
Có lẽ đây là nguyên nhân Phó Thời Hàn không chọn cô.
Cơ sở của Hoắc Yên tương đối vững, còn các tuyển thủ khác khi tới giai đoạn này, chứng kiến màn thể hiện của Phó Thời Hàn, đã dự đoán trước người chiến thắng chắc chắn là anh, bởi vậy đại đa số bọn họ không có sức mạnh và lòng tin, trạng thái không được tốt lắm.
Điều này tạo cơ hội rất lớn cho Hoắc Yên, ổn định chém giết một đường, cuối cùng cũng đi tới điểm cuối.
Khó tránh cùng Phó Thời Hàn ngõ hẹp gặp nhau.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò không dứt, trên khán đài bên cạnh, Thẩm Ngộ Nhiên vung quyền hô: “Hàn tổng, thương hoa tiếc ngọc nhaaaa.”
Hứa Minh Ý nói: “Cậu thấy cậu ấy là người thương hoa tiếc ngọc sao, không lạt thủ tồi hoa (ra tay ác độc, phá hư cái đẹp) là may rồi.”
Lâm Sơ Ngữ ôm Tô Hoàn: “Không dám xem, thực sự thương Yên Yên nhà chúng ta quá.”
Phó Thời Hàn mặt đối mặt với Hoắc Yên, đây là lần đầu tiên, trong ánh mắt của mọi người, cô thoải mái ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Đôi đồng tử trong suốt đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơn cong lên, thoáng nhuộm ý cười lười biếng.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Ừm!”
Hoắc Yên súc thế đãi phát (Tích lũy/gom góp sức mạnh và chờ thời cơ hành động. Link nguồn), không bỏ sót một chữ của dẫn chương trình.
“Hiện nay nước ta có bốn cây cầu cổ lớn, trong đó cái nào ở Triều Châu, Quảng Đông?”
“Cầu Tương Tử.”
“Sao Ngưu Lang nằm ở chòm sao nào?”
Khóe miệng Phó Thời Hàn khẽ cong, thong thả trả lời: “Chòm Thiên Ưng.”
“Lỗ đen ở tầng nào?”
Hoắc Yên trả lời không cần suy nghĩ: “Tầng quang quyển.”
…
Trải qua hơn mười câu hỏi, hai người qua lại liên tục, vậy mà tất cả đều trả lời đúng, bất phân thắng bại.
Thẩm Ngộ Nhiên ôm cánh tay Hứa Minh Ý, khó tin nói: “Xem ra hôm nay Hàn tổng gặp phải kình địch rồi.”
Lâm Sơ Ngữ nói: “Yên Yên nhà chúng tôi thức trắng mấy đêm để chuẩn bị cuộc thi đó.”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Wow, thật là khéo, tối nào Hàn tổng nhà chúng tôi cũng đúng mười giờ lên giường đi ngủ, chưa từng muộn hơn.”
“Này, thích gây chuyện phải không?” Lâm Sơ Ngữ không cam lòng nói: “Thông minh không chịu nổi quá cơ.”
Thẩm Ngộ Nhiên cười hì hì nói: “Sao trông mất mát vậy.”
Hứa Minh Ý: “Đều là người một nhà tranh cái gì.”
Hai người đồng thời nói: “Ai là người một nhà với anh ta/cô ta.”
Hứa Minh Ý liếc mắt: “Nói hai người sao, tôi nói hai người trên sân khấu kìa.”
Trên sân khấu hai người thi đấu tiến vào câu hỏi thứ ba mươi mốt, giống như vẫn không có biện pháp phân thắng bại.
“Phi hành gia đầu tiên tiến vào vũ trụ năm nào?”
Hoắc Yên: “1965.”
“Trong tám hành tinh trong hệ Mặt Trời, một hành tinh duy nhất nào quay từ đông sang tây, ngược lại với các hành tinh khác?”
Phó Thời Hàn bình thản: “Sao Kim.”
“Ngôi chùa đầu tiên của Trung Quốc là?”
Hoắc Yên hít sâu, trầm giọng nói: “Chùa Hà Nam Bạch Mã.”
“Tác phẩm nào cùng với 《Mẫu Đơn đình 》, 《 Hàm Đan ký 》, 《 Tử Sai ký 》được coi là Lâm Xuyên Tứ Mộng?”
Hoắc Yên đột nhiên nhìn về phía Phó Thời Hàn, câu hỏi này… trước đó cô đã từng hỏi anh.
Vốn cho rằng Phó Thời Hàn có thể thoải mái trả lời, không ngờ, anh trầm mặc rất lâu.
Thời gian trôi qua từng giây.
Mỗi một tuyển thủ chỉ có 15s để suy nghĩ, vượt quá là thua.
Hoắc Yên nhìn vào đôi mắt của Phó Thời Hàn, lòng bàn tay ướt mồ hôi, trong lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục: “Trả lời, mau trả lời đi.”
Đuôi mắt Phó Thời Hàn thấp thoáng ý cười, từ đầu đến cuối mím chặt môi mỏng, không nói một chữ.”
Người xem tại hiện trường đều không kìm được đứng dậy, vì Phó Thời Hàn mà toát mồ hôi.
Cuối cùng, đồng hồ bấm giờ vang lên: “Tít— ”
Hết giờ, Phó Thời Hàn không thể trả lời câu hỏi này, thua ở vòng chung kết.
Khi người dẫn chương trình công bố người thắng cuộc ở cuộc thi của trường là Hoắc Yên, những tiếng vỗ tay vang lên tiên tục, mà từ đầu đến cuối suy nghĩ của Hoắc Yên đều là một mảng hỗn độn, nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thời Hàn, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút manh mối.
Nhưng trước sau Phó Thời Hàn vẫn thản nhiên đối mặt với cô, cũng không có bộc lộ bất kỳ chút chột dạ hay cảm xúc dị thường gì.
Rất nhanh, Hoắc Yên bị bạn bè đẩy vào giữa, cùng đi ra ngoài sảnh.
“A a a a! Tiến vào vòng thi đấu cả nước!” Lâm Sơ Ngữ kích động nhất, ôm mặt Hoắc Yên mạnh mẽ hôn hai cái: “Sắp được lên TV rồi! Sắp nổi tiếng rồi! Yên Yên siêu quá!”
“Bất ngờ, quá bất ngờ.” Lạc Dĩ Nam cũng cười nói: “Suýt chút tớ còn tưởng là Phó Thời Hàn nhường.”
Tô Hoàn nói: “Hai người đều trả lời hơn ba mươi câu, nếu muốn nhường thì anh ấy đã sớm nhường rồi, vẫn là câu nói cũ, ông trời bù đắp cho người cần cù.”
Lâm Sơ Ngữ la hét: “Ôi ôi, cái tên nói mười giờ đi ngủ cũng giành được chức vô địch đâu rồi, ra đây tự vả mau.”
…
Một đám người vây quanh Hoắc Yên đi ra đại sảnh, Hoắc Yên nói mình còn có việc nên muốn đi trước.
Cô chạy hai ba bước đuổi kịp Phó Thời Hàn, lôi kéo tay anh đi vào trong góc không có người.
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em thắng.” Phó Thời Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Chuyện chính là như vậy.”
“《 Nam Kha ký》, câu hỏi đó, rõ ràng anh trả lời được.” Giọng nói của Hoắc Yên gấp gáp: “Vì sao không trả lời!”
Phó Thời Hàn gãi đầu, cười nói: “Đột nhiên bị mắc kẹt.”
“Phó Thời Hàn.” Hoắc Yên nhíu mày: “Anh cố ý nhường!”
“Đúng, anh cố ý nhường.”
Phó Thời Hàn thản nhiên thừa nhận, ngược lại khiến Hoắc Yên nhất thời không biết lên đáp lại thế nào.
“Anh… vì sao?”
Phó Thời Hàn nhìn vành tai đã đỏ bừng của Hoắc Yên, cười nhẹ một tiếng: “Bởi vì anh muốn để em thắng.”
“Anh… anh thật sự quá hồ đồ.” Hoắc Yên hụt hơi, mím chặt môi, ánh mắt dời đi không dám nhìn thẳng anh: “Nếu như ngay từ đầu không muốn giành chức vô địch, vì sao còn tham gia cuộc thi.”
Phó Thời Hàn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng cong lên ba phần —
“Anh muốn đi theo hộ tống người nào đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn tổng: Đừng cản tôi, tôi muốn cưng chiều vợ.