Tiểu Ôn Nhu

Chương 23: Chương 23: Yêu thương




“Em hãy nhớ kỹ, sau này không cho phép khóc vì tiền.”

Cuối tuần, Hoắc Yên dự định về nhà lấy sách và một ít đồ sinh hoạt.

Nhà họ Hoắc ở bên trong tòa hợp viện nhỏ, căn hộ này là phúc lợi của nhân viên đơn vị ba cô cấp, điều kiện không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá tệ, nếu một nhà bốn miệng ăn có hơi chật chội. May mà hai cô con gái đều đi học đại học, bình thường không hay về nhà.

Hai năm trước, vì Hoắc Tư Noãn mà nhà họ Hoắc đã mua thế chấp một căn hộ 70m2 trong nội thành, với lý do là không để cho nhà thông gia tương lai xem thường con gái mình, như thế nào con gái cũng phải có một căn hộ của riêng mình, khi đó Hoắc Tư Noãn gả vào nhà họ Phó cũng có cái để mà nói.

Việc này là Hoắc Yên tình cờ nghe được ba mẹ thảo luận trên bàn cơm.

Nhưng theo quan sát của cô, dì Phó là người ưu nhã hiền dịu, ôn hòa dễ gần, khi còn bé cô theo Hoắc Tư Noãn sang nhà họ Phó chơi, dì còn làm bánh mì nhân sữa cho cô. Trong ấn tượng của mẹ, mẹ Phó Thời Hàn tuyệt đối không phải là người như mẹ cô nói… bởi vì con dâu không có nhà riêng mà xem thường.

Về phần ba của Phó Thời Hàn, nghiêm túc ít lời, cương trực công chính.

Thường ngày Phó Thời Hàn đều bày vẻ vẻ mặt lạnh băng, cùng với ba anh giống hệt nhau.

Ba mẹ của gia đình như vậy, Hoắc Yên tuyệt đối không tin tương lai bọn họ sẽ đối xử không tốt với Hoắc Tư Noãn. Mà trái lại ba mẹ cô, bợ đỡ, hẹp hòi, ham hư vinh, cả người đều mùi con buôn.

Mặc dù có đôi khi cô phản ứng chậm chạp, nhưng cũng không phải người quá ngu ngốc, có thể nhìn ra được, gia đình mình không xứng với gia đình Phó Thời Hàn.

Khó trách ngay chính bản thân Phó Thời Hàn cũng nói, không thích Hoắc Tư Noãn.

Quả nhiên ba mẹ cô tự mình đa tình.

Trên bàn cơm, Hoắc Yên thở dài một cái.

Mà cùng lúc đó, cô nghe thấy ba cô cũng trùng hợp thở dài một cái. Hoắc Yên ngẩng đầu nhìn ba mình, sắc mặt ba cô nặng nề, buồn bực không vui.

Hôm nay Hoắc Yên vừa về nhà, liền phát hiện tâm trạng ba mình không thích hợp.

Ánh mắt cô dừng trên cổ tay ba, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ba, đồng hồ của ba đâu rồi?”

Không đợi ba cô nói chuyện, mẹ cô nhàn nhạt mở miệng: “Cầm rồi.”

“Cầm!” Hoắc Yên sợ hãi bật thốt: “Đồng hồ Rolex đó là bà nội trước khi mất để lại cho ba, sao có thể mang đi cầm cố chứ!’

“Cầm chính là cầm, sao nói nhiều thế.” Mẹ Hoắc Yên không kiên nhẫn trách mắng cô: “Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao, hai vạn tệ có gì mà kinh ngạc.”

“Không phải chuyện tiền nong, trước kia bà nội đã nói, đó là một cái đồng hồ rất quý giá, là cái đồng hồ theo ông nội ra chiến trường…”

Hoắc Yên còn chưa nói xong, mẹ cô liền ngắt lời: “Cô kích động cái gì, đồng hồ kia có để lại, cũng là để lại cho chị cô, liên quan gì đến cô.”

“Đủ rồi.” Ba Hoắc Yên đột nhiên ngắt lời: “Bà còn bênh Hoắc Tư Noãn, nếu không phải vì nó, đồng hồ của tôi sao có thể… haz.”

Ông ta uống một ngụm rượu, lời muốn nói ra lại nuốt trở vào.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Hoắc Yên đập mạnh đôi đũa lên bàn.

“Con nhớ ra hôm nay còn có lớp, còn về trường trước.” Hoắc Yên không đợi ba mẹ phản ứng, đứng bật dậy cầm cặp sách của mình rồi đóng sập cửa bỏ đi.

Ba mẹ cô kinh ngạc nhìn bóng lưng Hoắc Yên, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến cô tức giận như vậy.

“Đều tại ông.” Mẹ Hoắc Yên trừng mắt nhìn ông bố: “Đang êm đẹp làm loạn cái gì, ông cũng đâu phải không biết, nó đối xử với ai cũng không nóng không lạnh, chỉ duy nhất đối với việc của bà nội là không thể chạm vào.”

Ba Hoắc Yên hầm hừ nói: “Cha vợ cầm cố đồng hồ mua quà sinh nhật cho con rể, là cái đạo lý gì.”

“Còn không phải vì nghĩ tới hạnh phúc tương lai của con gái ông sao, đừng nói một cái Rolex, cho dù Tư Noãn muốn sao trên trời, ông cũng phải hái xuống!”

**

Gió mùa thu mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, trong không khí lất phất những hạt mưa phùn, một cơn gió lướt qua cuốn bay mấy chiếc lá còn sót lại trên cành cây khô, cuốn về phía chân trời.

Phó Thời Hàn vừa mới tan học, theo thói quen đi tới nhà ăn số ba, thu ô, anh đi tới cửa mua cơm: “Hòa thượng, Hoắc Yên đâu?”

Hứa Minh Ý vừa múc thức ăn cho sinh viên vừa nhàn nhã nói: “Nghỉ việc rồi.”

“Tớ biết, nhưng em ấy không đến ăn cơm tối.”

“Cửa này chỉ mở để phục vụ công việc bán cơm, tìm hiểu thông tin khác thu phí riêng, mỗi phút mười tệ.”

Phó Thời Hàn đập một phát vào cửa thủy tinh, tức giận quát: “Con mẹ nó hỏi cậu, em ấy đâu!”

Hứa Minh Ý kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Phó Thời Hàn không đúng lắm, trong mắt hiện đầy tơ máu, nhìn có chút dữ tợn.

Anh ta đưa mắt nhìn xuống, thấy tay Phó Thời Hàn đã nắm chặt thành quyền, các khớp xương đều trắng bệch.

Hứa Minh Ý là người thông minh, dứt khoát thu lại ý cười, nói: “Được rồi, nói cho cậu vậy, thời gian này Hoắc Yên thường ở vườn hoa phía sau nhà ăn làm từ thiện.”

Phó Thời Hàn cầm ô quay người xông ra khỏi nhà ăn, Hứa Minh Ý âm thầm sợ hãi, dáng vẻ thất thố vừa rồi của Phó Thời Hàn, từ khi quen biết nhau đến giờ, anh ta còn chưa từng gặp.

Trong ấn tượng của anh ta, tuổi tác Phó Thời Hàn mặc dù nhỏ nhất trong phòng, nhưng bất kể là suy nghĩ hay đối nhân xử thế, Phó Thời Hàn đều thành thục trầm ổn nhất trong bốn người. Bày mưu tính kế, trên thế giời này không có vấn đề gì Phó Thời Hàn không thể giải quyết được.

Cô nàng Hoắc Yên kia, có thể khiến quân tử như Phó Thời Hàn không bao giờ đổi sắc phải chửi tục.

Có năng lực.

Hứa Minh Ý gọi cho Thẩm Ngộ Nhiên một cuộc điện thoại, nếu anh ta nhớ không nhầm, Thẩm Ngộ Nhiên hẳn là vừa học chung một lớp với Phó Thời Hàn.

“Tình huống của lão tứ là thế nào vậy?”

“Hiếm khi thấy tên nhóc nhà cậu nói chuyện tử tế không bắt trả tiền nha.” Đầu bên kia giọng nói của Thẩm Ngộ Nhiên cao lên: “Bị cậu ta dọa hả?”

“Bớt nói nhảm, mau nói cho tôi đi.”

Khi tâm hồn Bát Quái của người đàn ông cháy hừng hực, không thua phụ nữ tí nào.

“Vừa rồi trên lớp ngôn ngữ C, lão tứ nhận được một tin nhắn, rầm một cái đứng phắt lên, mặt lạnh như sông băng ở Nam cực dọa giáo sư lớp tôi giật nảy mình, kính mắt suýt chút rơi xuống.”

Hứa Minh Ý nhíu mày: “Xưa nay Phó Thời Hàn đi học không để ý đến điện thoại, tin nhắn tới nhìn thấy cũng coi như không, học sinh giỏi ý chí kiên cường đây mà.”

“Đúng vậy, nhưng vừa nhận tin nhắn kia, cậu ta liếc mắt một chút liền xin giáo sư nghỉ học, như lửa cháy đến mông lao ra ngoài.”

Thẩm Ngộ Nhiên dừng một chút, lại hỏi Hứa Minh Ý: “Ai nhắn tin nhỉ? Có thể khiến chủ tịch hội sinh viên của chúng ta cúp học.”

Hứa Minh Ý nhếch môi cười, âm cuối nâng lên: “Muốn biết?”

“Muốn!”

“Tin tình báo độc nhất vô nhị, phí 20 tệ.”

“Xéo ngay!”



Sau một phen chặt chém cười đùa nhau, Hứa Minh Ý cúp điện thoại, vừa nghĩ tới dáng vẻ nôn nóng của Phó Thời Hàn, không khỏi lắc đầu, thì thào lẩm bẩm: “Bể khổ vô biên, thiện tai thiện tai.”

**

Phó Thời Hàn lấy di động ra, màn hình điện thoại bị những giọt nước từ trên ô rơi xuống ướt đẫm, anh dùng lòng bàn tay lau sạch nước, nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình —

“Phó Thời Hàn, anh có tiền không cho em mượn một ít.”

Anh hiểu tính cách Hoắc Yên rất rõ, nếu không phải bị đẩy vào hoàn cảnh vô vọng, bất kể ra sao cô cũng không mở miệng vay tiền anh.

Trước đây chưa từng có, sau này khẳng định cũng sẽ không có.

Từ nhà ăn chạy một mạch đến đây, đi qua con đường đá tĩnh mịch trong rừng, gió thu thổi từng cơn mang theo hơi lạnh và những hạt nước mưa.

Phó Thời Hàn không ngừng gọi điện thoại, mỗi lần kết nối lại bị cô thẳng tay ngắt đi.

Tâm trạng hốt hoảng trước nay chưa từng có, Phó Thời Hàn luôn luôn bình tĩnh như mặt hồ thu bắt đầu dậy sóng, loại cảm giác này khiến anh phát điên, khiến anh mất khống chế, đại não cũng sắp không còn tỉnh táo. Giờ phút này, lần đầu tiên trong đời anh trải nghiệm và cảm nhận thế nào là trong lòng nóng như lửa đốt.

“Nghe đi, đáng chết, nghe đi!”

Phó Thời Hàn ném mạnh điện thoại xuống đất, cái điện thoại đáng thương nặng nề đập vào tảng đá bên đường, nước bẩn và bùn đất bắn lên tung tóe.

Mà đúng lúc này, cách đó không xa dưới tán cây, có một cô gái ngồi xổm ven đường, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong đầu gối.

Trước mặt có mấy con chó con lang thang, đang vây xung quanh cô, con thì dùng cái mũi hít hít chân cô, con thì lăn lộn trong vũng ở trước chân cô giống như muốn giúp cô vui vẻ.

Thấy có người lạ tới, mấy con chó lang thang lập tức giải tán, cũng không dám đi xa, chỉ có thể trốn trong bụi cây, ánh mắt đề phòng nhìn Phó Thời Hàn.

Phó Thời Hàn che ô đi tới trước mặt Hoắc Yên, tràn đầy đau lòng nhìn cô.

Hoắc Yên nghe thấy tiếng động chậm rãi ngẩng đầu lên, liền chạm vào đôi mắt như hồ nước sâu thẳm của anh.

Anh che ô đứng bên cạnh cô, có mấy giọt nước từ cái cằm tinh tế của anh chảy xuống. Trước giờ Hoắc Yên chưa từng gặp qua ánh mắt phức tạp như này của Phó Thời Hàn.

Không nỡ, đau lòng, yêu thương…

Cô lại nghiêng đầu, dụi dụi mắt cố gắng che dấu nước mắt khiến đôi mắt càng thêm đỏ bừng

Phó Thời Hàn thấy cô điềm đạm đáng yêu, giống như con mèo nhỏ bị oan ức một mình trốn đi liếm láp vết thương.

Mưa nhỏ lại không ít, từng hạt nhỏ thưa thớt trong không khí bị gió thổi bay.

Hoắc Yên nhìn thoáng qua chiếc điện thoại bị anh ném xuống đất, tranh thủ thời gian đứng dậy nhặt điện thoại lên.

Thân máy đã bị dính đầy nước và bùn đất.

Hoắc Yên lấy khăn tay trắng tinh từ trong túi ra, cẩn thận từng chút một lau sạch điện thoại của anh, sau đó mở khóa, kiểm tra xem điện thoại có bị ném hỏng hay không.

Màn hình vừa sáng lên, trong nháy mắt bị một cánh từ sau lưng vội vàng đoạt lấy, nhanh đến mức cô vẫn chưa kịp nhìn rõ hình nền.

Trong nháy mắt sáng lên, nhìn thoáng giống như ảnh của một người.

Phó Thời Hàn nhét điện thoại vào túi, đằng hắng cổ họng, tức giận hỏi cô: “Vì sao không nghe?”

Hoắc Yên hơi cúi đầu: “Tin nhắn kia, anh đã xem chưa, có được hay không?”

Lúc đó đầu óc Hoắc Yên rất mơ hồ, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ muốn nhanh chóng chuộc đồng hồ của bà nội về, nhất thời xúc động mới nhắn tin cho Phó Thời Hàn.

Trên thế giới này, chỉ anh mới giúp được cô.

Nhưng tin nhắn mới được gửi đi năm phút, cô liền hối hận, cái đồng hồ này có giá trị không nhỏ, cô hỏi mượn anh nhiều tiền như vậy, trả làm sao nổi!

Cô giận mình không có năng lực, cũng giận ba mẹ chiều chuộng chị gái đến không còn nguyên tắc, kết quả không kìm chế được cảm xúc, một mình chạy tới vườn hoa nhỏ khóc.

Phó Thời Hàn thít chặt cổ họng, kiềm nén tâm trạng, hỏi cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Yên không nói gì, chỉ không ngừng lắc đầu.

Phó Thời Hàn giơ tay nắm chặt bả vai gầy yếu của cô, hơi cúi người xuống nhìn thẳng mắt cô.

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều có thể nói cho anh.”

Giọng nói của anh trầm thấp, tỏa ra sức mạnh khiến người khác yên tâm.

Hoắc Yên có vẻ bối rối hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh, thấp giọng nói: “Em muốn mua một cái đồng hồ.”

Phó Thời Hàn khẽ cười: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Hoắc Yên cắn môi dưới, bởi vì dùng nhiều sức mà lộ ra màu trắng, thật lâu sau khó khăn nhả ra ba chữ “Rolex”.

Phó Thời Hàn ngẩn người, mặc dù không biết tại sao cô lại muốn mua hãng đồng hồ này, nhưng cô đã muốn, cho dù mặt trăng trên trời anh cũng hái xuống cho cô.

“Trước hết về tắm, đổi sang bộ quần áo sạch đã.” Phó Thời Hàn miễn cưỡng dùng một tay che ô, một tay khác ôm vai Hoắc Yên trở về: “Sau đó chúng ta sẽ đi dạo phố, em nghĩ kỹ xem muốn mua kiểu dáng gì, hay là anh giúp em tham khảo?”

“Không phải.” Hoắc Yên luôn miệng giải thích: “Em chỉ muốn chuộc cái đồng hồ của bà nội về, bởi vì trong nhà cần tiền gấp, cho nên mang đồng hồ ra ngoài cắm, nhưng cái đồng hồ đó là kỷ vật bà nội rất quý.”

Phó Thời Hàn đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.

“Cần bao nhiêu?”

“Hai… hai vạn.”

“Đồng hồ Rolex, lại là đồ cổ, thế mà chỉ cắm có hai vạn.” Phó Thời Hàn lắc đầu: “Nhà em đến cùng cần tiền gấp đến độ nào, mới có thể bán thốc bán tháo thế.”

Tay Hoắc Yên siết chặt thành nắm đấm, không dám nói cho anh biết bởi vì Hoắc Tư Noãn tiêu xài quá nhiều nên bây giờ mới khiến ba mẹ phải bán đồng hồ.

“Em có thể viết giấy ghi nợ cho anh, nhất định em sẽ trả lại!” Cô đảm bảo với anh.

Phó Thời Hàn nhìn Hoắc Yên nhíu chặt lông mày, mặt mũi nghiêm túc. Anh mỉm cười, trong giọng nói có mấy phần đùa giỡn: “Đã đến năm chữ số, em dùng cái gì để trả?”

Hoắc Yên ủ rũ cúi đầu nói: “Em… em không biết, hiện giờ em không thể gom được nhiều tiền như vậy, nhưng đợi tương lai em có thể kiếm được tiền, khẳng định phải đợi rất lâu rất lâu.”

Cô cắn chặt răng, lần đầu tiên cảm thấy, trước hiện thực tàn khốc, cô thật sự bất lực.

“Được rồi, anh sẽ nghĩ cách.”

Phó Thời Hàn nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, lắc đầu bất đắc dĩ.

“Mau trở về tắm nước nóng, bây giờ tiệm cầm đồ nào cũng đóng cửa rồi, 9h sáng mai anh sẽ ở dưới ký túc xá chờ em, nhớ đúng giờ.”

Anh nói xong quay người rời đi.

Hoắc Yên sửng sốt một chút, gọi lại: “Em không nói đùa, hai vạn không phải số tiền nhỏ, tạm thời em thật sự không bỏ ra…”

Nhớ lại hình ảnh một mình lau nước mắt trong vườn hoa của Hoắc Yên, Phó Thời Hàn cảm thấy từng cơn đau âm ỉ trong tim, chỉ hai vạn, giá trị không bằng nửa giọt nước mắt của cô.

“Vậy thì nợ.” Anh không quay đầu, trầm giọng nói: “Chờ ngày nào đó trong tương lai, có lẽ em có thể dùng vật khác, trả anh.”

Hoắc Yên không kịp phản ứng, truy hỏi: “Còn có thể dùng cái gì.”

Phó Thời Hàn nghiêng đầu qua, nửa bên mặt tuấn tú mà thâm thúy.

“Nhóc con, em hãy nhớ kỹ, sau này không cho phép khóc vì tiền.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Thời Hàn: Ta là máy rút tiền.

Editor: Anh Hàn chờ chị lấy thân báo đáp đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.