Tiêu Phòng Ký

Chương 1: Chương 1: Bệnh nặng vừa khỏi




Ngày Lạp Bát tháng chạp năm Thành Vũ thứ hai mươi tám, đế đô đổ tuyết lớn, tuyết phủ trắng xóa cả hoàng thành. Bên trong hoàng cung, tuyết đọng dày đặc trên mái ngói lưu ly. Mặc dù có cung nhân không ngừng quét dọn, trên mặt đất vẫn đóng một lớp tuyết dày trơn trượt, không khí lạnh đến tê buốt.

Những ngày này, Tử Cấm thành vốn đã lạnh lẽo, lại càng thêm phần ảm đạm giá rét.

Bấy giờ, trời vừa hửng sớm tinh mơ, trong Phật đường của Khôn Ninh cung, Vệ Trường Lạc đã thức giấc. Nàng quấn một cái áo lông dày, ngủ gục trên bồ đoàn, bên cạnh là quyển kinh đang chép dở. Vừa mơ màng mở mắt ra, như sực nhớ ra gì đó, nàng liền cuống cuồng ngồi bật dậy. Bất chấp mười đầu ngón tay tê buốt cứng lại vì lạnh, nàng lại cầm bút lên, tiếp tục chép kinh.

Đúng lúc này, thị nữ hầu cận Quế Chi mang thêm than cho vào bếp sưởi, thấy nàng vừa thức dậy đã vội vàng chép kinh, bèn lên tiếng khuyên nhủ:

“Quận chúa, người nghỉ ngơi thêm một chút đi. Đêm qua người đã thức trắng để chép rồi.”

Vệ Trường Lạc lắc lắc đầu, rầu rĩ nói:

“Vẫn còn chưa chép đủ, sao có thể nghỉ chứ? Cũng tại ta lười biếng, ngủ thiếp đi mất, chỉ mong Bồ Tát không cho rằng ta không đủ thành ý...”

Quế Chi thấy không khuyên được quận chúa nhà mình, chỉ đành thở dài khe khẽ, lẳng lặng lui ra.

Đến gần trưa, Vệ Trường Lạc cuối cùng cũng chép đủ một trăm bản kinh. Nàng quỳ xuống trước tượng Bồ Tát, lầm rầm cầu khấn:

“Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin người phù hộ cho thái tử biểu ca tai qua nạn khỏi, sớm ngày khỏe lại. Tín nữ nguyện cả đời chay trường để tạ ơn, sau này tuyệt đối không ăn thịt gà nữa... Xin Bồ Tát phù hộ, xin Bồ Tát phù hộ...”

Có lẽ nàng cầu khẩn quá thành tâm, cảm động được Bồ Tát, đến giữa trưa, Quế Chi vui mừng tiến vào, bẩm:

“Thưa quận chúa, bên Đông cung truyền tin đến, nói thái tử điện hạ đã qua cơn nguy kịch, mới vừa tỉnh dậy.”

Vệ Trường Lạc mừng rỡ, dập đầu ba cái trước tượng Phật, rối rít nói:

“Tạ ơn Bồ Tát phù hộ, tạ ơn Bồ Tát phù hộ...”

Dập đầu tạ ơn xong, nàng liền vội vàng chạy sang Đông cung, ngay cả cái lò nhỏ sưởi ấm tay cũng quên mang theo.

Đông cung cũng không gần Khôn Ninh cung, lại thêm đường tuyết trơn trượt, thái giám khiêng kiệu không dám đi nhanh, phải mất một buổi nàng mới tới nơi. Vừa đến trước cửa cung, đã thấy các thái y đứng túc trực sẵn bên ngoài. Thấy nàng đến, họ lục tục khom người chào hỏi. Vệ Trường Lạc chỉ khoát tay miễn lễ một cái, liền chạy ào vào trong.

Bên trong chính điện của Đông cung bày trí rất giản dị mà tao nhã, không có chút cảm giác phô trương xa xỉ nào. Bởi vì chủ nhân quanh năm bệnh tật quấn thân, cho nên nơi này cũng ám mùi thuốc thoang thoảng dịu nhẹ, vừa bước vào, hương thuốc đã lượn lờ nơi đầu mũi, xua mãi không tan.

Bấy giờ, thái giám Lâm Tiểu Đức hầu cận bên cạnh thái tử vừa bưng thuốc vào trong, gặp phải Vệ Trường Lạc, vội cung kính hành lễ. Vệ Trường Lạc miễn lễ cho hắn, lại nhìn bát thuốc trên tay hắn, hỏi:

“Đây là thuốc của thái tử sao?”

Lâm Tiểu Đức đáp:

“Dạ phải, thưa quận chúa.”

Nàng bèn bảo:

“Ngươi cứ đưa cho ta là được rồi.”

Lâm Tiểu Đức hầu hạ bên cạnh thái tử từ nhỏ, biết rõ quan hệ thân thiết giữa hai người, cũng biết thái tử cưng chiều Kiến Ninh quận chúa, nào dám trái lời nàng, liền trao thuốc cho Vệ Trường Lạc.

Vệ Trường Lạc bưng thuốc bước vào trong. Lúc này, cách một bức bình phong che chắn, nàng chỉ lờ mờ thấy có một bóng người bên trong. Nàng tiến lại gần, vòng ra sau bình phong. Bấy giờ, chỉ thấy một nam tử đang nằm trên giường. Nam tử trạc tuổi nhược quán, dáng người cao gầy, sắc mặt tuy nhợt nhạt, nhưng vẫn nhìn ra được dung mạo phi phàm, chi lan ngọc thụ. Trên mình chàng khoác chiếc trường bào màu trắng, đầu không đội ngọc quan, mái tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống giường, trông càng thêm vài phần âm nhu. Tuy rằng thân ở chốn hoàng cung thâm sâu hỗn tạp, nam tử này lại cho người ta cảm giác như thần tiên trên Cửu Trùng thiên, thanh cao thoát tục, chẳng nhuốm bụi trần.

Vệ Trường Lạc vừa trông thấy chàng, lập tức đặt thuốc lên bàn, chạy ào đến ôm chầm lấy chàng, nghẹn ngào bật khóc, gọi:

“Thái tử biểu ca...”

Nghe giọng nói thân thuộc vang lên bên tai, cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình, nam tử chợt cứng đờ người. Chàng run run chạm nhẹ vào gò má non mềm ửng đỏ lên vì lạnh của Vệ Trường Lạc, khàn khàn khẽ gọi:

“Kiều Kiều?”

Giọng chàng trầm ấm ôn hòa như làn suối dịu dàng chảy vào lòng người, những lúc gọi nhũ danh của nàng, lại càng thêm mấy phần nhu tình cưng chiều. Vệ Trường Lạc gật gật đầu, vẫn ôm cứng lấy chàng, nghẹn ngào nói:

“Thái tử biểu ca đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, hại Kiều Kiều lo lắng lắm, cứ sợ... cứ sợ không còn gặp được biểu ca nữa...”

Lý Phù Tô đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ nói:

“Ta cũng đã nghĩ rằng, đời này kiếp này, không còn gặp được Kiều Kiều nữa.”

Trong câu nói này có bao nhiêu thê lương, cũng chỉ mình chàng hiểu.

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.