Sáng hôm sau, Lý Phù Duệ giữ lời hứa đến đưa Vệ Trường Lạc đi tập cưỡi ngựa, chẳng ngờ đợi mãi cũng không thấy nàng ra ngoài.
Quế Chi khúm núm bẩm:
“Thưa Tam điện hạ, từ sáng đến giờ Quận chúa cứ nằm mãi trên giường, nô tì gọi mà người vẫn không có phản ứng gì, nô tì cũng không biết làm sao...”
Lý Phù Duệ lo lắng cho nàng, bèn sải bước vào trong.
Quế Chi vội ngăn lại, nói:
“Bên trong là khuê phòng của Quận chúa, điện hạ tiến vào e rằng không hợp lễ...”
Lý Phù Duệ liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói:
“Bản điện là hôn phu của nàng, ai dám dị nghị?”
Trong các vị hoàng tử, Tam hoàng tử luôn là người khiến cung nhân sợ hãi nhất. Nghe nói hắn mười hai tuổi đã ra sa trường, giết người không chớp mắt, không ai dám đắc tội. Quế Chi cũng không ngoại lệ, vừa bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của hắn, cô ta đã run lẩy bẩy, không dám ngăn cản nữa.
Lý Phù Duệ bước vào trong tẩm thất, cách mấy lớp rèm mờ ảo, chỉ thấy lờ mờ bóng người cuộn tròn trong chăn. Hắn tiến lại gần, khẽ khàng vén rèm lên, rồi ngồi xuống bên giường, chạm nhẹ vào chăn, dịu giọng gọi:
“Kiều Kiều, dậy đi.”
Vệ Trường Lạc thấy có người chạm vào mình, hoảng sợ nhích ra sau một chút, nhận ra tiếng của Tam biểu ca, bấy giờ mới giở chăn ra, ôm cổ hắn khóc nấc lên.
“Kiều Kiều, làm sao vậy? Ngoan, có chuyện gì, nói cho Duệ ca ca nghe.” Lý Phù Duệ lo lắng hỏi.
Nàng đáp trong tiếng nấc nghẹn, nước mắt nước mũi giàn giụa:
“Duệ ca ca, muội vừa mơ thấy ác mộng, muốn tỉnh lại mà không cách nào tỉnh lại được, muội sợ lắm, sợ lắm...”
Lý Phù Duệ không biết cách dỗ dành tiểu cô nương, chỉ đành vỗ nhẹ vào lưng nàng, an ủi:
“Ác mộng cũng chỉ là giấc mơ hư ảo mà thôi, đừng sợ.”
Vệ Trường Lạc lắc đầu, nói:
“Không đâu, giấc mơ này chân thật lắm, không giống là mộng ảo. Mấy ngày nay chỉ cần muội nhắm mắt lại là mơ thấy cảnh tượng ấy, trong mơ cô mẫu và phụ thân đã không còn trên đời, Vệ gia sụp đổ, Thái tử lên ngôi, Duệ ca ca bị bắt được, bị huynh ấy sỉ nhục, hành hạ... Còn muội, muội bị huynh ấy...”
“Đại hoàng huynh đã làm gì muội?” Lý Phù Duệ hỏi.
Vệ Trường Lạc ngây ra một lúc, lắp bắp nói:
“Huynh ấy... Huynh ấy lừa muội, lừa muội rất thê thảm.”
Lý Phù Tô để nàng dựa vào lòng mình, nhè nhẹ vuốt tóc nàng, dịu giọng dỗ:
“Kiều Kiều đừng sợ, có Duệ ca ca ở đây, chuyện này sẽ không xảy ra, ta sẽ bảo vệ mẫu hậu và Kiều Kiều.”
Vệ Trường Lạc vẫn chưa yên lòng, ngước mắt nhìn hắn, nói:
“Nhưng mà trong mơ Thái tử đã...”
“Không thể nào, Đại hoàng huynh bệnh tật quấn thân, tay trói gà không chặt, trong tay lại chẳng có binh quyền, bây giờ phụ hoàng đã giao phần lớn binh quyền cho ta, huynh ấy có thể làm gì được gì chứ?” Lý Phù Duệ không cho rằng Thái tử có thể đe dọa tới mình.
Vệ Trường Lạc ấm ức hỏi:
“Duệ ca ca không tin muội sao?”
Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, trấn an:
“Duệ ca ca đương nhiên là tin lời Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều cũng không nên lo lắng quá. Có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt Kiều Kiều.”
Vệ Trường Lạc tựa vào lòng Tam biểu ca, cảm thấy yên lòng hơn đôi chút, nhưng bỗng nhớ ra chuyện gì, vội hỏi:
“Duệ ca ca có biết Vương tướng quân không?”
Lý Phù Duệ ngạc nhiên, hỏi:
“Kiều Kiều biết Vương tướng quân ư?”
Nàng lắc đầu, nói:
“Muội không quen biết, nhưng mà trong mơ có một tướng quân họ Vương, ông ta là người của Thái tử.”
Đáy mắt của Lý Phù Duệ tối đi, nhưng hắn không muốn để nàng trông thấy, vỗ vỗ lưng nàng, cười bảo:
“Ta đã biết rồi, Kiều Kiều đừng lo. Bây giờ thì dậy ra ngoài dùng bữa sáng với mẫu hậu, còn phải đi tập cưỡi ngựa, mèo lười Kiều Kiều nhớ không?”
Vệ Trường Lạc đấm nhẹ vào vai hắn, phụng phịu nói:
“Ai là mèo lười chứ?”
Lý Phù Duệ chỉ cười cười, không tranh hơn thua với nàng. Bất chợt, tầm mắt hắn lơ đễnh nhìn về phía cổ nàng, bắt gặp một đốm đỏ tím trên chiếc cổ trắng ngần, nhíu mày hỏi:
“Cổ của muội bị sao vậy?”
Vệ Trường Lạc nhìn vào gương, giật mình nói:
“Chắc là muỗi cắn đó.”
Lý Phù Duệ nhìn chằm chằm vào vết đỏ kia, không phản bác, chỉ lạnh giọng nói:
“Thị nữ hầu cận của muội làm gì mà để muỗi cắn chủ tử như thế?”
Nàng cười khúc khích, bảo:
“Duệ ca ca, làm sao mà Quế Chi điều khiển được mấy con muỗi chứ, huynh trách như vậy cũng hơi vô lý đó.”
Lý Phù Duệ không đáp lời nàng, bước thẳng ra ngoài để cho Quế Chi đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Lúc đi ngang qua Quế Chi, hắn bỗng nói:
“Nếu thị nữ đã vô dụng như thế, Kiều Kiều còn giữ lại làm gì?”
Lời này rõ ràng là nói với Vệ Trường Lạc, nhưng lại khiến Quế Chi rét lạnh sống lưng, tay chân run rẩy.
....
Vệ Trường Lạc thay xiêm y xong xuôi, bèn ôm con hồ ly màu trắng mà nàng vừa đặt tên là Tiểu Bạch ra ngoài dùng bữa.
Vệ Hoàng hậu nhìn thấy nhi tử và cháu gái cùng đi tới, cười bảo:
“Hiếm khi nha đầu Kiều Kiều này lại dậy sớm như vậy, công của Duệ nhi không nhỏ.”
Vệ Trường Lạc đỏ mặt, nói:
“Cô mẫu, sao người lại nói xấu cháu gái cưng của mình vậy chứ...”
Vệ Hoàng hậu bật cười, bảo:
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Vệ Trường Lạc vui vẻ ăn một bát cháo gà, sau đó chia chút thịt gà cho con hồ ly Tiểu Bạch trong lòng mình.
Lý Phù Duệ thấy vậy, không khỏi bật cười, nói:
“Đúng là chủ nào tớ nấy.”
Vệ Trường Lạc níu tay áo cô mẫu, tố cáo:
“Cô mẫu, huynh ấy trêu chọc Kiều Kiều kìa.”
Vệ Hoàng hậu thấy hai đứa trẻ dần thân thiết hơn, lòng cũng vui vẻ, mỉm cười nói:
“Duệ nhi phải yêu thương biểu muội của con hơn mới phải, đừng trêu chọc nó.”
Lý Phù Duệ cười đáp:
“Nhi thần tuân lệnh mẫu hậu.”
Vệ Trường Lạc đắc ý liếc nhìn Tam biểu ca của mình. Hắn cũng không chấp nhất với nàng, chỉ cảm thấy dáng vẻ huênh hoang đắc ý của tiểu cô nương vô cùng đáng yêu.
Dùng bữa xong, Lý Phù Duệ nói với mẫu hậu:
“Nhi thần phải đưa biểu muội đi tập cưỡi ngựa, xin cáo lui.”
Vệ Hoàng hậu nhíu mày, bảo:
“Kiều Kiều là nữ tử yếu ớt, tập cưỡi ngựa làm gì chứ?”
Vệ Trường Lạc ôm tay cô mẫu nhõng nhẽo, nói:
“Chẳng phải hồi trẻ cô mẫu cũng từng cưỡi ngựa xông pha sa trường hay sao, lẽ nào Kiều Kiều lại làm hổ mặt nữ nhi Vệ gia ta chứ? Không chỉ là cưỡi ngựa, Kiều Kiều còn phải học bắn cung, kiếm thuật, thương pháp... Kiều Kiều muốn bảo vệ cô mẫu, bảo vệ Vệ gia!”
Vệ Hoàng hậu nhẹ điểm vào trán cháu gái, khẽ thở dài, bảo:
“Nha đầu khờ, cô mẫu của ngươi gả nhầm người, còn Kiều Kiều sau này đã có Duệ nhi che chở, lo gì chứ?”
Vệ Trường Lạc lắc đầu, kiên định nói:
“Vật đổi sao dời, chẳng ai đoán trước được ngày mai ra sao, Kiều Kiều vẫn nên học cách tự bảo vệ mình thì hơn.”
Vệ Hoàng hậu kinh ngạc, không ngờ cháu gái mình lại suy nghĩ được như vậy, mỉm cười xoa đầu nàng, nói:
“Kiều Kiều đã lớn khôn rồi, cô mẫu cũng an lòng.”
....
Lần này, đến khu luyện cưỡi ngựa, Lý Phù Duệ không ngồi sau Vệ Trường Lạc nữa, mà để cho nàng tự cưỡi một con ngựa riêng, còn mình thì cưỡi ngựa khác theo sát bên nàng.
Vệ Trường Lạc liếc nhìn con Hãn huyết bảo mã hắn đang cưỡi, trầm trồ:
“Ngựa của huynh trông thật uy vũ.”
Lý Phù Duệ vuốt ve bờm con ngựa, khẽ nói:
“Đạp Tuyết đã làm bạn cùng ta trải qua nhiều trận chiến, chẳng khác gì chiến hữu lâu năm.”
Vệ Trường Lạc nhìn bộ bạch bào trên người hắn, ngạc nhiên hỏi:
“Duệ ca ca, huynh mặc trường bào vẫn có thể cưỡi ngựa sao?”
Lý Phù Duệ nói:
“Không tin thì chúng ta đua một trận đi, mốc là cái hồ bên kia, xem ai đi tới trước?”
Vệ Trường Lạc nhoẻn miệng cười, nói:
“Đua thì đua, ai sợ chứ!”
Lý Phù Duệ khẽ cười, trêu:
“Đừng nhìn ta, cẩn thận lại ngã đấy.”
Nàng đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, ra roi thúc ngựa phóng đi.
“Nha đầu này, cũng biết ăn gian quá đấy!” Lý Phù Duệ nhìn theo bóng nàng khuất xa, vừa giận vừa buồn cười, lại lo nàng xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo.
.....
Cứ rong ruổi trên lưng ngựa mãi, bất tri bất giác đã tới lúc chiều tà. Hai người xuống ngựa đi dạo quanh hồ Bảo Kính. Bóng chiều chiếu xuống mặt hồ những tia nắng cuối ngày, mặt nước bỗng lấp lánh như gương soi.
Vệ Trường Lạc đứng dưới gốc liễu, ngước mắt nhìn nam tử cao hơn mình cả cái đầu ở bên cạnh, che miệng cười khúc khích, nói:
“Có ai từng khen dung mạo huynh đẹp như tranh chưa?”
“Đây là lời khen dành cho nữ tử.” Lý Phù Duệ đưa tay phủi lá khô rơi trên tóc nàng xuống, khẽ đáp.
Vệ Trường Lạc vẫn không buông tha, nói:
“Duệ ca ca mặc bộ trường bào này, người không biết còn ngỡ là thiếu niên lang nhà ai chi lan ngọc thụ, chẳng thể ngờ là mãnh tướng sa trường!”
Bấy giờ, Lý Phù Duệ vận bộ trường bào màu trắng, đầu đội ngọc quan, tóc đen buông dài xuống lưng, thần sắc nhu hòa hơn thường ngày, trông có phần giống như công tử ngọc thụ lâm phong, bớt đi chút sát khí.
Hắn nhìn nàng, trầm mặc nói:
“Cũng không phải chỉ có Đại hoàng huynh mới được mặc bạch y, đúng không?”
Vệ Trường Lạc không muốn nhắc tới Lý Phù Tô, nói lảng đi:
“Lần đầu tiên huynh cưỡi ngựa ra chiến trường là khi nào?”
Lý Phù Duệ đưa mắt nhìn mặt hồ lấp lánh ánh vàng ở bên kia, khẽ giọng đáp:
“Năm ta mười hai tuổi, theo phụ hoàng ra chiến trường, cũng là lần đầu tiên ta giết người.”
“Năm đó, Đại Tấn khải hoàn quay về kinh thành, ai ai cũng chúc mừng ta lập được đại công, chỉ có Kiều Kiều hỏi ta: “Tại sao huynh lại không vui vẻ?” Ta đáp: “Ta không thích giết người.” Sau đó, Kiều Kiều cho ta một cái bánh quế hoa, nói rằng ăn vào sẽ không thấy khó chịu nữa, bởi vì lúc nhỏ mỗi lần muội bị bệnh, mẹ muội đều cho muội bánh kẹo, ăn xong lập tức hết đau ngay.”
Vệ Trường Lạc rất kinh ngạc, không nhớ mình đã cho bánh Tam biểu ca khi nào, chỉ nhớ thuở bé đã từng cho Thái tử một cái kẹo trong lúc chàng ta ốm nặng.
“Thật sao? Muội không nhớ gì cả.” Nàng gãi đầu, bối rối.
Lý Phù Duệ khẽ cười, nói:
“Từ nhỏ trong mắt Kiều Kiều chỉ có một mình Đại hoàng huynh, tất nhiên là không nhớ.”