Tiêu Phòng Ký

Chương 42: Chương 42: Quên ái hận




Vệ Trường Lạc sốt cao mê man, đến lúc tỉnh dậy, đã không còn nhớ gì về chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay.

Nàng đã quên sạch đoạn tình duyên với Tam hoàng tử.

Lý Phù Tô nghe nàng gọi mình là “Thái tử biểu ca”, trong mắt cũng không có vẻ thù hận, thầm kinh ngạc, khẽ giọng hỏi:

“Kiều Kiều có thấy không khỏe ở đâu không?”

Vệ Trường Lạc lắc đầu, đáp:

“Chỉ hơi đau đầu thôi, không sao cả. Mấy hôm trước Kiều Kiều đến Đông cung thăm Thái tử biểu ca, trở về bèn ngã bệnh, đến nay vẫn chưa khỏi.”

Lý Phù Tô thoáng nghĩ đến điều gì, lại chưa dám tin chắc, vội hỏi lại:

“Kiều Kiều nói... mấy hôm trước?”

Nàng gật đầu, nói:

“Chẳng phải mấy hôm trước biểu ca mới khỏi bệnh hay sao?”

Lý Phù Tô thở dài, ôm nàng vào lòng, khẽ bảo:

“Đó đã là chuyện của mấy tháng trước.”

“Mấy... Mấy tháng trước? Nhưng mà... Nhưng mà rõ ràng ba ngày trước Kiều Kiều còn đến Đông cung gặp Thái tử biểu ca, huynh còn nói chẳng bao lâu muội sẽ được ở lại Đông cung bên cạnh huynh, không phải rời xa nữa, Thái tử biểu ca còn nhớ không?” Nàng sợ Thái tử biểu ca không tin mình, cuống lên giải thích.

Chàng cúi xuống, chỉ thấy cô nương trong lòng cũng ngước mắt nhìn mình, đáy mắt nàng chẳng hề gợn u sầu, lại tràn đầy tin tưởng chàng, trong mắt cũng chỉ có một mình hình bóng của chàng.

Xem ra, ký ức của nàng vẫn dừng lại ở mùa đông năm trước. Lúc này, nàng vẫn là Kiều Kiều toàn tâm toàn ý với chàng, chưa xa cách chàng, lại càng không nghi kỵ thù hận chàng.

Lý Phù Tô nhè nhẹ vuốt tóc nàng, dịu giọng trấn an:

“Vi huynh tất nhiên còn nhớ. Vẫn luôn có ta ở đây, Kiều Kiều đừng lo lắng.”

Đợi nàng bình tĩnh lại, chàng ra gian ngoài gặp vị thái y họ Lâm nọ, khẽ hỏi:

“Bệnh tình của Quận chúa ra sao?”

Lâm thái y cung kính đáp:

“Bẩm điện hạ, vi thần vừa bắt mạch cho Quận chúa, cũng không thấy gì kỳ lạ. Có lẽ Quận chúa chịu đả kích lớn, thần kinh bị chấn động, mới tạm thời quên đi những chuyện khiến mình đau lòng.”

Lý Phù Tô nhíu mày, hỏi:

“Nếu là như vậy... Sau này nàng còn có thể nhớ ra chuyện cũ hay chăng?”

Lâm thái y ngập ngừng đáp:

“Chuyện này... Hạ thần cũng không nắm chắc, nhưng sẽ tận lực giúp Quận chúa mau chóng nhớ lại.”

Lý Phù Tô mỉm cười, bảo:

“Không, ngươi chỉ cần cho nàng ít thuốc bồi bổ thân thể là được. Ý cô thế nào, Lâm thái y biết phải làm sao chứ?”

Lâm thái y thoáng run sợ trong lòng, vội đáp:

“Hạ thần đã hiểu.”

.....

Lúc Lý Phù Tô bưng thuốc vào trong, chỉ thấy Kiều Kiều đang ngồi trên giường, sắc mặt thẫn thờ, chẳng biết đang nghĩ ngợi gì.

Chàng ngồi xuống bên giường, cầm bát thuốc lên thổi cho nguội bớt, lại dịu giọng dỗ nàng:

“Kiểu Kiều mau uống thuốc đi, không đắng đâu.”

Nàng ngơ ngẩn nhìn chàng, hỏi:

“Thái tử biểu ca, có phải Kiều Kiều bị làm sao không?”

Chàng ôm nàng dỗ dành, nói:

“Kiều Kiều không sao, chỉ là quên đi vài chuyện, cũng không quan trọng gì.”

Nàng cắn môi, lại hỏi:

“Kiều Kiều đã quên chuyện gì?”

Lý Phù Tô xoa đầu nàng, giọng nhẹ như nước chảy mây trôi, khẽ nói:

“Chỉ là vài chuyện không vui, quên rồi cũng tốt. Từ nay Kiều Kiều chỉ cần sống những ngày vui vẻ, ta sẽ cho Kiều Kiều mọi thứ tốt nhất thiên hạ. Như vậy không tốt sao?”

Nàng tựa đầu vào vai chàng, thủ thỉ hỏi:

“Bọn họ nói Kiều Kiều đã có thai hơn hai tháng, nhưng Kiều Kiều không nhớ gì cả...”

Đáy mắt của Lý Phù Tô thoáng tối đi, nhưng chàng che giấu rất khéo, lại tỏ vẻ ngượng ngùng hổ thẹn, nắm lấy tay nàng, đáp:

“Đều do vi huynh không tốt, nhất thời không kiềm chế được nên mới... Ta đã thỉnh tội với phụ hoàng, phụ hoàng cũng đã đồng ý tác thành, ban hôn cho chúng ta. Sau này, Kiều Kiều chính là thê tử của ta, ta sẽ chăm sóc che chở cho nàng và con cả đời bình an, Kiều Kiều có nguyện ý chăng?”

Hai má của Vệ Trường Lạc hơi đỏ ửng lên, nàng nhẹ gật đầu, cũng không nói gì, nhưng ý tứ thì rất rõ.

Bỗng đâu, ánh mắt nàng lướt tới bàn tay vẫn còn in hằn vết bỏng của chàng, kinh ngạc hỏi:

“Tay của Thái tử biểu ca...”

Lý Phù Tô lắc đầu, cười cười bảo:

“Chỉ bất cẩn bị bỏng thôi, Kiều Kiều đừng để tâm. Ngoan, uống thuốc đi, uống xong sẽ cho Kiều Kiều ăn cháo gà.”

Nàng nghe tới cháo gà, lập tức ngoan ngoãn uống cạn bát thuốc. Lý Phù Tô lại đút cho nàng mấy miếng mứt ngọt. Nàng nhâm nhi mứt trong miệng, vị ngọt lịm tan chảy nơi đầu lưỡi, lại ngả đầu vào vai chàng, lim dim mắt như con mèo lười.

Lý Phù Tô đưa tay vuốt ve mái tóc mềm như tơ của nàng, lơ đễnh hỏi:

“Kiều Kiều có nhớ tới... Tam hoàng đệ chăng?”

Chàng vốn đa nghi, vẫn chưa tin chắc nàng đã thật sự quên đi chuyện cũ, lúc này chỉ hỏi một câu thử lòng, lại chú ý quan sát từng biểu cảm trên mặt nàng.

Vệ Trường Lạc nghe chàng hỏi vậy, hơi ngẩn ra, nói:

“Tam biểu ca... Chẳng phải Tam biểu ca vẫn còn đang đánh trận ở biên cương ư?”

Nét mặt nàng chỉ có ngạc nhiên, cũng không có vẻ gì đau buồn chấn động. Lý Phù Tô lại thở dài, nói:

“Tam hoàng đệ trúng phải mai phục, đã tử trận sa trường.”

Vệ Trường Lạc ngẩn ngơ, không ngờ chuyện lại đột ngột đến vậy, buồn bã nói:

“Thật sao? Cô mẫu chỉ có Tam biểu ca là con ruột, biết được chắc là buồn lắm. Ngày mai Kiều Kiều phải sang an ủi cô mẫu.”

Lý Phù Tô đã cẩn thận quan sát, không thấy nàng có biểu hiện gì bất thường, tạm yên lòng, bấy giờ mới vòng tay ôm lấy nàng, dịu dàng an ủi:

“Sinh ly tử biệt là chuyện thường tình nhân thế, Kiều Kiều chớ quá đau buồn mà ảnh hưởng đến con của chúng ta. Tam hoàng đệ ở trên trời có linh thiêng, cũng không mong muốn thấy chúng ta buồn khổ vì đệ ấy.”

Nàng vùi mặt vào lòng chàng, ngoan ngoãn gật đầu.

Ngoài kia, mưa xuân vừa tạnh.

....

Mấy ngày sau đó, cung nhân đều thầm kinh ngạc, bởi vì Quận chúa bỗng nhiên lại thân thiết với Thái tử đến kỳ lạ, giống như quay lại nửa năm trước đây, hai người lại khắng khít gần gũi, quấn quýt không rời.

Bước sang tháng tư, trời ấm áp, hoa hạnh chưa tàn hết, hương hoa luồn vào khe cửa, quẩn quanh khắp gian thư phòng của Đông cung. Bấy giờ, bệnh tình Thành Vũ đế trở nặng, tấu chương được đưa đến chỗ Thái tử, do chàng thay mặt xử lý chính sự.

Lúc này, Lý Phù Tô đang đề bút son phê tấu chương, cũng không kiêng kỵ Vệ Trường Lạc, để nàng ngồi trong lòng mình. Nàng tựa đầu vào chàng, vừa thong dong nhâm nhi mấy cái bánh hoa quế do Ngự Trù phòng mới làm, vừa biếng nhác lần giở mấy trang Thi Kinh đọc cho đỡ buồn.

Còn nhớ, thuở nhỏ nàng đọc không hiểu sách thánh hiền, Lý Phù Tô bèn cẩn thận viết thêm chú giải vào mỗi trang sách. Chàng chú thích tường tận, giảng giải tỉ mỉ, vô cùng dễ hiểu, nhờ vậy mà nàng đọc cũng không thấy khó khăn gì. Lúc nhỏ ngây thơ chẳng để tâm, bây giờ nhìn lại, nàng không khỏi buột miệng khen ngợi:

“Nếu Thái tử biểu ca không sinh ra là Thái tử, cũng có thể đi thi khoa cử, Trạng Nguyên không khó, tệ lắm cũng Bảng Nhãn, Thám Hoa, chẳng mấy chốc lại bình bộ thăng vân, quan lộ rộng mở, tế thế bang dân.”

Lý Phù Tô vẫn không dừng bút, chỉ khẽ cười, nói:

“Trạng Nguyên cũng có ích gì chứ? Những kẻ xuất thân hàn môn, cho dù có thi đỗ Trạng Nguyên, không có gia tộc chống đỡ thì vẫn chỉ là con cờ của danh gia vọng tộc mà thôi, nói gì tới tế thế bang dân?”

Nàng lấy làm khó hiểu, hỏi:

“Chẳng phải Thái tử biểu ca rất thích dùng các quan viên xuất thân hàn môn ư, sao lại nói như khinh ghét bọn họ vậy?”

Lý Phù Tô bật cười, bảo:

“Đám hàn sĩ hủ nho đó tuy cổ hủ nhát gan một chút, nhưng rất ngoan ngoãn dễ dùng, dùng xong cũng không lo hậu họa, không cần cố kỵ gia tộc phía sau. Mỗi người đều có một giá trị, nếu Kiều Kiều có thể nắm rõ được điều này mà lợi dụng, ắt sẽ giúp ích được rất nhiều.”

Vệ Trường Lạc ngẫm nghĩ lời chàng nói, bỗng đăm chiêu hỏi:

“Nói như vậy... Kiều Kiều có giá trị gì? Thái tử biểu ca cũng sẽ lợi dụng muội ư?”

Lý Phù Tô dừng tay, đặt bút xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười nói:

“Kiều Kiều tất nhiên không giống họ. Kiều Kiều là tâm can bảo bối, ta yêu thương còn không hết, sao lại nỡ lợi dụng?”

Giọng chàng dịu dàng vô hạn, tình thâm ý thiết, nữ tử nào nghe được cũng sẽ mềm lòng.

Nàng áp mặt vào vai chàng, giấu đi nụ cười lạnh bên khóe môi, ngoan ngoãn nói:

“Kiều Kiều tin Thái tử biểu ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.