Tiêu Phòng Ký

Chương 22: Chương 22: Thái độ thay đổi




Sáng hôm ấy, tiết Nguyên Đán đã cận kề, trời không đổ tuyết, nhưng không khí vô cùng giá lạnh.

Thành Vũ đế cùng Vệ Hoàng hậu đích thân lên tường thành đón Tam hoàng tử khải hoàn hồi kinh sư. Thái tử vẫn còn chưa khỏe, hoàng đế bảo chàng không cần đến. Chính vì Thái tử không đến, thế nên Vệ Trường Lạc mới dám đi theo cô mẫu.

Đợi tới giữa trưa, nàng mới thấy bóng đoàn quân cờ xí rợp trời hừng hực khí thế tiến vào cổng thành. Cưỡi ngựa đi đầu chính là Tam hoàng tử Lý Phù Duệ, mình khoác kim giáp sáng ngời, dung mạo anh tuấn như đao khắc, thần sắc lạnh lùng nghiêm trang, thiếu niên ngạo khí ngút trời. Thật ra, ngũ quan của Lý Phù Duệ kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân mình, không hề thô lỗ tục tằng, trái lại còn rất thanh tú, chẳng qua từ nhỏ đã trải qua thao luyện khắc khổ, bao lần tắm máu sa trường, thành ra không có khí chất ôn hòa văn nhã như Lý Phù Tô, lại vô cùng rắn rỏi phong trần.

Trước đây, Vệ Trường Lạc chưa bao giờ nhìn kỹ vị biểu ca này của mình, suốt ngày trong mắt chỉ có Thái tử biểu ca. Lúc này, nàng chợt cảm thấy những ký ức của mình về hắn thật mơ hồ, rõ ràng là lớn lên bên nhau, lại như người xa lạ.

Lý Phù Duệ xuống ngựa, bước tới trước mặt đế hậu, quỳ xuống hành lễ:

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu.”

Thành Vũ đế tiến đến gần, vỗ vỗ vai con trai, chỉ nói một câu:

“Khổ cho con rồi.”

Tuy vậy, Vệ Trường Lạc có thể cảm nhận được tình cảm trong câu nói ấy không phải là giả.

Vệ Hoàng hậu không trấn tĩnh bằng, lập tức ôm chầm lấy con mình, đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:

“Duệ nhi, con gầy đi nhiều, lại còn đen hơn trước nữa. Cũng may là kịp về nhà đón năm mới.”

Tam hoàng tử rất giống mẫu thân mình, tất nhiên làn da vốn trắng trẻo, bây giờ lại rám nắng sạm đi, Vệ Hoàng hậu suýt không nhận ra con trai.

Chào hỏi phụ mẫu xong, Tam hoàng tử mới liếc nhìn Vệ Trường Lạc, gật đầu nói:

“Biểu muội, đã lâu không gặp.”

Vệ Trường Lạc cũng không biết nói gì, chỉ khom người hành lễ chào, đáp lại một câu:

“Biểu ca, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Lý Phù Duệ vốn không thích nói nhiều, chỉ đáp:

“Ta vẫn khỏe.”

Nói tới đây, cả hai đã không biết tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào nữa, chỉ đành ai đi đường nấy.

Đêm đó, hoàng cung thiết yến tiệc mừng Tam hoàng tử khải hoàn hồi kinh, Thái tử mới xuất hiện, thần sắc vẫn trông rất yếu ớt. Các quan viên đều hiểu rõ, Thái tử đã như đèn treo trước gió, Tam hoàng tử lại chẳng khác gì mặt trời ban trưa, nên chọn theo ai đã quá rõ ràng.

Vệ Trường Lạc không ngờ Lý Phù Tô lại xuất hiện, nếu biết trước, nàng đã không theo cô mẫu tới đây. Bấy giờ, thi thoảng Lý Phù Tô lại đưa ánh mắt dò xét nhìn nàng, khiến Kiến Ninh Quận chúa chẳng còn tâm trí thưởng thức mỹ thực. Đến giữa buổi tiệc, thấy Lý Phù Duệ lẳng lặng rời khỏi, nàng cũng kiếm cớ rời tiệc, đi theo hướng của hắn.

Lý Phù Duệ đi được một lúc bỗng dừng lại, không hề quay đầu, chỉ cất tiếng lạnh lùng hỏi:

“Tại sao lại đi theo ta?”

Nàng không đáp, lại hỏi ngược lại:

“Tại sao huynh lại bỏ đi, huynh là nhân vật chính trong buổi cung yến hôm nay mà?”

Lý Phù Duệ quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

“Ta không thích ồn ào.”

Nói đoạn, hắn ngồi xuống bên hồ sen.

Vệ Trường Lạc cũng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói:

“Vậy chỉ có Tam điện hạ được ghét ồn ào, tiểu nữ thì không được sao?”

Lý Phù Duệ cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhíu mày nói:

“Biểu muội muốn tìm người trò chuyện thì nên tìm Đại hoàng huynh, ta không phải người thích nói nhiều, e rằng sẽ làm muội cảm thấy nhàm chán.”

Vệ Trường Lạc nhún vai, bảo:

“Muội không tìm Tam điện hạ trò chuyện, muội đến đòi quà. Cô mẫu bảo huynh có mang quà về cho muội, nhưng mà từ sáng tới giờ vẫn chưa thấy đâu...”

Lý Phù Duệ như sực nhớ ra gì đó, áy náy nói:

“Hôm nay bề bộn nhiều việc, suýt thì quên mất. Ngày mai ta sẽ mang nó đưa cho muội.”

“Nó là cái gì vậy?” Vệ Trường Lạc tò mò hỏi.

Lý Phù Duệ lắc đầu không đáp, nói:

“Khi nào thấy nó ắt sẽ biết.”

Vệ Trường Lạc không hỏi được lại càng tò mò hơn, bèn níu tay áo hắn làm nũng, nài nỉ:

“Tam biểu ca, huynh nói đi mà, trước sau gì cũng tặng cho muội, cho muội biết trước có sao đâu...”

Lý Phù Duệ thường ở biên ải, ít khi tiếp xúc thân cận với người khác, chứ đừng nói đến bị một tiểu cô nương níu tay áo làm nũng, nhất thời ngẩn ra, chẳng biết nên làm sao cho phải.

Đúng lúc này, từ đằng sau vang lên một tiếng nói ôn hòa như gió xuân, hỏi:

“Hai người đang làm gì mà náo nhiệt vậy?”

Giọng nói này cũng không có địch ý gì, thế mà Lý Phù Duệ có thể cảm nhận được tiểu cô nương bên cạnh mình run lên một cái, lẳng lặng nhích lại gần hắn thêm một chút.

Tam hoàng tử quay lại, gật đầu chào:

“Đại hoàng huynh.”

Vệ Trường Lạc chỉ đành miễn cưỡng quay lại, khom người hành lễ chào:

“Tham kiến Thái tử điện hạ.”

Lý Phù Tô nhíu mày, che miệng khẽ ho mấy tiếng, mới cười nói:

“Kiều Kiều làm sao vậy, không gặp mấy ngày đã xem vi huynh là người lạ rồi à?”

Vệ Trường Lạc gượng cười, đáp lời:

“Không phải như vậy, chỉ là lễ nghi không thể miễn, nếu không sẽ làm mất mặt Vệ gia.”

Lý Phù Duệ thấy nàng có vẻ không muốn nói chuyện với Đại hoàng huynh của mình, bèn đứng dậy, nói:

“Mẫu hậu dặn đệ phải đưa biểu muội về sớm, xin thất lễ.”

Như túm được cọng cỏ cứu mạng, Vệ Trường Lạc lập tức hùa theo:

“Phải, phải, muội phải trở về sớm, nếu không sẽ bị cô mẫu quở trách. Thái tử điện hạ cứ từ từ đi dạo, muội xin cáo từ trước.”

Nói xong, nàng đã chạy vèo theo Lý Phù Duệ, hoàn toàn không muốn ở lại nơi này chút nào.

Lý Phù Tô đứng một mình nơi đó, khẽ nhíu mày lại, không hiểu vì sao thái độ của nàng đối với mình lại thay đổi lớn đến thế. Rõ ràng kiếp trước, đêm nay nàng phải trốn ra ngoài tìm mình mới đúng, tại sao bây giờ lại là Tam hoàng đệ?

Rốt cuộc điều gì đã tác động đến nàng?

.....

Sáng hôm sau, Vệ Trường Lạc còn đang ngủ vùi trong chăn ấm nệm êm, Quế Chi đã bước vào gọi nàng dậy:

“Quận chúa, mau dậy đi, bên ngoài có Tam điện hạ đến tìm!”

Vệ Trường Lạc nhớ tới món quà bí ẩn kia, vội vàng lồm cồm bò dậy, nhanh chóng rửa mặt chải đầu, sau đó chạy ào ra ngoài. Lúc nàng bước ra, đã thấy Lý Phù Duệ đứng chờ sẵn từ bao giờ.

Vệ Trường Lạc hơi ngượng ngùng vì tật ngủ nướng của mình, đỏ mặt lí nhí nói:

“Trời còn sớm, bên ngoài lại lạnh nữa, sao Tam biểu ca không ngủ thêm một chút?”

Lý Phù Duệ liếc nhìn nàng, nói:

“Thường ngày ở quân doanh đều phải dậy từ hai canh giờ trước.”

Vệ Trường Lạc xấu hổ đến mức không biết nói gì thêm.

Lý Phù Duệ cũng không muốn trêu ghẹo nàng, đưa một chiếc lồng sắt cho nàng, bảo:

“Đây là quà của muội.”

Vệ Trường Lạc nhìn vào trong lồng, thấy một con hồ ly nhỏ, toàn thân trắng muốt như tuyết, vô cùng đáng yêu.

“Hồ ly trắng sao? Nghe nói hiếm có lắm, sao huynh có được vậy?” Vệ Trường Lạc vui mừng reo lên.

Lý Phù Duệ chỉ đáp qua loa:

“Hành quân đi ngang qua Trường Bạch sơn, trông thấy cũng đẹp nên định mang về lột da may áo choàng cho biểu muội.”

Vệ Trường Lạc không ngờ hắn lại muốn lột da con thú tội nghiệp này, vội can ngăn:

“Đừng lột da nó mà, muội thấy nó cũng dễ thương lắm, hay là cho muội nuôi làm sủng vật đi.”

Lý Phù Duệ không để ý lắm, bảo:

“Tùy muội, dù gì cũng là tặng cho muội.”

Vệ Trường Lạc nhoẻn miệng cười, nói:

“Đa tạ Tam biểu ca.”

Tiểu cô nương đang tuổi cập kê, dung mạo yêu kiều như nụ hoa chớm nở, đột nhiên nở một nụ cười thật rạng rỡ với hắn, Lý Phù Duệ bỗng đỏ mặt, quay lưng bước đi, nói:

“Nếu biểu muội đã nhận quà rồi, ta cũng phải đi đây.”

Vệ Trường Lạc vội kéo tay áo của hắn lại, hỏi:

“Tam biểu ca đi đâu vậy?”

Lý Phù Duệ đáp:

“Cho dù về kinh thành cũng phải thường xuyên luyện cưỡi ngựa bắn cung.”

“Huynh cho muội đi theo với.” Vệ Trường Lạc sợ nhất là Lý Phù Tô tới tìm mình, cảm thấy ở cạnh Tam biểu ca an toàn hơn nhiều.

Tuy rằng, trong giấc mơ kia, người đâm chết nàng cũng chính là Tam biểu ca.

Lý Phù Duệ nhìn nàng, hỏi:

“Biểu muội biết cưỡi ngựa?”

Vệ Trường Lạc cười gượng lắc lắc đầu. Trước đây nàng chỉ biết bám theo Lý Phù Tô, mà chàng lại quanh năm nằm trên giường bệnh, tất nhiên nàng cũng không hề nghĩ tới việc học cưỡi ngựa.

Lý Phù Duệ thở dài, nói:

“Nữ nhi Vệ gia ta sao có thể không biết cưỡi ngựa chứ? Thôi, đi theo ta, ta sẽ dạy cho muội.”

Vệ gia đời đời trung liệt, nam nhân anh dũng, nữ nhi kiên cường, người người đều tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, Vệ lão phu nhân còn từng cùng trượng phu ra chiến trường, vào sinh ra tử chẳng sợ gì. Vệ Hoàng hậu thuở trẻ cũng từng nổi danh với tài cung kiếm, có lúc Thành Vũ đế lâm nguy nơi trận tiền, bà đã tự mình cưỡi ngựa đi cứu. Nói như thế nào, Lý Phù Duệ cũng không muốn danh tiếng Vệ gia bị tiểu biểu muội này làm mất hết.

Vệ Trường Lạc nghe vậy, cũng rất vui mừng, reo lên:

“Tốt quá, để muội vào trong thay xiêm y cưỡi ngựa, Tam biểu ca nhớ chờ muội nhé.”

Vừa dứt lời, nàng đã chạy biến đâu mất. Lý Phù Duệ đứng nhìn theo bóng nàng, thở dài lắc đầu, khóe môi lại hơi cong lên, để lộ một nụ cười vô cùng khó nhận ra.

.....

Ở Đông cung, Lý Phù Tô vừa uống xong bát thuốc thái y kê đơn, đang ngồi bên bếp sưởi đọc sách, đã thấy Lâm Tiểu Đức bước vào, bẩm báo:

“Thưa điện hạ, người bên Khôn Ninh cung báo rằng Quận chúa đã ra ngoài với Tam điện hạ, nghe nói là đi học cưỡi ngựa.”

Lý Phù Tô nhíu mày lại, thì thầm tự hỏi:

“Cưỡi ngựa? Từ bao giờ nàng lại thích cưỡi ngựa?”

Lâm Tiểu Đức muốn nói gì đó, ngần ngừ mấy lần mới cất tiếng tâu bẩm:

“Điện hạ, nô tài nghe Quế Chi nói lại, Quận chúa đã dặn cô ấy không được qua lại với Đông cung...”

Lý Phù Tô buông sách xuống, sắc mặt lạnh đi, trầm giọng hỏi:

“Từ lúc nào?”

“Thưa, từ mấy ngày trước, khi Quận chúa vừa khỏi bệnh.” Lâm Tiểu Đức đáp.

Lý Phù Tô thầm nghĩ, lần trước nàng tới Đông cung vẫn có thái độ rất bình thường, tại sao bệnh một trận xong liền thay đổi ngay?

Chàng đưa mắt nhìn than đang cháy rực trong bếp sưởi, tiện tay ném trang giấy đang đọc dở vào lò sưởi, khẽ nói:

“Bảo Quế Chi tiếp tục theo dõi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.