Tiêu Phòng Ký

Chương 9: Chương 9: Tiền duyên (4)




Hôm ấy là ngày mùng hai tháng tám năm Thành Vũ thứ hai mươi chín, Vệ Trường Lạc gả cho Đông cung thái tử Lý Phù Tô làm chính phi.

Đó là một ngày mùa thu, bầu trời trong vắt như ngọc bích, tơ liễu bay phất phới, hoàng cung chăng đèn kết hoa, muôn phần ngộp nhịp.

Từ sáng sớm, Vệ Trường Lạc đã thức dậy. Tô lên một lớp phấn dày đặc, đội lên phượng quan nặng trịch, mặc lên chín lớp triều phục gò bó, cuối cùng nàng cũng trang điểm xong trước lúc giờ lành tới.

Khi nàng vừa chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài bỗng có tiếng thông báo:

“Hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Mọi người trong phòng bèn quỳ sụp xuống hành lễ, Vệ Trường Lạc cũng loay hoay khom người.

Hoàng hậu đỡ nàng dậy, hiền từ bảo:

“Người một nhà, không cần đa lễ.”

Sau khi cho những người khác lui ra rồi, bà mới ngồi xuống bên cạnh nàng, thở dài nói:

“Cuối cùng Kiều Kiều cũng trưởng thành, nghi gia nghi thất. Chỉ tiếc lại chẳng thể là con dâu của bản cung...”

Vệ Trường Lạc cúi đầu, áy náy trong lòng.

Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, bảo:

“Đúng thật là tuổi trẻ ngây thơ. Sau này con trải qua nhiều thứ, ắt sẽ hiểu được quyết định hôm nay khờ dại ra sao.”

Vệ Trường Lạc ngước đầu nhìn cô mẫu, ánh mắt kiên định, nói:

“Bất kể tương lai phải gặp bao nhiêu gian khổ, chỉ cần phu thê chung lòng, khổ cũng cam nguyện.”

Hoàng hậu nghe vậy, lẩm bẩm:

“Phu ghê chung lòng ư?”

Đoạn, bà bỗng bật cười, bảo:

“Đứa bé ngốc, con sai rồi. Nếu một ngày nào đó hắn bước lên ngôi vị kia, hắn là quân, con là thần, không còn đơn thuần là phu thê nữa. Lòng dạ đế vương sâu không lường được. Hắn không cần con chung lòng với hắn, mà chỉ cần con phục tùng hắn. Con có hiểu không?”

Vệ Trường Lạc ngẩn ra, dường như là chưa nghĩ đến điều này.

Hoàng hậu vỗ vỗ vai nàng, dịu giọng nói:

“Kiều Kiều, nếu con đã quyết lòng chọn thái tử, bản cung cũng chẳng còn gì để nói. Chỉ có lời khuyên cũ, mong con hãy ghi nhớ, tuyệt đối không được yêu phu quân hơn chính bản thân mình. Con vì người ta trao ra mười phần, người ta vị tất đã đáp lại con năm phần.”

Vệ Trường Lạc khẽ đáp:

“Kiều Kiều biết cô mẫu thương con, nhưng trước nay con chưa từng cầu mong chàng đáp lại mình. Những gì con trao cho chàng, đều không oán không hối.”

Hoàng hậu chỉ thở dài, bảo:

“Sau này con sẽ từ từ hiểu rõ. Thôi, con đi đi, kẻo trễ giờ lành. Từ bây giờ, bản cung đã không thể bảo vệ con nữa. Con phải học cách tự bảo vệ mình, có biết không?”

Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai bà, trong lòng chợt dâng lên nỗi lưu luyến. Nói cho cùng, nàng do cô mẫu một tay nuôi lớn, kề cận bà còn nhiều hơn cha ruột, bây giờ phải rời xa, lòng khó tránh nghẹn ngào.

“Đa tạ ơn cô mẫu dưỡng dục bấy lâu, Kiều Kiều suốt đời không quên. Cháu gái bất hiếu, không thể tiếp tục ở bên phụng dưỡng cô mẫu, mong cô mẫu giữ gìn sức khỏe.”

Hoàng hậu vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng, rồi đẩy nàng ra, giục:

“Thật là, đã xuất giá rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy. Mau đi đi, thái tử đang chờ đó.”

Vệ Trường Lạc gật gật đầu, lau vội nước mắt còn đọng trên khóe mắt, cất bước rời khỏi Khôn Ninh cung.

Khoảnh khắc bước khỏi cánh cửa ấy, nàng vẫn còn mơ màng chẳng biết, từ hôm nay trở đi, trên đời không còn Kiến Ninh quận chúa Vệ Trường Lạc nữa, chỉ có thái tử phi Vệ thị, sống vì trượng phu, chết cũng bởi trượng phu.

Nàng ở trong cung cấm từ nhỏ, xem nơi này như nhà, vốn chẳng hề sợ hãi chốn thâm cung. Nàng nào biết rằng, kể từ lúc này, mình mới thật sự là bước vào cửa cung sâu như biển, từ đây tường đỏ cách bụi trần.

......

Lúc kiệu của Vệ Trường Lạc đến trước điện Thái Hòa, đã có một bàn tay thon dài vén rèm kiệu lên, chìa ra trước mặt nàng.

Bàn tay này quen thuộc đến mức nàng không cần nhìn cũng đoán được chủ nhân của nó là ai.

Vệ Trường Lạc mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay chàng.

Ở bên ngoài kiệu, thái tử mình mặc cổn bào, đầu đội mũ miện chín lưu, đã mỉm cười đợi sẵn.

Vệ Trường Lạc có chút căng thẳng, chỉ sợ mình làm sai bước nào đó, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thái tử thấy vậy, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng, khẽ giọng nói:

“Có ta ở đây, đừng sợ.”

Vệ Trường Lạc thấy lòng ấm áp như gió xuân, liếc mắt nhìn chàng. Hai mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào, không cần thốt ra khỏi miệng cũng thấu hiểu.

Cứ thế, chàng nắm lấy tay nàng, cùng nhau bước lên từng bậc thang trước điện Thái Hòa, cùng tế bái trời đất, cùng lạy tạ thánh ân.

Lúc đó, trong lòng Vệ Trường Lạc vui mừng khấp khởi, cứ ngỡ từ đây có thể cùng chàng nắm tay như vậy đi đến cuối đời.

Chẳng ai ngờ, hóa ra, một đời lại ngắn ngủi đến thế.

....

Buổi tối, nội cung tưng bừng yến tiệc, Vệ Trường Lạc ngồi trong tân phòng, ngỡ là sẽ phải chờ đến nửa đêm, nào ngờ Lý Phù Tô quay về rất sớm.

Chàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng giúp nàng gỡ phượng quan trên tóc xuống, dịu dàng hỏi:

“Kiều Kiều có mệt không?”

Vệ Trường Lạc dựa vào vai chàng, dụi dụi đầu, nói:

“Mệt lắm, cả hôm nay Kiều Kiều chưa kịp ăn gì cả.”

Lý Phù Tô bật cười, nhéo chóp mũi nàng, bảo:

“Kiều Kiều chỉ nhớ tới ăn thôi, không màng gì đến vi phu sao?”

Vệ Trường Lạc rướn người hôn lên má chàng một cái, cười khúc khích nói:

“Thưởng cho điện hạ.”

Lý Phù Tô thở dài, kéo nàng vào lòng, thì thầm nói:

“Thái tử phi của cô thật là keo kiệt, chỉ thưởng một chút như thế thôi sao?”

Nói đoạn, chưa kịp đợi nàng phản ứng, chàng đã cúi đầu, hôn lên môi nàng. Vệ Trường Lạc vẫn còn đang bất ngờ, nhưng theo bản năng, nàng vẫn không chống cự, ngoan ngoãn thuận theo chàng.

Sau nụ hôn kéo dài tưởng chừng suýt ngạt thở, cả người Vệ Trường Lạc đã mềm nhũn ra trong lòng Lý Phù Tô, đôi mắt long lanh nước, bờ môi sưng mọng lên, trông ướt át yêu kiều, vô cùng mị hoặc.

Lý Phù Tô không phải lần đầu nhìn thấy nàng, thế mà vẫn phải kinh diễm, kề bên tai nàng than rằng:

“Trước kia nghe nói trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, ta vốn chẳng hiểu vì sao Ngô vương lại vì Tây Thi mà đánh mất cơ đồ, Đường Minh Hoàng lại say đắm Dương Quý phi mà hóa ra hôn quân. Bây giờ thì đã rõ.”

Vệ Trường Lạc đỏ bừng hai má, thẹn thùng quay mặt đi, nói:

“Điện hạ chỉ giỏi nói ngọt dỗ người ta.”

Lý Phù Tô mỉm cười, vuốt má nàng, âu yếm nói:

“Vi phu nói lời nào cũng là thật. Kiều Kiều là bảo bối của ta, sao ta lại nỡ lừa nàng kia chứ?”

Vệ Trường Lạc tựa đầu vào lòng chàng, thì thầm:

“Kiều Kiều rất dễ tin người. Tô ca ca đừng lừa Kiều Kiều, thiếp sẽ tin là thật cả đấy.”

Lý Phù Tô đưa ba ngón tay lên trời, phát lời thề rằng:

“Lý Phù Tô xin thề, cả đời này sẽ không phụ rẫy Kiều Kiều, luôn cưng chiều Kiều Kiều như là trân bảo, vị trí chính thê chỉ dành cho Kiều Kiều. Cầm bằng nếu có trái lời thề, thì sẽ chết trong đau đớn, không được siêu sinh...”

Chàng chưa nói hết, miệng đã bị một bàn tay bé nhỏ mềm mại chặn lấy. Tiểu cô nương vội vàng che miệng chàng lại, cuống quýt nói:

“Thần linh chứng giám, xin hủy bỏ đi những lời vừa nãy. Nếu quả có ngày Tô ca ca làm trái lời thề, phụ rẫy Kiều Kiều, thì Kiều Kiều cam nguyện gánh thay chàng tất thảy tội lỗi...”

Lý Phù Tô thoáng sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chỉ thấy trong đó là một mảnh trong vắt thuần khiết, chẳng thấy chút gợn đục nào, không phải là lời dối trá.

Từ đáy sâu lòng chàng dường như hơi rung động, nhưng thoáng chốc đã bị nén xuống. Chàng hôn lên mắt nàng, che lại ánh mắt trong trẻo soi thấu tâm can đó, nói:

“Kiều Kiều ngốc.”

Vệ Trường Lạc cười tít mắt, bảo:

“Trong nhà chỉ cần một người thông minh là được.”

Lý Phù Tô lại hôn lên miệng nàng, ngăn nàng tiếp tục thốt ra những lời làm mình rung động kia nữa.

Đêm vẫn còn rất dài.

Lâm Tiểu Đức đứng gác bên ngoài, vờ như kẻ câm điếc. Có lúc lơ đễnh, chỉ nghe thái tử điện hạ làu bàu oán trách:

“Sớm muộn gì cũng cởi ra, tại sao lại mặc nhiều như vậy làm gì...”

Hắn vội vàng bịt tai lại, không dám nghe trộm quý nhân.

....

Đêm động phòng vụt qua như giấc mộng xuân đẹp đẽ. Bây giờ, tỉnh lại, đã đến lúc Vệ Trường Lạc phải đối mặt với hiện thực mà nàng luôn tránh né.

Đó chính là hậu viện oanh yến của thái tử điện hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.