Tiểu Phú Bà

Chương 67: Chương 67: Chương 38




Trải qua mấy ngày làm việc, mọi người từ kỳ nghỉ cũng dần dần thích nghi với tiết tấu công việc.

Chu Mộ Tu đi công tác, Bộ Hành bắt đầu bận rộn với MOCO.

Thứ bảy hôm nay, cô đi đến gian hàng ở Bạch Lộ.

Bạch Lộ mở cửa tương đối trễ, hôm nay mới là ngày mở cửa thứ hai sau đợt nghỉ vừa rồi.

Bộ Hành vào cửa thấy Tiểu Âu không đợi phân phó cũng đã đem hàng của MOCO trưng bày, đặc biệt trên mạng sản phẩm cũng được đặt ở vị trí dễ nhìn, giày của Bước Đi được bán thanh lý tập trung ở ngoài cửa, để người đi đường có thể dễ nhìn thấy giá trên đó.

Đương nhiên, tối hôm qua Bộ Hành đã gửi cho cô ấy giá cả.

Bộ Hành trong lòng rất vừa lòng, từ trong túi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Tiểu Âu, mỉm cười nói: “Đại cát đại lợi!”

Khởi đầu tốt đẹp mới xếp lại đồ mà đã được tiền, Tiểu Âu không từ chối, nhận bao lì xì mới biết bên trong có một khoản tiền không nhỏ, vội nói: “Cảm ơn Hành tỷ, cung hỉ phát tài!”

Hai người ngồi xuống, Tiểu Âu rót trà cho Bộ Hành.

Bộ Hành gật đầu cảm ơn, “Một hoặc hai tháng tới kinh doanh chắc sẽ chậm, chị sẽ tập trung phỏng vấn tìm người đóng hàng vào cuối tuần, trước tiên phải tìm được người làm việc này đã.”

Tiểu Âu do dự một chút, muốn nói rồi lại thôi.

Bộ Hành bất động lặng lẽ uống trà.

Tiểu Âu ngồi thẳng, giống như lấy thêm dũng khí, mở miệng nói: “Hành tỷ, em có thể giới thiệu với chị một người được không?”

“Em nói đi!” Bộ Hành cổ vũ nhìn cô ấy.

“Mẹ em ạ.”

Bộ Hành có chút ngạc nhiên, “Mẹ em không phải đang ở quê sao?”

“Em muốn đón mẹ em lên đây. Gia đình em là gia đình đơn thân, từ nhỏ chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, mẹ em hiện tại sống một mình ở quê.” Tiểu Âu có vẻ lo lắng, “Mẹ em mới chỉ học hết cấp hai, không có bằng cấp gì.”

Bộ Hành suy nghĩ một chút, “Thế này đi, cuối tuần này em hãy mang mẹ em đến cửa hàng, chị nhìn xem thế nào nào đến lúc đó chị sẽ quyết định.”

“Được ạ!” Tiểu Âu trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, “Cảm ơn Hành tỷ!”

Bộ Hành bật cười, nhưng cũng nói trước, “Đừng cảm ơn sớm quá, nếu không phù hợp, chị không nói chuyện tình cảm đâu nha!”

Làm kinh doanh chứ không phải làm từ thiện, ai thích hợp ở vị trí nào sẽ làm ở vị trí đấy, đối với cô không có chuyện tạm chấp nhận là được.

Tiểu Âu gật đầu, “Không sao ạ, chị có thể cho em cơ hội này em cũng rất cảm ơn rồi ạ!”

Buổi trưa, Bộ Hành và Tiểu Âu ăn cơm xong không bao lâu thì gian hành có khách không mời mà đến.

Là người lâu không gặp, Hứa Thành.

Bộ Hành khó nén ngạc nhiên, cảm thấy kỳ lạ sao anh ta lại đến đây.

Hứa Thành nhìn gian hàng trưng bày, thậm chí còn cầm lấy một đôi giày MOCO nhìn nhìn, nói thẳng, “Bộ Hành, có thể tìm một chỗ khác nói chuyện được không?”

Bộ Hành đồng ý.

Hai người đến một cửa tiệm bên cạnh Bạch Lộ, gọi hai ly đồ uống.

Bộ Hành hỏi: “Anh dạo này vẫn tốt chứ?”

Cô cũng không phải hỏi theo kiểu khách sao, thật tình muốn biết gần đây anh ta thế nào, vì cô kiện chú hai cũng ảnh hưởng đến anh ta.

Hứa Thành được hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo, “Bước Đi đã bị bán đi.”

“Ừ!” Cái này Bộ Hành cũng được luật sư Nghiêm nói cho cô biết.

“Khi tôi xử lý xong những công việc cuối cùng ở Bước Đi, tôi và cô tôi cãi nhau một trận, bà ấy mắng tôi vong ân phụ nghĩa, còn nói cả đời này sẽ không qua lại với nhau.” Hứa Thành tự giễu mà cười cười, “Thật sự, tôi còn đang mong như thế mà không được.”

Bộ Hành có thể tưởng tượng đến bộ dáng cuồng loạn của Hứa Hương Ngọc, nhưng thật ra không muốn Hứa Thành lại quyết liệt với Hứa Hương Ngọc như vậy.

Tò mò, “Sau này anh định thế nào? Có tính toán gì không?”

“Tôi muốn đến chỗ cô làm việc!”

Bộ Hành kinh ngạc không thôi, “Đến chỗ tôi làm việc sao? Tôi hiện tại có gì đâu, thậm chí trước mắt tôi cũng không cần tài vụ.”

Hơn nữa với năng lực của anh ta, chắc chắn có thể đi làm ở một công ty lớn.

“Cô sẽ cần đến tôi. Tôi hiểu toàn bộ quá trình của xưởng giày, tôi còn thành thạo kế toán, thậm chí ở giai đoạn đầu tôi có thể thay cô điều hành nhà xưởng cùng kiểm tra hàng hóa.”

Bộ Hành không thể không thừa nhận anh ta nói rất đúng, hiện tại cô không cần tài vụ, mà là một người có thể sẵn sàng đi nhà xưởng và quản lý hàng hóa.

“Từ khi nào anh biết tôi tự thiết kế giày?”

“Hôm qua vô tình trong lúc đi dạo ở đây, vào gian hàng nhìn thấy giày của cô.” Hứa Thành liếc nhìn cô một cái, “Cô yên tâm, tôi cũng không có tâm tư gì khác đối với cô.”

Bộ Hành về vấn đề này có chút băn khoăn, do dự hỏi: “Thế là vì cái gì? Tôi đối với anh cũng không phải là một lựa chọn tốt.”

Đây là quyết định anh ta đưa ra trong một buổi tối, không khỏi có chút bốc đồng.

Hứa Thành như biết cô đang nghi ngờ, nói thẳng, “Tôi là một người làm việc cẩn thận. Tôi rất xem trọng cô, nghĩ rằng cùng cô phấn đấu một phen. Hơn nữa tôi cũng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Cô hiện tại chỉ là kinh doanh hộ cá thể, tôi hy vọng khi thành lập công ty tôi có thể được góp cổ phần.”

Như vậy mới hợp lý.

Thành lập công ty là bước tiếp theo Bộ Hành phải làm, cô không khỏi nhíu máy, “Anh tính góp bao nhiêu?”

“Tôi không có nhiều tiền, chỉ cần sở hữu 5% cổ phần là được. Cổ phần của cô đối với công ty sẽ khống chế quyền và sở hữu toàn quyền quyết định các hoạt động của công ty. Tôi sẽ là một người hỗ trợ giúp đỡ cô, đưa ra những đề xuất, kiến nghị cho cô.”

Anh ta đã nói hết những điều mà Bộ Hành đang băn khoăn.

Tuy cô và Hứa Thành không tính là thâm giao, nhưng cô lại rất tin tưởng con người của anh ta.

Con người này làm việc nghiêm túc và thực tế, đặc biệt từ sau khi anh ta quyết tâm thoát khỏi sự kiểm soát của Hứa Hương Ngọc, Bộ Hành đối với đề nghị của anh ta thực sự xao động.

Nhưng hôm nay cô cũng không tính sẽ đồng ý với anh ta, chỉ nói: “Thứ hai tôi sẽ trả lời về vấn đề này cho anh, anh cũng có thời gian suy xét lại một chút, tôi không hy vọng đó chỉ là cảm xúc nhất thời của anh.”

Buổi tối về đến nhà, Bộ Hành ở thư phòng suy nghĩ một hồi, chủ động gọi điện thoại cho Chu Mộ Tu.

Hôm nay cô lấy lý do có chút hưng phấn, muốn tìm người chia sẻ, duy nhất chỉ nghĩ đến anh.

Cô hỏi: “Khi nào anh về?”

“Nhớ anh sao?” Giọng anh dường như đến từ một nơi rất xa.

Bộ Hành thở dài, “Tối hôm qua ngủ một mình hơi lạnh.”

“Không bật điều hòa à?”

“Không, nhiệt độ cơ thể anh thoải mái hơn.”

“Hành Hành! Em dụ dỗ anh.”

Chu Mộ Tu không nghĩ đêm nay cô không chỉ chủ động gọi điện thoại, mà còn có thể nói thẳng ra như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, chỉ hận hiện tại không có cánh đại bàng mà bay về với cô.

Anh dỗ cô bằng giọng ấm áp, “Bật điều hòa đi, thời tiết này dễ cảm lắm. Ngoan nhé, hai ngày nữa anh sẽ về.”

Bộ Hành được anh dỗ đến dễ bảo, cảm động cong khóe miệng, “Biết rồi!”

Cô nghĩ nghĩ thử hỏi anh, “Anh thấy thế nào nếu sau này tôi sẽ tự mình mở một xưởng thiết kế nho nhỏ?”

“Sao vậy? Ở Trác Chu làm không tốt à?”

“Không phải, đấy chỉ là một giả thiết thôi.”

Chu Mộ Tu như là suy nghĩ nghiêm túc lúc sau trả lời: “Em thật có hứng thú với phương diện này, anh có thể giúp em.”

Bộ Hành nói đùa, “Lỡ ngày nào đó tôi có ý tưởng lớn cướp công việc của anh thì sao?”

“Không ngừng cạnh tranh mới có thể tiến bộ.” Chu Mộ Tu mỉm cười nói, “Nếu thực sự có một ngày như vậy, Hành Hành, anh sẽ rất tự hào về em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.