Tác giả: Hắc Tử Trí Tuệ
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Chưa kịp nói, lại còn bận chuyện ngược xuôi, nên hắn liền ném chuyện này ra sau đầu. Vân Liệt cũng không có ý giấu y, hắn sở dĩ làm này làm kia, cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình, muốn cho Cẩn ca nhi một cuộc sống tốt hơn.
Lý Cẩn có chút đỡ không nổi, y cũng không phải muốn trách cứ hắn, chỉ là có chút khó chịu mà thôi, không nhịn được lầm bầm một câu, "Được được được, ngươi không giấu ta, không giấu thì mau khai ra hai chuyện này đi, nếu còn giấu giếm, có phải là mỗi ngày trôi qua rồi việc trôi luôn không?"
Vân Liệt nhìn y chăm chú, cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi lên trán Cẩn ca nhi, "Ta bảo đảm, sẽ không lại xuất hiện việc này nữa." Hắn ôm Cẩn ca nhi vào ngực, đại khái là vì oan ức, nên cắn môi Cẩn ca nhi một cái.
Lý Cẩn trừng mắt, không nhịn được, cười lên, "Ngươi thuộc họ cẩu sao? Không đúng, cẩu rất biết nghe lời, vừa trung thành vừa hữu hảo, sẽ không tùy tiện cắn người. Ngươi nhất định là mèo, cắn người thì chỉ có thể là mèo."
Vân Liệt liếc y một cái sắc lẹm, lại siết chặt y vào ngực, lại hôn hôn người ta, "Vậy ngươi chính là cá, ta thích ăn cá nhất."
Trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn run lên, không khỏi lầm bầm một câu, "Đừng tưởng rằng nói vài câu êm tai thì ta sẽ tha thứ cho ngươi nha."
Suy nghĩ kỹ một chút, thì Vân Liệt ra sao, y so với ai khác đều hiểu rõ ràng nhất. Bởi vì hắn không nói hai lời đã nhảy xuống sông cứu y, cả hài tử cũng không muốn, bát cũng không nỡ để y rửa. Cho dù thật sự hắn có gạt y, thì khẳng định là sẽ có lí do riêng, huống hồ hai chuyện này vốn cũng không phải đại sự.
Với tính tình của y, theo lẽ sẽ không tha thứ, nhưng không biết sao đáy lòng y lại có chút tâm trạng, y cảm thấy hai ngày nay tâm tình của mình có chút kỳ quái, nhưng cụ thể chỗ nào thì không nói ra được. Cẩn ca nhi đưa tay đỡ trán, quy hết việc này cho lí do là vì thành thân, nên cả người làm kiêu. Tất cả đều do Vân Liệt đối xử tốt với mình một cách vô nguyên tắc.
Y cũng hôn Vân Liệt một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, ngọn núi ngươi mua tên là gì?"
"Vô Danh."
"Không phải là tên núi phải chứ?"
Vân Liệt gật đầu, lại đè y lại hôn thêm mấy lần.
Ngọn núi này ở phụ cận Trường Thanh sơn, không cao lắm, so với Trường Thanh sơn nhỏ hơn một nửa, phần lớn bên trong ngọn núi cũng không nổi bật. Y từng nghe tỷ tỷ nói trên ngọn núi này mọc đầy cỏ dại, cả cây cối cũng ít, cũng không có món ăn dân dã gì, nên ít có người đặt chân tới, Lý Cẩn cũng vậy, cũng chưa từng đi lên đó. Hiện tại tòa núi này lại thuộc về bọn họ, cho dù là một ngọn núi hoang cũng khiến Lý Cẩn cao hứng.
Sáng ngày hôm sau, Lý Cẩn liền kéo Vân Liệt đi Vô Danh sơn xem một chút.
Vô Danh sơn sở dĩ có cái tên Vô Danh là vì những núi khác đều có chút đặc sắc, nên cũng được người ta đặt tên cho, chỉ có nó như một tiểu đáng thương, không ai hỏi thăm, sau đó dứt khoát được gọi là Vô Danh sơn.
So với những ngọn núi khác, diện tích của nó không tính là quá lớn, quả thực trên núi đúng như lời tỷ tỷ nói, có không ít cỏ dại. Tuy rằng không quá nhiều, nhưng trông cũng không ít, nếu có thể khai khẩn, dọn dẹp lại một chút, rồi trông cây ăn quả thì không gì tốt hơn nữa. Lần đầu tiên Lý Cẩn cảm thấy chính sách cho phép người dân có thể tự do buôn bán ở triều Đại Hạ quả thực cực kỳ tốt.
Y tràn đầy phấn khởi nói với Vân Liệt, "Qua mấy ngày nữa trời ấm áp hơn một chút thì tìm người dọn dẹp cỏ dại đi, đến lúc đó chúng ta mua chút hạt giống, trồng cây ăn quả trên núi."
Vân Liệt nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng có phụ họa một chút.
Đi vòng vo trên núi một hồi, Lý Cẩn cảm thấy hơi mệt, khi xuống núi thì chân nhức không chịu nổi, mỗi một bước đi xuống đều khiến bụng nhỏ run rẩy một chút.
Vân Liệt cau mày, đi tới một chỗ bằng phẳng khom lưng ngồi xổm xuống, "Ta cõng ngươi."
Lý Cẩn buồn cười vỗ đầu hắn một cái, "Cõng cái gì mà cõng, vốn không cao bao nhiêu, bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ cười ta, hay nghỉ ngơi một chút đi. A, phía dưới sao lại có một căn nhà tranh? Ai xây vậy kìa?"
Khi xuống núi, bọn họ không đi đường cũ, trước đây cũng không chú ý ngọn núi này lắm, giữa sườn núi lại có một căn nhà tranh, nhìn từ xa xa trông vô cùng cũ nát, khiến người ta khó bề mà tin được.
Vân Liệt lắc đầu, "Có khả năng từng có người ẩn cư ở đây."
Túc Nguyên vì có phong cảnh tú lệ mà nổi danh xa gần, Nam Linh sơn lại có không ít thú, phụ cận còn có Bồ Đề Tự, nên không ít người nghe danh mà tới, hoặc săn thú, hoặc bái phật, cũng có thể là đến tạm trú.
Bất kể là xây lên ở thời điểm nào, thì cũng đều tiện nghi cho bọn họ.
Lý Cẩn cùng Vân Liệt liền đi về phía nhà tranh. Diện tích căn nhà không quá lớn, vừa nhìn đã quan sát được tất cả, tận cùng bên trong có bày một chiếc giường trúc, chính giữa có một bàn gỗ nhỏ, cả ghế ngồi cũng chỉ có một cái.
Vì đã lâu không có người ở, nên trong nhà phủ một tầng bụi dày, mái nhà còn có vài chỗ cỏ tranh bị gió thổi đi, có vài chỗ bị dột, những khi trời mưa đã tích không ít nước, tường lại phủ không ít rêu xanh.
Thấy ngoài cửa có đặt một cây chổi, Vân Liệt liền lấy quét dọn một chút. Những ngọn núi phụ cận đều có suối, và nơi đây cũng có một chỗ, Vân Liệt liền dùng một thùng gỗ cũ đi lấy một ít nước suối. Lý Cẩn giúp lau lau giường cùng bàn, lau xong liền rửa tay, ngồi trên giường trúc, cảm khái nói, "Qua ít ngày nữa có thể sửa sang phòng ốc một chút, khi rỗi rảnh chúng ta có thể ở đây mấy ngày, có điều không biết mùa hè ở đây có nhiều muỗi không."
Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, muỗi nhiều cũng không sợ, y có thể làm một cái mùng, buổi tối ở lại đây, còn có thể cùng Vân Liệt ấy một cái. A a a, quả thực không thể tưởng tượng được, Lý Cẩn cảm thấy mình có vẻ như càng ngày càng không có tiết tháo, lẽ nào do mấy ngày nay nhịn làm? Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với con ngươi sâu thẳm của Vân Liệt.
Đương nhiên muốn làm như thế không chỉ có một mình y.
Khi ánh mắt chuyển qua vành tai hồng hồng của Cẩn ca nhi, hầu kết Vân Liệt liền lăn lăn, đưa tay ôm người trước mặt vào lòng, hôn lên tai y, rồi hôn lên môi y, nụ hôn này bá đạo không thôi, vừa tiến đền liền công phá cửa thành.
Lý Cẩn nhắm mắt lại, hôn hôn lại Vân Liệt. Đã đón lấy rồi lại hơi không khống chế được, không biết từ lúc nào đã bị Vân Liệt đặt trên giường trúc, còn tiểu Vân Liệt thì đẩy quần lên chào hỏi y. Cả mặt Lý Cẩn nóng lên, nếu là ngày thường thì y cũng không ngại làm một lần, nhưng mấu chốt là vừa mới quét tước xong, y phục còn chưa thay, có bao nhiêu là bẩn. Y đẩy Vân Liệt một cái, ánh mắt có chút mơ màng.
Vân Liệt lại hôn lên môi y mấy cái, rồi ôm chặt y vào lòng. Ở nơi trời đất tĩnh lặng này, chỉ còn họ.
Kỳ thực nếu Cẩn ca nhi không đẩy hắn, Vân Liệt cũng sẽ không có ý định làm gì. Khí trời có chút lạnh, hắn thì không sợ, chỉ sợ làm lạnh Cẩn ca nhi. Nam nhân này rõ ràng không câu nệ tiểu tiết, nhưng hễ nói đến những việc liên quan đến Cẩn ca nhi, thì đều luôn tỉ mỉ cẩn thận.
Khi hai người trở lại Trúc Khê thôn, xa xa đã thấy có một đám người vây quanh ở Trúc Khê thôn. Đến gần mới phát hiện, trong đám người có một nữ tử trẻ đang đứng ở giữa, nàng không chỉ ướt đẫm cả người, mà tóc tai cũng ướt, đôi mắt sưng tấy, những người đang vây quanh nàng nói gì đó, một người trong đó còn muốn kéo nàng đi, nàng chỉ khóc lóc lắc đầu.
Lý Cẩn lúc này mới phát hiện tỷ tỷ cũng có ở đó, đang ôn thanh khuyên nhủ điều gì đó.
Ngay tại lúc này, một đại nương vọt tới, người này chính là Lan Tình đại nương, là bà mai duy nhất trong thôn. Bà xông lên nắm một bàn tay Tiểu Điệp, hơi thở không ngừng run rẩy, "Thực sự là chán thở rồi, vì một nam nhân mà muốn nhảy sông, ngươi đi rồi, ta với cha ngươi làm sao mà sống nổi? Ngươi nhảy đi, ngươi có bản lĩnh thì cứ việc nhảy, ta cũng về gọi cha ngươi ra, ngươi đi chân trước, chân sau chúng ta cũng nhảy, dù sao già rồi cũng không ai quản chúng ta, không bằng thừa dịp này chết sớm cho xong."
Tiểu Điệp cắn môi dưới, nhảy cũng không được không nhảy cũng không xong, trong lúc nhất thời thống khổ không thôi.
Lan Tình đại nương khi sinh con đã xuất huyết nhiều đến kém chút nữa nửa cái mạng cũng không còn, đời này chỉ có một nữ nhi, năm ngoái gả lên trấn. Quãng thời gian gần đây Lý Cẩn thấy nàng luôn ở nhà mẹ đẻ, Lý Cẩn cũng không phải người thích bát quái, nên cũng không hỏi nhiều, nay sao lại đến nông nỗi nhảy sông thế này?
Lý Cẩn kinh ngạc không thôi.
Thấy nàng không lên tiếng, Lan Tình đại nương liền lôi kéo nàng đi về phía dòng suối, "Nhảy đi, chết sớm sớm đầu thai, có ta ở đây, lần này tuyệt đối không có ai cứu ngươi, lại còn có hai người nguyện ý chết cùng ngươi, đời này của ngươi cũng không thiệt thòi. Chết rồi, tên nam nhân quỷ quái kia của ngươi có thể trắng trợn tìm nữ nhân khác, không ai nói nữa, có bao nhiêu hạnh phúc." Ngày thường bà biết ăn nói vô cùng, giờ khắc này miệng lưỡi lại càng bén nhọn hơn.
Mọi người thấy thế thì trố mắt ngoác mồm, rõ ràng là cố ý hù dọa Tiểu Điệp, nên cũng không ai tiến lên cản.
Tiểu Điệp xấu hổ đến không ngốc đầu lên được, nước mắt đứt đoạn như trân châu rơi, không chỗ rơi xuống. Nàng rập một tiếng quỳ trên mặt đất, "Nương, người đừng như vậy, là nữ nhi bất hiếu."
Lan Tình đại nương liền cho nàng một cái tát, chính mình cũng không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, "Ta cả đời cường thế, sao lại sinh ra khuê nữ nhu nhược như ngươi chứ, ngươi xem Uyển tỷ, sau khi hòa ly không phải đã sống thật tốt đó sao. Ngày nào sống được thì sống ngày đó, đến mức không chịu nổi nữa thì hòa ly, ngươi chết ở đây thì có ích lợi gì, có bản lĩnh thì ngươi treo cổ tại nhà hắn, ám hắn cả đời kìa."
Bà khóc một cách thống khổ, Tiểu Điệp ôm bà cũng cao giọng khóc lớn, "Nương, chúng ta về nhà, con không nhảy nữa."
Đáy lòng mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về, Lý Cẩn kéo tỷ tỷ hỏi thăm.
Nguyên lai Tiểu Điệp được gả cho một nam nhân háo sắc, trước đây chính vì nàng mỹ mạo mới thú nàng, khoảng thời gian sau tân hôn cũng đối xử với nàng rất tốt, nhưng bất quá chỉ qua một năm liền thay lòng. Ngày thường chỉ một chốc không vui sẽ đánh nàng, mỗi khi về nhà sẽ lấy hết tiền mà đi dạo thanh lâu uống rượu.
Tiểu Điệp tức giận về nhà mẹ đẻ. Nàng rất chịu khó, sau khi thành thân luôn thu thập trong nhà vô cùng sạch sẽ, chỉ cần về đến nhà là nam nhân của nàng đều có cơm canh nóng hổi mà ăn, khi nàng đi rồi, nam nhân của nàng đương nhiên sẽ không hài lòng. Hôm qua tới đón nàng về nhà, thấy nàng không muốn, ban đầu còn dỗ dành vài câu, nhưng cuối cùng lại kéo nàng vào trong rừng đánh cho một trận, còn uy hiếp nàng nếu dám to gan không trở về, hắn sẽ giết chết cha mẹ nàng.
Tiểu Điệp biết rõ nương nàng là người tính khí hung bạo, nên cũng không dám nói cho người nhà, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy chết rồi sẽ được giải thoát, nên lúc này mới nghĩ đến chuyện nhảy sông.
Lý Cẩn thổn thức không thôi.
Bất luận là triều đại nào cũng sẽ có nữ nhân số khổ. Đối với nữ nhân triều đại này mà nói lại đặc biệt không công bằng, thuở nhỏ các nàng được giáo dục giúp phu quân dạy con, tam tòng tứ đức, thật giống như sống là vì người khác.
Rõ ràng chính mình cũng có thể đứng lên lập môn hộ.
Lý Cẩn không nhịn được liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái, nghĩ đến nàng mười ba tuổi đã mang theo đệ đệ ngu ngốc là mình đây đi ra ngoài, đáy lòng liền cảm thấy ấm áp. Y đã nghe Mai Chi tỷ nói qua, lúc đó tỷ tỷ vẫn luôn dựa vào việc thêu thùa kiếm tiền, vì để cho y lấp đầy cái bụng, ăn thoải mái một chút, không thể không nói đến bao nhiêu là gian khổ.
Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút thì nữ tử bất hạnh thực sự quá nhiều, chỉ Trúc Khê thôn đã thấy không chỉ có một Tiểu Điệp. Quãng thời gian trước đại nữ nhi của Quế Chi đại nương vì không sinh được tiểu hán tử mà bị thôi trả về nhà, hiện tại vẫn luôn ở Trúc Khê thôn. Trụ lại thời gian ngắn thì còn tốt, nhưng ở lâu dài, tẩu tỷ cùng tẩu muội nhà mẹ đẻ đương nhiên không nhịn được cái miệng mà bắt đầu trêu chọc. Cũng không thể nói các nàng xấu, ở cái triều Đại Hạ này nữ nhi gả đi chính là bát nước đã đổ ra ngoài, phàm là bị trả về, ăn uống ở đều tại nhà mẹ đẻ, sẽ khiến lòng người không thoải mái.
Lý Cẩn cảm thấy đáy lòng nặng trình trịnh, cảm giác vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến cách tỷ tỷ giáo dục Nghiên tỷ, đôi mắt Lý Cẩn đột nhiên sáng ngời.
Hết chương 108 – 28/04/2019
_________
Yên: Chào mấy bồ! Ở đây có bạn nào còn là học sinh không? Chắc hẳn hầu hết các bé đã thi xong hết rồi ha! Ổn chứ? ^.^