*tránh hỏa đồ là gì? Đọc chương này sẽ biết. ^.^
Vân Liệt mím mím môi, đôi mắt như hổ như sói, nếu như chung quanh không có ai, nhất định sẽ cắn y một cái cho hả giận.
Lý Cẩn đã biết rõ còn hỏi, nhìn thấy thần sắc khó chịu của hắn, không nhịn được cong cong môi, muộn phiền vốn không nhiều lắm cũng sớm tan thành mây khói. Y trừng mắt nhìn, cười nói, "Được, không đùa ngươi, đi thôi, ta còn cần mua ít đồ, lát nữa chúng ta cùng nhau đi dạo."
Vân Liệt gật đầu, đứng lên trước, gọi chưởng quỹ nói, "Thanh toán đi."
Chưởng quỹ gặp qua Vân Liệt không ít lần, thật sự không sợ sệt hắn như những người khác, y ôn hòa cười cười, hiện ra một gương mặt đoan chính vô cùng đôn hậu, "Vị tiểu công tử này gọi sơn vân vụ trà*, là đặc sản chi nhất của quán chúng ta, tổng cộng sáu đồng tiền."
Vân Liệt từ trong người lấy ra mấy đồng tiền đưa cho chưởng quỹ.
Lý Cẩn ngẩn người, vội vã lấy ra tiền của mình, "Ta trả là được."
Vân Liệt hạ mắt nhìn y, hơi ngăn lại, "Ta trả."
Nhìn ra Vân Liệt khi đối diện với tiểu công tử này tình cảm có vẻ không bình thường, nụ cười trên mặt chưởng quỹ sâu hơn một chút, trêu ghẹo nói, "Xuất môn ở bên ngoài, nào có đạo lý nhượng tiểu ca bỏ tiền."
Mặt Lý Cẩn nóng lên.
Chưởng quỹ cẩn thận thu tiền, cười cười, "Hai vị đi thong thả."
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Không phiền ngài nữa."
Bên ngoài, mặt trời vẫn cứ chiếu rọi những tia nắng gắt, sau khi ra ngoài Lý Cẩn theo bản năng nhắm mắt lại. Vân Liệt đi tới bên người y, dùng thân hình cao lớn thay y che chắn ánh mặt trời. Trong lòng Lý Cẩn ấm áp, nghĩ đến thân hình mình không cao bằng hắn, vậy thì theo hắn đi.
Đi một đoạn đường, nghĩ đến lời chưởng quỹ trêu ghẹo, Lý Cẩn liền dặn dò trước, "Đợi lát nữa đến lúc trả tiền, ngươi đừng tranh với ta nữa, lằng nhà lằng nhằng rất khó coi."
Vân Liệt không lên tiếng, dùng trầm mặc để biểu đạt kháng nghị.
Lý Cẩn liếc hắn một cái, thần sắc nghiêm túc, "Nếu như có thể làm được thì hãy đi cùng ta, nếu như không làm được, ngươi liền đến xe bò chờ ta."
Vân Liệt mím môi, chân mày rậm nhíu lại một chút, gò má dưới ánh mặt trời đặc biệt tuấn mỹ, "Của ta không phải là của ngươi?"
Lý Cẩn buồn cười lắc đầu, đưa tay ra trước mặt hắn, "Nếu đều là của ta, vậy ngươi đưa hết tiền cho ta."
Vân Liệt không chậm trễ chút nào móc toàn bộ bạc trong ngực ra. Thấy Cẩn ca nhi không khách khí với mình, đáy mắt hắn hiện lên một nụ cười, đưa tay đem toàn bộ bạc đều đưa cho Cẩn ca nhi, có một tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc, còn có hai nén bạc nhỏ, cùng bảy, tám đồng tiền.
Bàn tay Cẩn ca nhi sạch sẽ thon dài, trắng nõn mềm mại, bàn tay Vân Liệt thô ráp mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, khi đem tiền đưa tới tay Cẩn ca nhi, hai bàn tay không thể tránh khỏi chồng lên nhau.
Lý Cẩn nổi lên ý đồ xấu dùng ngón tay câu tay hắn một chút. Thần sắc Vân Liệt lúng túng, nơi sâu xa ở đáy mắt mơ hồ có ánh lửa đang nhảy nhót. Nếu như không phải ở hoàn cảnh không thích hợp, hắn thật muốn hảo hảo hôn người trước mắt một chút.
Hắn lại nhẹ giọng nói, "Trong nhà còn một ít, trở về đều đưa ngươi."
Lý Cẩn có chút囧, lập tức chu chu môi, "Đưa hết cho ta vậy ngươi ăn cái gì? Chẳng lẽ muốn ta mỗi ngày đưa cơm cho ngươi?"
Vân Liệt không nỡ y mỗi ngày chạy tới chạy lui, nhàn nhạt lắc đầu, "Ta tự có biện pháp."
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, không biết có phải do mấy câu nói của Trác Văn Thanh, hay là một chút thói quen, mà đến lần thứ hai đối mặt với Vân Liệt, tuy rằng tim vẫn đập nhanh, nhưng Lý Cẩn lại không còn khẩn trương như thế nữa.
"Đi thôi, trước đi mua đồ."
Giấy viết trong nhà đã sắp dùng hết rồi, cần phải mua một ít, còn phải mua vài cuốn sách, cùng một ít đồ ăn nữa.
Lý Cẩn cùng Vân Liệt trước tiên đi đến thư họa quán. Cửa hiệu này tổng cộng có hai tầng, tầng thứ nhất đa phần là giấy bản*, giấy Tuyên Thành*, bút lông cùng nghiên mực. Thư tịch chủ yếu tại lầu hai, bút lông nghiên mực mua lần trước chính là ở đây.
Chưởng quỹ của cửa hiệu còn nhớ y, lần trước tại đây Lý Cẩn đã tiêu không ít bạc. Chưởng quỹ vội vã tới đón y, đôi mắt vốn không lớn nay cười lên thành một khe nhỏ, nhìn rất giống ông phật Di Lặc, đặc biệt vui vẻ.
"Tiểu công tử đã tới? Mau vào, lần này có yêu cầu gì, ta lấy cho ngài."
Vân Liệt theo sát Cẩn ca nhi cùng tiến vào, thân hình hắn cao lớn, thần sắc băng lãnh, bởi vì vết sẹo quá mức dọa người, thế nên nhìn rất giống như đến gây sự. Trong lòng chưởng quỹ hồi hộp, "Vị công tử này, ngài?"
Vân Liệt đưa mắt nhìn lại, đôi mắt kia thật là lãnh đạm, giống như một hung thần. Trái tim chưởng quỹ đột nhiên hoảng sợ ầm ầm nhảy loạn.
Thấy chưởng quỹ có chút sợ, Lý Cẩn cười cười, "Không cần phải để ý tới hắn, hắn đi cùng ta."
Vân Liệt nhàn nhạt dời tầm mắt, thân hình cao lớn tận lực tận trách canh giữ bên người Lý Cẩn, ngược lại khá giống một hộ vệ trung thành. Chưởng quỹ thở một hơi, nếu không nhìn gương mặt kia của hắn, ngược lại cũng không đáng sợ lắm.
Lý Cẩn nối, "Ta muốn chút giấy bản, cùng một ít sách."
Chưởng quỹ cười nói, "Sách tại lầu hai, công tử có thể đi lên xem một chút, chọn xong tất cả lại tính tiền, giấy bản ta lấy cho ngài xem trước, số lượng như lần trước đủ chứ?"
"Nhiều hơn một chút đi."
Trong nhà không chỉ có y cần phải luyện chữ, mà Thần ca nhi cũng thường xuyên luyện, tiểu tử so với y còn có nghị lực hơn, mỗi ngày có thể kiên trì đến hơn một canh giờ. Hơn một canh giờ ở cổ đại, tương đương với ba tiếng đồng hồ ở hiện đại. Lý Cẩn thường sợ nhóc không chịu nổi, nhưng tỷ tỷ lại nói muốn có thành tựu, không chăm chỉ là vạn vạn không được, Lý Cẩn muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm bảo nhóc cách một quãng thời gian phải nghỉ ngơi vài phút.
Chưởng quỹ bao lại giấy bản cho y rồi, Lý Cẩn cùng Vân Liệt liền cùng nhau lên lầu hai.
Lầu hai có không ít sách, Lý Cẩn nghiêm túc chọn lựa mấy quyển, có «Đông Kinh tạp ký»*, «Tế thuyết Hạ triều»*, còn có một quyển luật pháp triều Hạ, một số khác là mấy quyển du ký*.
Ở phía trong góc cũng không thiếu sách, Vân Liệt cũng lật qua lật lại, chọn hai bản liền đứng bên người Cẩn ca nhi, đưa tay cầm những quyển sách Cẩn ca nhi đã chọn xong.
"Trước cứ để bên cạnh đi, lúc xuống lầu lại cầm là được."
Vân Liệt, "Không sao, không nặng."
Bởi vì đang nói chuyện, Lý Cẩn lại tiện tay cầm một quyển đồ sách*, cũng không chú ý đến tên, trực tiếp cầm đồ sách lật ra. Nhìn thấy hai nam tử trần trụi quấn lấy nhau, ánh mắt y đột nhiên trợn tròn.
*đồ sách - 图册: sách tranh ảnh, như truyện tranh; đồ nghĩa là tranh, ảnh
Tay run lên một cái sách liền rơi xuống đất.
Thấy thần sắc y có vẻ không ổn, Vân Liệt hạ mắt liếc nhìn y, khom lưng nhặt đồ sách lên.
Quyển sách trên đất này rõ ràng là tránh hỏa đồ, mở ra trang đầu tiên chính là cảnh tượng hai nam nhân trần trụi quấn quýt lẫn nhau, họa sĩ tác giả không tệ, đem thần sắc hai người khắc họa trông rất sống động.
Vân Liệt mặt không biến sắc đóng đồ sách lại, đánh một lớp bụi trên mặt, rồi thả sách lại chỗ cũ. Nhìn gương mặt Cẩn ca nhi ửng hồng, hắn kìm lòng không đặng đến gần hôn gò má y một cái.
Hơi thở hai người quấn quýt cùng nhau, trên người Lý Cẩn đột nhiên nóng lợi hại, y không được tự nhiên nhấp môi dưới, nói lầm bần, "Thư quán gì mà sao sách gì cũng có?"
Đáy mắt Vân Liệt ánh lên một nụ cười, cảm thấy Cẩn ca nhi đáng yêu không chịu nổi, không nhịn được liền hôn lên vành tai hồng hồng của y một cái. Xúc cảm ôn nhuận dường như lập tức lan đến cả đáy lòng, cả người Lý Cẩn run lên một cái, nhột không chịu nổi, không nhịn được cười cười né tránh, thân thể dựa vào trên giá sách.
Vân Liệt hạ mắt nhìn y, đáy mắt tràn đầy thâm tình.
Chưởng quỹ nghe thấy động tĩnh liền lên lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân của ông, Lý Cẩn vội vã đưa tay đẩy nhẹ Vân Liệt ra.
Vân Liệt mới vừa đứng thẳng người, chưởng quỹ liền đi lên, "Xảy ra chuyện gì?"
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Ta không cẩn thận làm rơi một quyển sách, mong chưởng quỹ thứ lỗi."
Chưởng quỹ cười cười, "Ta còn tưởng rằng thứ gì rớt xuống, sợ làm bị thương các ngươi nên tới nhìn, người không có chuyện gì là tốt rồi. Nơi này có không ít sách, các loại sách đều có, công tử có thể thỏa thích chọn lựa, nếu có loại sách muốn mà nơi này không có, cũng có thể nói cho ta, nói không chừng có thể lấy từ hiệu khác đến."
Còn không phải là loại sách nào cũng có sao? Trước đó Lý Cẩn tuyệt đối không nghĩ tới trong số các sách ở đây còn có đông cung đồ.
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, "Nếu có gì cần, ta nhất định sẽ nói với ngài."
Hai người chọn lựa tổng cộng chín quyển sách, có sách quý có sách cần dùng, thêm vào giấy bản tổng cộng bỏ ra ba mươi sáu văn. Từ thư quán đi ra, Lý Cẩn còn cảm thấy hai má có chút nóng, bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, cả người càng nóng hơn.
Sau khi ra ngoài, hai người liền đến tạp hóa quán, mua một cái chày cán bột, lại đi dạo một vòng trong cửa hiệu, Lý Cẩn mới khôi phục lại bình thường. Nhìn thấy đối diện tạp hóa quán có một cửa hiệu y phục, Lý Cẩn liền lôi kéo Vân Liệt đi vào.
Hiệu may ở triều Đại Hạ đặc biệt ít, đại đa số mọi người đều là trực tiếp đến bố trang mua vải về tự mình may y phục, hoặc trực tiếp đến hiệu may tìm sư phụ may giúp, gia đình giàu có thì có thêu nương chuyên trách, toàn bộ Túc Nguyên trấn cũng chỉ có một hiệu y phục này.
Cho dù hiệu này bán vải là chính, may là phụ.
Cho là Cẩn ca nhi muốn mua y phục, Vân Liệt liền theo y đi vào. Sau khi tiến vào Lý Cẩn chọn hai bộ, một bộ là màu trắng, một bộ là xanh ngọc.
"Công tử, ngươi mặc hai bộ này e là hơi lớn."
Lý Cẩn cười cười, "Không phải ta mặc, cho hắn mặc." Lý Cẩn chỉ chỉ Vân Liệt, "Hắn mặc được chứ?"
Vân Liệt hơi sững sờ, "Ta có y phục."
Y phục của hắn cơ bản tất cả đều là màu đen, Lý Cẩn căn bản chưa từng thấy hắn mặc quần áo màu nhạt, nên lúc này mới cố ý chọn cho hắn hai bộ màu nhạt.
Trong tay bọn họ cầm không ít thứ, vừa nhìn liền biết không thiếu tiền, chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười, "Công tử đi vào thử một chút đi, nếu như không thích hợp có thể thử một cái khác."
Chưởng quỹ cầm quần áo đến.
Vân Liệt không muốn thử, nhưng Lý Cẩn đã chét đồ vào ngực hắn, "Nhanh đi thử."
Vân Liệt còn chưa bao giờ mặc qua y phục mày trắng, đôi lông mày liền nhíu chặt, nhìn Cẩn ca nhi kiên trì đẩy hắn đi vào.
Lý Cẩn trước đặt sách bên cạnh, liền đi chọn mấy mảnh vải. thấy y ra tay hào phóng như vậy, chưởng quỹ cười đến không ngậm mồm được, "Công tử thật có mắt tốt, hai loại vải ngài chọn chất lượng thượng thừa, là hai loại cửa hiệu chúng ta bán được nhất, mùa hè mặc vừa mát mẻ vừa thoải mái, loại này dùng cho tiểu hài tử mấy tháng thấy mặc cũng được."
Lý Cẩn cười cười, đang muốn nói gì đó, thì Vân Liệt đi ra.
Vân Liệt chưa từng mặc qua y phục màu trắng, cau mày kéo kéo cổ áo.
Hắn thường ngày toàn mặc một thân màu đen, lúc này đổi lại bạch y khiến cho người ta có cảm giác thay đổi hoàn toàn, lập tức trẻ thêm vài tuổi, khí tức âm trầm trên người cũng tản đi không ít, vốn ngũ quan đã tuấn mỹ, lúc này dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại rạng ngời rực rỡ. Lý Cẩn sửng sốt một chút, trông thấy mà tim đập thình thịch.
Chưởng quỹ nhìn thấy cũng sửng sốt.
Thấy Cẩn ca nhi không phản ứng, Vân Liệt cau mày, vốn cũng không muốn thử, bây giờ đối với bộ y phục này lại càng ghét bỏ, liền đi vào muốn thay lại quần áo.
Lý Cẩn liền vội vàng kéo hắn lại, một mặt thán phục, "Thật là đẹp mắt! Bộ này chúng ta lấy, chưởng quỹ lại gói cho chúng ta một bộ giống như đúc."
Chưởng quỹ ngượng ngùng cười cười, "Công tử, bộ y phục này chỉ có một bộ, ngài nếu muốn thì hai ngày nữa lại quay lại lấy đi, ta có thể báo cho sư phục mau chóng làm."
Ngay lúc Lý Cẩn mua quần áo cho Vân Liệt, tại Quy Vân các lại diễn ra một cảnh náo nhiệt.
Cố Tử Ngọc cùng Cố Tử Hoa đưa ra một bộ cờ ngũ tử, tiểu A Phúc đứng trước mặt thiếu gia nhà mình, không ngừng vì hắn mà châm dầu khiêu khích.
Thấy thiếu gia đi bước này không giống ý nó, tiểu A Phúc lập tức vội vã cầm quân cờ lên, muốn thay thiếu gia nó đổi ý.
"Thiếu gia, chúng ta không thể đi bước này." Nhìn nó tài đánh cờ không tinh, nhưng lại rất có tự tin.
Cố Tử Ngọc cũng không cản nó, đùa giỡn như trêu mèo, hỏi một câu, "Sao lại không thể đi?"
Tiểu A Phúc không nói ra được nguyên cớ, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, "Chính là không thể đi như thế, cậu phải tin tưởng trực giác của con, con đã giúp cậu thắng được thật nhiều lần đó."
Đáy mắt Cố Tử Ngọc tất cả đều là ý cười, hắn nghĩ rằng hay là theo quân cờ A Phúc hạ mới tốt.
Cố Tử Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn A Phúc.
Tiểu A Phúc hơi rụt đầu lại, nhỏ giọng nói, "Đại thiếu gia ngài là đại nhân phải độ lượng mới được, cái này con vẫn không đổi ý đâu."
Cố Tử Hoa không hé răng, chờ tiểu A Phúc thay Cố Tử Ngọc đi một bước, mới dường như lơ đãng mà nói nó một câu, "Lý Cẩn là hài tử của Lý Trạm, nhưng tài đánh cờ vì sao lại không giống? Ta nhớ có người nói qua tỷ tỷ của y cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, sao lại không dạy y một ít?"
Cố Tử Hoa chỉ biết đại danh Lý Trạm, căn bản chưa từng nghe qua Lý Cẩn cùng Lý Uyển, nếu như không phải Cố Tử Ngọc cùng Lý Cẩn có hợp tác, thì hắn ngay cả Lý Cẩn là ai cũng không nhận ra. Hắn sở dĩ dám nói Lý Uyển cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bất quá là vì cảm thấy nữ tử có chữ viết đẹp như vậy, tất nhiên những thứ khác cũng không tệ chút nào đi.
Cố Tử Ngọc híp mắt, thần sắc có chút cao thâm khó dò, cười nói, "Lý huynh khi còn bé đã bị té bể đầu, quãng thời gian trước mới khôi phục bình thường, không biết chơi cờ cũng là điều rất bình thường, còn tỷ tỷ của y, sớm đã thành thân, nào có thời gian rãnh rỗi, bận tâm đến chuyện chơi cờ của y?"
Cố Tử Hoa ngây ngẩn cả người, thành thân?
Cố Tử Hoa ngày đó có nhìn thoáng qua, đã sớm đem dung nhan của nàng khắc trong lòng, da dẻ nàng mềm mại, nét mặt tươi cười như hoa, nhìn không kém Lý Cẩn chút nào, nhưng lại sớm gả cho người?
Hết chương 61 – 30/11/2018
_________
*sơn vân vụ trà. Chỗ này mình dịch đại, theo bản gốc là 镇山云雾茶, nhưng mình search không ra, chỉ ra 英山云雾茶. Đây là trà có xuất xứ từ Hồ Bắc – Trung Quốc.
山 – sơn, núi; 云 – vân, mây; 雾 – vụ, sương mù; 茶 – trà (chữ này quen không? Nhìn biển hiệu trà sữa Gongcha là thấy liền ^.^)
*giấy bản - 毛边纸
*giấy Tuyên Thành -宣纸: giấy chất lượng cao, để viết
*Đông Kinh tạp ký: theo bản gốc là东京杂记, đại khái có nghĩa là những chuyện lớn nhỏ linh tinh về Đông Kinh.
*Tế thuyết Hạ triều: theo bản gốc là细说夏朝, đại khái kể lại tỉ mỉ chuyện của triều Hạ
*du ký - 游记: ghi chép về một chuyến đi, như "Tây du ký"
*đông cung đồ - 春宫图
_________
Editor - Yên: có nàng nào gục ngã vì Liệt ca chưa?:))