Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 17: Chương 17: Lần thứ hai kiếm tiền!




Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Lần thứ hai lên núi, không chỉ có Lý Uyển đi theo, mà Mai Chi nhân lúc rảnh rỗi cũng đi cùng. Thêm hai sức lao động, tốc độ hái sơn mai nhanh hơn không ít, nửa canh giờ thôi đã làm đầy giỏ trúc.

Nhìn quả sơn mai có vẻ nhỏ, nhưng cả một giỏ trúc cũng hơn một trăm cân, khi xuống núi ba người thay phiên mang trên lưng, cuối cùng cũng mang quả sơn mai về được.

Vừa về đến nhà, Lý Uyển cùng Lý Cẩn liền bắt đầu bắt tay rửa sạch quả sơn mai, hai đứa nhóc cũng chạy đến giúp đỡ. Trong tay Nghiên tỷ còn cầm mấy viên kẹo, tiểu nha đầu vui vẻ xé ra hai viên nhét vào trong miệng nương cùng cữu cữu mỗi người một viên.

Trong tay bé là kẹo trái cây, không giống với loại Cẩn ca nhi mua cho lắm.

Lý Uyển cau mày, "Ai cho con kẹo?"

"Cha cho."

Nghiên tỷ ngậm kẹo, hàm hồ đáp một tiếng, tiểu nha đầu vì gặp được cha nên thập phần vui vẻ, bé liền lột một viên nhét vào trong miệng ca ca, phần còn lại để trên bàn, xoa xoa tay nhỏ, nghiêm túc rửa sơn mai, hoàn toàn không biết lời mình nói có bao nhiêu ảnh hưởng đến nương.

Lý Uyển ngẩn người, nghĩ đến bóng lưng trầm mặc của Triệu Đại Niên, con ngươi trong trẻo của nàng mơ hồ có nước mắt thoáng qua, nàng che giấu cúi thấp đầu, hỏi Thần ca nhi một câu, "Hắn tới làm gì, muốn tặng đồ sao?"

Đáy lòng Lý Uyển vẫn luôn nghĩ đến việc hòa ly, rõ ràng không muốn lại ở bên hắn, nhưng vừa nghĩ tới Đại Niên thật sự mang thư hòa ly đến, hai người triệt để không còn quan hệ, đáy lòng nàng đột nhiên khó chịu đến lợi hại.

Thần ca nhi: "Cha không nói, cha mang theo đồ ăn cho bọn con, thấy nương không ở, chơi với muội muội một chút rồi lập tức đi."

Tận đáy lòng Lý Uyển ngột ngạt lợi hại, nước mắt bất tri bất giác tràn ra ngoài, nhận ra được ánh mắt quan tâm của Cẩn ca nhi, nàng mới ý thức được mình vừa khóc.

Nàng đột nhiên đứng lên, xoay lưng lại, "Các ngươi rửa đi, nương đi tìm cái bình, đợi lát nữa dùng bình đựng sơn mai."

Lý Cẩn cũng không biết khuyên nàng thế nào, không thể làm gì khác là để nàng yên lặng một mình.

Khi quay trở ra, Lý Uyển đã sửa sang xong tâm tình, trong nhà chỉ có hai cái bình, thêm vào bình ủ rượu là ba cái. Lý Uyển nói: "Xem ra chỉ có thể nấu một nồi."

"Vậy thì nấu một nồi, trước bán được ba hủ này rồi tính."

Bởi vì bận bịu cả ngày, buổi tối Lý Cẩn đặc biệt mệt, nằm dài trên giường, đầu mới vừa dính vào gối đã ngủ. Thần ca nhi còn muốn nghe cố sự, tha thiết mong chờ, quay đầu nhìn lại đã thấy cữu cữu mệt mỏi đang ngủ.

Tiểu tử bò đến bên người cữu cữu, duỗi tay nhỏ bóp bóp vai cữu cữu, rồi bóp bóp chân cho y, Lý Cẩn mệt vô cùng, suốt cả quá trình vẫn không tỉnh lại.

Thần ca nhi xoa bóp đến mệt mỏi mới dừng lại, dụi dụi mắt, chui vào trong lồng ngực Lý Cẩn, ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau liền dậy trễ, khi Lý Cẩn xuống giường, tỷ tỷ đã nấu xong cơm, "Đang muốn gọi đệ ăn cơm."

Vốn còn muốn dậy từ sớm đi lên trấn, kết quả lại ngủ quên.

Thấy y có chút ủ rũ, Lý Uyển cười cười, "Được rồi, ăn cơm đi, nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần làm việc."

Lúc ăn cơm, Lý Uyển nói: "Vò chứa mứt trái cây đeo trên lưng đi đường không tốt cho lưng, hôm qua tỷ đã nói một tiếng với Lý đại gia, hôm nay mượn xe bò của ông một chút, chốc nữa đệ đến nhà ông một tiếng, mang xe bò về."

Thấy Cẩn ca nhi ngẩn người, Lý Uyển gõ gõ đầu mình, "Nhìn tỷ này, luôn nghĩ đệ vạn năng, quên mất đệ không biết đánh xe bò, để tỷ nhờ Mai Chi tỷ đi cùng đệ."

Mai Chi luôn luôn giỏi giang, không chút nào thua kém nam nhân, đánh xe bò cũng rất giỏi.

Lý Cẩn gật đầu, "Được, lần này Mai Chi tỷ giúp không ít việc, ngày thường cũng phiền phức tỷ ấy không ít, có thể để tỷ ấy cùng chúng ta kiếm tiền."

Lý Uyển cười cười, "Đệ có lòng này là tốt rồi, không uổng công Mai Chi tỷ thương đệ lâu nay."

*

Lý Cẩn ăn cơm xong, liền đến nhà Mai Chi một chuyến, nói rõ ý định đến.

Mai Chi cùng tức phụ Đại Ngưu đều ở đó.

Ngày hôm qua được ăn trái cây trộn của y, người trong nhà đều thích vô cùng, thấy y muốn dùng mứt trái cây kiếm tiền, tức phụ Đại Ngưu có tiểu tâm tư của mình, "Một mình Cẩn ca nhi khẳng định không lo liệu hết được đi? Đại tỷ lại đánh xe, các ngươi một nữ nhân một tiểu ca xuất đầu lộ diện bên ngoài, cũng không hay, bây giờ người sống tốt trong trời đất lại không nhiều, để Đại Ngưu đi cùng các ngươi đi."

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt nương Mai Chi liền thay đổi, "Ngươi nói linh tinh cái gì? Tiểu ca thì làm sao? Một mình tiểu ca chống đỡ môn hộ cũng nhiều, ngươi quản chuyện của mình là được."

Thấy nương không đứng về phía mình, sắc mặt tức phụ Đại Ngưu cũng không dễ nhìn, "Nương, nương nói như vậy cũng không đúng, ta cũng là tốt bụng suy nghĩ cho Cẩn ca nhi không phải sao? Cũng không có ý gì khác, hắn muốn cho Đại Ngưu đi thì Đại ngưu đi, không cho thì thôi, ta cũng không ép buộc hắn."

Mai Chi đương nhiên rõ ràng ả có ý định gì, nghe vậy cười lạnh một tiếng, "Nếu không ép buộc, vậy cũng chớ lắm mồm, Cẩn ca nhi chúng ta đi."

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi.

Ngày hôm nay đi lên trấn kỳ thực không cần người hỗ trợ, bất quá y cũng có thể hiểu được ý nghĩ của tức phụ Đại Ngưu, người nhà quê nghèo quá lâu rồi, ai lại không muốn kiếm vài đồng tiền.

Không chỉ Mai Chi tỷ, mà ngày thường Đại Ngưu ca cùng Nhị Hổ ca cũng giúp nhà y không ít việc, Lý Cẩn vốn muốn dẫn họ cùng nhau kiếm tiền, chỉ là tạm thời còn chưa nghĩ ra cụ thể phải làm gì. Dù sao bán mứt trái cây cũng không phải là kế hoạch lâu dài, sơn mai cùng dưa tròn mùa này có, nhưng số lượng cũng có hạn.

Nếu tức phụ Đại Ngưu đã nói ra, Lý Cẩn tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt một lời.

Y suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, "Hôm nay đi lên trấn không cần dùng tới nhiều người, bất quá ta còn cần không ít quả sơn mai cùng dưa tròn, Đại Ngưu ca cùng Nhị Hổ ca nếu có thời gian thì lên núi hái giúp một ít, say này việc hái sơn mai liền giao cho bọn họ, chờ đến khi mứt trái cây cùng trái cây trộn kiếm được bạc, thì chia cho bọn họ một phần mười, được không?"

Một phần mười cũng không ít, tức phụ Đại Ngưu đương nhiên thỏa mãn, "Đều nghe Cẩn ca nhi."

Mai Chi còn muốn nói gì đó lại bị Lý Cẩn đánh gãy, "Vốn là ta cũng muốn mọi người cùng nhau kiếm tiền, liền quyết định như vậy, đại nương, đại tẩu chúng ta đi lên trấn."

Chờ bọn họ đi, nương Mai Chi hung hăng trừng mắt nhìn tức phụ Đại Ngưu một cái, "Biết ngươi là kẻ không thích ăn thiệt thòi, không ngờ còn biết tính kế như thế, Cẩn ca nhi mới vừa được khỏe mấy ngày, lại tính kế lên đầu hắn, kiếm tiền là biện pháp hắn nghĩ ra, ngươi động động cái miệng liền muốn cắn một miếng, nào có chuyện tốt như vậy?"

"Không phải hắn đã đáp ứng sao?"

"Hắn đáp ứng đó là hắn có ơn nên báo đáp, chúng ta lại không thể thừa dịp mà cháy nhà hôi của."

Tức phụ Đại Ngưu nhất thời không làm dữ, biết mẹ ả thích mềm không thích cứng, nước mắt ủy khuất của ả chảy xuống, "Ta đây là vì ai? Nương, nương cũng không nghĩ lại, trong nhà có vài mẫu đất, Đại Ngưu Nhị Hổ bận đến việc đến việc đi, không phải hạn hán thì là lũ lụt, có thể thu hoạch được bao nhiêu? Hiện tại lại thêm hai cái miệng, không muốn kiếm ít tiền, người một nhà chúng ta miệng ăn đến núi cũng lở."

Nói tới nói lui, là ghét bỏ Mai Chi mang theo hài tử nhờ vả nhà mẹ đẻ.

Nương Mai Chi vừa tức giận vừa bất lực.

Tức phụ Đại Ngưu lại tiếp tục khóc ròng nói: "Ta còn không phải là vì cái nhà này, có thể làm người tốt thì ai lại nguyện ý làm người xấu? Ta bỏ ra cái mặt da này, vì trong nhà mà đòi thứ tốt, trái lại bị coi không ra gì, nương nếu không muốn đồng ý, thì để Nhị Hổ lui đi, ta cùng Đại Ngưu kiếm đồng tiền khổ cực này, để trong nhà thu thêm chút tiền.

Nương Mai Chi bị nàng khóc làm cho đau đầu, xoa xoa cái đầu phát đau, bực mình nói: "Được, ngươi cũng đừng khóc, các ngươi muốn thế nào thì thế đó. Nói chung người làm việc đều có trời cao chứng giám, còn lòng tham của ngươi, tóm lại sẽ không có kết quả tốt.

Nương Mai Chi nói xong cũng đi vào phòng.

Tức phụ Đại Ngưu bĩu môi, rút lại nước mắt, dương dương đắc ý vui vẻ, muốn đem tin tức tốt này nói cho Đại Ngưu biết.

*

Qua một trận như vậy, đến khi Mai Chi cùng Lý Cẩn đến trấn trên, cũng đã qua buổi trưa.

"Mai Chi tỷ ở đây trông xe bò cùng mứt trái cây, đệ đến Quy Vân các một chuyến, chờ nói xong chuyện sinh ý lại đến tìm tỷ, nếu tỷ mệt thì trước ngủ trên xe một chút, chúng ta dừng xe dưới tán cây là được."

Trấn trên có nơi chuyên trông xe bò, bất quá một lần trông cần một đồng tiền, hiện giờ trong tay họ không có nhiều tiền, nên không cần phải tiêu số tiền này.

Giao phó xong, Lý Cẩn liền đến Quy Vân các.

Bởi vì có thịt Đông Pha, nên sinh ý hai ngày nay của Quy Vân các có thể nói là phát triển không ngừng, xa xa liền thấy đầy người xếp hàng ngoài cửa. Ở cổ đại cơ bản là một ngày ăn hai bữa, bữa ăn chiều này còn hai canh giờ nữa mới đến, thế nhưng đã tới nhiều người như thế rồi. Sinh ý Quy Vân các xác thực đúng như Lý Cẩn nói, đã đạt hiệu quả cải tử hồi sinh.

Cùng Quy Vân các so sánh về náo nhiệt, Thanh Phong quán hiện giờ quạnh quẽ rất hơn rất nhiều.

Cố Tử Ngọc là Nhị thiếu gia Cố gia, Cố gia lại gia tài bạc triệu, ở Kinh Thành còn có bá phụ làm quan lớn, theo lẽ thường hắn tự nhiên sẽ không đặt một cái tửu lâu ở trong lòng, thế nhưng hắn cùng đại thiếu gia Thanh Phong quán lại đối đầu nhau, hai người từ nhỏ đã không hợp nhau, nên nhìn thấy đối phương ăn quả đắng liền vui vẻ trong lòng.

Sau khi Thanh Phong quán kéo đại trù nhà hắn qua, hắn không thoải mái chút nào, hận không thể đem tên kia trùm bao tải, mạnh mẽ đánh một trận. Khổ nỗi vẫn không tìm được cơ hội, hiện tại đã có thịt đông pha, sinh ý toàn bộ Quy Vân các đều đang chuyển động.

Hai ngày nay Cố Tử Ngọc khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, buổi tối cả nhà cũng không về, trực tiếp ngủ ở hậu viện Quy Vân các. Hắn vui vẻ, A Phúc cũng được lợi, được thưởng không ít. Khi A Phúc nhìn thấy Lý Cẩn đến, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, cảm thấy như nhìn thấy được cây rụng tiền, vội vã đi vào trong thông báo thiếu gia nhà nó.

Cố Tử Ngọc tự mình ra đón tiếp y, "Lý huynh, sớm biết huynh tới, ta nhất định đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon rượu thơm."

"Đừng, lần này ta đến đây là muốn nói với huynh chuyện làm ăn, uống say cũng không tốt." Y mặc một thân áo bông nhạt màu, làm cho làn da càng trắng nõn, xa xa nhìn như khối ngọc tuyệt đẹp.

Hết chương 17 – 23/7/2018

Đã beta – 05/04/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.