Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 59: Chương 59: Quả thực sợ hãi!




Thấy y đi tới, Vân Liệt liền thu quyền. Hắn rất hay chảy mồ hôi, trên trán cũng thấm một tầng, mồ hôi nhỏ giọt xuống làm ướt cả vạt áo, hắn tiện tay lau lau, động tác lơ đãng ấy khiến nửa gương mặt tuấn mỹ kia càng gợi cảm, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Lý Cẩn vẫn muốn gặp hắn một chút để hôn nhẹ hắn, giờ khắc này, rốt cục cũng đã nhìn thấy hắn, trái tim lại ầm ầm ầm nhảy loạn hơn, bỗng dưng có chút hồi hộp.

Trên môi Vân Liệt đã kết mài, cũng đã mất dấu răng. Khi đến gần, phát hiện đã không nhìn thấy vết cắn, Cẩn ca nhi mới thở ra một hơi.

Thấy đôi mắt Vân Liệt nhìn mình chằm chằm, Lý Cẩn giả vờ trấn định nháy mắt mấy cái, "Trên mặt ta có hoa hay sao?"

Vân Liệt hạ mắt nhìn y, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, cách y càng lúc càng gần, "Ngươi so với hoa dễ nhìn hơn!"

Thân hình hắn cao lớn, khi kề sát vào như thế, cả người liền hoàn toàn bao phủ Lý Cẩn. Tim Lý Cẩn theo từng động tác của hắn đột nhiên nâng lên, còn tưởng rằng hắn muốn đến gần hôn nhẹ mình, tim liền mất khống chế bắt đầu nhảy lên, dồn dập đến mức căn bản không nghe rõ hắn nói gì.

Thế nhưng Vân Liệt chỉ là đưa tay vén sợi tóc trên trán y một chút.

Đáy lòng Lý Cẩn bỗng dưng nổi lên một chút mất mát. Không biết có phải do buổi tối quá tưởng niệm hay không, mà lúc nhìn thấy Vân Liệt, Lý Cẩn chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa biệt nữu*, trái tim cũng ầm ầm ầm nhảy loạn, luôn cảm thấy ngay cả nói chuyện cũng không được. Người ta một lần mang thai khờ ba năm*, y còn chưa đường hoàng nói chuyện luyến ái đã bắt đầu dại rồi.

Có chút ngơ ngơ.

Y hắng giọng một cái, cố tìm đề tài, muốn đánh vỡ bầu không khí lúng túng này, "Ngươi không phải muốn cùng ta lên trấn sao? Nếu miệng không sao rồi, vậy thì hôm nay đi thôi, chuyện xây nhà ở không thể kéo dài được nữa, phải nhanh một chút tìm người xây lại."

Vân Liệt gật đầu.

Ánh mắt Lý Cẩn lóe lên, "Trước tiên cùng chạy bộ đi? Ăn xong điểm tâm lại đi lên trấn." Nhắc đến ăn cơm, Lý Cẩn đột nhiên nói, "Ngươi mấy ngày nay có ăn đồ ăn ngon không?"

Vân Liệt mặt không biết sắc gật đầu.

Vì học được thêm vài món ăn, nên Vân Liệt bảo Nhiếp Chi Hằng đi ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn, mấy ngày nay hắn luôn thử xào rau, hương vị ngon đến nỗi làm cho Nhiếp Chi Hằng ăn miếng nào ói miếng đó.

Nhiếp Chi Hằng hiện tại thà rằng bị đói chứ không muốn ăn lại thức ăn gì đó hắn làm nữa.

Vân Liệt đành phải tự mình ăn.

Nhận ra được y quan tâm, đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một ý cười. Hắn duỗi tay nắm lấy vai Cẩn ca nhi, hạ mắt nhìn y, ánh mắt giết người, quả thực làm cho người ta chịu không nổi.

Trái tim nhỏ của Lý Cẩn nháy mắt run bắn lên, cho là hắn lần này muốn hôn nhẹ, hai má Lý Cẩn đột nhiên nóng lên, nói năng lộn xộn, "Ngày hôm nay phải ra ngoài, chớ hôn, vạn nhất lại cắn rách môi ngươi thì làm sao bây giờ. Phải đi lên trấn một chuyến mới được, ngày hôm nay có rất nhiều chuyện, vốn là dự định cách hai ngày liền đi lấy đồng miếng, giờ đã chậm trễ, Quy Vân các cũng phải đến xem xem nữa."

Thấy y thì thầm nói một chuỗi, thần sắc mang theo căng thẳng rõ ràng, ánh mắt Vân Liệt tràn ra một nụ cười, hắn bỗng nhiên đến gần, nhẹ giọng nói, "Ta hiện tại đã thông qua khảo nghiệm chứ?"

Âm thanh trầm thấp dễ nghe, như ác ma trời sinh để đầu độc lòng người.

Hô hấp Lý Cẩn cứng lại, y đã cảm nhận nỗi khổ tương tư, cũng ý thức rõ ràng tình cảm đối với Vân Liệt. Vốn định gật đầu, nhưng thấy thân thể Vân Liệt có chút căng thẳng, hiển nhiên là rất để ý vấn đề này, Lý Cẩn liền trừng mắt nhìn, cơ trí hỏi ngược lại một câu, "Thông qua thì thế nào?"

Ánh mắt Vân Liệt trong nháy mắt trở nên đăm chiêu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

"Ta phải sớm chuẩn bị những thứ cầu thân cần thiết!"

Lý Cẩn bị dọa giật mình, đầu óc mông lung theo. Ở hiện đại nào có chuyện yêu nhau chưa được bao năm đã nói chuyện cưới gả? Lúc này chỉ mới nói đến chuyện hẹn hò, y còn chưa đường hoàng trải nghiệm nói chuyện yêu đương mà, làm sao có thể sớm như vị đã bị chung thân!

Nhìn y có chút ngơ ngác, Vân Liệt thở dài, cũng không lại ép y nữa.

"Không phải muốn cùng chạy bộ? Đi thôi."

Thấy Vân Liệt không tiếp tục đề tài này, trong lòng Lý Cẩn thở ra một hơi.

Lần thể dục buổi sáng này là lần chạy gian nan nhất, bên người như có một bếp lò theo chân vậy, làm hại y cả người cũng nóng theo.

Mãi đến tận khi tách ra, nhịp tim Lý Cẩn mới khôi phục bình thường, cảm thấy như nếu tiếp tục nói chuyện luyến ái nữa thì cả người sẽ hỏng mất.

Về đến nhà, ăn sáng xong, Lý Cẩn nói cùng tỷ tỷ một tiếng liền xuất phát.

Y đã thương lượng cùng Vân Liệt, hai người đến thẳng phía bắc Trúc Khê thôn gặp nhau. Vội vàng đánh xe bò đến nơi, y phát hiện Nhiếp Chi Hằng cũng đi theo tới, cả người hắn uể oải, mấy ngày nay bị thức ăn độc của Vân Liệt dằn vặt quá chừng.

Hắn đi lên trấn chính là muốn ăn một bữa ngon, còn dự định tìm một đầu bếp để Vân Liệt hảo hảo học một chút.

Xe bò chậm rãi chạy, không lâu sau liền đến trấn.

Lý Cẩn trước tiên đi lấy đồng miếng, sau đó nhờ Vân Liệt giúp đỡ đi tìm vài người chuyên xây nhà, còn y thì đến Quy Vân các.

Tại cửa Quy Vân các, người vẫn cứ nối liền không dứt.

Lý Cẩn vừa đi vào, liền nghe được mọi người lên tiếng khen ngợi, "Món lẩu này cũng thật là mỹ vị, Quy Vân các thật sự là chồng chất nhiều trò, tóm chặt lấy dạ dày của mọi người. Ta bây giờ căn bản không muốn ở nhà ăn cơm, chỉ muốn ăn món lẩu, bất kể là vị cay hay là nước dùng, đều là hàng đầu."

"Không phải sao, món lẩu này không chỉ có ta yêu thích, mà một nhà già trẻ của ta cũng thích. Nếu không phải khí trời quá nóng, sợ bọn trẻ đi ra lại bị bỏng nắng, ta khẳng định cũng sẽ đưa chúng tới."

"Theo ta thấy, vừa ăn món lẩu vừa ăn trái cây trộn, mỹ vị đến đâu cũng chỉ có thể đến trình độ này."

"Nghe nói còn có món càng mỹ vị hơn đấy, các ngươi biết kem chứ? Ta nghe thấy tên sai vặt bên người nhị thiếu gia nói, bọn họ bây giờ đang nghĩ một loại phương pháp dùng một loại đá kỳ quái chế tạo khối băng không độc, đến lúc đó không chỉ có kem ly mà còn có kem mứt trái cây. Ngẫm lại băng lại còn có thể ăn, liền cảm thấy mát mẻ không ít."

Bởi trời nóng, vốn là dự định một quãng thời gian nữa sẽ đẩy món lẩu ra, nhưng Cố Tử Ngọc lại đối với hình thức kinh doanh mới mẻ này hết sức hứng thú. Thế nên chờ Lý Cẩn dạy dỗ đầu bếp xong, hắn không nhịn được nhượng đầu bếp trước tiên làm cho hắn ăn thử một lần, một lần ăn thử này, hắn cùng A Phúc đều trở nên mê mẩn món lẩu. Thế là Cố Tử Ngọc không nhịn được đẩy kế hoạch kinh doanh món lẩu này lên.

Hôm nay là ngày thứ ba món lẩu này đẩy ra, tiểu A Phúc cùng Cố Tử Ngọc đều đang ngốc ở Quy Vân các. Tiểu A Phúc mắt sắc, chú ý đến thân ảnh Lý Cẩn trước nhất, nó liền vội vàng kéo ống tay áo thiếu gia nhà mình, "Thiếu gia, Lý công tử đến."

Nó vừa gặm xong một cái đùi gà, tay nhỏ bóng nhẫy, kéo một lần liền in dấu tay.

Cố Tử Ngọc liếc mắt nhìn ống tay áo trắng tinh của mình, giật giật khóe miệng.

Thấy hắn không phải ứng, tiểu A Phúc liền kéo cánh tay hắn, vô cùng phấn khởi nói, "Thiếu gia, thực sự là Lý công tử đến, con cũng không lừa cậu, không tin cậu tự nhìn xem."

Cố Tử Ngọc nhanh tay lẹ mắt bắt được tay nhỏ của nó, lông mày nhướn lên, "Chưa rửa sao?"

Tiểu A Phúc bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn dọa rụt lại đầu nhỏ, lúc này mới phát hiện ống tay áo thiếu gia bị mình làm dơ, bởi vì nắm tay nó, nên đầu ngón tay thiếu gia cũng biến thành bóng nhẫy. Nó có chút chột dạ, hơi co lại đầu nhỏ, mở to mắt, tội nghiệp lên tiếng, "Thiếu gia, con không phải cố ý."

Nếu như là cố ý thì đã sớm đem nó đuổi ra khỏi Cố phủ rồi.

Cố Tử Ngọc không chịu nổi bộ dạng đáng thương của nó, khí giận đáy lòng cũng tản đi không ít, gõ lên đầu nó, "Rửa sạch sẽ lại quay lại, thuận tiện cho người đưa tới cho ta một bộ y phục sạch."

Tiểu A phúc liền vội vàng gật đầu, thấy thiếu gia không tức giận, đáy mắt liền sáng lấp lánh, vội vã từ trong người móc ra một cái khăn tay, lau lau tay thiếu gia của mình. Thần sắc nó nghiêm túc hiếm thấy, khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhỏ trông rất đáng yêu.

Cố Tử Ngọc không nhịn được liếc mắt nhìn thêm một cái, rồi mới đưa tầm mắt phóng tới trên người Lý Cẩn.

Lý Cẩn đã cất bước hướng về phía bọn họ.

Tiểu A Phúc tay chân vụng về đang lau tay cho thiếu gia nó, chân mày Cố Tử Ngọc liền vểnh lên, "Đồ ngốc tử, lau không sạch thì không biết đi thấm nước sao?"

Tiểu A Phúc nhíu mày, "Khăn ướt nước sẽ không đẹp."

Lông mày Cố Tử Ngọc dựng ngược. Hắn ghét bỏ thu tay về, liếc mắt chiếc khăn tay của A Phúc một cái, cũng không biết ai cho, coi như là bảo bối như vậy!

Lý Cẩn bật cười lắc đầu, thật không biết người nào mới là thiếu gia.

Nhìn thấy Lý Cẩn đến gần, tiểu A Phúc vội vã nâng khuôn mặt nhỏ lên cười cười, "Lý công tử."

Cố Tử Ngọc cũng đứng lên, trong giọng nói mang theo ý ghét bỏ nồng đậm, "Sắp bị tên ngốc này làm tức chết rồi, Lý huynh trước ra hậu viện ngồi một lát, để ta thay y phục khác."

Tiểu A Phúc chu môi, nó mới không ngốc.

Nó trừng thiếu gia một cái, tức giận thu hồi khăn tay rồi chạy đi.

Lý Cẩn liếc ống tay áo bóng nhẫy của Cố Tử Ngọc một cái, cảm thấy A Phúc cũng thật là tài.

Hậu viện thanh tịnh, Lý Cẩn liền đến đấy.

Đến hậu viện, y mới phát hiện Cố Tử Hoa cũng ở đây.

Cố Tử Hoa đang ngồi trên băng ghế đá, bàn đá trước mặt hắn còn bày một bàn cờ, Cố Tử Hoa một tay cầm cờ đen, một tay cầm cờ trắng, thần tình thản nhiên tự đắc.

Ngũ quan hắn cùng Cố Tử Ngọc có chút tương tự, cũng vóc người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, nhưng khí chất hai người lại hoàn toàn bất đồng. Trên người hắn có một loại sức mạnh khiếc cho người ta tin phục*, vô cùng thận trọng, khi đến gần hắn rồi, cả người sẽ tự nhiên thanh tĩnh lại.

*tin phục: tin tưởng và nể phục

Nhìn thấy Lý Cẩn, hắn ngẩng đầu lên, trong đầu bỗng dưng lại chợt lóe một gương mặt tương tự khác, da dẻ mềm mại, con ngươi sáng ngời như sao, đôi môi hồng hào, mỹ nhân như ngọc, nhưng cả người lại toát ra vẻ kiên cường mạnh mẽ.

Ánh mắt của hắn tự dưng có chút sâu thẳm.

"Cố công tử thực tao nhã." Nếu đã nhìn thấy, đương nhiên không thể làm bộ như không thấy.

Lý Cẩn nhấc chân hướng hắn đi tới.

Cố Tử Hoa đứng lên, thần sắc hờ hững, nhưng sắc thái đáy mắt lại ôn hòa một chút, "Rỗi rãnh đến tẻ nhạt, giết thời gian mà thôi, không bằng chúng ta đánh một ván cờ?"

Lý Cẩn cười chớp mắt, "Cùng ta đánh cờ? Ta chỉ là trình độ gà mờ thôi, phỏng chừng không đi được mấy bước đã ngỏm củ tỏi."

Hết chương 58 – 20/11/2018

_________

*biệt nữu - 别扭: lúng túng, không được tự nhiên

*một lần mang thai khờ ba năm - bản gốc là 一孕傻三年

孕: có mang; 傻: ngốc nghếch, khờ khạo; 年: năm

Cám ơn bạn duongnhi99 đã chỉ giáo. ^.^

_________

Editor - Yên: Không biết mọi người ở đây có ai là giáo viên không? Nếu có thì chúc Thầy, Cô luôn được sức khỏe, và vui vẻ nha! ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.