Nhìn thấy thân ảnh Lý Uyển xuất hiện trên đường nhỏ, Nhiếp Chi Hằng đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên.
Lý Uyển mặc một thân quần áo màu trắng, vạt áo còn thêu hai con bươm bướm, theo mỗi hành động của nàng, hồ điệp như đang bay bay. Ngày hôm qua cũng không kịp quan sát tỉ mỉ, mấy năm trôi qua nàng đã trổ mã càng xinh đẹp hơn, đôi mắt câu hồn người, đôi môi kiều diễm ướt át, mỗi một nét đều đẹp đến khiến hắn không dời mắt được.
Trái tim Nhiếp Chi Hằng nhảy loạn, thật giống như trở về năm mười bốn tuổi ấy, khi vừa nhìn thấy Lý Uyển, là tâm tình kích động cơ hồ không có cách nào khống chế được, muốn nhào tới ôm nàng vào lòng.
Kết quả nửa đường lại rớt ra một tên Triệu Đại Niên.
Vào lúc này bên cạnh nàng rốt cục không còn vướng bận nam nhân nào.
Nhiếp Chi Hằng kích động xoay quanh tại cửa, chờ Lý Uyển đến nơi, vẫn chưa thể bình phục lại.
Nhìn thấy hắn, Lý Uyển cùng Lý Cẩn đều ngẩn người.
"Vân công tử, ngươi..." Lời nói Lý Cẩn còn chưa thoát ra hết, liền bị Nhiếp Chi Hằng đánh gãy.
"Gọi ta Chi Hằng ca là được." Trước gọi ca, sau là tỷ phu, nghe đã thấy hay rồi. Đôi mắt phượng Nhiếp Chi Hằng cong thành ánh trăng rằm, đâu còn lãnh ý trước đây.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Uyển, bên trong đôi mắt phượng mơ hồ có ánh lửa đang nhảy nhót, con ngươi đầy tinh thần phấn chấn.
Lý Uyển cau lông mày lại.
Nét mặt nàng dịu dàng, nhưng khi nhíu mày lại hiện ra vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng chớp một cái, chú ý đến bên người nàng có hai đứa trẻ, đứa bé lớn có nét mặt tương tự như Lý Uyển.
Tiểu tử lặng yên đứng trước mặt Lý Uyển, mặt mày tuấn tú, sống mũi nhỏ thẳng tắp, mỗi một nét đều cực đẹp, từng nét đều nho nhỏ, ai nhìn thấy tâm cũng muốn tan chảy.
Tâm Nhiếp Chi Hằng ngưa ngứa, không nhịn được liền đưa tay tung Thần ca nhi lên rồi ôm vào ngực, ôm rồi còn muốn chọc ghẹo nhóc. Chớ nhìn vóc người hắn thon gầy mà lầm, khí lực trên tay lại rất lớn, từ thuở nhỏ hắn đã tập võ, nói đến thân thủ cũng không kém Vân Liệt bao nhiêu.
Hắn đột nhiên đẩy Thần ca nhi ra, nở một nụ cười cực kỳ chói mắt, "Con khi còn bé ta đã thấy con, nhanh kêu thúc thúc nào."
Thần ca nhi lớn như vậy rồi, là lần đầu bị người tung như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn bình tĩnh chợt lóe một vệt hoảng loạn, trong lúc hoảng loạn liền đưa tay ôm cổ Nhiếp Chi Hằng. Được thân thể nhỏ bé mềm mại ôm lấy, Nhiếp Chi Hằng rất hài lòng, đưa tay mò ngọc bội trên người. Nương không muốn thì cho nhi tử.
Mò được một chút mới phát hiện đã rơi mất!
Tâm tình của hắn nhất thời có chút buồn bực.
Mí mắt Lý Uyển nhảy một cái, nàng cảm thấy hắn có chút quen mắt.
Thần ca nhi bị dọa đến nhịp tim có chút bất ổn, ôm hắn rồi, lại nhăn mặt, "Thả ta xuống dưới." Âm thanh cực kỳ lạnh nhạt.
Nụ cười Nhiếp Chi Hằng cứng đờ, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, "Tiểu hài tử phải cười nhiều mới được thương, cũng không thể như tên khốn cha ngươi được."
Môi Thần ca nhi mím chặt, đáy mắt chứa đựng một tia lãnh ý.
Nhiếp Chi Hằng khẽ liếc nhìn nhóc một cái, tinh thần phấn chấn nói, "Không chịu nói chuyện hử?"
Bất quá tiểu tử lớn lên thật như ý hắn, Nhiếp Chi Hằng nhịn không được liền tung lên một cái nữa, cong môi dưới, tiếp được rồi lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nữa.
Ngũ quan hắn tuấn mỹ, chân mày thon dài vương tóc mai, đôi mắt phượng rạng ngời rực rỡ, cùng với nụ cười tà khí mười phần như thế, nếu đặt ở hiện đại tuyệt đối sẽ khiến các cô gái rít gào.
Thần ca nhi lại đưa tay ôm đầu hắn, "Thả ta xuống dưới."
Thấy hắn còn muốn tung nữa, Lý Cẩn liền đưa tay ôm tiểu tử vào trong ngực mình, "Thần ca nhi có chút sợ người lạ, Vân công tử đến đây có chuyện gì không?"
Nhiếp Chi Hằng liếc nhìn Lý Uyển, khi đối diện ánh mắt xem xét của nàng, tim hắn nhảy một cái, bỗng dưng có chút chột dạ. Lý Uyển nhàn nhạt dời tầm mắt, vẻ mặt có chút xa cách.
Nàng mở cửa, dắt Nghiên tỷ đi vào trong sân, chỉ để cho hắn một cái bóng lưng.
Nhiếp Chi Hằng sờ sờ chóp mũi, có chút mất mát, "Ta dự định lên trấn một chuyến, có thể mượn xe bò nhà ngươi dùng một chút chứ?"
Lý Cẩn thả Thần ca nhi xuống đất, cười cười, "Đương nhiên có thể, ngươi chờ một chút."
Nhiếp Chi Hằng cùng tiến vào sân, thấy Lý Uyển đã vào phòng, không khỏi có chút buồn bực.
Lý Cẩn đã lấy xe bò ra. Nhiếp Chi Hằng sờ sờ chóp mũi, vô cùng không muốn rời đi, không nhìn thấy được Lý Uyển, cơn ngứa sau lưng bỗng xông ra, thực sự ai mà chịu đựng được, hắn lại không nỡ đi rồi.
Nhiếp Chi Hằng nhảy lên xe bò, lôi dây cương, "Cảm tạ, huynh đệ."
"Ngươi đánh được xe bò chứ?" Lý Cẩn luôn cảm thấy hắn thực sự không giống người biết đánh xe bò.
Nhiếp Chi Hằng tự tin nở nụ cười, "Ta cưỡi ngựa rất lợi hại, một chiếc xe bò, không có gì đáng lo lắng."
Lý Cẩn, "..."
"Vân Liệt đâu?"
Thấy y gọi thẳng họ tên Vân Liệt, Nhiếp Chi Hằng liếc mắt nhìn y thêm một cái. Hắn vẫn biết Lý Uyển có một đệ đệ, khi còn bé có gặp một lần, lúc đó tâm tình của hắn tất cả đều đặt trên người Lý Uyển, nên cũng không nhìn kỹ. Lúc này mới phát hiện tướng mạo y cùng Lý Uyển phải giống nhau đến mấy phần.
Yêu ai yêu cả đường đi, thế là Nhiếp Chi Hằng đối với y nhiều thêm một tia hảo cảm, thái độ vô cùng ôn hòa, "Hắn đã đi ra ngoài, ngươi chính là Lý Cẩn?"
Lý Cẩn gật đầu, luôn cảm thấy nam nhân này đối với nhà bọn họ cực kỳ quen thuộc. Y biết rõ rằng Vân Liệt không thể cái gì cũng đều nói với y, đáy lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.
*
Vân Liệt đi Nam Linh sơn săn một con dê, còn hái hai loại thảo dược, một loại là rau sam*, một loại khác là lá ngải cứu*, đều có công hiệu chữa ngứa, hiển nhiên là hái riêng cho Nhiếp Chi Hằng. Hắn thả con dê ở sân sau xong, mới phát hiện Nhiếp Chi Hằng không có ở nhà, còn để lại cho hắn một lời nhắn trên bàn sách.
"Ta đi lên trấn lấy chút thuốc."
Vài chữ rồng bay phượng múa, rất có khí khái, so với Lý Uyển cũng không kém chút nào.
Vân Liệt sau khi xem xong, cau lông mày lại, từ trong sân đi ra ngoài. Nếu như hắn nhớ không lầm, ngày hôm qua tên kia căn bản là không nhớ đường.
Đi không bao xa, Vân Liệt liền thấy mấy đại nương ngồi dưới tàng cây hóng gió, vừa nói cười vừa đan giỏ trúc.
Một thanh âm trong đó vô cùng vang dội, "Vị công tử vừa rồi thật là anh tuấn."
"Không phải sao, công tử anh tuấn như thế lại đến Trúc Khê thôn chúng ta, không biết sau này lại tiện nghi cho tiểu khuê nữ nhà ai nữa."
"Người ta khẳng định ngốc không đến mấy ngày liền đi rồi."
Một người trong số đó tinh mắt nhìn thấy Vân Liệt, các nàng bây giờ đối với Vân Liệt cũng không sợ hãi như trước đây nữa, còn nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, "Liệt tiểu tử là muốn tìm bằng hữu của ngươi phải không? Mới vừa nghe hắn nói muốn mượn xe bò lên trấn một chuyến, bây giờ phỏng chừng đã đến nhà Cẩn ca nhi."
Vân Liệt gật đầu một cái, liền bước chân đến nhà Cẩn ca nhi. Khi hắn đến thì Cẩn ca nhi cùng Nhiếp Chi Hằng đã rời đi rồi.
Thấy Nhiếp Chi Hằng không biết đánh xe bò, Lý Cẩn đương nhiên không yên lòng giao xe bò của mình cho hắn mượn dùng. A Hoàng nhà hắn chính là cục cưng của Thần ca nhi nha, vạn nhất bị thương, tiểu tử nhất định đau lòng hỏng mất. Lý Cẩn trực tiếp theo hắn một đường lên trấn, vừa lúc đi tìm xem có loại đồ nào sợi kim loại hay miếng đồng không. Muốn chế tác máy phát điện mà không có vật liệu là vạn vạn không được.
Nhiếp Chi Hằng đến trấn rồi, không chỉ có mua thuốc mà còn đi đến nơi bán giường xem một chút, dự định mua một cái kéo về Trúc Khê thôn. Lý Cẩn cũng đi dạo vài cửa hàng, trên trấn đương nhiên không có bán đồng miếng, hoàn hảo có chậu rửa mặt là làm bằng đồng, Lý Cẩn liền mua một cái chậu đồng, mang chậu đến lò rèn, nhờ chủ quán hỗ trợ đánh thành đồng miếng.
Mới từ trong cửa hàng đi ra, hắn liền nhìn thấy Vân Liệt đứng cùng một người trẻ tuổi.
Vân Liệt lên trấn chính là vì tìm bọn họ, không nghĩ tới lại đụng phải Trác Văn Thanh, bên người Trác Văn Thanh còn mang theo một tiểu hán tử. Tiểu hán tử này Lý Cẩn đã gặp một lần, chính là người lần trước đến khuyên Vân Liệt đến tham gia sinh thần vị kia.
Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ.
Vóc người Trác Văn Thanh thon dài, phong thần tuấn lãng*, nhìn từ xa xa ngũ quan ô cùng chói mắt. Ánh mắt y nhìn Vân Liệt rõ ràng hàm chứa một loại tình cảm, cùng với ánh mắt Vân Liệt nhìn mình giống nhau như đúc.
Trác Văn Thanh căn bản không nghĩ đến sẽ gặp Vân Liệt trên đường, nhìn thấy Vân Liệt, đáy mắt y chợt lóe một vệt kinh hỉ, liền đi về phía Vân Liệt. Ngũ quan y tuấn tú, khi cười rộ lên, đôi mắt phượng hẹp dài tự dưng thêm một tia mê hoặc, vốn ngũ quan đã tươi sáng, lúc này lại mang theo một luồng tư vị khó nói ra lời.
Y nhiệt tình chào hỏi với Vân Liệt.
Theo lễ phép, Vân Liệt liền dừng bước.
Khi Lý Cẩn đi ra, đã nhìn thấy bức tranh thế này. Y híp mắt lại, đáy lòng khó giải thích được có chút không thoải mái.
Vân Liệt quay lưng với y, không giống như ngày thường vừa liếc đã phát hiện ra y, ngược lại là Trác Văn Thanh nhìn thấy y trước. Trác Văn Thanh híp đôi mắt, cười càng thêm mê hoặc, y tiến đến bên tai Vân Liệt thấp giọng nói, "Vân Liệt, ta biết ngươi thích Lý Cẩn, y không thích ngươi có đúng không, ngươi biết đáy lòng y có ai không?"
Vân Liệt cau chặt đôi lông mày, ánh mắt thâm trầm dõi theo y.
Nhìn từ đằng xa, hai người cực kỳ thân mật, phảng phất như Trác Văn Thanh đang hôn lên tai hắn.
Lý Cẩn nhăn chặt mày lại.
"Cẩn ca nhi ta ở đây." Nhiếp Chi Hằng đã chọn xong giường, liền từ trong cửa hàng lắc lư đi tới, nhìn thấy Lý Cẩn liền vẫy tay một cái.
Vân Liệt nhìn thấy được Cẩn ca nhi, cũng cất bước đi về phía y. Sắc mặt Trác Văn Thanh đột nhiên trở nên âm trầm.
Lý Cẩn mím môi dưới.
Nhận ra được ánh mắt Cẩn ca nhi nhìn hắn cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt Vân Liệt liền trở nên thâm trầm, theo bản năng nhìn sang Trác Văn Thanh, liền nghĩ tới điều gì đó.
Hắn đưa tay kéo tay Cẩn ca nhi lại, lại bị người ta đẩy ra.
Đáy lòng Vân Liệt chìm xuống, không nói gì mà ôm eo Cẩn ca nhi, mũi chân nhấp một cái liền mang theo hắn nhảy lên, rời xa nơi có nhiều người.
"Thả ta xuống dưới." Sắc mặt Lý Cẩn trầm xuống, biết rõ Vân Liệt sẽ không cước đạp lưỡng thuyền*, nhưng y vẫn khó chịu vô cùng, hoàn toàn quên mất mình căn bản không có đáp ứng Vân Liệt điều gì cả.
Thấy Vân Liệt ôm Cẩn ca nhi lên, Nhiếp Chi Hằng hơi sững sờ, ánh mắt nhìn hai người trở nên sâu thẳm.
Vân Liệt trực tiếp mang Cẩn ca nhi đến bên bờ hồ.
Lý Cẩn tức giận đá hắn một cước, "Ngươi càng ngày càng giỏi rồi đúng không? Lần sau có phải còn muốn ôm ta kiểu công chúa không?"
Vân Liệt căn bản không biết cái gì là ôm kiểu công chúa, chỉ nắm tay Cẩn ca nhi, "Ngươi đừng giận."
Lý Cẩn hừ mạnh, "Ta giận hồi nào?"
Vân Liệt đương nhiên có thể cảm nhận được y không vui. Thấy Cẩn ca nhi lại quan tâm hắn như thế, đáy mắt Vân Liệt liền nhiễm một ý cười nhàn nhạt, liền giải thích, "Ta cùng hắn không có quan hệ gì."
Lý Cẩn rốt cục bình tĩnh lại, biệt nữu nói, "Có quan hệ mới tốt đó, ngược lại ta cũng sẽ không có liên quan đến ngươi."
Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm.
Hắn ôm eo Cẩn ca nhi, oán hận gặm môi Cẩn ca nhi, con ngươi thâm trầm, "Ngươi dám nói đối với ta không có cảm giác?"
Hết chương 51 – 5/11/2018
_________
*rau sam
*lá ngải cứu
*phong thần tuấn lãng -丰神俊朗: dùng để miêu tả người (thường là nam giới)
丰神 có nghĩa là tràn đầy năng lượng, 俊朗 là đẹp trai, sáng sủa (theo baike)
*cước đạp lưỡng thuyền: tương tự câu bắt cá hai tay.
_________
Editor - Yên: Chào mọi người! Hai ngày tới Yên không edit truyện được, nên hẹn mọi người vào thứ năm nha! Mình nói để mọi người đỡ trông. Để mọi người chờ cũng ngại lắm, nhưng thời gian không cho phép. Nên mọi người thông cảm xíu nha! Ngày mới tốt lành! ^.^