Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Sáng sớm, Lục Cốc dùng sự bận rộn để né tránh Thẩm Huyền Thanh. Y được người ta ôm ngủ cả một đêm, buổi sáng tỉnh lại vẻ mặt Thẩm Huyền Thanh vẫn vô cùng tự nhiên buông y ra, nhưng y không cách nào bình thản giống vậy.
Vốn tưởng rằng sau khi ăn xong, Thẩm Huyền Thanh sẽ lại dẫn chó vào núi, không ngờ hôm nay hắn không đi. Hán tử cao lớn trẻ tuổi, cầm dao rựa* dài, nói: "Có một rừng tre cách đây không xa, ta đi chặt chút tre về làm lồng, đệ có đi không?"
Dao rựa (砍刀):
Trong ánh mắt hắn có vài phần chờ mong, nói xong cũng không đi luôn, rõ ràng là muốn y đi cùng. Lục Cốc dù không thông minh nhưng chút ý tứ này y vẫn đoán ra được, do dự một lát rồi gật đầu.
Thẩm Huyền Thanh yên lặng thở phào nhẹ nhõm, động tĩnh của Lục Cốc đêm qua tất nhiên hắn biết. Người trong ngực động đậy rõ ràng như vậy, sao hắn có thể không tỉnh, chỉ là xuất phát từ tư tâm nào đó, hắn giả vờ ngủ say không buông tay. Phu lang nhỏ mềm mại trong ngực khiến hắn ngủ ngon cả một đêm.
Lục Cốc đeo giỏ trúc rỗng, bên trong có một cái rìu. Thẩm Huyền Thanh mang theo dao rựa cùng dây thừng, dù là ở trong núi, nhưng hai người bọn họ vẫn khóa cửa cẩn thận.
Mấy con chó chạy lon ton trong rừng, ngửi ngửi khắp mọi nơi, thỉnh thoảng lại nhấc chân sau lên tiểu vào mấy gốc cây để đánh dấu.
Đi khoảng hai khắc đồng hồ, Lục Cốc nhìn thấy rừng tre xanh biếc phía trước, Thẩm Huyền Thanh nói bên trong có măng thu, không giòn bằng măng xuân nhưng có thể hầm cùng đôi câu đầu béo uống canh, còn có thể luộc qua nước sôi rồi làm măng muối, nhưng hai người họ vẫn còn một bình dưa muối chưa ăn hết, giờ không cần ướp.
Vì thế sau khi đến nơi, Thẩm Huyền Thanh tự đi chặt tre. Hắn tìm măng trong rừng tre. Đại Hôi theo sau hắn, hai con nhỏ tản ra đi lung tung trong rừng, tìm được hố gì thì đào đào vài cái, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu dựng thẳng lỗ tai, nhìn rất lanh lợi.
Hai đứa nó đi loanh quanh trong rừng nhưng vẫn luôn ở trong phạm vi Thẩm Huyền Thanh có thể nhìn thấy. Về phần Lục Cốc, rừng tre này sâu và yên tĩnh hơn khu vực họ ở, y cũng không đi xa, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy Thẩm Huyền Thanh, cũng có thể nghe được tiếng chặt tre.
Măng thu rất lớn, hắn cầm rìu dùng sức chặt vài cái mới đứt hẳn, nếu chỉ để hầm canh ăn thì một cái là đủ, không ít đâu, nhưng đã tới đây rồi, hắn vẫn chặt lấy hai cái.
Đường tới rừng tre hắn đã đánh dấu kỹ rồi, sau này nếu muốn ăn măng thu thì hắn có thể tự đi, không cần dắt theo chó.
Cây tre dài đổ rạp, phát ra tiếng động nặng nề. Lục Cốc cầm giỏ trúc đi tới, nhỏ giọng nói với Thẩm Huyền Thanh đang nhìn: "Lúc nãy khi đi vào, ta thấy bên ngoài có nấm, ta muốn đi xem có thể ăn được không."
Thẩm Huyền Thanh sao có thể không đồng ý, còn nói: "Đệ gọi Đại Hôi đi, để nó đi theo đệ."
Ở trên núi, dắt theo chó sẽ khiến người an tâm hơn, Lục Cốc nghe theo hắn, gọi một tiếng, quả nhiên Đại Hôi liền đi theo y.
Trong thôn từng có người chết vì ăn phải nấm độc. Đó là chuyện xảy ra khi y còn bé, Lục Cốc vẫn luôn nhớ rõ, cho nên chỉ dám hái những loại mình biết.
Hôm nay vận khí của y không tệ, tìm được một cụm nấm thông vàng, đóa nấm rất lớn, một đóa có thể xào được nửa chén, mà chỗ này còn có tới vài đóa.
Y tiếp tục tìm dọc theo gốc cây, còn có thể nghe được tiếng rắc rắc chặt tre, thỉnh thoảng y lại quay đầu nhìn một cái, sợ đi xa rồi không thấy rừng tre nữa.
Y không quá quen thuộc rừng tre, cẩn thận vẫn hơn, nếu không đi lạc vào rừng rồi, xung quanh toàn cây với cây, phương hướng còn không thể xác định được chứ đừng nói là tìm đường ra.
Có những cây nấm nhìn trên mũ nấm rất tốt nhưng phần phiến nấm đã bị sâu gặm hỏng, nên y đều vứt cả đi.
*Insert hình cấu tạo nấm cho cả nhà dễ hình dung hehe
Cả một đường vừa đi vừa tìm, có lẽ là trong núi sâu ít người, nấm cũng chưa sâu thối nhiều, nên y tìm được không ít. Mấy ngày này không ăn hết thì có thể đem nấm đi phơi khô, để đến cuối thu đầu đông ăn, không sợ hái thừa.
Đến khi nhận ra không nghe được tiếng chặt tre nữa, Lục Cốc liền vội gọi Đại Hôi về. Lúc tìm nấm không để ý, giờ quay về mới thấy y đã đi được đoạn xa rồi.
Còn chưa vào rừng tre đã thấy Thẩm Huyền Thanh đi ra, thấy y về sắc mặt mới tốt hơn, mở miệng nói: "Ta đang định đi gọi đệ."
Muốn tìm người trong núi thì chỉ cần hô lên, Lục Cốc lại dẫn theo Đại Hôi, nó còn thính hơn người, nghe thấy hắn gọi sẽ men theo âm thanh mà chạy tới.
Lục Cốc vội nói: "Lúc ta tìm nấm không để ý nên đi hơi xa."
Sợ bị hắn trách cứ, y còn giơ giỏ trúc ra cho Thẩm Huyền Thanh xem, cẩn cẩn thận thận tranh công lấy lòng.
Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn nấm trong giỏ, cũng khá nhiều. Vì nhận ra sự e sợ của Lục Cốc nên sắc mặt hắn càng trở nên ôn hòa, nói: "Ừm, không có việc gì là tốt rồi. Ta chặt tre xong rồi, đợi ta buộc lại rồi chúng ta quay về."
Không bị hắn trách móc nên Lục Cốc cũng yên lòng hơn, cõng giỏ trúc đi vào rừng tre cùng Thẩm Huyền Thanh.
Sáu cây tre dài quả thật không nhẹ, Thẩm Huyền Thanh dùng dây thừng buộc chúng lại với nhau, vác rễ tre trên vai, thân tre kéo lê trên mặt đất, người đi trước chỉ tốn chút sức là có thể kéo về.
Đương nhiên chuyện này đối với Thẩm Huyền Thanh mới có thể như vậy, nếu là Lục Cốc, vác hai cây tre đã là quá sức. Trúc xanh vừa lớn đã cao như vậy, đúng là không hề nhẹ.
Còn chưa ra khỏi rừng tre đã thấy hai con chó nhỏ tranh giành nhau mãnh liệt. Ra là tìm được con chuột tre trong động, hai đứa cứ giằng co không buông, gầm gừ tranh giành, đến khi Thẩm Huyền Thanh quát lớn một tiếng, con xám trắng mới buông ra để con đen tha về.
Trên đường về Lục Cốc nhìn thấy lùm ngải cứu* trong bụi rậm. Lúc còn ở Lục gia, Đỗ Hà Hoa sẽ mua vải vụn và chỉ màu về bảo y làm túi thơm, túi thuốc, mà dù là túi thơm hay túi thuốc đều sẽ cho vài cọng lá ngải cứu vào.
*Ngải cứu (艾草):
Hồi đó Vệ Lan Hương mua chỉ màu khiến y động chút tâm tư. Lúc thân nương của y còn sống tay nghề thêu thùa của nàng rất tốt, thêu túi thuốc vô cùng tinh tế xinh đẹp, bán rất chạy trên trấn, vậy nên trong tay nàng hồi đó cũng có chút của để dành, cho y sống mấy năm tuổi thơ tốt lành.
Tuy nương y mất sớm, y vẫn chưa học xong tay nghề thêu thùa của nương, nhưng vẫn học được vài phần, thêu một túi thuốc không thành vấn đề, nhưng y không có đồng nào trong tay, không thể mua vải hay chỉ màu, mà cũng không có dược liệu.
Y không có gan mở miệng xin tiền nhà Thẩm gia, nhưng sau khi nhìn thấy chùm kỷ tử* hồng trĩu cây, trong lòng y khẽ động, liền có ý tưởng.
*Kỷ tử (枸杞):
Dù kỷ tử rẻ, bán nhiều cũng được tiền, hơn nữa trong núi có không ít thứ tốt, chỉ cần tốn thời gian đi tìm, luôn có thể tìm được chút đồ bán lấy tiền.
Nếu thật sự bán được tiền, cho dù không mua chỉ và vải, ít nhất cũng có thể khiến Thẩm Huyền Thanh vui hơn chút, có khi lại cho y mấy đồng, vậy thì y sẽ có tiền rồi.
Nghĩ tới đây, Lục Cốc lặng lẽ nhìn Thẩm Huyền Thanh vác tre đi trước.
Y nhát gan, ăn nói vụng về lại không có chủ ý, nhưng trong lòng y biết Thẩm Huyền Thanh là người tốt, nếu không y cũng sẽ không chủ động nghĩ cách kiếm tiền như vậy, hắn sẽ không giống Đỗ Hà Hoa, lấy hết tiền đi, ngay cả một đồng tiền công cũng không cho y.
Y chỉ lặng lẽ tính toán trong lòng, không dám lên tiếng, chỉ để ý xem trên đường về có những gì.
Đến khi về tới bãi đất trống bên ngoài viện, Thẩm Huyền Thanh ném bó tre nặng trịch trên vai xuống, xoay vai vài lần rồi mới đi mở khóa.
Chó đen đặt con chuột tre đã chết trên mặt đất, liên tục kêu vài cái, ý bảo giúp nó nướng thịt. Thẩm Huyền Thanh không để ý tới nó, sau khi đẩy cửa ra thì dỡ giỏ trúc trên lưng Lục Cốc xuống xách vào nhà.
"Ta ra bờ sông mổ chim, trong kho có một cái ấm sắc thuốc* đấy, đệ tìm thử xem, lát nữa dùng cái đó hầm canh" Hắn vừa nói vừa lấy đôi chim câu đầu béo kia ra. Hôm qua hắn dùng cung bắn, đến lúc nhặt được thì đôi chim đã chết rồi, đúng lúc làm món ăn mặn.
*Ấm sắc thuốc (药炉):
Lục cốc tất nhiên là đáp ứng, tìm một vòng trong nhà kho theo lời hắn, lấy ra được một cái ấm sắc thuốc phủ đầy bụi.
Cái ấm này là lão thợ săn dùng mấy năm trước, Thẩm Huyền Thanh tuổi trẻ cường tráng, mấy năm nay không bị bệnh được mấy lần, thỉnh thoảng bị cảm thì uống chén canh gừng cho qua chuyện, căn bản không dùng ấm thuốc.
Hầm canh cần đợi lâu, không thể ăn luôn vào buổi trưa, mà nồi lớn phải để xào rau nấu cơm, không thể hầm canh được, may là có cái ấm này.
Hai người mỗi người bận một việc, một buổi sáng cứ như vậy trôi qua. Sau khi ăn xong Thẩm Huyền Thanh ngồi vót tre ngoài cửa viện, bên ngoài nhiều không gian trống lại rộng rãi. Hắn ngồi trên ghế, nhớ tới con gà tre đuôi dài kia, liền nói với Lục Cốc vừa dọn bếp xong: "Đệ xem con gà tre kia sao rồi, ta cắt cỏ gà cho nó, đệ xem nó có ăn không."
Lục Cốc ra hậu viện xem. Đêm qua Thẩm Huyền Thanh đắp thảo dược lên lên chỗ cánh gà tre bị thương, tốt xấu gì cũng để để nó sống được vài ngày không bị thối rữa bốc mùi, hắn còn dậy sớm cắt cho nó chút cỏ gà.
Thấy cỏ gà ít đi một chút, gà tre thấy người còn cục cục vài tiếng, trốn trong góc, Lục Cốc biết như vậy là không có chuyện gì.
"Nó ăn cỏ gà rồi, cũng đã kêu lên." Y đi ra ngoài viện nhỏ giọng nói với Thẩm Huyền Thanh, nói xong cũng không đi, dừng tại chỗ dường như có lời muốn nói.
Viện này hướng về phía nam, mặt trời trước nhà rất lớn. Thẩm Huyền Thanh thấy y do dự, ngẩng đầu nhìn y, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Cốc giờ mới thấp giọng mở miệng: "Ta, ta muốn đun nước gội đầu."
Y e dè như vậy không phải không có lý do. Khi còn ở Lục gia dùng nhiều củi cũng sẽ bị mắng, tuy nói người Thẩm gia chưa từng bạc đãi y, nhưng y vẫn nên cẩn thận chút, làm gì cũng nói với hắn một tiếng, hắn đồng ý thì y mới yên lòng hơn, nếu không chẳng nhẽ Thẩm Huyền Thanh làm việc còn y lại đi tắm, vậy sao được.
Thẩm Huyền Thanh dừng một chút mới nói: "Đệ đun đi, nước đủ, củi cũng đủ."
Cuối cùng, hắn còn thấp giọng nói: "Đệ cứ dùng đi, muốn dùng thế nào thì dùng, không cần phải khách khí với ta."
Những lời này khiến Lục Cốc giật mình, cuối cùng một mặt cảm kích, nhỏ giọng cuống quít đáp: "Được."
***
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, cứ vậy tuần hoàn không ngừng, chớp mắt vài ngày đã trôi qua.
Lục Cốc dần quen với cuộc sống ở trên núi. Ban ngày Thẩm Huyền Thanh sẽ dẫn chó ra ngoài săn thú, y ở nhà nấu cơm chờ, rảnh rỗi thì làm lồng tre, nhân dịp mấy ngày nay trời đẹp, y còn giặt sạch chăn rồi đem đi phơi nắng.
Hai hôm nay y hái kỷ tử trong bụi cỏ ngoài viện. Bụi cỏ trong núi vừa cao vừa bẩn, khó tránh khỏi một thân đất cát về nhà.
Sau sự xấu hổ đêm hôm trước y đã học khôn, thừa dịp ban ngày Thẩm Huyền Thanh không có ở đây đun nước rửa ráy, buổi trưa mặt trời ấm áp, gội đầu cũng không sợ lạnh.
Thẩm Huyền Thanh rất chịu khó rửa ráy, khiến y cũng không dám bẩn.
Vừa qua trưa, chưa tới giờ thân (15-17h) sắc trời đã thay đổi. Mây đen kéo đến che khuất mặt trời, bầu trời xám xịt, Lục Cốc nhìn quanh ngoài cửa, không lâu sau y nghe được tiếng chó sủa từ xa, liền biết Thẩm Huyền Thanh đã trở về.
May mà hôm nay hắn về sớm, sau khi bọn họ cơm nước xong thì trời bắt đầu mưa, mưa không nhỏ, lách tách rơi xuống hiên nhà.
Gà tre đã được chuyển tới phòng chứa củi để trú mưa, lồng thỏ cũng trong đó. Kỷ tử phơi nắng cũng đã thu vào, trong viện không còn đồ gì bị ướt. Lục Cốc nhàn rỗi không còn chuyện gì làm, trời còn chưa tối, nên y ngồi trong nhà chính vừa làm giỏ tre vừa nghe tiếng mưa. Trong phòng không sáng bằng nhà chính, y lại tiếc thắp đèn dầu, nên đành ngồi đâu.
Về phía Thẩm Huyền Thanh, hôm nay hắn phát hiện ra trên người Lục Cốc thoang thoảng mùi hạt tắm*, hiển nhiên là y đã rửa ráy rồi. Hắn không muốn bản thân bẩn thỉu trước mặt phu lang nhỏ, rất mất mặt, nên đã đun nước, giờ trong phòng bếp rửa ráy.
*Hạt tắm (野澡珠): cái này là cái 'dã tắm châu' ở chương trước. Tớ không biết đây là gì nên đã lên fb hỏi, có bạn nói rằng cái này là tác giả chế ra thôi, kiểu có cây mọc hoang người ta hái lấy hạt để tắm, nó cũng từa tựa như bồ kết ở VN í, mà tớ không biết dịch là gì nên cứ để là 'hạt tắm' nhé, sau này có 'cây hạt tắm' thì mọi người đừng bất ngờ:(((.
Sau khi tóc khô hắn mới mở cửa bếp đi ra. Lục Cốc nghe thấy tiếng động theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Huyền Thanh chân dài bước tới, chạy vài bước qua làn mưa.
Y ngừng việc trong tay, lúng túng không biết nói cái gì, cũng không dám thẳng mắt Thẩm Huyền Thanh, chỉ đành cúi đầu.
Thẩm Huyền Thanh cũng không tức giận. Mấy ngày nay hắn đi sớm về khuya, chỉ ban đêm mới có thể nhân lúc Lục Cốc ngủ rồi mới ôm được cái. Hôm nay về sớm, có thể ở cùng phu lang nhỏ lâu hơn chút, hắn vui còn không kịp nữa là.